← Ch.08 | Ch.10 → |
Loạn...loạn rồi...
Hôm nay mới sáng sớm, nhà trọ 8 tầng náo nhiệt, bởi vì hôm nay là ngày Viên Diệp cùng Tỉnh Vu Hiểu kết hôn.
Pháo nổ rầm rộ, chờ chú rể đón cô dâu!
1 đoàn xe đen 1 hoành tráng sắp dài cả con phố, nhưng bóng dáng tuấn tú như tụ hội ở nơi đây, cũng là cho tâm tình của không ít chị em sáng lên, chỉ thiếu việc hét lên vì sung sướng
Trời ạ, đẹp trai! Đẹp trai quá trời!
Cửa được mở, chiếc xe được kết hoa hồng đi vào ngã tư, nhìn nó như 1 con tuấn mã, đang gióng trống khua chiêng chậm rãi đi tới, cho dù nó cách nhà trọ 8 tầng rất xa, rất xa, sau khi vòng vòng 3 vòng đã quay về nơi tập kết
Còn bên trong này, trong khu nàh 8 tầng này lại đang loạn cả lên
" Vu Hiểu, em làm sao vậy? Như thế nào ngay cả lễ phục còn chưa mặc?" Lâm Tuyết Nhan thấy đoàn xe chú rể sắp tới, sắp đi tới cửa nhà rồi, mà vào thấy tân nương vẫn chưa chuẩn bị gì là sao?
" Áo cưới mang đến không phải, bị nhầm, Vu Hi vừa cầm đi đổi, còn chưa có trở về."
Ở bên trong Vu Hàn bất đắc dĩ nói.
" Ôi trời ơi, như thế nào lại phát sinh loại sự tình này?"
Nàng cứng họng kêu lên:
" Vậy người trang điểm đâu? Như thế nào lại để mặt như vậy ra hả trời? "
" Đi mà hỏi cô ấy!"
Vu Hàn một bộ mặt biểu tình nói.
" Vu Hiểu, mặt ngươi như vậy là sao? chuyện gì xảy ra?"
Nàng quay đầu nhìn về phía nữ nhân vật chính hôm nay.
" Ta vừa mới bị nôn."
Tỉnh Vu Hiểu lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng biểu tình thè lưỡi nói.
" Nôn?" Nàng nhất thời tròn hai mắt
" Làm sao vậy, thân thể không thoải mái sao, như thế nào lại bị nôn? Em buổi sáng ăn cái gì?"
Nàng nhíu mày hỏi vẻ mặt quan tâm.
" Em cái gì cũng chưa ăn."
Tỉnh Vu Hiểu lắc đầu nói. Vì sợ làm hỏng trang điểm, nàng ngay cả ăn cũng không dám, không nghĩ tới người định không bằng trời định. Haizzzz!
" Cái gì cũng chưa ăn như thế nào lại nôn?"
Lâm Tuyết Nhan khó hiểu thăm hỏi nàng, sờ vào cái trán ấm.
" Bởi vì ta vừa mới ăn sầu riêng." Vu Hàn thình lình xảy ra mở miệng. (he he món này ta ko biết món gì, nên nghĩ bà bầu nhạy cảm, ta cho món sầu riêng vì mùi của nó cũng gây ra phản ứng nôn, quá chí lí)
" Chị ăn sầu riêng thì nàng ấy bị nôn có quan hệ gì?"
Lâm Tuyết Nhan khó hiểu quay đầu xem nàng.
" Em hỏi cô ấy."
Vu Hàn lại lộ ra vẻ mặt biểu tình nói.
Lâm Tuyết Nhan đi tới đi lui nhìn các nàng lưỡng lự trong chốc lát, rốt cục hỏi:
" Vu Hiểu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Em đâu có mẫn cảm với sầu riêng, không đúng, tỷ nhớ là em còn thích ăn sầu riêng cơ mà."
Tốt xấu các nàng cũng ở chung gần một năm.
" Ân, cái này...... Em......"
Tỉnh Vu Hiểu đột nhiên trở nên ấp a ấp úng.
" Ngươi đừng ấp a ấp úng, nếu không thoải mái phải nói trước, hôm nay là ngày đại sự của em, em có biết không?"
Lâm Tuyết Nhan vẻ mặt chân thật nói.
" Em...... Ân......"
Nàng vẫn ậm ừ nói không ra phun ra nguyên nhân.
" Để ta đây nói vậy."
Một bên Vu Hàn rốt cục chịu không được nói
" Nó mang thai."
" Hả?"
Lâm Tuyết Nhan ngẩn ngơ, trong khoảng thời gian ngắn phản ứng bất ngờ.
" Vu Hiểu mang thai."
Vu Hàn thong thả nói lại một lần.
" Mang thai?"
Lâm Tuyết Nhan nhịn không được hét to một tiếng
" Nhưng là mới hai tháng trước có Tiểu Uy thôi sao, không phải sao?" Nàng ngạc nhiên nhìn về phía Tỉnh Vu Hiểu.
Tỉnh Vu Hiểu xấu hổ, mặt cúi thấp.
" Thật là."
Lâm Tuyết Nhan khẽ gọi một tiếng.
" Đúng rồi."
Vu Hàn cười nói.
" Các chị không cần như vậy, cũng không phải em cố ý muốn có thai, chính là không cẩn thận liền......"
Nàng thấp đầu, mặt đỏ giải thích.
" Chị nhớ rõ em lần trước hoài Tiểu Uy cũng là không cẩn thận thôi, xem ra căn bản là chưa biết ...."
Vu Hàn chế nhạo nàng.
Lâm Tuyết Nhan cười khẽ ra tiếng.
" Ai, làm ơn các chị không cần cười em được không?"
Tỉnh Vu Hiểu nhịn không được cầu xin tha thứ.
" Được rồi, xem em hôm nay là tân nương tử để lại cho em 1 con đường sống."
Vu Hàn cười nói tiếp theo nàng đứng lên
" Chị đi xuống tầng năm lấy ít đồ trang điểm giúp em trang điểm lại."
" Hảo, phiền chị rồi, Vu Hàn tỉ."
Nàng gật đầu nói.
" Khách khí cái gì."
Vu Hàn liếc mắt nhìn nàng một cái, xoay người đi, khi đi qua Lâm Tuyết Nhan đột nhiên dừng lại cước bộ.
" Tiểu Tuyết, em có rảnh không?"
Nàng hỏi.
" Có nha, muốn em hỗ trợ cái gì sao? "
Lâm Tuyết Nhan gật gật đầu.
" Giúp ta đến sân bay đi tiếp người."
Vu Hàn nói mà nàng cũng lường trước đáp án.
" Cái gì?"
Nàng ngẩn ngơ.
" Bằng hữu của Viên Diệp"
Vu Hàn nói
" Hắn vốn là chị đi tiếp nhưng bất quá em cũng thấy đấy, chị hiện tại căn bản là đi được."
Nói nàng rồi quay đầu nhìn Tỉnh Vu Hiểu liếc mắt một cái.
" Tiếp người nào vậy?"
" Là 1 nam nhân tên là Vệ Ốc, vốn là ngày hôm qua sẽ đến, nhưng có việc mới kéo dài tới hôm nay."
Vu Hàn trả lời.
Nàng cảm thấy chính mình hô hấp tựa hồ tạm dừng. Kêu nàng đi tiếp hắn? Làm ơn, đây là cái gì? cười lạnh nói.
" Vu Hàn tỉ, chị không thể kiếm người khác đi đón hắn sao? Em nếu rời đi em sợ Tiểu Khiết tìm không thấy em sẽ khóc."
Nàng miễn cưỡng làm cho chính mình nói với giọng điệu rất bình thường, nhưng trời biết nàng nội tâm khẩn trương vô cùng.
" Em có thể đem Tiểu Khiết cùng đi"
Vu Hàn đề nghị nói.
" Không!"
Nàng thở hốc vì kinh ngạc, thét to.
" Tiểu Tuyết?"
Vu Hàn hoài nghi nhìn nàng.
" Em sẽ giúp Vu Hiểu trang điểm lại, chị đi tiếp người."
Lâm Tuyết Nhan mở miệng nói.
" Chị giống như cho tới bây giờ cũng chưa xem qua em hoá trang, em sẽ làm được sao?"
Vu Hàn nghi ngờ nói.
Nàng nhất thời sửng sốt nghẹn lời.
" Em sẽ không."
Nàng nói ra hai người đều trong lòng biết rõ ràng đáp án.
" Tốt lắm tốt lắm, chìa khóa xe ở trong này, em nhanh chút đi. Máy bay 9 giờ đến, em hiện tại đi vừa vặn tới kịp. Đúng rồi, bảng tên và hoa đặt trong xe, nhớ rõ mang theo để tìm người."
Nàng một bên nhắc nhở nàng, một bên đi ra ngoài.
" Vu Hàn tỉ!"
Lâm Tuyết Nhan kháng nghị kiêm cầu xin kêu lên.
" Làm sao vậy, còn có chuyện gì sao?"
Vu Hàn dừng lại cước bộ.
" Thật sự không có người khác sao?"
Nàng vẻ mặt cầu xin.
" Lưu Dư và Vu Hi đi đổi áo cưới, Thiến tỉ đi trước tới nhà ăn thu xếp, mà ta phải ở lại thay Vu Hiểu trang điểm. Trừ nem ra bên ngoài, còn có ai? em có thể nhờ ai sao?"
Vu Hàn hỏi nàng.
Nàng nhất thời không nói gì.
" Vậy phiền em rồi."
Vu Hàn cúi đầu nói
" Tiểu Khiết"
" Tiểu Khiết ở lại đây."
Lâm Tuyết Nhan đột nhiên cắt lời nàng.
Vu Hàn lại lần nữa lộ ra vẻ mặt hoài nghi.
" Vu Hàn tỉ, có thể tạm thời thay coi nó nha?"
Nàng thỉnh cầu nói.
" Đương nhiên có thể, bất quá em không mang nó đi không sao chứ?"
Vu Hàn có chút đăm chiêu nhìn nàng.
" Không sao, có mấy đứa trẻ chơi cùng nó là được, không cho nó chạ lung tung."
Nàng lập tức gật đầu.
Tiểu Cương là ở tại lầu 7 là con của Tiêu Tư ca cùng Khúc Thiến tỉ, lớn hơn Tiểu Khiết hai tuổi. Tiểu Khiết siêu thích Tiểu Cương ca ca, có Tiểu Cương ca ca ở đó nó thậm chí có thể không cần mẹ. Trời, không biết đây là gì nữa...
" Chị đã biết, như vậy chuyện tiếp khách này liền phiền em."
Vu Hàn vỗ vỗ bả vai của nàng.
" Ân, em đây đi."
Nàng nhận mệnh xoay người đi ra ngoài.
" Lái xe cẩn thận một chút."
Vu Hàn ở phía sau dặn dò.
" Hảo."
Nàng vô lực trả lời.
Nghĩ tới nghìn vạn lần nhưng như thế nào cũng không tưởng đến sẽ là ra sân bay đón hắn, Lâm Tuyết Nhan đứng ở phía sau đám người, vô lực thở dài. Ai ai ai, trừ bỏ thở dài ra, nàng hoàn toàn không biết mình còn có thể có phản ứng gì. Nói thực nàng rất muốn xoay người chạy, nhưng là trở lại nàh trọ 8 tầng, mọi người hỏi, nàng sẽ trả lời thế nào! Hơn nữa quan trọng là, hòa thượng trốn không thoát miếu, trốn được nhất thời không thể trốn suốt, nàng sớm hay muộn đều phải đối mặt với hắn, sớm vài giờ hay trễ vài giờ có cái gì khác biệt đâu? (nghe như là đi tử hình không bằng)
Đột nhiên có mấy nữ sinh xô đẩy, như bị rơi đồ, phải cúi xuống tìm. Chẳng biết, chỉ thấy trong túi xách họ rơi có đồ trang điểm, gương. Lâm Tuyết Nhan bởi vì hành động nàycủa cô ấy mới đột nhiên ý thức được chính mình ra ngoài, nàng luôn không có thói quen trang điểm. Nhưng trước kia nàng còn trẻ, không trnag điểm nhìn vẫn xinh đẹp, nhưng hiện tại .... Nghe nói phụ nữ sau 25 tuổi da bắt đầu có nếp nhăn, cô đã 27 tuổi, lại còn có con rồi, không biết hóa trang, nhìn sẽ rất già...
Nàng không tự chủ được tay sờ sờ mặt mình, vuốt lại tóc, nhưng không gương, làm nàng ảo não, nàng đáng nhẽ ra ra ngoài phải soi gương. Nhưng là dù có mang theo gương, nàng cũng không biết trang điêmr, bên người cũng không có đồ trang điểm
Haizzzzz!
Nàng cúi đầu thở dài một hơi.
Nàng là đang làm cái gì vậy? Nói không chừng người ta dẫn theo lão bà đến, nói không chừng hắn căn bản đã sớm đã quên mặt nàng, nàng hoá trang muốn làm cái gì? Thật sự là điên rồi! Nàng dùng sức lắc đầu, nói cho chính mình bình tĩnh một chút. Nàng hôm nay đến sân bay là muốn tiếp bạn của Viên Diệp, mà không phải là bạn trai trước của hoặc cha của Tiểu Khiết, nàng phải phải nhớ rõ ràng điểm này mới được. Chính mình hít thở sâu khôi phục bình tĩnh, nàng ngẩng đầu lên lại nhìn phía lối ra, lại ở nháy mắt thấy hắn, 1 đôi mắt đen thâm thúy, nàng nhất thời trống rỗng.
Vệ Ốc Khốc!
Nàng phát ra một câu không tiếng động cho dù nàng biết rõ lập tức sẽ nhìn thấy hắn, nhưng lại giống như 2 việc hoàn toàn khác nhau, trái tim của nàng không chịu im lặng, đập rất nhanh.
Hắn cơ hồ hoàn toàn không thay đổi, trừ bỏ mái tóc đen của hắn so với trước kia đã ngắn lại, thoạt nhìn càng thêm cường hãn, sắc bén giống như thế gian không có gì có thể làm khó được hắn, hai mắt vẫn kiên định mà ôn nhu, làm cho người ta có loại cảm giác yên tâm muốn ỷ vào hắn. Hắn chậm rãi đi tới phía nàng đi tới, ánh mắt thủy chung không rời đi nhìn nàng.
Nàng phát hiện chính mình tim đập theo mỗi bước chân của hắn, chờ hắn thật sự dừng ở trước mặt mình trước mặt khi, trái tim của nàng như đã muốn nhảy ra khỏi ngực.
" Hi."
Miệng hắn khẽ nhếch nhìn nàng chào hỏi, thoải mái tự nhiên tựa như bọn họ vẫn còn lài bạn cũ nhiều năm. Mà giọng nói của hắn khác trước, thnah âm trầm thấp hơn, quyến rũ hơn. (ặc, bà này =. =)
Mãi mới lấy được can đảm bình tĩnh, định mở miệng nói cái gì đó, ví dụ như anh khỏe không? Đã lâu không gặp! Phu nhân của anh không cùng tới sao? Nhưng là nàng còn chưa kịp mở miệng, hắn đã nói
" Bộ dáng của em 1 chút cũng không thay đổi."
Hắn nhìn nhìn nàng, đột nhiên tay nhẹ nhàng mơn trớn 2 gò má nàng.
Lâm Tuyết Nhan khiếp sợ trợn to hai mắt, hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ có hành động như vậy, nhưng là làm cho nàng càng khiếp sợ hơn là động tác kế tiếp của hắn lại đột nhiên ôm lấy nàng, sau đó cúi đầu nhanh chóng ở trên mặt hắn hôn nàng. Nàng cả người cứng ngắc, ngây ra như phỗng, không biết làm sao, hai mắt hình viên đạn. Hắn, hắn làm gì vậy?
" Em không cho anh một cái ôm hôn hoan nghênh sao?"
Hắn hai tay bỏ ra, lông mi nhìn nàng mỉm cười, một bộ dáng nhiệt tình.
Đúng rồi, Lâm Tuyết Nhan bỗng nhiên nghĩ đến, hắn ở nước Mỹ, tuy rằng là con lai, nhưng dù sao cũng là lớn lên từ Mỹ, tác phong tự nhiên cũng có vẻ cởi mở. Này bất quá là chỉ nghi thức chào hỏi bình thường mà thôi, nàng căn bản không cần phải như vậy ngạc nhiên.
Ở Đài Loan lâu, nàng thật đúng là càng lúc càng giống người Đài Loan.
" Hoan nghênh anh."
Nàng đáp ứng yêu cầu của hắn cho hắn một cái ôm. Nếu hắn đã hào phóng như vậy, nàng cũng vô tư.
" Đã lâu không gặp."
Hắn nhìn nàng nói, mỉm cười che dấu, nhưng trời biết hắn giờ phút này tâm trạng có bao nhiêu khẩn trương, khẩn trương đến sắp nổi điên.
Quả nhiên là nàng!
Thật là nàng!
Bộ dáng nàng cơ hồ không thay đổi, lại thêm hấp dẫn, tuyệt không giống như đã 27 tuổi, và còn có con. Sao vãn có thể bảo trì vẻ xinh đẹp lâu như vậy? (trời ạ, đúng là trong mắt của kẻ yêu, chị thì nghĩ mình đã già sợ xấu, anh thì nói chị vẫn đẹp ==)
Đột nhiên phát hiện thân thể của chính mình ngây ra, hắn vội vàng khống chế
" Ân, thật sự đã lâu không thấy. Bất quá bộ dáng của anh thoạt nhìn vẫn giống như trước đây."
Nàng thoải mái nói.
" Em đi lấy xe anh muốn cùng em đi, hay là muốn ở cửa chờ?"
" Cùng nhau đi."
Hắn không chút do dự nói, sau đó nhanh tiếp theo hỏi:
" Vậy bộ dáng trước kia của anh là gì?"
Hắn tò mò hỏi, bởi vì hắn giống như chưa từng nghe nàng nói bộ dáng của hắn ở trong mắt nàng.
Không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, Lâm Tuyết Nhan nhất thời sửng sốt.
" Bộ dáng của anh, anh hẳn là biết."
Nàng nhìn hắn liếc mắt một cái nói.
" Nói thực ra anh còn thật không biết."
Hắn sờ sờ cằm, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa nhìn nàng.
" Anh trước kia là bộ dáng gì, nói anh nghe một chút được không?"
Hắn cảm thấy hứng thú hỏi.
Nàng đột nhiên nhíu mày, hối hận chính mình vừa mới nói nhiều.
" Chính là tinh thần tốt lắm, thoạt nhìn cường hãn, lại kiên định, một bộ mặt trời sinh nên làm cảnh sát."
Nàng nói.
" Vậy sao?"
Hắn hưng trí bừng bừng hỏi.
Thấy hắn như vậy, nàng lại liếc mắt cái (cái này có tính là liếc mắt đưa tình ko bà con)
" Đại khái là như vậy."
" Không có khả năng, hẳn là còn thiếu gì đó?"
Hắn một bộ mặt không tin.
Nàng lại nhìn hắn một cái, sau đó nhìn xuống, sao biết hắn nhìn nàng lắc đầu.
" Anh lắc đầu là ý tứ gì?"
Nàng nhịn không được mở miệng hỏi.
" Em cảm thấy anh như vậy đó, bởi vì em nhìn anh trông cỏ vẻ rất phong độ, kiên định, rất hợp để làm cảnh sát đáng yêu, không phải sao?"
Nghe hắn nói như không, vẻ như vui đùa. Lâm Tuyết Nhan nhất thời cảm xúc không biết nói thế nào
" Vì thế mà khi trước em thích anh?"
Hắn lấy tò mò, tiếp tục hỏi.
" Chuyện đã lâu như vậy em sớm đã quên."
Nàng nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.
" Nhưng là anh cũng không có quên nhớ anh thích em vì lý do."
Hắn bỗng nhiên nói, làm cho tinh thần nàng không tự chủ cứng đờ.
" Ốc Khốc, chuyện quá khứ cũng đừng nhắc lại."
Nàng gượng ép mỉm cười, nhắc chính mình lời nói an toàn đề phòng.
" Đúng rồi, vợ anh khỏe chứ?"
Nàng hỏi.
" Vợ???"
Vệ Ốc Khốc nhíu mày.
" Tô San."
Nàng nói
" Cũng đã ba, bốn năm, hai người hẳn là đã kết hôn?"
" Vậy còn em?"
Hắn thật sâu nhìn nàng, không đáp, hỏi lại.
" Em?"
" Đều qua ba bốn năm, em hẳn cũng có thể đã kết hôn?"
Hắn đem lời nàng vừa mới nói trả lại cho nàng.
" Không có."
Nàng trầm mặc trong chốc lát mới nói.
" Vì sao không có, bởi vì tình cũ khó quên sao?"
Hắn chuyển tình thế, có ý có tránh lời nàng hỏi, nhưng nàng không có nhìn hắn.
" Bởi vì em không có thời gian, cũng không có đối tượng."
Nàng nhẹ nhàng bâng quơ nhún vai nói.
" Phải không? Nhưng anh cũng là bởi vì tình cũ khó quên."
Cách hắn nói làm cho Lâm Tuyết Nhan quay đầu nhìn hắn, liếc mắt một cái không xác định hắn lời nói này là ý gì ý. Chẳng lẽ hắn đến bây giờ còn chưa kết hôn? Nhưng làm sao có thể, hắn không phải là cùng Tô San hòa hảo sao? Hay là hắn lại giống như trước đây, vì hắn công tác bận rộn, và không chịu nổi chia tay sao? Cho nên hắn nói cũ tình khó quên, là ý tứ này?
" Anh cùng Tô San làm sao vậy?"
Nàng rốt cục vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi.
" Chia tay."
Quả nhiên. Lâm Tuyết Nhan ở trong lòng thở dài, tình cũ của hắn nói là Tô San. Thật sự là vô nghĩa, trừ bỏ Tô San còn ai vào đây, không có khả năng là nàng chứ? (chuẩn đấy, chị ơi chị thật thông minh, tung hoa ...)
Nàng cùng hắn cùng một chỗ bất quá chỉ hai tháng mà thôi, bỏ qua 1 tháng giằng co, thời gian bọn họ yêu nhau bất quá chỉ một tháng mà thôi, nàng lại có cái tư cách gì làm tình nhân? Lâm Tuyết Nhan, tỉnh tỉnh! Đừng miên man suy nghĩ nữa, không phải nói là sẽ coi hắn trở thành bạn của Viên Diệp? Chuyện quá khứ khiến cho nó theo gió thoảng đi, đừng suy nghĩ đi nữa, nàng nhắc nhở chính mình.
Giương mắt rốt cục thấy xe của Viên Diệp, nàng tay chỉ về phía trước
" Xe ở nơi này, anh để hành lý vào sau là được."
Nói xong, nàng đi nhanh hơn.
Vệ Ốc Khốc không cần tốn nhiều sức liền đuổi kịp của nàng. Muốn chạy trốn? Không có cửa đâu? (anh, gian tà .... )
" Vì sao là em lái xe tới đây?"
Lúc họ nói chuyện, hình như không có đề cập qua, không nghĩ là Tuyết Nhan đón hắn! Mà hắn là khách ngoại lai, sao lại để hắn ngồi cầm lái ==
" Chiếc xe quá lớn, không thích hợp em."
" Em muốn nói đây là xe của Viên Diệp, không phải của em. Huống hồ chỉ cần có bằng lái, sẽ có thể lái xe, xe lớn hay nhỏ có gì khác biệt đâu?"
Nàng trừng mắt nói.
" Không có gì, nhưng là em thì không được."
Hắn thoải mái tự nhiên nhìn nàng một cái.
" Vì sao em không được?"
Nàng lớn tiếng hỏi.
" Bởi vì nhìn em đi 1 chiếc xe lớn như vậy anh sẽ sợ hãi."
" Anh không tin vào tay lái của em?'
Nàng nháy mắt trợn to hai mắt.
" Anh không nói như vậy."
" Vậy anh có ý gì?"
Nàng có chút tức giận,
" Em không biết là bị người ta nhìn sao?"
Hắn không đáp hỏi lại.
" Không biết là...."
Nàng nghẹn giọng nói.
Hắn đáy mắt nhanh chóng hiện lên một chút ý cười.
" Được rồi, anh sẽ mua cho em một chiếc xe."
Lâm Tuyết Nhan ngẩn ngơ.
" Anh nói cái gì?"
" Lời hay không nói lần thứ hai."
" Anh......"
Không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, nàng nhất thời bị tức giận đến nói không ra lời.
" Anh cho xe vào vệ đường."
Nàng tức giận mệnh lệnh.
" Nơi này là đường cao tốc."
Hắn nhíu mi nhắc nhở nàng.
" Không cần anh nói em cũng biết. dừng xe lại!"
Nàng trừng hắn liếc mắt một cái, tức giận nói.
" Emi muốn làm gì?"
Hắn tò mò hỏi.
" Để em lái."
" Anh cho tới bây giờ đều không biết em thích lái xe như vậy."
Miệng hắn khẽ nhếch nhìn nàng.
" Anh lần đầu tiên đến Đài Loan, nơi này chưa hiểu biết tình hình giao thông? Đường cao tốc có lẽ không thành vấn đề, nhưng nơi khác anh sẽ không biết đường."
Nàng hai tay đặt lên dầu gối, chờ xem kịch vui.
" Em có muốn hay không cùng anh đánh đố?"
Hắn có chút đăm chiêu nhìn nàng một cái, mỉm cười hỏi.
Nàng sửng sốt.
" Đánh đố cái gì?"
" Đánh đố anh tuyệt đối sẽ bị lạc, và có thể đem hai chúng ta bình an đến nơi."
Nhìn hắn nói nhẹ nhàng như vậy, lại tin tưởng mười phần, Lâm Tuyết Nhan nhịn không được hoài nghi.
" Anh đã từng tới Đài Loan?"
" Đã tới."
Hắn lại lần nữa mỉm cười.
" Khi nào?"
" Từ nhỏ thì phải, 2 năm anh có tới 1 lần."
" Vì sao?"
Nàng hỏi, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
" Chẳng lẽ nói cha mẹ anh......"
" Cha anh là người chính gốc Đài Loan, nơi này anh có rất nhiều bà con."
Hắn bỗng nhiên sửa, nói lưu loát tiếng Trung, nhìn nàng nhếch miệng nói.
Lâm Tuyết Nhan kinh ngạc nói không nên lời. Nói như vậy Tiểu Khiết ít nhất cũng có một phần tư dòng máu Đài Loan, khó trách nó tại sao thích Đài Loan như vậy.
Bất quá nói lại nếu hắn là nửa dòng máu Đài Loan, cũng đã tới Đài Loan sao trước kia không nghe hắn nói. Còn muốn cùng nàng đánh cuộc, rốt cuộc hắn có ý gì?
" Xảo trá."
Nàng bỗng nhiên nhỏ giọng nói. Hiểu nàng nói gì? Vệ Ốc Khốc cũng là cười nham nhở, sau đó bọn họ đi trong không khí hòa bình, trở lại Đài Bắc.
Một khới đầu tốt, là thành công một nửa.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |