40: Tin Tưởng Tống Tiểu Thư
← Ch.039 | Ch.041 → |
Hiện tại bà Trình vô cùng tò mò về vị Tống tiểu thư này.
Lúc đầu bà cứ tưởng là cô bốc phét.
Chỉ một bát canh mà có thể giải quyết được chuyện mà thuốc tây không giải quyết được?
Nhưng giờ đây, mọi chuyện đã vượt qua khỏi dự liệu của bà.
"Tên đầy đủ của Tống tiểu thư là Tống Họa." Trình Vũ Ngang đáp, "Tuổi thì tôi không rõ, có điều nhìn không quá mười tám tuổi."
Đây cũng là lý do vì sao ban đầu ông không tín nhiệm cô khi gặp cô ở tiệm thuốc.
Một đứa bé mười bảy mười tám, sao có thể biết chữa bệnh?
"Vậy chẳng phải là vị thành niên sao?"
Trình Vũ Ngang gật đầu.
Bà Trình cảm thán: "Vị thành niên mà đã lợi hại như vậy! Ba mẹ chắc là tự hào chết đi được."
"Còn phải nói sao." Trình Vũ Ngang ngẩng đầu, "Nếu tôi có đứa con gái giống vậy, nằm mơ cũng cười tỉnh." Chứ nói chi là ba mẹ Tống Họa.
Bà Trình đảo mắt nói: "Không thành con gái nhưng có thể thành con đâu mà! Cô ấy trông như nào thế?"
"Đẹp! Đào Đào nhà ta vẫn là đừng ăn thịt thiên nga người ta."
"Ông đang ví con mình như cóc ghẻ hả! Có ông ba nào như ông không?" Bà Trình bất mãn nói.
Đồng thời cũng vô cùng tò mò.
Rốt cuộc là cô gái ấy đẹp tới cỡ nào lại khiến Trình Vũ Ngang nói ra lời như vậy.
"Tôi có sao nói vậy mà."
Bà Trình híp mắt hỏi: "Cô ấy với Nghênh Nghênh ai đẹp hơn?"
"Đương nhiên là Tống tiểu thư."
Thượng Quan Nghênh Nghênh trước khi bị hủy dung là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, không nói là top 1 top 2 ở thành phố Giang, nhưng ở trong top 9 là điều chắc chắn.
Bà Trình nghe vậy lại càng thêm hiếu kỳ.
Trình Vũ Ngang rất hiểu vợ mình, ông nói tiếp: "Nếu bà không tin thì hôm Nghênh Nghênh tháo băng, bà theo tôi đi qua đó."
"Được đó đươc đó." Bà Trình gật đầu liên tục, "Vừa khéo tôi cũng định đi thăm Nghênh Nghênh."
- --
Lớp 12-6.
Tống Họa với Vân Thi Dao đang nói chuyện phiếm, một nam sinh đi tới trước mặt hai người, đỏ mặt nói: "Bạn học Tống."
Tống Họa ngẩng đầu, người tới là lớp trưởng, Trương Dương.
Tống Họa mỉm cười hỏi: "Sao thế?"
Cô trời sinh có khuôn mặt xinh đẹp như ngọc, lúc này cười lên, hai má lúm đồng tiền như có thể hút người vào đó, mặt nam sinh càng đỏ hơn, lắp bắp nói: "Cô.. cô chủ nhiệm gọi cậu đến phòng làm việc của cô ấy."
"Ồ." Tống Họa gật đầu.
Dứt lời cô liền đứng dậy, đi về hướng phòng làm việc giáo sư.
Sau khi Tống Họa đi, có bạn học chọc ghẹo, "Lớp trưởng, sao mặt cậu đỏ thế?"
"Lớp trưởng cậu thích bạn học Tống à?"
"..."
Trương Dương cúi đầu đi về chỗ ngồi xuống, mở sách ra, ráng làm ra vẻ bình bĩnh.
Nhưng tim cậu lại đập rất nhanh.
"Lớp trưởng, cậu cầm sách ngược rồi kìa."
Trương Dương lập tức xoay cuốn sách lại.
"Ha ha ha."
Cả lớp cười ầm lên.
Lúc này Trương Dương mới phát hiện rằng cậu vốn không có cầm ngược sách, bây giờ mới đúng là cầm ngược.
"Vân Thi Dao." Bạn học sau lưng Vân Thi Dao lấy bút chọt chọt lưng cô.
Vân Thi Dao quay đầu, hỏi: "Có, có gì không?"
Người ngồi sau lưng Vân Thi Dao tên là Lý Hân, để tóc ngắn ngang tai, khuôn mặt như con nít, "Chúng ta kết bạn wechat đi."
Vân Thi Dao ngẩn người, sau đó gật đầu: "Được."
Kết bạn xong Lý Hân lại nói: "Cậu có nick wechat của Tống mỹ nhân không?"
"Tống mỹ nhân?" Vân Thi Dao nghi hoặc.
Lý Hân giải thích: "Bạn cùng bàn của cậu đó."
"Tớ thêm cậu vào nhóm lớp rồi đó, cậu thêm Tống mỹ nhân vào nhé?"
"Được."
"Cảm ơn cậu nhé Vân Thi Dao." Lý Hân lấy ra một cái bánh quy đưa cho Vân Thi Dao, "Mẹ tớ tự tay làm đó, cậu ăn thử đi."
Vân Thi Dao: "Cảm ơn."
"Đừng khách sáo, bạn học cả mà!" Lý Hân nói tiếp: "Vân Thi Dao, xin lỗi cậu nhé, lúc trước tớ thấy cậu hơi kỳ lạ nên không dám tiếp cận."
Bình thường những người có khiếm khuyết trên khuôn mặt đều có tính tình rất kỳ lạ, tâm lý biến thái.
Lại thêm những người khác đồn thổi, nói gì mà Vân Thi Dao là con gái của chuột, dọa trẻ con khóc, do vậy các thành viên của lớp 6 đều không dám tiếp cận Vân Thi Dao.
Cho tới khi Tống Họa xuất hiện, bọn họ mới thấy một Vân Thi Dao hoàn toàn mới.
"Không sao."
Thực ra, Vân Thi Dao cảm nhận được rất rõ là từ khi Tống Họa trở thành bạn cùng bàn với cô, thái độ của các bạn trong lớp đối với cô đang dần dần thay đổi, thậm chí đã có người chịu chào hỏi cô rồi.
Lý Hân cười nói: "Vậy sau này chúng ta là bạn rồi chứ?"
Bạn?
Vân Thi Dao sững sờ, sau đó gật đầu.
Cô không ngờ rằng Lý Hân sẽ nói câu này.
Trong lồng ngực cảm thấy rất ấm áp.
Từ bây giờ cô lại có thêm một người bạn.
Cảm ơn cậu Vân Thi Dao." Thật ra Lý Hân rất áy náy, lúc trước cô không nên cô lập Vân Thi Dao.
Phòng làm việc.
Mã Vi Vi nhìn Tống Họa đi tới, cả mặt vui vẻ, "Tống Họa."
"Cô Mã, cô tìm em có việc gì ạ?"
Mã Vi Vi gật đầu, "Tống Họa, em vào lớp mình cũng được vài ngày rồi, thấy thế nào? Ổn chứ?"
"Khá ổn ạ."
"Vậy thì tốt." Mã Vi Vi nói: "Nếu em có gặp khó khăn trong cuộc sống hay học tập gì thì nhất định phải nói với cô.
Tuy cô là cô giáo của em, nhưng em cũng có thể xem cô như là chị gái."
Gia đình Tống Họa phức tạp, ba mẹ nuôi hà khắc, Mã Vi Vi tận lực muốn trao cho Tống Họa một chút ấm áp.
"Cảm ơn cô Mã."
Mã Vi Vi vỗ vai Tống Họa, "Nền tảng của em rất tốt, chỉ cần tiếp tục nỗ lực, tập trung học tập.
Lấy lại căn bản là không có vấn đề gì.
Dù đang trong hoàn cảnh nào đi nữa, em tin cô, học tập chắc chắn có thể thay đổi vận mệnh của em."
"Vâng."
Mã Vi Vi hài lòng nhìn Tống Họa.
Đứa trẻ này không những xinh đẹp, mà thành tích còn tốt nữa, bài tập các môn cũng hoàn thành một cách xuất sắc, đặc biệt là tài viết thể chữ Sấu Kim, thật khiến người ta thở dài.
"Cô nói xong rồi, em về lớp trước đi."
Sau khi Tống Họa đi, các thầy cô trong phòng lập tức hỏi: "Cô Mã, vừa rồi là học sinh chuyển trường mới tới của lớp cô à?"
"Ừm."
"Thật xinh xắn!"
Mã Vi Vi cười nói: "Chứ sao, cô không thấy nam sinh lớp tôi tan lớp không chạy ra ngoài nữa sao?"
"Nam sinh lớp cô đúng không chạy ra ngoài nữa, nhưng nam sinh lớp chúng tôi lại ngồi không yên rồi, cô Mã cô phải chịu trách nhiệm đó!"
- --
Chớp mắt đã qua năm ngày.
Hôm nay Tống Họa phải đến nhà Thượng Quan tái khám.
Mấy ngày nay tâm trạng Thượng Quan Nghênh Nghênh rất tốt, "Tống tiểu thư, có phải tôi sắp được tháo băng rồi không?"
Tống Họa vừa bắt mạch vừa đáp, "Ừm, ngày kia."
"Tốt quá rồi!"
Lát sau, Tống Hạo thả tay Thượng Quan Nghênh Nghênh xuống, "Tối nay cô sẽ phát sốt, khoảng ba mươi tám độ, lúc đó cơ thể đang thải độc, không cần lo lắng, sáng mai sẽ ổn."
"Vậy có cần uống thuốc hạ sốt không?"
"Không cần." Tống Họa lấy ra một bình thuốc đưa cho Thượng Quan Nghênh Nghênh, "Thuốc này uống sau ăn, một lần ba viên, một ngày ba cử."
Dứt lời, Tống Lại lại dặn dò thêm vài chuyện khác.
Thượng Quan Nghênh Nghênh ghi nhớ từng cái.
Khoảng mười giờ tối, quả nhiên Thượng Quan Nghênh Nghênh bắt đầu phát sốt.
Vì Tống Họa đã nhắc qua nên Thượng Quan Nghênh Nghênh không hề lo lắng, nhưng Thượng Quan Chính cực kỳ sốt ruột.
Dẫu sao ông chỉ có một đứa con gái này thôi.
Lỡ sốt tới nguy hiểm tính mạng thì sao?
"Nghênh Nghênh, hay là chúng ta đi bệnh viện nhé?"
"Không sao, Tống tiểu thư đã nói rồi, này là đang thải độc." Vì phát sốt nên giọng nói của cô rất yếu ớt, môi cũng trắng bệch.
"Con đã sốt thành như vầy rồi, sao lại không sao chứ?" Thượng Quan Chính sốt ruột đến quay vòng.
Trình Lâm trấn an ông, "Chúng ta phải tin tưởng Tống tiểu thư."
Tin tưởng Tống tiểu thư?
Muốn Thượng Quan Chính tin tưởng một đứa con gái mười tám tuổi là chuyện không thể nào, huống chi giờ Thượng Quan Nghênh Nghênh đã sốt thành như vậy.
Thượng Quan Chính ra ngoài gọi một cuộc cho Ngô lão thần y.
Ngô lão thần y nhìn thấy Thượng Quan Chính gọi là biết chắc Thượng Quan Nghênh Nghênh xảy ra chuyện rồi, đáy mắt thoáng qua ý cười, "Alo, ngài Thượng Quan."
Thượng Quan Chính kể về triệu chứng hiện tại của Thượng Quan Nghênh Nghênh cho Ngô lão thần y.
Nghe xong, Ngô lão thần y nói: "Phát sốt là dấu hiệu vết thương bị nhiễm trùng, phải áp dụng các biện pháp cấp cứu ngay lập tức, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
Thượng Quan Chính vừa nghe vậy liền sợ hãi, lập tức nói: "Vậy phiền ngài đi một chuyến."
Ngô lão thần y híp mắt nói: "Ngài Thượng Quan, tôi đã nói rồi, đừng bị đàn bà chi phối suy nghĩ, chuyện đến nước này, ông có một nửa trách nhiệm."
"Đều là lỗi của tôi! Tôi xin ngài hãy cứu con gái tôi."
"Muốn cứu con gái, phiền phu nhân ngài hãy gọi cho tôi."
Người hành y từ bi, chỉ cần nghe Trình Lâm xin lỗi, ông sẽ ra tay cứu Thượng Quan Nghênh Nghênh..
← Ch. 039 | Ch. 041 → |