Bị truy đuổi
Ch.002 → |
-Reng... Reng... Reng_Tiếng chuông báo thức vang liên hồi. Một cô gái đang nằm ngủ trên giường bị tiếng chuông đánh thức tức mình cô đưa tay với lấy chiếc đồng hồ ném vào tường. Sau 3s chiếc đồng hồ iu vấu của cô đã tiếp đất nhẹ nhàng: "Bộp" Rồi vỡ tan tành.
5" sau một âm thanh vang lên: "Rầm!"
-Gia Hân giờ này còn ngủ được sao dậy mau đi_Mẹ cô quát
Nhưng cô vẫn chưa muốn rời khỏi chiếc giường thân yêu, lấy tay kéo chiếc chăn mềm mại phủ kín đầu.
-Mẹ cho con 1" để xuống dưới nếu trễ thì nhịn ăn sáng_Mẹ cô bực mình nói lớn sau đó quay người bước xuống.
Sau 5s thông não cô mới bật dậy, phóng như bay vào nhà tắm, VSCN, thay bộ bijama bằng bộ đồng phục trường Bright Star-ngôi trường cô đang học và không quên lấy chiếc ba lô màu xanh nhạt trước khi bước xuống.
-Chào buổi sáng baba, mama_Gia Hân mỉm cười với ba mẹ cô, thuận tay lấy chiếc bánh sandwich trên bàn bỏ vào miệng ăn vội.
-Chịu dậy rồi hả? Còn 5" nữa sẽ vào học chúc con may mắn_Ba cô bỏ tờ báo xuống nhìn cô mỉm cười.
-Hả? Trễ vậy rồi sao? Chết rồi_Cô vội uống 1 ngụm sữa_Baba, mama con đi học_Nói rồi chạy ra khỏi nhà với tốc độ ánh sáng. Vừa chạy cô vừa nhìn chiếc đồng hồ đeo tay của mình
-Phù... Mới 6h30 ba cứ hù mình_Gia Hân thở phào nhẹ nhõm, thong thả bước đến trường. Vừa tới trường cô đã thấy cổng trường đóng.
-Quái lạ... Sao lại như vậy? Không lẽ... _Cô vội đưa tay ra kiểm tra lại cái đồng hồ. Đúng như cô nghĩ cái đồng hồ đã bị hư.
-Đúng là xui xẻo mà... đành trèo tường vào vậy_Gia Hân nói rồi tiến đến gần bức tường. Cô ngán ngẩm nhìn bức tường cao 3m, nuốt nước bọt, cố trèo lên nhưng cứ lên được nửa chừng lại bị tụt xuống. Lí do là sáng nay cô nổi hứng mang giày búp bê. Bực mình cô ném đôi giày qua trước. Sau 5" chật vật cố leo lên cuối cùng cô cũng đã vượt qua được bức tường kinh khủng đó. Cứ tưởng thế là có thể vào lớp nào ngờ thầy quản sinh đứng đó đã chứng kiến được toàn bộ màn leo tường ấn tượng của cô, thầy quát lớn:
-Em kia sao lại trèo tường đã vậy còn đi học trễ nữa
Gia Hân khóe môi giật giật quay lại nhìn thầy quản sinh cười trừ
-Đến nước này thì chỉ còn cách là chạy thôi_Nghĩ vậy Gia Hân liền bỏ chạy nhưng thầy quản sinh đâu có chịu bỏ cuộc, đuổi theo cô ngay lập tức.
Mải chạy cô va vào phải thứ gì đó
-Ui da_Gia Hân lấy tay xoa xoa chán sau cú va chạm không hề nhẹ. Định rủa cái thứ trời đánh đó thì cô chợt nhận ra cái thứ mà cô tưởng đó lại là một chàng trai rất đẹp.
-Xin lỗi! Tôi không cố ý đâu_Gia Hân vội cúi đầu xin lỗi thì tiếng thầy quản sinh làm cô giật mình:
-Gia Hân! Em đâu rồi để tôi tìm được tôi sẽ phạt em
-Tôi đang bị thầy quản sinh bắt, anh làm ơn giúp tôi với_Gia Hân vẻ mặt cầu khẩn nói với chàng trai
-Giúp cô tôi sẽ được gì?_Chàng trai lạnh giọng nói
-Anh muốn gì cũng được_Gia Hân buộc miệng nói ra
-Được thôi_Chàng trai khẽ nhếch mép rất nhanh sau đó ôm cô vào lòng, cô còn đang ngạc nhiên thì tiếng thầy quản sinh vang lên:
-Em kia có thấy em học sinh nào chạy qua đây không
-Không_Thiên Long nhún vai nói. Thầy quản sinh đưa mắt nhìn người con gái đang dúi đầu vào ngực anh lên tiếng hỏi:
-Còn em này...
-Người yêu tôi. Thầy quản sao?_Thiên Long giọng nhàn nhạt. Thầy quản sinh tức lắm nhưng không thể làm gì được, với thế lực của Thiên Long, không cẩn thận ông có thể bị đuổi việc nên đành quay người bỏ đi. Chỉ đợi có thế Gia Hân đẩy Thiên Long ra không quên nói:"Cảm ơn anh nhiều"
-Không cần phải cảm ơn. Vừa nãy cô nói tôi giúp cô thì tôi muốn thứ gì cũng được... _Thiên Long nói miệng nở 1 nụ cười rất gian khiến Gia Hân giật mình, sực nhớ ra mình vừa mới nói 1 câu không nên nói.
-Đúng là cái miệng hại cái thân mà. _Gia Hân vừa trách bản thân vừa tự đánh vào đầu như con ngốc. Thiên Long nhìn cô phì cười.
-Anh cười gì chứ? Bộ vui lắm sao? Muốn gì thì nói lẹ đi tôi còn vào lớp_Gia Hân bực mình.
-Làm osin cho tui 1 năm_Thiên Long giọng đều đều
-What?_Gia Hân muốn hóa đá sau khi nghe câu này nhưng ngay sau đó cái não của cô chợt nảy ra một ý tưởng, cô giả vờ đau khổ:
_Làm osin 1 năm sao?Thế là mình phải làm nô lệ khổ sai rồi, ôi số phận đau thương của mình... Để tôi vào chào bạn bè trước khi đi. _Gia Hân nói rồi định vọt thì Thiên Long đã nhanh tay kéo cô lại, nhoẻn miệng cười "thân thiện":
-Đừng hòng thoát! Hợp đồng đây_Thiên Long nói rồi đưa cho Gia Hân 1 bản hợp đồng.
-Gì chứ? Còn chuẩn bị hợp đồng từ trước luôn sao?_Gia Hân ngạc nhiên tột độ.
-Đứng đó làm gì? Còn không mau kí đi rồi còn vào lớp_Thiên Long
-Á, mình quên bén mất, trễ giờ rồi_Gia Hân vội kí mà không suy nghĩ rồi chạy như bay vào lớp.
Thiên Long nhìn theo bóng người nhỏ nhắn dần khuất, miệng cong lên:
-Thú vị đấy!
Ch. 002 → |