Phiền phức (2)
← Ch.008 | Ch.010 → |
-Xem đủ chưa?_Thiên Long lạnh giọng lên tiếng khiến Gia Hân giật mình
-Xin... Xin lỗi tôi không cố ý đâu_Gia Hân cúi đầu không dám nhìn Thiên Long trong lòng lo sợ anh sẽ nổi giận mà đánh cô.
-Vào đi_Thiên Long ra lệnh
-Hả_Gia Hân đơ người vì anh không đánh hay chửi cô nhưng sau đó nghe theo lời anh bước vào.
-Vết thương sao rồi?_Thiên Long dù không nhìn cô nhưng miệng vẫn hỏi.
Gia Hân khá sock. Cô không ngờ người lạnh lùng như anh mà lại quan tâm đến cô trong lòng có chút ngạc nhiên:
-Anh quan tâm tôi?
-Nếu ổn thì mang cái này đến phòng hiệu trưởng cho tôi_Thiên Long nói rồi đưa cô một xấp tài liệu.
-Biết ngay mà đời nào cái tên máu lạnh này lại chịu quan tâm đến mình_Gia Hân nói nhỏ đủ để cô nghe nhưng mà không biết Thiên Long đã nghe thấy nên cô cố nặn ra một nụ cười nhìn anh:
-Ukm tôi sẽ đi_Sau đó nhận lấy xấp tài liệu rồi quay người bước đi không quên liếc anh một cái từ phía sau.
Thiên Long khẽ nhíu mày nhưng sau đó đôi lông mày rậm giãn ra. Anh khá bất ngờ: cô gái này vừa mới chửi thầm anh sau đó lại quay ra tươi cười nhìn anh và liếc xéo từ sau lưng anh. Quả thật kiểu người này lần đầu tiên anh thấy.
Gia Hân phải công nhận Thiên Long anh ta rất ư là rảnh: bắt cô mang mấy chồng sách đến trả thư viện sau rồi lại mượn mấy chồng sách mới mang đến phòng hội trưởng bắt cô ngồi đọc bằng một lí do đơn giản: Đọc sách để trau dồi kiến thức và cô sẽ làm mất mặt anh nếu không chăm chỉ học bởi chỉ số IQ của cô quá thấp.
Gia Hân bực mình lắm muốn lao đến túm cổ áo anh nói lớn:"Anh đi mà đọc ấy, tôi không rảnh!"
Nhưng phận làm nô sao có thể làm vậy với chủ nên Gia Hân đành "ngậm đắng nuốt cay" mà ngồi làm cái việc mà cô ghét nhất: đọc sách
-Reng... Reng_Tiếng chuông báo hiệu hết giờ ra chơi.
-Được tự do rồi_Gia Hân nhảy lên sung sướng. Chưa bao giờ cô thấy yêu tiếng chuông báo như khi này. Gia Hân định ra khỏi phòng nhưng ai ngờ Thiên Long nói:
-Mang về nhà đọc khi nào rảnh tôi sẽ kiểm tra
-Anh thì khi nào mà chẳng rảnh, đúng là rảnh rổi sinh nông nổi mà_Gia Hân nói thầm. Thiên Long chau mày nhìn Gia Hân, cô vội cười cho qua:
-Hi... Hi tôi sẽ đọc mà_Gia Hân miễn cưỡng cầm mấy cuốn sách rồi chạy về lớp.
Lúc này là Gia Hân có tiết thể dục, cô nhanh chân vào phòng thay đồ. Mở tủ đồ ra Gia Hân không thấy đồ thể dục chỉ thấy đám con gái nhìn cô chằm chằm khi cô quay ra thì đám con gái lại nhìn ra chỗ khác vờ như không biết gì. Khỏi nói Gia Hân cũng biết là ai làm, không một chút tức giận cô bước ra khỏ phòng thay đồ khiến đám con gái càng bực hơn.
Đến tiết thể dục Gia Hân bị bắt đứng nắng, không được học. Chỉ 5" sau thầy thể dục đã tức giận quát:
-Phạm quy 3 lần ra kia đứng cho tôi
Minh Huy không bực mình mà ngược lại còn rất vui vẻ chạy ra chỗ Gia Hân đang đứng.
-Là cậu cố tình_Gia Hân nhìn Minh Huy
-Ukm_Minh Huy gật đầu
-Rõ điên_Gia Hân
-Miễn được ở cạnh cậu là tớ vui rồi_Minh Huy cười như con nít. Bọn con gái nhìn thấy cảnh này mà tức không nói được gì.
Hết tiết thể dục Minh Huy chạy đi một lát sau đó mang đến cho Gia Hân một chai nước suối mát lạnh:
-Cậu uống đi
-Không cần_Gia Hân lạnh lùng từ chối sau đó đến gần Hương Mai đang đứng gần đó.
-Mày sao rồi?_Hương Mai lo lắng hỏi
-Không sao_Gia Hân mỉm cười
-Tụi con gái thiệt đúng là quá đáng nha_Hương Mai
-Không sao đâu, mấy trò cỏn con này sao có thể làm khó được tao chứ_Gia Hân tự tin
-Thôi đi sức chịu đựng cũng có giới hạn tao thấy mày nên kết thúc sớm đi_Hương Mai
-Chuyện gì vậy?_Minh Huy đến gần nhìn Gia Hân nhưng chỉ nhận được một câu nói lạnh băng của cô:
-Chuyện con gái tốt nhất là anh đừng xen vào_Sau đó cô bỏ đi
Ngay cả Hương Mai cũng không ngờ Gia Hân lại trở nên như vậy có lẽ là vì tiếp xúc nhiều với Thiên Long nên "lây bệnh lạnh "
Hương Mai tưởng tượng viễn cảnh leo núi ngày mai:
-Gia Hân chờ tao với_Hương Mai
-Sao tao phải chờ mày_Gia Hân giọng lạnh băng phát ra
-Vì tao là bạn mày_Hương Mai giải thích
-Bây giờ tao không cần bạn tao chỉ muốn sống lạnh cho bớt đau khổ thôi_Gia Hân nói rồi đẩy Hương Mai ngã
-A!Cứu tôi với_Hương Mai lăn xuống vách núi.
-Ha!Ha!Ha_Gia Hân đứng ở trên lạnh lùng cười. (Chị này tưởng tượng phong phú wa")
Kết thúc màn tưởng tượng Hương Mai khẽ rùng mình lắc đầu nói:
-Không thể để chuyện đó xảy ra được, nhất định vậy.
Hoàng Anh đi ngang qua vô tình nhìn thấy cảnh này anh bật cười thành tiếng:
-Ha... Ha. Cậu bị tự kỉ hả
-Cái gì ở đâu ra cái tên như cậu vậy_Hương Mai trừng mắt nhìn Hoàng Anh tay thì chống nạnh.
-Tôi đi ngang qua vô tình phát hiện cậu không bình thường nên dừng chân lại xem nào ngờ cậu định uy hiếp tôi, bắt tôi không được nói cho ai biết_Hoàng Anh
-Gì? Tôi đã làm gì cậu đâu đồ vô duyên_Hương Mai cáu
-Nhìn cậu dữ như vậy cũng đủ biết cậu sắp đánh tôi đừng nói cậu chưa từng nghĩ đến việc đó nhé_bị Hoàng Anh nói trúng tim đen Hương Mai tự nhiên không biết phải nói gì:
-Cậu... Cậu... Đúng là tức chết mà_Sau đó quay người bỏ đi, bị anh chọc cho xấu hổ rồi.
← Ch. 008 | Ch. 010 → |