Vay nóng Tinvay

Truyện:Hãy Ở Bên Anh - Chương 03

Hãy Ở Bên Anh
Trọn bộ 74 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-74)

Siêu sale Shopee


Nãy giờ anh vẫn cầm tay nó không rời, tự nhiên anh chẳng muốn ở cái nơi này nữa, Thiên Hy cứ thế đi theo anh chẳng nói một lời nào, nó thấy anh bực nhưng chẳng muốn làm anh phật ý, trước con mắt của cả đám học sinh đang nhìn, nó biết mọi việc sẽ chẳng có gì tốt đẹp nếu anh cứ làm như thế với nó, Thiên Hy vẫn chưa biết hết về con người anh, cuộc sống của anh, tất cả mọi thứ chỉ như mới bắt đầu, vừa xuống dưới sân trường nó bắt gặp một đứa con gái trông rất quen, chẳng phải đó là Nhược Y, sao nó lại ở đây, nó biết là trước kia Nhược Y đâu có học trường này, nó hơi ngạc nhiên không biết phải làm gì thì Nhược y đã nhận ra nó

- Chị... Chị Thiên Hy –Giọng nói khiến Thiên Hy giật mình, Âu Phong thấy vậy dừng lại nhưng vẫn không buông tay nó ra nhìn đứa con gái trước mặt, nó im lặng không trả lời

...

- Chị... sao chị lại ở đây? – Nhược Y tiếp tục hỏi khiến nó hơi lúng túng, lý do thì đứa em và cả người mẹ kế của nó phải biết rõ rồi chứ, chẳng lẽ còn giả bộ như không có gì sao, nó không biết phải trả lời thế nào thì Âu Phong đã kịp lên tiếng

- Cô là ai?

- Tôi là Đường Nhược Y, em gái của chị ấy –cô ta hơi mất bình tĩnh khi bắt gặp ánh mắt tên con trai trước mặt, nói rồi Nhược Y chạy lại cầm tay nó, Thiên Hy nhìn anh lo lắng, thực sự nó không muốn quay trở lại ngôi nhà, gặp lại con người đáng sợ ấy dù nó có nhớ bố đến nhường nào

- Em quen người này sao?

- Không... không quen! –Nói sợ hãi, hai tay cầm chặt tay anh như muốn anh hãy tin nó, dẫn nó đi khỏi đây

- Vậy chúng ta đi!... -anh thấy vậy liền kéo tay nó đi khỏi, Nhược Y đứng nhìn bực tức dù có hơi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của người chị cùng tên con trai kia nhưng không làm gì được

Anh đưa nó về, trong lòng nó thấy trống rỗng, không còn nghĩ được gì nữa, nó làm vậy liệu có đúng không. Nó nhìn ra cửa xe, chợt nó thấy nhớ mẹ, nó nhớ gia đình hạnh phúc trước kia của nó nhưng tất cả đều phải giấu trong lòng, mà cố gắng sống thật mạnh mẽ. Nó và anh trở về nhà, căn nhà rộng lớn này trước kia luôn lạnh lẽo nhưng từ khi nó đến, mọi thứ đều trở lên tươi mới khiến anh cảm thấy thoải mái mỗi khi về đây, về chuyện của nó anh đã sai tên Tiểu Minh tìm hiểu, anh không quan tâm chuyện về nó, chỉ cần ở bên anh thôi, anh sẽ làm tất cả mọi thứ vì nó.... Thiên Hy lên phòng thay quần áo rồi xuống dưới nhà. Trên bàn ăn, đồ ăn đã được bày sẵn, Âu Phong đang ngồi đợi nó, thấy nó đến anh nhẹ nhàng kéo ghế để nó ngồi cạnh, từ khi gặp đứa con gái ở trường nó vó vẻ không vui, ngồi được một lúc anh bắt đầu lên tiếng vì anh không thích cái không khí im lặng này

- Em có chuyện gì đang giấu anh sao? Cứ nói anh sẽ giúp! –Anh vừa nói vừa gắp phần thức ăn sang chén của nó, còn nó nãy giờ vẫn chưa ăn hết nổi phần cơm, nó nghĩ một hồi rồi cũng trả lời

- Anh có việc gì để làm không? Em không muốn sống dựa vào người khác... Việc này có hơi... -Chưa nói hết câu, nhìn bộ dạng rụt rè của nó khiến anh bật cười, với anh việc đó chẳng có gì khó nhưng anh lại không muốn nó phải làm bất cứ việc gì cả,

Reng... Reng... chuông điện thoại của anh kêu lên, đầu dây bên kia là giọng một tên con trai

- Alo –Âu Phong à! Lâu ngày không gặp, mày trốn đâu thế, lên bar cũng không gặp

- À... tao có chút việc

-... Thôi... tối nay gặp mày ở quán SKY! –Anh định từ chối nhưng không kịp, đầu dây bên kia đã tắt máy, đằng nào cũng không thể tránh mãi được, anh nhìn nó rồi quay lại việc vừa nãy, thấy bộ dạng ỉu xìu của nó làm anh không đành lòng từ chối, anh nhìn nó cười rồi đồng ý

- Anh sẽ giúp!! Em nên chuẩn bị đi rồi tối đi với anh! –Nó nghe xong vui lắm, chạy nhanh lên phòng dù rằng lúc đấy nó có thấy anh mỉm cười rồi nói gì đó nhưng nó không nghe rõ

"từ giờ em sẽ là của anh, chỉ của mình anh thôi"

**Ở một chỗ khác, tại một căn nhà biệt thự

- Con nói cái gì? Con bé Thiên Hy? con gặp nó ở đâu?

- Sáng nay con gặp nó ở trường, nó còn đi cùng thiếu gia nhà họ Âu nữa! –Nhược Y vừa nói vừa nhõng nhẽo trước mặt người mẹ ra vẻ tội nghiệp, bà ta vừa nghe xong tức tối nhưng cũng không khỏi ngạc nhiên

- Chuyện này con không được nói với ông Đường! Con ranh Thiên Hy này cũng thật lớn mệnh! Để xem nó còn làm gì được! –Nói rồi bà nở nụ cừơi ranh mãnh nhìn đứa con gái rồi xuống nhà

*****

Tại quán bar SKY, một trong những quán bar lớn nhất nhì tập chung nhiều dân chơi đa số là những thiếu gia tiểu thư đến đây để thể hiện mình, Âu Phong dẫn nó vào trong, nó có nghe về những cuộc ăn chơi trong các quán bar nhưng không nghĩ có lúc mình lại vào đây, căn phòng lớn chật cứng những đôi nam nữ đang thả mình trong tiếng nhạc ồn ào, ánh đèn xanh mờ ảo chập chờn đủ để nhìn thấy mọi thứ xung quanh, những chai rượu đắt tiền nằm lăn lóc trên bàn, phía trước là những đứa con gái ăn mặc thiếu vải đang nhảy múa, có vài thằng con trai đang nằm nghả nghiêng trên ghế vì quá say, Thiên Hy cứ thế theo anh, một đám đàn em đứng dọc hành lang vừa thấy anh liền cúi xuống chào

- Chào đại ca!! – Nó thấy vậy chần chừ một lúc, nó không nghe nhầm chứ, bọn họ gọi anh là "đại ca" chẳng lẽ anh là đại ca của một băng hội nào đó, quán bar này của anh hay sao... càng lúc nó càng lo lắng và tò mò hơn về anh, liệu có phải nó nhờ đúng người không, nó tự hỏi sao anh lại dẫn nó đến đây... thấy vẻ mặt lo lắng của nó, Âu Phong nhìn Hy mỉm cười, nụ cười khiến đám con gái đang mải mê theo tiếng nhạc cũng phải chú ý, anh nắm tay nó dẫn đến một dãy bàn dài gần như trung tâm của quán bar, ở đấy là một đám con trai cùng vài đứa con gái ăn mặc sành điệu ngồi ngả nghiêng với nhau làm những cảnh nóng trước mặt... mọi thứ quá xa lạ với nó, lần đầu tiên nó thấy khung cảnh như thế này... tay anh nắm chặt tay nó hơn... hơi ấm của anh khiến nó bớt sợ hơn, một tên con trai thấy anh liền gọi

- Âu Phong! – Đến nơi Âu Phong kéo nó ngồi xuống cạnh anh...

- Ai đây? Giới thiệu cho tao đi! -Tên con trai dáng người cao lớn, gương mặt lai điển trai, đôi mắt cuốn hút, nó sợ khi nhìn vào tên con trai đó... anh ta nãy giờ nhìn nó chằm chằm không hiểu sao lại đi cùng thằng bạn thân của mình, trông cô nàng cũng thật xinh xắn, nước da trắng hồng, khuôn mặt thanh thoát khiến anh cũng phải mềm lòng dù không phải lần đầu anh nhìn thấy gái, anh ta vừa hỏi vừa ôm ấp một đứa con gái khiến nó cảm thấy nóng mặt, Âu Phong thấy nó bối rối liền nói một cách lạnh lùng:

- Đừng đụng vào cô ấy!

- Wầy!! –Cả đám ngạc nhiên, không phải lần cuối cùng nhưng đây chắc là lần đâu tiên đám bạn nghe thằng bạn nói thế

-... Đừng nóng như thế chứ!... Đùa vui chút thôi mà! –Một đứa con gái cũng được nước làm tới, cầm chai rượu đắt tiền rót vào chiếc ly để trước mặt nó

- Chị là Hạ Vy! Còn em! Làm một ly làm quen chứ?! –Nó nhìn ly rượu rồi lo lắng, nó chưa từng uống rượu, mùi rượu nồng nặc khiến nó buồn nôn, nó phải làm gì mới phải đây, nó lên từ chối hay nhận lời, nó không muốn anh phải bẽ mặt vì nó, chẳng nghĩ gì nó cầm ly rượu... nhưng anh đã nhanh tay hơn nó, nhìn vẻ mặt của nó anh biết nó không uống được rượu, anh nhìn đứa con gái trước mặt rồi bình thản uống hết ly rượu

- Cô ấy là Thiên Hy!

Hạ Vy có vẻ không hài lòng nhưng trái lại tên Vương Minh lại cảm thấy thích thú trước hành động của Âu Phong, anh càng lúc càng hứng thú với nó...

- Oh... cái tên hay đó nhưng anh làm vậy là chẳng nể mặt tụi này rồi, người mới thì lên làm quen một chút chứ! –Hạ Vy ngồi phía đối diện nói giọng đầy khiêu khích, nó nãy giờ vẫn im lặng không nói gì, anh làm nó khó xử hay chính nó khiến anh phải mất mặt đây, chẳng nghĩ gì nữa, nó như con ngốc cầm ly rượu của anh uống hết một ngụm, anh chẳng kịp ngăn nó lại nữa, mùi vị nồng nặc của rượu khiến nó ho sặc sụa khi vừa đặt ly xuống, đám con trai thấy vậy bắt đầu cười ầm lên trước hành động ngây ngô của nó

- Em không sao chứ!

- Ko... ! -Âu Phong lo lắng đưa khăn cho nó rồi đưa ánh mắt sắc lạnh của mình về phía đám con trai khiến lũ bạn sợ xanh mặt, anh đã hết kiên nhẫn, phải nói một điều đây là lần đầu tiên anh thấy khó chịu như thế, đám bạn thấy vậy liền im lặng, tên Vương Minh cũng không muốn không khí thêm lặng nề nữa, liền nói sang chuyện khác

- Thôi... làm quen vậy đủ rồi... chúng ta ra nhảy thôi!! – Nói rồi lũ bạn từng người một đứng lên, ra sàn nhảy để lại nó và anh

- Nếu không uống được thì đừng cố uống chứ!?

- Em không muốn làm anh mất mặt!

- Ngốc thật!! –Anh thấy hối hận đãng lẽ anh không nên dẫn nó vào đây, một nơi xa lạ phức tạp này, vừa lúc này tên Tiểu Minh vừa đến cầm khay nước lọc đặt lên bàn, thấy nước nó nhanh nhảu cầm lên uống, Tiểu Minh nãy giờ chơi nhạc trên kia nhưng mắt hắn thì lại luôn để ý đến nó, thấy nó hắn có vẻ vui hơn nhiều, Âu Phong để nó uống xong rồi bắt đầu nói

- Em muốn làm ở đây không? –Anh hơi lo lắng trước đề nghị của mình, chỉ cần nó nói không thích thì anh cũng không ép, nhưng ngoài những gì anh nghĩ nó liền gật đầu đồng ý, chỉ cần có việc làm đối với nó là tốt rồi, thấy nó sẽ ở lại đây làm tên Tiểu Minh sướng ra mặt

- Đúng lúc quá cậu chủ, ở đây đang thiếu người chơi nhạc... hay để chị hai làm việc đây! –Anh hơi lương lự nhìn tên Tiểu Minh, nhưng nếu nó làm ở đây cũng tốt anh sẽ có thể để ý nó nhiều hơn, nghĩ rồi anh quay sang nó

- Vậy tối mai anh sẽ đưa em đến đây! Có gì không biết em có thể hỏi tên Tiểu Minh, cậu ấy sẽ giúp!

- Em cảm ơn! –Nó vui mừng nhìn anh, thấy nó vui như vậy anh cũng yên lòng

Cũng gần nửa đêm, anh đưa nó về sớm để mai còn đi học, ngồi trên xe vì mệt lên nó ngủ thiếp đi, Âu Phong đôi lúc quay sang nhìn nó, anh nghĩ về gia đình của nó và người con gái ngay cạnh anh lúc này, anh muốn bảo vệ cô ấy, muốn cô ấy thật hạnh phúc... phải chăng anh đã yêu người con gái đó mất rồi...

*****

Sáng hôm sau, anh đã rất ngạc nhiên, nó dậy sớm hơn anh nghĩ chuẩn bị bữa sáng, dọn dẹp mọi thứ trong nhà, nó thật xinh đẹp trong chiếc tạp dề, tự nhiên anh muốn ôm nó thế là anh lặng lẽ bước lại đằng sau

- Âu Phong! -Thiên Hy quay lại giật mình mở to đôi mắt nhìn anh khiến Âu Phong bối dối đưa tay ra sau gãi đầu, mặt anh bắt đầu đỏ bừng anh lảng sang chuyện khác

- Em chuẩn bị mọi thứ sao! Nhìn ngon quá!

- À... ukm, anh ăn sáng đi!! Em lên thay đồ rồi xuống ngay! -Nó vừa tháo chiếc tạp dề xuống quay đi thì Âu Phong bất giác cầm tay nó kéo lại, tim nó nhưu muốn nhảy ra ngoài

- Mặt có cái gì này!

Mặt nó cũng không dấu nổi sự ngượng ngùng, còn anh thì cứ tỉnh bơ đi ngồi xuống bàn ăn, nó đứng người một lúc rồi cũng đi nhanh lên phòng, nó không biết nãy giờ có người còn muốn đau tim hơn nó, anh thở một hơi dài rồi khóe miệng cười một nụ cười thiên thần...

[*Tại một nơi khác:

- Các người nói cái gì? Không phải đã hết nợ rồi sao? -Ông Đường vẻ mặt hoảng hốt

Đầu dây điện thoại bên kia: -Tôi chỉ nói là hết khoản nợ ông vay tôi thôi, còn khoản lãi vẫn chưa trả xong! -Giờ bọn tôi đang cần tiền

Sắc mặt ông tái mét lại giận giữ:

- Bọn khốn! Bọn lừa đảo!

- Không nhầm thì ông còn một đứa con gái nữa thì phải! Vậy nhé! -Đầu dây bên kia cúp máy

- Bọn khốn khiếp @#$$%!

Thay vì về nhà, ông vào quán rượu bên đường uống đến gần nửa đêm

- Thiên Hy ơi, bố xin lỗi, bố có lỗi với mẹ con! -Cơn say làm ông mất bình tĩnh, bước loạng choạng về phía xe mình. Lên xe ông phóng nhanh về phía trước, con đường sau cơn mưa khá trơn trượt lại ngay khúc quẹo sang đường thì một chiếc oto đen chạy ngay áp sát xe ông, ánh sáng từ chiếc xe tải vừa qua làm ông không kịp phanh lại, mất lái chiếc xe lao thẳng về phía trước...

"Nhanh lên, gọi cấp cứu mau, có người bị thương"

- -----------

Trong khi đó tại biệt thự họ Đường, reng reng... tiếng người phụ nữ nghe máy, gương mặt bà ta nở nụ cười nham hiểm, tỏ vẻ hài lòng...

Tại bệnh viện. Píp.. pip. pi... p... cạch.

"Bác sĩ chồng tôi sao rồi? Chồng tôi không sao đúng không?.. bác sĩ" - người đàn bà với đứa con gái lo lắng đứng ngồi không yên đi lại trên dãy hành lang, ông Đường vừa được đưa vào bệnh viện gần nhất, vết thương trên đầu khiến ông bất tỉnh hoàn toàn

- -----------

- Em sao thế?

- Không sao! Em hơi đau đầu chút thôi, chắc vẫn còn hơi sợ mùi rượu hôm qua! -Âu Phong lo lắng nhìn sang Thiên Hy, tự nhiên nó có cảm giác bất an lạ thường

Đến trường, vừa xuống xe nó bắt gặp ngay Nhược Y đang đứng ngoài cổng trường Đông Thành, nó có vẻ lo lắng đưa mắt nhìn xung quanh, thấy Thiên Hy nó hớt hải chạy lại

- Chị, chị Thiên Hy, bố bị tai nạn đang trên viện! -Nó kéo tay tôi lại, vừa dứt lời tôi như chết lặng vì câu nói đó

- Em nói sao!? Bố? Bố làm sao?

- Vừa đi em vừa giải thích cho chị

Nhược Y kéo tay nó đi

- Lên xe đi, anh đưa em đi! -Nó như đứa mất hồn không nói được câu gì, chỉ muốn đến bệnh viện thật nhanh để gặp bố, gương mặt xanh xao, đôi tay run rảy chạy đến trước cửa phòng cấp cứu. Bà Đường ngồi ngoài chờ, đứng vội dậy khi ông bác sĩ vừa ra ngoài

- Bác sĩ chồng tôi sao rồi!...... Bác sĩ bố tôi sao rồi?!

- "Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức, bệnh nhân chấn thương phần đầu nên mất quá nhiều máu, không thể cứu kịp, chúng tôi đã cố hết sức, xin lỗi gia đình" ông bước sĩ lắc đầu, cúi mặt xuống rồi bỏ đi. Bà Đường ngồi sụp xuống hoàn toàn cùng đứa con gái khóc lóc thảm thiết ngoài cửa phòng, còn nó vừa nghe xong chạy vội vào trong phòng ôm chầm lấy người bố đang nằm

- Ko được, ba không được đi... không tin. n... n. n, con không tin, ba không sao cả, ba dậy nói chuyện với con đi, ba mở mắt ra đi... ba ổn mà phải không, ... huhu... ba đừng bỏ con!! -Âu Phong nãy giờ đã thấy tất cả, anh không kìm được lòng, không chịu được anh kéo người nó ra rồi vòng tay ôm nó thật chặt vào lòng, anh thực sự không muốn chứng kiến nó đau khổ như thế

- Đừng khóc nữa, sẽ không sao cả, có anh ở đây rồi... không sao hết-... Thiên Hy vẫn không tin vào mắt mình, người thân duy nhất của nó đã không còn trên thế gian này, giờ nó sẽ phải sống như thế nào đây, nó phải làm sao đây, mẹ rồi đến bố... nó như chết lặng hoàn toàn trên nền nhà, nó gào khóc trong đau đớn. Đám người trải khăn trắng lên người vừa đưa bố nó đi, nó lao ra rồi ngất lịm trên hành lang, từ nay nó sẽ đơn độc một mình, không người thân, không chốn lương tựa, mọi thứ dường như đã quá sức chịu đựng với nó rồi. Mọi chuyện ở đấy anh để bà Đường cùng đứa con gái thu xếp, anh vừa chi trả tiền phí bệnh viện rồi đưa nó ra ngoài xe đưa về nhà.

- Tiểu Minh, tôi có việc giao cho cậu đây, điều tra cho tôi về vụ tại nạn của ông Đường và thân thế bà Lưu kia!

[*Lưu Dung:mẹ của Đường Nhược Y]

*****

Nửa đêm tại căn biệt thự riêng của Âu Phong

- Không, không, bố... bố đừng bỏ con... con không muốn... !!! –Anh giật mình thức giấc thấy Thiên Hy đang mê sảng, người nó ướt đẫm mồ hôi, anh lo lắng nắm chặt tay nó, cả đêm đó anh không tài nào chợp mắt được, anh thực sự rất lo lắng cho nó lúc này, mọi chuyện đã xảy ra quá nhanh, sao nó có thể chịu đựng được chứ, anh nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi trên trán rồi đắp chăn lại...

Sáng hôm sau, nó tỉnh dậy, đầu nó đau kinh khủng, nó không muốn sống nữa

- Em làm gì vậy? Thiên Hy – Anh hốt hoảng gọi khi thấy nó đang gượng dậy xuống giường, cầm chiếc dao gọt hoa quả trên tay

- Thiên Hy!! –Anh vội đặt khay đồ ăn xuống chạy lại cầm chặt lấy tay nó

- Em là đồ ngốc đó à?

- Em không muốn sống nữa! Để em chết đi! –Âu Phong ôm chầm lấy nó, Thiên Hy bắt đầu khóc, nỗi đau mất mẹ rồi đến bố những người thân bên cạnh đã chẳng còn nữa, nó là lấy gì để làm mục đích sống nữa, đáng lẽ anh không nên cứu nó, cứ để nó ra đi mãi mãi thì có lẽ giờ nó đã không phải chịu nỗi đau của người ở lại này

- Đừng mà! Xin em đó! Xin em hãy ở bên anh!

- Từ giờ em hãy ở đây, anh sẽ lo cho em! Được không? –anh lau đi những giọt nước mắt trên má nó, nắm chặt lấy đôi vai đang run nên vì sợ, nó chỉ im lặng nhìn người con trai trước mặt này, thực sự anh đã rất tốt với nó, nhưng liệu ở bên người con trai này nó có được an toàn, nó không biết phải làm gì cả, chỉ biết im lặng rồi ngả vào đầu anh nhắm mắt lại

Tên Tiểu Minh đứng nãy giờ bên ngoài cũng khá suốt ruột, thấy Âu Phong bước ra ngoài phòng, hắn mới hết lo lắng đưa tập hồ sơ trước mặt cậu, sắc mặt vốn đã mệt mỏi lập tức trở tối sầm lại

- Đặc biệt, điều khó hiểu là sau khi bà Đường mất, thì lập tức sau một năm số cổ phần của bà được chuyển nhượng lại cho một công ty khá nổi nhưng vốn đã bị phá sản, đó là bà.... một năm sau thì ông Đường có vợ mới...

- Được rồi! -Âu Phong dở qua vài tập tài liệu dừng lại trước bức ảnh cả gia đình ông Đường

- à thưa cậu chủ, còn một chuyện khá bất ngờ! - tên Tiểu Minh đưa vài tờ báo đã cũ trước mặt cậu, rồi vài bức ảnh một đứa trẻ chỉ chừng 7, 8 tuổi, rất xinh đẹp,

- Thiên Hy!

- Đúng, không ngờ chị hai lại có chỉ số IQ cao đến thế, có thể nói đó là một nhân tài, nhưng không ngờ sau cái chết của mẹ, cô con gái hầu như không còn được nhắc đến

Nó đã không còn một ai thân thiết trên đời này nữa, vậy nó sống còn ý nghĩa gì nữa, nó khóc trước mộ bố, đám tang vừa mới tổ chức xong chờ mọi người ra về nó mới bước đến, đám người đó bề ngoài thì có vẻ đau thương nhưng lòng dạ lại chẳng có gì tử tế, nó vẫn chưa dám tin vào mắt mình, trước mặt nó là mộ bố và mẹ, cuộc sống của nó từ nay về sau sẽ ra sao, nó đã từng nghĩ quẩn nhưng rồi nó đã nghĩ lại, nó phải sống phải giải quyết tất cả mọi chuyện, nó phải trả thù, dưới nền đất ẩm ướt, cơn mưa vừa trút xuống, nó lau từng giọt nước mắt của mình, Âu Phong thấy nó như thế cũng không đành lòng, nó vừa mới đỡ mệt nhưng cứ nặc nặc đòi đến đây bằng được... đặt bó hoa xuống bên cạnh mộ nó theo anh ra về... tù nay về sau nó sẽ một mình mà đương đầu với tất cả...

- Âu Phong! Em có chuyện muốn nói!... -Ngồi trên xe sau khi nghĩ kỹ nó ngập ngừng một lúc rồi mới nói

- Có chuyện gì! Em cứ nói

- Từ mai em muốn về nhà của mình!

- Em nói sao?!! –Anh đang phóng nhanh trên đường, nghe nó nói thế khiến anh khá bất ngờ, anh đã biết mọi chuyện về gia đình nó, nếu giờ nó rời xa anh, liệu có an toàn

- Chắc anh đã biết tất cả về gia đình em rồi phải không?!

- Anh sẽ không thể nói dối được em... nhưng em sẽ...

- Không sao đâu, em nghĩ kỹ rồi...

- Nhưng anh không yên tâm, anh sẽ còn gặp lại em chứ... -Âu Phong bình thường lạnh lùng, giải quyết mọi việc đều khá chu toàn, quyết đoán nhưng đứng trước quyết định của nó-chẳng mấy chốc mà anh mềm yếu, không phải vì anh không thể làm gì mà có lẽ anh đã yêu nó mất rồi, chỉ cần Thiên Hy muốn gì anh sẽ đều đáp ứng,

... -nó im lặng nhắm mắt lại, những dự định của nó, nó cần phải giải quyết mọi chuyện, những kế hoạch trong tương lai, đám người kia sẽ phải trả giá...

Căn biệt thự của Âu Phong, đêm nay là đêm cuối cùng nó ở bên anh, dù sau này mọi chuyện có thế nào thì người nó biết ơn nhất vẫn là anh, nó nằm trong vòng tay anh ngủ đi lúc nào không biết, mai rồi nó trở thành một con người khác

"-Vậy em vẫn đi học với anh chứ?

- Em sẽ không đến đó nữa, nơi đó không thuộc về em!

- Vậy em sẽ vẫn gặp anh chứ?

- Còn tùy vào anh

- Vậy... vậy em sẽ vẫn làm ở chỗ anh chứ? Sẽ vẫn liên lạc với anh chứ?

- Em buồn ngủ rồi...""

Anh hôn nhẹ vào trán nó rồi ôm chặt lấy Thiên Hy, anh không muốn rời xa nó chút nào, anh thương nó, sau khi biết về gia đình nó anh chỉ biết rằng mình phải bảo vệ người con gái đó, khoảng thời gian ngắn ngủi từ khi gặp nó đã khiến anh thay đổi, anh không muốn dối lòng rằng mình chỉ coi nó như em gái, thực sự là anh đã yêu nó mất rồi...

"Từ khi nào, anh yêu em không phải vì sẽ được yêu... mà chỉ đơn giản là để yêu em"


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-74)