Mua sách
← Ch.017 | Ch.019 → |
-Gia Hân dậy đi con_Mẹ Gia Hân "âu yếm" nhìn cô đang ngủ trên giường như một con mèo nhỏ lười biếng, bà nói bằng chất giọng "ngọt ngào" nhất có thể.
-Mama à hum nay là chủ nhật cho con ngủ tí có được không_Gia Hân khó chịu khi đang mơ được ăn gà quay thì bị mẹ phá mất, định nói xong thì ngủ để được ăn tiếp thì:
-Con gái yêu có bạn tới kiếm con đó_Mẹ Gia Hân vẫn tiếp tục nói
-Cái thèn nèo con nèo mà không cho con ngủ vậy ạ_Gia Hân bắt đầu bực mình hỏi mẹ cô nhưng người vẫn lười không chịu dậy.
-À cái thằng Thiên Long á_Mẹ Gia Hân nói rõ từng chữ một, Gia Hân chợt bật dậy:
-Mẹ nói cái gì?_Sau đó ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu.
-Bộp bộp bộp bộp... _Gia Hân chạy nhanh xuống, chân chạy ra phòng khách nhìn thấy ba cô ngồi đó uống cà phê, đối diện là Thiên Long.
-Anh ta nói cho ba mẹ mình biết hết rồi hả trời, híc sao số tuj khổ z nè_Gia Hân thầm nghĩ người ngồi bệt xuống nền, tay vò đầu bứt tai khuôn mặt méo mó thấy mà khổ sở. Thiên Long nheo mắt xuống nhìn con người đang làm hành động lạ, người cô vẫn còn mặc bộ bijama bông doremon chân mang dép bông cũng doremon luôn.
-Thấy Thiên Long đang nhìn cô như một sinh vật lạ bực mình Gia Hân nói:
-Nhìn cái gì mà nhìn, hành hạ tôi chưa đủ hay sao
-Hành hạ? Ai hành hạ con đâu?_Ba Gia Hân đặt tờ báo xuống nhìn đứa con gái của ông.
-Ủa anh ta chưa nói gì với ba sao_Gia Hân ngạc nhiên nhìn ba cô đang thản nhiên uống cà phê mà không có phản ứng bực tức gì.
-Nói gì? Chẳng phải hôm nay con sẽ đi mua sách để học với cậu ta sao?Còn đứng đó không mau thay đồ đi_Ba Gia Hân.
Gia Hân khẽ "à" lên một tiếng, đầu nghĩ:"thì ra là chưa nói gì hết vậy mà mình cứ tưởng..."
-Dạ con đi thay đồ liền_Gia Hân nói rồi vọt lên phòng.
-Tốt nhất là phải đuổi tên đó ra khỏi nhà cái đã_Gia Hân lẩm bẩm.
5" sau Gia Hân đã VSCN và thay một bộ đồ đơn giản: chiếc áo phông rộng màu xanh nước biển nhạt không họa tiết cùng quần bó đen và đôi giày bata cũng màu xanh nước biển. Bước nhanh xuống dưới:
-Baba, mama con đi nha_Gia Hân kéo Thiên Long ra khỏi nhà không quên để lại một câu. Ba mẹ cô chỉ khẽ gật đầu rồi sau đó làm việc của mình.
Thiên Long hôm nay ăn mặc cũng rất đơn giản nha: áo sơ mi sọc ca rô tông màu xanh nước biển khoác bên ngoài chiếc áo pull không cổ và chiếc quần iean cũng màu xanh nước biển(hai anh chị này chuộng màu xanh hén)
Gia Hân kéo Thiên Long ra khỏi nhà mới lên tiếng:
-Anh đến nhà tôi làm gì?
-Như ba cô nói, đi mua sách_Thiên Long bình thản trả lời.
-Mua sách làm gì?_Gia Hân phát cáu.
-Để học_Thiên Long thản nhiên nói và không để cô nói gì thêm kéo cô vào trong chiếc BMW của anh đậu trước nhà cô, đóng cửa và lên xe lái đi.
-Anh làm cái quái gì vậy, tôi đã đồng ý là đi với anh đâu_Gia Hân bực mình
-Cô có quyền quyết định sao?_Thiên Long lạnh lùng nhìn Gia Hân.
-Hừ_Gia Hân hừ nhẹ một tiếng sau đó nhìn cảnh vật xung quanh qua kính xe không thèm nhìn lấy anh một cái. Thiên Long chỉ khẽ nhếch môi:"Xem cô còn bướng được nữa không". Sau đó tăng tốc độ nhanh hơn.
-Két!_Thiên Long cố tình thắng gấp khi dừng đèn đỏ khiến Gia Hân không kịp thích nghi, đầu đập vào xe một cái "cốp"
-Asss sao lại thắng mà không báo tôi_Gia Hân tức giận nhìn Thiên Long tay xoa xoa cái trán vừa bị va chạm.
-Sao phải báo cô_Thiên Long nhún vai nhưng trong lòng thì đắc thắng.
-Anh... _Gia Hân cứng họng đành hậm hực ngồi im không nói thêm gì trong lòng thầm rủa:"Cái tên phóng nhanh vượt ẩu này ta chù ngươi có ngày lái xe đâm vào cột điện chết luôn đi"
Chiếc BMW dừng tại khu trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, đây là lần thứ hai Gia Hân vào đây. (lần 1 đi sửa soạn để làm thư kí riêng cho Thiên Long á)
-Mua sách thì vào nhà sách sao phải đến tận đây, rõ hoang phí!_Gia Hân bĩu môi, xuống xe trước Thiên Long. Thiên Long lái xe vào nhà gửi xe sau đó mới bước vào cùng Gia Hân. Vừa vào đã thu hút ánh nhìn của nững người xung quanh, bọn con gái thì mắt trái tim, có đứa thì xịt máu mũi, có đứa thì xỉu ngay tại chỗ á, ... nói tóm lại là cảnh tượng hết sức thê thảm. Con trai thì nhìn Thiên Long với ánh mắt ghen tỵ xen ngưỡng mộ. Gia Hân chỉ khẽ lắc đầu, thở dài ngao ngán:"Haizz... Xấu quá cũng khổ mà đẹp quá cũng khổ"(Ý nói chị ấy đấy ạ)
-Cô gái theo sau anh ta là ai vậy?_N1
-Nhìn chẳng đẹp chút nào_N2
-Cô ta sao lại may mắn vậy chứ_N3
-Đúng đó được đi bên mỹ nam sướng quá rồi còn gì_N4
......... Pla Pla.... _Cứ thế mọi người lại bắt đầu xôn xao, xì xầm to nhỏ.
Gia Hân bực mình vô cùng ở trường đã phải nghe những lời bàn tán chẳng ra gì rồi mà vào mua sách cũng không yên.
Gia Hân chỉ muốn hét lên:"Thích thì mấy người theo anh ta á, có biết tôi khổ thế nào không mà nói" Nhưng tiếc thay cái "tảng băng di động" ở phía trước không cho phép cô làm điều đó, cô chỉ còn cách gào thét trong lòng không ngừng:"Ôi ông trời ơi sao con cuộc đời con lại cay nghiệt, đau khổ thế này?"
← Ch. 017 | Ch. 019 → |