Truyện:Hãy Hôn Anh Đi - Chương 47

Hãy Hôn Anh Đi
Trọn bộ 50 chương
Chương 47
Chung sống
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)

Chuyển ngữ: @motquadao


Hứa Nghiên có ch. ết cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến bước này.

Vì cả thành phố bị phong tỏa, cô không thể quay lại trường học, nên cô ở nhà chăm sóc mẹ nhiều hơn, bưng trà rót nước phục vụ mẹ trong giai đoạn hậu phẫu.

Lâm Trạch đương nhiên cũng ở lại, không khách sáo mà trực tiếp dọn vào nhà Hứa Nghiên nhưng lại bị Hứa Văn Tiêu "ngăn cách", sắp xếp cho anh ngủ ở phòng dành cho khách.

Mẹ Hứa vẫn đang nằm trên giường tĩnh dưỡng. Hứa Nghiên bận rộn lo lắng, trong mắt chỉ có mẹ. Lâm Trạch không muốn làm phiền, cũng không nói gì.

Nhưng sau khi ở như vậy được năm ngày, anh tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Hứa Nghiên, hỏi cô có muốn thú nhận mối զ_⛎_a_ռ 𝖍_ệ của họ với gia đình không: "Anh muốn ngủ chung phòng với em."

Hứa Nghiên: "Giờ anh còn có giường để ngủ là may rồi. Nếu anh thật sự thú nhận với bố em, ông ấy có thể đánh gãy chân chó của anh đấy."

Lâm Trạch: "Tại sao lại đánh gãy chân? Anh không phải chó."

Hứa Nghiên không muốn giải thích cho anh biết bố cô nhỏ nhen thế nào. Dù sao thì hồi học đại học, cô có hẹn hò với một người. Bố cô còn đặc biệt chạy đến trường ăn tối với cậu bạn trai đó. Sau đó ông tỏ ra không hài lòng vì cậu ta mới vào đại học đã chú tâm vào chuyện yêu đương, cảm thấy cậu ta chưa đủ trưởng thành và chín chắn.

Bố cô nói: "Điềm tĩnh mới là phẩm chất quý giá nhất của người đàn ông."

Nếu Hứa Văn Tiêu biết Lâm Trạch mới gặp mặt vài lần đã 🅓-ụ ⓓ-ỗ con gái ông đi đăng ký kết ♓ôռ●, có lẽ ông sẽ báo cảnh sát bắt tên "bắt cóc" này đi.

Lâm Trạch nắm tay cô, vẫn hỏi: "Tại sao? Tại sao lại đánh gãy chân anh? Không phải em nói năm nay sẽ nói với người thân về việc chúng ta kết 𝒽ô.ⓝ sao?"

Hứa Nghiên đúng là có ý định đó, nhưng cụ thể là công khai thế nào thì chưa nghĩ ra. Chắc chắn không phải là đột ngột thú nhận như thế này. Cô cảm thấy thời điểm này không thích hợp.

Cô kiễng chân ôm cổ anh, ♓*ô*ռ lên cằm anh: "Anh ngoan nhé, cứ ngủ phòng khách đi. Đó là căn phòng có ánh sáng tốt nhất đấy, sáng sủa lắm."

Lâm Trạch: "Anh ngủ không thích có ánh sáng."

"Khụ khụ." Phía sau đột nhiên vang lên tiếng ho khan của Hứa Văn Tiêu.

Nhà họ Hứa rộng đến thế, hành lang có đến mấy lối đi, nhưng Hứa Văn Tiêu lại cứ phải chọn đi qua cửa kho nơi hai người đang thì thầm để ra ban công phơi quần áo.

Khó mà nói là đây không phải là cố ý.

Hai người nhìn bố Hứa đi qua rồi lại đi về, vẫn nắm chặt tay nhau không buông.

Hứa Văn Tiêu liếc Lâm Trạch một cái rồi gọi: "Tiểu Lâm, qua đây giúp chú nhặt rau."

"Vâng ạ." Lâm Trạch đi theo.

Hứa Nghiên không yên tâm cũng muốn đi theo, nhưng bị bố cô giao nhiệm vụ gọt táo cho mẹ Hứa ăn.

Hứa Nghiên bĩu môi, ôm đĩa và táo đến phòng ngủ chính tìm mẹ.

Thường ngày vì Mẹ Hứa bận công việc nên trong nhà có thuê một dì giúp việc nấu ăn. Nhưng chỉ cần Hứa Văn Tiêu không đi công tác, ông sẽ là người nấu ăn ở nhà.

Ông thích nhìn vẻ mặt thỏa mãn của con gái khi ăn đồ ăn ông nấu.

Vì vậy, ông nghĩ Lâm Trạch cũng nên là một hiền phu lương phụ lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.

Lâm Trạch đã nấu ăn hai lần kể từ khi đến nhà họ Hứa. Một lần là món mỳ spaghetti gà xé phay sốt pesto húng quế, một lần là nộm salad thịt bò sốt bí đỏ.

Healthy thì đúng là healthy thật, nhưng Hứa Văn Tiêu cảm thấy khó ăn.

Ông suy ra rằng Hứa Nghiên chắc chắn cũng thấy khó ăn.

Ngay cả khi Hứa Nghiên tỏ vẻ rất thích và ăn hết sạch sành sanh, ông vẫn nghĩ cô đang giả vờ.

Cô con gái ngốc nghếch của ông đang cố chịu đựng vì người mình yêu!

Thế là Hứa Văn Tiêu bắt đầu hướng dẫn Lâm Trạch nấu những món ăn theo khẩu vị quê nhà mà Hứa Nghiên yêu thích từ nhỏ.

Lâm Trạch vui vẻ học hỏi, anh cũng muốn chăm sóc Hứa Nghiên tốt hơn.

Hứa Văn Tiêu nhúng thịt cua đã cắt lát vào bột trứng rồi cho vào chảo chiên, nhớ lại chuyện vui hồi nhỏ của Hứa Nghiên: "Hồi con bé học tiểu học, đang tuổi thay răng. Có lần con bé ăn món cua xào bánh gạo này, bị vỏ cua làm mẻ răng cửa. Nhưng con bé thèm quá, răng lung lay rồi vẫn cố ăn, kết quả là bị miếng bánh gạo làm rụng luôn cái răng. Cả năm ấy nói chuyện lúc nào cũng phải miệng ha ha ha."

Lâm Trạch cũng cười theo, tưởng tượng ra cảnh Tiểu Hứa Nghiên che miệng nói chuyện, mắt anh cong t𝒽à·𝐧·h 𝒽ì𝐧·𝖍 trăng lưỡi liềm.

Hứa Văn Tiêu cười xong, nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Lâm Trạch lại không vui nổi.

Cô con gái ngoan của ông giờ đã lớn rồi, nhưng lại bị mấy lời đường mật của thằng nhóc thối này dụ đi mất.

Hứa Văn Bưu đột nhiên hắng giọng, nhấn mạnh thái độ của mình với Lâm Trạch: "Yêu đương, cưới xin là quyền tự do của hai đứa. Nhưng chú nghe nói con không định tiếp tục thi đấu cho đội tuyển quốc gia nữa phải không? Chú bày tỏ thái độ luôn nhé, chú sẽ không đồng ý để con gái lấy chồng nước ngoài đâu."

Nếu lấy chồng xa như vậy, lỡ sau này con gái có chịu uất ức mà lại không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, bố mẹ cô sẽ không thể nào biết được cô sống thế nào.

Dẫu biết bố mẹ rồi cũng sẽ sớm gần đất xa trời, nhưng còn sống ngày nào thì phải bảo vệ con bé ngày đó.

Lâm Trạch hiểu, gật đầu: "Vâng."

Anh đồng ý dứt khoát như vậy khiến Hứa Văn Tiêu mới thấy nhìn anh thuận mắt hơn một chút.

Trên thực tế, người gây áp lực cho Lâm Trạch không chỉ có bố Hứa Nghiên, mà còn có cả bố ruột của anh.

Bố Lâm Trạch không chỉ mua một câu lạc bộ khúc côn cầu, mà còn thành lập một đội ngũ quản lý khúc côn cầu chuyên nghiệp cho anh.

Có thể nói, ông ấy không chỉ là bố, mà còn là sếp của anh. Đọc Full Tại . vison

Lâm Trạch hiếm khi nói chuyện phiếm với bố. Mỗi lần gọi đều là về chuyện công việc.

Bố anh gọi điện thoại xuyên lục địa, thẳng thừng hỏi anh khi nào về, cần chuẩn bị tham gia dự tuyển cho mùa giải mới của NHL rồi.

Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Trạch trao đổi trực diện với bố về kế hoạch tương lai của mình. Anh nói: "Con muốn ở lại Trung Quốc."

Bố Lâm không hiểu, sau khi phân tích một hồi về sự nghiệp của anh thì đột nhiên tức giận: "Lí do là gì? Vì Hy Á hay vì cô gái kia? Tóm lại là vì phụ nữ phải không? Đừng ngây thơ thế nữa con trai, con sẽ hối hận đấy!"

Việc Hy Á lựa chọn ly 𝒽*ô*п phần lớn cũng vì không chịu nổi tính cái gia trưởng của Bố Lâm. Lúc yêu ông, bà thấy đó là khí phách anh hùng. Sống lâu rồi mới biết ông chỉ coi bà như một bình hoa xinh đẹp mà thôi.

Lâm Trạch nghiêm túc nói với bố: "Xin hãy tôn trọng mẹ con và vợ con."

Bố Lâm cười khẩy một tiếng: "Được. Thế thì cứ theo mang cái lòng tự trọng đó rồi cút đi."

Một cuộc trò chuyện không vui vẻ đã kết thúc.

Mặc dù Lâm Trạch gọi điện thoại ở ngoài ban công, nhưng Hứa Nghiên nằm trên giường trong phòng ngủ cũng nghe thấy từng chữ rõ mồn một. Cửa sổ phòng cô thông với ban công, cách âm không tốt.

Lâm Trạch cũng không bận tâm chuyện cô đã nghe thấy, không hề giấu diếm.

Đêm hôm đó, Hứa Nghiên mặc đồ ngủ, rón rén ra khỏi phòng ngủ, lẻn vào phòng khách, rồi chui vào chăn của "vị khách" kia.

Cô vừa chui vào, Lâm Trạch đã dang rộng vòng tay ôm lấy cô: "Em không đến là anh ngủ mất rồi đấy."

Hứa Nghiên thắc mắc: "Sao anh biết em sẽ đến?"

Lâm Trạch: "Anh không biết, nhưng ngày nào anh cũng đợi."

Hứa Nghiên thấy câu này nghe quen quen nhưng nhất thời không nhớ ra anh nói khi nào, chỉ cảm thấy cảnh này hình như cô đã từng thấy trong mơ.

Thời tiết mùa xuân đã ấm áp, nhiệt độ trong chăn lụa được hai người làm nóng lên.

Hứa Nghiên hơi nhổm dậy, dùng ngón tay tìm môi anh, xoa xoa rồi mới ⓗ*ô*𝓃*, trước khi 𝖍ô.n còn không quên nhắc nhỏ: "Anh đừng phát ra tiếng động nhé, bố mẹ em sẽ dậy đó."

Câu này hình như thường ngày là Lâm Trạch nói với cô thì phải.

Trong bóng tối, Lâm Trạch nhìn cô một lúc rồi nhắm mắt, để cô chủ động. Anh cảm giác cô như một chú nai nhỏ đang l**m môi mình, mắt tròn xoe, vừa ngây thơ lại vừa q⛎🍸.ế.𝐧 𝐫.ũ.

Hứa Nghiên đêm nay vẫn khá tôn trọng anh. Trước khi luồn tay vào cổ áo ngủ của anh, cô hỏi trước: "Anh có muốn không?"

Anh thực sự muốn cô. Những cặp đôi trẻ sau thời gian dài xa cách thì không bao giờ là đủ.

Nhưng anh cảm thấy bố mẹ cô khá truyền thống, không muốn bố mẹ cô có bất kỳ đánh giá gì về anh hoặc cô. Vì vậy, anh đã luôn kiềm chế, ngay cả ⓗ-ô-𝖓 cô cũng chỉ dám ở góc khuất, lướt qua rồi thôi.

Lâm Trạch không trả lời câu hỏi của cô, im lặng trao lại quyền lựa chọn cho Hứa Nghiên, để cô toàn quyền kiểm soát.

Anh thậm chí còn không chủ động 𝐡-ô-n cô, không đưa ra bất kỳ ám hiệu hay hành động nào để nói với cô rằng anh muốn.

Trước khi phát sinh những chuyện sau đó, anh chỉ muốn làm cô vui vẻ. Anh hiểu sở thích của Hứa Nghiên, ngồi dậy cởi hai cúc áo ngủ, kéo cổ áo lên và cởi hẳn áo ra, ném lên chiếc ghế bên cạnh giường. Sau đó anh nằm xuống, nắm tay Hứa Nghiên đặt lên cơ 𝐧𝖌●ự●𝒸 và cơ bụng của mình, mặc cô khám phá.

Quả nhiên cô thích điều đó.

Chỉ là ôm ♓ô𝖓*, da thịt kề nhau như thế này cũng khiến Hứa Nghiên cảm thấy thỏa mãn rồi. Cô thở đều, gửi tín hiệu chuẩn bị ngủ.

Người duy nhất tự châm lửa mà không có chỗ dập tắt chỉ còn lại Lâm Trạch.

Anh nằm nghiêng ôm cô từ phía sau. Cô co người lại, cong chân lên. Anh cũng làm theo tư thế tương tự. Họ như một cặp muỗng sứ khít khao trong ống đũa, chồng lên nhau từ đầu đến chân.

Hứa Nghiên đã ngủ.

Nhưng vì trong lòng còn mang nặng tâm sự, cô ngủ một lát lại tỉnh giấc, quay người lại đối diện với Lâm Trạch.

Lâm Trạch cũng đã ngủ.

Căn phòng này không chỉ có ánh sáng ban ngày rực rỡ, mà ngay cả ánh trăng cũng có vẻ lung linh hơn những căn phòng khác. Rèm cửa không chắn sáng nên ánh trăng cứ thế len vào phòng, leo lên ga trải giường, chiếu lên gương mặt anh.

Hứa Nghiên lặng lẽ nhìn Lâm Trạch.

Những điều anh nói là thật sao? Anh nói anh không về Bắc ℳ*ỹ 𝐧*ữa, nói sẽ ở lại đây.

Cô không dám hỏi, liệu có phải vì cô mà anh ở lại hay không?

Nếu đúng là vậy, điều đó liệu có đáng hay không?

Đây không phải là một vấn đề nhỏ như tối nay ăn khoai tây hay cà tím nướng. Điều này liên quan đến việc học và sự nghiệp của anh, thậm chí có thể nói là ảnh hưởng đến chức nghiệp cả đời của anh.

Cô không dám hỏi, vì ngay cả cô cũng cảm thấy mình mới là lựa chọn đáng để do dự.

Cô thậm chí còn nghĩ, nếu Lâm Trạch bảo cô theo anh về Canada thì cô có đi không.

Trước đây cô đã kiên quyết từ chối, nhưng giờ đây, nếu điều đó tốt cho anh hơn, cô hình như cũng có thể chấp nhận.

Nhưng anh không hỏi cô điều gì, không thuyết phục cô điều gì, chỉ nói rằng anh sẽ ở lại.

Ở lại, rồi sao nữa?

Môi trường khúc côn cầu ở đây không bằng Bắc Mỹ, lương bổng ở đây cũng không bằng Bắc Mỹ, thậm chí cả việc ăn ở cũng không bằng môi trường anh đã quen từ nhỏ.

Anh đã hủy hợp đồng với câu lạc bộ ở Bắc Thành, cứ nhàn rỗi đi theo cô khắp nơi.

Hứa Nghiên đoán có lẽ anh cũng chưa nghĩ ra vấn đề "rồi sao nữa".

Vì vậy cô không dám hỏi, sợ làm anh phải vội vàng quyết định, sợ anh "tỉnh ngộ" ra rằng việc ở lại không phải là lựa chọn tốt nhất.

Cô cứ tranh thủ thêm một ngày tươi đẹp nữa, tự lừa dối bản thân rồi lại 🍳цấ.ռ 🍳⛎ý.🌴 với anh thêm một ngày nữa.

Hứa Nghiên không biết từ lúc nào mình đã nhấc ngón tay lên v**t v* chân mày anh. Trong đầu cô không hề có ý định này, chỉ là tay cứ tự nhiên hành động.

Lâm Trạch bị cô quấy rầy, khẽ cau mày.

Hứa Nghiên vội vàng rụt tay lại.

Tiếc rằng đã quá muộn. Cánh tay 𝒸·ọ ❌·á·✞ vào chăn, cơ thể di chuyển làm nệm phát ra những tiếng sột soạt và cót két đã khiến Lâm Trạch, người vốn đã có ý định tỉnh dậy, mở mắt.

Lâm Trạch khô họng, ngồi dậy bật đèn ngủ, mở nắp chai nước soda trên tủ đầu giường. Uống hết nửa chai, anh mới thấy cổ họng dễ chịu hơn.

Anh dựa vào đầu giường, như thể quên mất đây là nhà của Hứa Nghiên. Anh cúi mắt nhìn cô, tay véo cằm cô, dùng đầu ngón tay xoa xoa mặt cô: "Không ngủ được hả? Có cần anh giúp không?"

— — —

Hết chương 47


Chương (1-50)