Tôi Còn Tin Được Anh Không
← Ch.164 | Ch.166 → |
Lăng Diệu cũng không nhìn Lê Nhã Trí mà trực tiếp bế Lê Hân Dư vào phòng cô.
Lần trước Lăng Diệu từng vào phòng cô, thật ra không chỉ vào mà còn từng ngủ lại, nên lần này Lăng Diệu đã quen đường.
"Thả tôi xuống, tôi không có mệt đến vậy, vẫn có sức để đi vài bước." "Không thả." Anh thích bể cô như vậy.
Phòng của Lê Hân Dư không khóa, đẩy cửa ra là bước vào được.
Thế nhưng lần này căn phòng không như lần trước, bên trong đã trống rỗng, giống như bị dọn hết đồ đạc, lại giống như bị người khác cố ý thu dọn.
Trên giường, ngoài ga giường ra, chỉ đặt một chiếc thảm lông đã được xếp sẵn, ngay cả chăn cũng bị cất đi.
Hai người họ đều sững sờ, Lăng Diệu thả cô lên giường: "Em nằm nghỉ một chút, đợi ăn cơm xong thì anh sẽ gọi em."
Cô không muốn ngủ: "Không có chăn, ngủ lạnh lắm.
Anh cũng tháo giày ra rồi nằm xuống bên cạnh cô, mở vạt áo măng tô ra rồi ôm lấy cô vào lòng mình, sau đó kéo chiếc thảm lông đắp lên người: "Anh ôm chặt em thì sẽ không lạnh nữa.
Thân nhiệt của Lăng Diệu rất cao, giống như một chiếc lò sưởi.
Lê Hân Dư bất giác cảm thấy thoải mái hẳn, cô không từ chối bởi vì thật sự cô đã mệt rồi.
Lăng Diệu trở người nằm ngửa, để cô năm lên người anh.
Mặt cô dần sát vào lồng ngực anh, thậm chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập đều đều mà mạnh mẽ từ ngực anh.
Lòng Lê Hân Dư có chút rung động, cô không phải là khúc gỗ, cô có thể cảm nhận được hơi ấm, cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh dành cho cô trong khoảng thời gian gần đây.
Thế nhưng... !Lăng Diệu, tôi còn tin tưởng được anh không?
Lăng Diệu ôm lấy cô như ôm búp bê, để cô nghỉ ngơi trong lòng mình.
Cửa phòng bị đẩy ra một khe nhỏ, Lê Nhã Trí lén la lén lút nhìn vào trong, thấy cảnh hai người họ ôm lấy nhau, cô ta cảm thấy mắt mình nhoi nhói.
Lê Nhã Trí làm sao cũng không ngờ được rằng Lăng Diệu sẽ đến đây với Lê Hân Dư.
Cô ta càng không ngờ Lăng Diệu sẽ xem mình là đệm giường để Lê Hân Dư ngủ lên người anh.
Thật ra là bố đã cho người thu dọn phòng của Lê Hân Dư.
Từ khi vụ bê bối video nổ ra, nhất là sau lần đến bệnh viện, không biết bố đã nổi cơn điên gì mà cứ như vô cùng bài xích chị ấy, còn cố tình cho người cất hết đồ đạc của chị vào nhà kho.
Lê Nhã Trí biết bố mình độc đoán chuyển quyền đến mức nào, mọi chuyện cũng không liên quan đến cô ta nên cô ta không nói gì.
Cô ta chỉ cảm thấy hành vi của chị gái có chút quá đáng, đã gả cho một người chồng tốt như thế mà còn dan díu với
Giang Dật Hàn.
Theo lý mà nói, bất kỳ người đàn ông nào cũng không chấp nhận được việc vợ mình ngoại tình, cô ta còn tưởng rằng anh rể sẽ mượn cơ hội này để ly hôn với Lê Hân Dư.
Thế nhưng xem ra bây giờ mối quan hệ của họ rất hòa hợp, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi vụ bê bối video đó.
Hơn nữa, giọng điệu lúc nãy của anh rể cũng đã rất rõ ràng.
Chị cô ta ra nước ngoài với anh.
Nhưng tại sao?
Lẽ nào Lăng Diệu rất yêu chị ấy nên cho dù chị ấy có làm ra chuyện có lỗi với anh thì anh cũng không muốn buông tay ư? Thế nhưng, điều mà Lê Nhã Trí muốn tin hơn, đó là Lăng Diệu không muốn vụ video tồi tệ hơn khiến cho tin đồn ngày càng ác liệt nên mới đối xử tốt với Lê Hân Dư.
Lê Nhã Trí nhìn dáng vẻ của chị mình đang thư thả nhắm mắt lại nằm trong lòng anh rể, trong lòng cô ta có chút đổ ky.
Cái khác thì tạm không nhắc đến, chỉ riêng nhìn thấy anh rể ôm chị gái mình một cách dịu dàng như thế đã đủ khiến cô ta ngưỡng mộ lẫn ghen tỵ vài năm rồi.
Một người đàn ông hiếm có trên thế gian này như anh rể mà lại bị chị gái cô ta giành lấy được.
Cô ta cũng rất muốn có một người bạn trai, một người chồng như vậy..
← Ch. 164 | Ch. 166 → |