Vay nóng Homecredit

Truyện:Hóa Bướm (Tiểu Khúc) - Chương 065

Hóa Bướm (Tiểu Khúc)
Trọn bộ 103 chương
Chương 065
C65: Chương 65
0.00
(0 votes)


Chương (1-103)

Siêu sale Shopee


Đúng như dự báo thời tiết, hôm thứ Năm, Bắc Thành đột nhiên đón một cơn bão mùa hạ, mưa to cả ngày.

Bên ngoài cửa sổ tòa cao ốc của Công nghệ kỹ thuật Helena, trong tầm mắt chỉ có một màu u ám và mờ mịt.

Mưa bụi che kín khó mà thấy mặt trời.

"Vanny?... Tổ trưởng Hạ? Tổ trưởng Hạ!"

Mãi cho đến khi La Hiểu Tuyết đi tới lắc lắc tay trước mặt cô, xua tan màn mưa bụi ngoài cửa sổ trong tầm mắt Hạ Diên Điệp, cô mới choàng tỉnh.

"Xin lỗi." Hạ Diên Điệp quay lại: "... Mọi người nói tới đâu rồi thế?"

"Tổ trưởng, hình như cả ngày nay cô không thể tập trung được. Từ trước tới giờ tôi chưa thấy cô như vậy, ở nhà xảy ra chuyện gì à?"

Khổng Kỳ Duệ nhanh mồm nhanh miệng hỏi, La Hiểu Tuyết lặng lẽ đạp một phát vào chân anh ta.

"Ối..."

Dưới cái nhìn đầy sát khí của La Hiểu Tuyết, Khổng Kỳ Duệ nuốt ngược tiếng kêu thảm xuống.

La Hiểu Tuyết trừng mắt nhìn anh ta rồi quay đầu nói: "Ngày mưa người ta thường buồn ngủ, hiệu suất làm việc thấp là chuyện bình thường, tôi cũng vậy."

"Không... sai." Khổng Kỳ Duệ miễn cưỡng gật đầu.

Hạ Diên Điệp nhìn bầu trời bên ngoài toà cao ốc, buồn bã thì thầm: "Mong mưa sớm tạnh."

La Hiểu Tuyết và hai người khác nhìn nhau.

Từ khi làm việc cùng nhau, những người trong công ty phiên dịch Đông Thạch đã quen với khả năng giữ bình tĩnh, tuỳ cơ ứng biến cho dù có xảy ra tình huống đột phát nào của Hạ Diên Điệp.

Có lần các thành viên của tổ 1 còn cảm khái rằng chưa từng gặp đồng nghiệp hay lãnh đạo nào bình tĩnh được như Hạ Diên Điệp. Dường như dù gặp phải chuyện lớn tới đâu thì với cô cũng chỉ là bình thường. Họ cũng suy đoán rất nhiều, không biết tổ trưởng Hạ còn trẻ nhưng đã trải qua bao nhiêu chuyện rồi mới có thể luyện ra tính cách hiện tại.

Nhưng hôm nay, quả thực ba người họ đã cảm nhận rất rõ hình như cô đang trong trạng thái rất lo lắng cho chuyện gì đó.

Có thể nói đây là lần đầu tiên.

Khổng Kỳ Duệ gần như phát điên, nhưng có chị cả của tổ 1 La Hiểu Tuyết ở đây, anh ta không dám lỗ m ãng.

Anh ta phải nín nhịn cho đến khi cửa phòng họp nhỏ của Phòng vật liệu mà tạm thời họ được trưng dụng truyền tới tiếng gõ.

Mí mắt Hạ Diên Điệp giật giật, cô có dự cảm không lành.

"Mời vào." Cô khẽ khép quyển tư liệu trong tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng họp.

"Tổ trưởng Hạ." Người đẩy cửa ra là nhân viên Phòng vật liệu: "Có một cuộc họp tạm thời liên quan tới buổi hội thảo nghiên cứu về vật liệu vào ngày mai, cần diễn tập phiên dịch, giám đốc Kỷ bảo tôi tới mời mấy vị qua đó một chuyến."

"... Được, tôi hiểu rồi, chúng tôi sẽ qua đó ngay."

Cửa phòng họp đóng lại.

Biểu cảm của ba người khác trong tổ phiên dịch đều thay đổi.

La Hiểu Tuyết hỏi: "Người diễn thuyết chính trong buổi hội thảo chuyên đề ngày mai là sếp Du, dù có diễn tập phiên dịch thì hẳn phải do phòng thư ký của CEO sắp xếp mới đúng chứ, sao lại để Phòng vật liệu xử lý?"

"Trời ơi, cầu xin các vị thần ở bốn phương tám hướng đừng để chuyện bất ngờ gì xảy ra nữa. Từ khi dự án này bắt đầu đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi, tôi làm dự án này mà tổn thọ mất 3 năm."

Khổng Kỳ Duệ ngửa mặt lên trời thở dài.

"Có thể người diễn thuyết chính trong buổi hội thảo này sẽ bị thay thế." Hạ Diên Điệp cụp mắt xuống, nói.

"Cái gì!" Khổng Kỳ Duệ suýt nhảy ra khỏi ghế.

"Chỉ cần nội dung bài phát biểu không lệch khỏi PPT thì không liên quan tới phiên dịch chúng ta, ai phát biểu cũng như nhau. Anh hét cái gì." Hạ Diên Điệp nhíu mày đứng dậy, vội vàng thu dọn những đồ trước mặt: "Đi thôi, đến họp nào, đừng đến trễ."

"..."

Nói xong, Hạ Diên Điệp xách laptop và các tài liệu khác đi thẳng ra ngoài, ba người trong nhóm không muốn lãng phí thời gian nên cũng lần lượt đứng dậy.

Sát vách là một phòng họp lớn.

Khi Hạ Diên Điệp và những người khác tới cửa, nhân viên Phòng vật liệu đón họ vào trong.

Ngay khi cánh cửa mở ra, về cơ bản tất cả mọi người từ giám đốc Kỷ tới hai phó giám đốc và những kỹ sư đứng đầu đội trong phòng ban đều đã tới đông đủ.

Mọi người đều ngồi ngay ngắn nhưng cúi đầu cau mày, giám đốc Kỷ đang tái xanh mặt đứng ở phía trước phát biểu.

"Tại sao năm ngoái lại thất bại trong việc phóng tên lửa? Hả? Nếu không phải phần lót trong của ống phun bị ăn mòn quá nhiều, áp lực của buồng đốt bị mất cân bằng khiến lực đẩy của tên lửa bị giảm mạnh thì sao có thể xảy ra tình huống tốc độ bị chênh 3km/s? Mọi người đã chuẩn bị bao nhiêu tháng? Công sức của mọi người đã đổ sông đổ biển. Ngay cả giám đốc như tôi cũng muốn từ chức, còn mọi người thì sao? Mọi người không rút ra được bài học, không biết xấu hổ à? Sắp tới ngày Phùng Thước số 1 được phóng lần nữa, tại sao công ty lại muốn mở cuộc hội thảo chuyên đề vào thời điểm này? Cuộc hội thảo này mở cho ai? Vì nghĩ mãi không ra nên chẳng ai muốn ôm trách nhiệm người diễn thuyết chính đúng không?

Cả phòng họp bị nói tới im phăng phắc.

Tổ của Hạ Diên Điệp ngạc nhiên dừng ở cửa phòng họp, chần chừ một lúc rồi lại lùi về phía sau nửa bước.

"Giám đốc Kỷ, có chuyện gì vậy?"

Hạ Diên Điệp đã từng gặp giám đốc Kỷ vài lần, trong ấn tượng thì đối phương là người có tính cách trầm ổn, tuy làm việc khá cứng nhắc và hà khắc nhưng cô chưa bao giờ thấy Kỷ Kiền An nổi giận như vậy.

Rõ ràng nhân viên Phòng vật liệu kia cũng khá ngạc nhiên: "Ban đầu người diễn thuyết chính của buổi hội thảo ngày mai là sếp Du, người diễn thuyết phụ là giám đốc Kỷ. Nhưng bên Phòng hành chính vừa thông báo với chúng tôi là có thể ngày mai sếp Du không có mặt, bảo chúng tôi chọn một người trong phòng ban đảm nhiệm diễn thuyết chính."

Khổng Kỳ Duệ thở dài: "Thật sự phải đổi ư, vì sao vậy?"

"Chúng tôi cũng không rõ nguyên nhân là gì, hôm nay sếp Du còn đi công tác ở thành phố Giang, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì không." Cô nhân viên lo lắng nói.

La Hiểu Tuyết hỏi: "Vậy giám đốc Kỷ của các cô nổi giận là vì phải đổi người sao?"

"Không." Cô nhân viên do dự: "Thật ra thì không chọn được người diễn thuyết chính dự bị. Có lẽ phó giám đốc Phạm không dám lên nên đã nhao nhao từ chối, sau đó giám đốc Kỷ đã nổi giận..."

"Sợ phải chịu trách nhiệm nếu xảy ra rủi ro cũng là điều bình thường."

Khổng Kỳ Duệ gãi đầu: "Tôi cũng nghe nói về chuyện phóng tên lửa thất bại vào cuối năm ngoái. Chẳng phải bộ phận lót động cơ bị ăn mòn nên xảy ra vấn đề ư? Nghe nói lúc kiểm tra đánh lửa không có vấn đề gì, sao lên trời lại xảy ra chuyện? Chỉ có thể nói vận may của Phòng vật liệu không tốt nên toàn bộ nhân viên cũng xui xẻo theo."

La Hiểu Tuyết trợn mắt, đang định mở miệng mắng thằng nhãi này.

"Kỹ thuật hàng không vũ trụ là một ngành khoa học phải chính xác đến từng milimet. Không có bất cứ chỉ tiêu của hạng mục nào dựa vào vận may, chỉ có hoàn thành chuẩn xác và chưa hoàn thành."

Hạ Diên Điệp lạnh lùng nhìn Khổng Kỳ Duệ: "Trên phi thuyền sẽ là những vệ tinh quan trọng với giá trị khó định giá hoặc cũng có thể là tính mạng của những phi hành gia trên đó. Anh dám dùng vận may để cược xem họ có thành công đi vào quỹ đạo không à?"

Kể từ khi vào công ty, có lẽ đây là lần đầu tiên Hạ Diên Điệp nổi giận với một thành viên trong tổ.

Ba người trong nhóm đều hơi bối rối.

Khổng Kỳ Duệ lấy lại tinh thần, lúng túng cúi đầu: "Tổ trưởng, tôi chỉ thuận miệng nói thôi."

"Chúng ta là phiên dịch viên, khi đang đại biểu cho khách hàng, lời nói thuận miệng của anh có thể sẽ bị cho là thái độ của khách hàng. Càng là ngành nghề kiếm cơm dựa vào lời nói thì càng phải ăn nói cẩn thận, đây là đạo đức nghề nghiệp cơ bản mà anh cần có."

"..."

Khổng Kỳ Duệ bị mắng đến mặt đỏ tía tai.

La Hiểu Tuyết và Điền Kính đứng gần đó cũng sửng sốt, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Hạ Diên Điệp tỏ ra mềm mỏng hơn: "Tôi không yêu cầu mọi thành viên trong tổ phải kính nghiệp tới đâu, coi phiên dịch là mục tiêu phấn đấu của bản thân. Nhưng khi mọi người lựa chọn nhận dự án này thì ít nhất phải hiểu và tôn trọng cái nghề phiên dịch mà mình đang làm."

Cô liếc nhìn về hướng phòng họp, sau đó quay lại: "Trong bọn họ, có người đã lập chí làm việc ở đây cả đời, có người là mười mấy năm, thậm chí mấy chục năm, chỉ để nghiên cứu một linh kiện nhỏ hoặc một chuỗi số liệu mà anh chỉ coi là vận may. Nước mắt, mồ hôi, ước mơ, sự tủi thân và công sức của rất nhiều người... mới tạo thành một lần thất bại hoặc thành công chính thức. Bất kể kết quả thế nào cũng không thể dùng một câu đùa giỡn khinh thường thay thế và xoá bỏ."

Hạ Diên Điệp nhìn Khổng Kỳ Duệ, nói với giọng nghiêm túc: "Chí ít, câu nói đùa này không nên thốt ra từ miệng của người phiên dịch cho họ như anh."

"..."

Khổng Kỳ Duệ gần như xấu hổ tới muốn tìm cái lỗ chui xuống, nhịn một lúc lâu mới đỏ mặt nói: "Tôi sai rồi tổ trưởng, tôi nhất định sẽ kiểm soát tốt cái miệng của mình."

Hạ Diên Điệp thở dài, đưa tay vỗ nhẹ vào cánh tay anh ta an ủi.

Nhân viên Phòng vật liệu ở bên cạnh nhìn Hạ Diên Điệp với ánh mắt lấp lánh như sao, vừa khéo chạm phải ánh mắt của cô liếc tới. Cô ấy mím môi tiến lên nhỏ giọng nói: "Tổ trưởng Hạ, tôi cảm thấy nếu cô không làm phiên dịch đồng thời, ngay mai có thể đi làm người diễn thuyết chính của phòng chúng tôi cũng được."

Hạ Diên Điệp giật mình, cười nói: "Việc chuyên môn chỉ có thể trông cậy vào người có chuyên môn, tôi không thể phân tích những số liệu so sánh khổng lồ và chi tiết đó được."

Cô nhân viên gật đầu, ghé tai về phía cửa nghe ngóng.

Chỉ mấy giây sau, cô ấy quay lại, thở dài nói: "Giám đốc Kỷ vẫn đang mắng, bình thường rất hiếm khi giám đốc nổi giận. Hôm nay tâm trạng lại không hề tốt, chẳng biết thế nào."

La Hiểu Tuyết nhún vai: "Hay do thời tiết?"

"Tôi chỉ đoán được đại khái." Hạ Diên Điệp ngừng lại một chút: "Sáng nay Bryce Tech vừa công bố báo cáo phóng tàu vũ trụ vào quỹ đạo toàn cầu Q2 của năm nay."

"Hả... Chẳng lẽ số liệu so sánh rất khốc liệt?" La Hiểu Tuyết cẩn thận hỏi.

"Xét về số lần phóng tên lửa, công ty đến từ nước M là công ty duy nhất, chiếm một nửa tổng số lần phóng trên toàn cầu. Gộp hết số lần phóng của các công ty nhà nước và tư nhân trong nước chúng ta còn chưa bằng một nửa của người ta."

Điền Kính không nhịn được cũng nói chen vào: "Thế số lượng vệ tinh thì sao?"

"Có chưa tới 800 vệ tinh toàn cầu Q2 được phóng, công ty của nước M đã chiếm tới 600, tổng cộng số vệ tinh của nước ta... còn chưa tới 100."

"..."

Những người ở bên ngoài phòng họp đều im lặng.

"Cách đây mấy ngày tôi đã xem cuộc phỏng vấn của phó tổng giám đốc Quách. Tài nguyên quỹ đạo Trái đất tầm thấp không còn nhiều nữa." La Hiểu Tuyết cười cay đắng: "Biết thế năm xưa đăng ký thi vào đại học ngành hàng không vũ trụ, chí ít không cần nghe và lo lắng suông."

"Ngành này bắt đầu ở trong nước quá muộn, lại còn có rất nhiều hạn chế. Đạt được thành tích đứng thứ 2 toàn cầu đã là kết quả của việc truyền lửa từ nhiều đời về hàng không vũ trụ kể từ thời Tiền Học Sâm."

Hạ Diên Điệp thở dài mỉm cười: "Hãy tin tưởng vào họ, những thiên tài tuổi trẻ tài cao có hoài bão luôn đi về phía trước."

La Hiểu Tuyết sửng sốt chốc lát rồi trợn tròn mắt, cố tình nói đùa để phá vỡ bầu không khí nặng nề.

"Ví dụ như sếp Du khiến toàn bộ công ty chúng ta mê muội?"

"..."

Hạ Diên Điệp nhất thời chột dạ dừng lại.

Dù biết La Hiểu Tuyết chỉ vô tình nói vậy, nhưng cảm giác xấu hổ khi lén khen con hạc chân dài nhà mình cũng dần dâng lên trong lòng cô.

Khi hoàn hồn lại, Hạ Diên Điệp nghiêm túc nói: "Ừm, tôi nghe hình như trong phòng họp không có động tĩnh gì nữa rồi, chúng tôi có thể vào trong chưa?"

"Được, được." Nhân viên Phòng vật liệu nghiêng người ra hiệu cho mấy người: "Giám đốc Kỷ mời các vị vào."

"..."

Sự thật đã chứng minh rằng không chỉ có một 'thiên tài tuổi trẻ tài cao có hoài bão'.

Ngoài người ở phòng điều hành kia, trong Phòng vật liệu cũng có một người là Phạm Thiên Dật.

Ứng cử viên mà Phòng vật liệu chọn làm người diễn thuyết chính dự bị chính là anh ta.

"Thật ra giám đốc Kỷ hiểu lầm rồi, thật sự không phải chúng tôi chối bỏ trách nhiệm với sai lầm lần trước."

Lúc Phạm Thiên Dật và La Hiểu Tuyết tập luyện phần phiên dịch đồng thời của cô ấy, anh ta đã cau mày nhắc tới chuyện này: "Trừ giám đốc Kỷ ra thì chúng tôi đều là dân kỹ thuật, đừng nói trong hội thảo nghiên cứu quốc tế, dù phát biểu trước mặt một trăm nhân viên của công ty thì chúng tôi cũng sẽ nói vấp. Tới lúc đó, lên sân khấu nhất định sẽ căng thẳng... Ngộ nhỡ nói sai gì thì chẳng phải làm công ty mất mặt ư?"

"Hãy tự tin lên, phó giám đốc Phạm." La Hiểu Tuyết an ủi động viên: "Vừa rồi tổ trưởng của chúng tôi còn khen anh là thiên tài tuổi trẻ tài cao có hoài bão đấy."

"Hả? Thật sao?"

Mắt Phạm Thiên Dật lập tức sáng rực lên.

La Hiểu Tuyết không nhịn được bật cười, nghiêm mặt gật đầu cái rụp: "Đương nhiên là thật."

"Ôi, vậy tôi cảm thấy đoạn này cũng ổn rồi. Tôi... tôi đi tìm tổ trưởng Hạ để tập về đoạn tiếp theo đây."

"Đi đi."

La Hiểu Tuyết hiểu ý mỉm cười, vẫy tay.

Đáng tiếc, Phạm Thiên Dật ở bên này vừa cong người đứng dậy thì lại có người gõ cửa phòng họp.

Giám đốc Kỷ vẫn chưa hết giận quay đầu lại: "Ai vậy? Lúc họp có thể đừng... Phó tổng giám đốc Quách?"

Giọng điệu đột nhiên dừng lại.

Quách Tề Đào đứng ở cửa bị quát lộ ra vẻ mặt vô tội: "Hả? Tôi làm trễ nải chuyện của mọi người à?"

"Không." Giám đốc Kỷ đỏ bừng mặt, lúng túng ho khan vài tiếng: "Anh tới đây là có chuyện gì cần thông báo sao?"

"Không, tôi tới tìm một người."

Quách Tề Đào đưa mắt nhìn phòng họp một lượt, cuối cùng chuyển tới Hạ Diên Điệp đang ngồi ở góc khuất đối chiếu tài liệu với Điền Kính: "Tiểu Hạ?"

"..."

Phòng họp im phăng phắc.

Trong vài giây ngắn ngủi, tất cả mọi người có mặt đều đang nghĩ xem "Tiểu Hạ" là ai.

Ngay cả bản thân Hạ Diên Điệp cũng ngẩn người trong phòng họp yên tĩnh hai giây rồi mới phản ứng được, cô ngồi thẳng người, hỏi với vẻ khó hiểu: "Phó tổng giám đốc Quách, anh tìm tôi à?"

"Ừ, đúng vậy. Cô ra đây một chút."

"?"

Dưới ánh mắt vừa kinh ngạc vừa tò mò của mọi người, Hạ Diên Điệp cũng ngờ vực đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua thấy Phạm Thiên Dật nhìn mình chằm chằm, Hạ Diên Điệp lịch sự gật đầu rồi đi lướt qua trước ánh mắt tiếc nuối của đối phương.

"Sao phó tổng giám đốc Quách lại đích thân đến gặp tổ trưởng Hạ nhỉ?"

"Đúng vậy, hai bên kém bao nhiêu cấp chứ?"

"Có quan hệ cá nhân gì à?"

"Không giống lắm..."

Cánh cửa phòng họp đóng kín đã ngăn chặn những tiếng thì thầm phía sau họ.

Quách Tề Đào đang đánh giá người trước mắt bằng ánh mắt hiếu kỳ, dường như anh ta đang tự hỏi rốt cuộc cô gái trẻ xinh đẹp trước mắt này có mị lực gì mà có thể khiến người sáng lập thiên tài kiêm cấp trên của anh ta thần hồn điên đảo như thế.

Lúc Hạ Diên Điệp xoay người đã cảm nhận được ánh nhìn mang tính đánh giá này.

Cô lại như không thèm để ý: "Phó tổng giám đốc Quách, anh tìm tôi có việc gì sáo?"

"Chuyện là thế này, xế chiều hôm nay sếp Du đi công tác ở thành phố Giang mới về. Nhưng anh ấy không được khoẻ lắm, chiều không thể tới đây được. Bên công ty cần đưa chút đồ tới nhà cho anh ấy..."

Quách Tề Đào còn chưa nói xong đã thấy tổ trưởng Hạ chưa từng thay đổi sắc mặt đột nhiên run lên: "Du Liệt... sếp Du đã về Bắc Thành rồi à?"

"À, đúng vậy." Vẻ mặt Quách Tề Dào càng lộ ra vẻ sâu xa, thu lời nói của mình lại, quan sát Hạ Diên Điệp.

Hạ Diên Điệp không quan tâm đ ến phản ứng của Quách Tề Đào.

Sau khi nghe giám đốc Kỷ kể về chuyện kia ở phòng trà vào hôm thứ Ba, cô đã muốn gặp Du Liệt. Nhưng hôm đó anh đã đến trung tâm vận hành nóng của Công nghệ kỹ thuật Helena ở thành phố Giang. Hạ Diên Điệp không dám tuỳ tiện quấy rầy công việc của anh.

Sau đó cô ăn không ngon ngủ không yên chờ tới ngày hôm nay.

Trong đầu Hạ Diên Điệp nhanh chóng lướt qua lượng công việc còn lại của việc phiên dịch đồng thời ở hội trường ngày mai, cô lấy lại bình tĩnh rồi nhẹ nhàng nói: "Phó tổng giám đốc Quách cần tôi mang tài liệu gì cho anh ấy?"

Trái lại, câu nói này đã khiến Quách Tề Đào ngẩn cả người.

Sau khi hoàn hồn, anh ta vui vẻ nói: "Tôi đã nói gì đâu, sao cô lại biết? Hơn nữa cô cũng không hề tị hiềm là tại sao cô biết tôi biết quan hệ của hai người à?"

"Suy nghĩ đơn giản thôi." Hạ Diên Điệp đưa mắt nhìn cơn mưa lớn ngoài cửa sổ: "Lần sau có cơ hội tôi sẽ giải thích cặn kẽ với phó tổng giám đốc Quách. Hôm nay, phiền anh đưa tài liệu cho tôi trước được không? Tôi sẽ sắp xếp công việc trong tổ ở đây rồi xuất phát luôn."

Quách Tề Đào không nhịn được cười: "Được, tôi sẽ bảo tài xế chờ cô ở cổng công ty, tài liệu cũng ở trên xe."

"Cảm ơn phó tổng giám đốc Quách."

Hạ Diên Điệp gật đầu với Quách Tề Đào rồi quay người đi vào cửa.

Anh ta đứng ngoài cửa suy nghĩ giây lát, càng nghĩ càng vui mừng, sau đó xoay người đi về.

"Khả năng quan sát của mình vẫn tốt chán."

-


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-103)