Đặt tên cho đứa bé
← Ch.127 | Ch.129 → |
Giờ phút này Tư Mộ cảm thấy trong lòng cô vô cùng ê ẩm, muốn khóc.
Mà trên chân cũng đã không còn cảm thấy đau nhức gì nữa, mặc dù thủ pháp của anh rất vụng về, nhưng, như vậy lại rất hữu hiệu.
Nếu như có một người đàn ông như thế, anh ta nguyện ý ngồi xổm bên người bạn khom lưng bóp chân cho bạn, mặc kệ thủ pháp của anh ta có vụng về như thế nào, anh ta đối với bạn là thực lòng chân thành, tình yêu của anh ta với bạn là thứ đáng quý nhất trên thế giới.
Giờ phút này ngoại trừ cảm thấy hạnh phúc, Tư Mộ cũng không còn gì để nói.
Lệ ở trong hốc mắt chuyển động, Tư Mộ ngửa đầu nén ngược vào trong, thẳng tới đáy lòng. Mà nước mắt xao động dưới đáy lòng không phải là cay đắng, mà hóa thành mật đường ngọt ngào.
Tình yêu, ngọt như mật đường!
"Khá hơn chút nào chưa?" Ngôn Mặc Bạch nhẹ nhàng xoa bóp chân cho cô, giương mắt hỏi. Thật ra thì Ngôn Mặc Bạch cũng không hẳn là bóp, lực đạo cũng được khống chế, chỉ sợ nếu hơi mạnh tay sẽ làm cô bị đau.
Người như Ngôn Mặc Bạch, trước đây đều ở cùng một đám đàn ông, mỗi người đều là da dày thịt béo có thể đi đánh nhau chịu được bị quật ngã, nhưng chưa bao giờ dịu dàng như vậy đối với một người. Chân cô mịn màng nhỏ nhắn được anh nâng ở lòng bàn tay, sợ mình không khống chế tốt sức lực, sẽ làm gãy chân của cô.
Cho nên, mỗi một động tác cũng đều rất cẩn thận, còn thường xuyên để ý tới nét mặt của cô, nếu như cô nhíu mày hay nhe răng, động tác của anh lập tức sẽ thả lỏng nhẹ nhàng hơn.
Tư Mộ khẽ nhìn người đàn ông trước mặt, mặt mày anh tuấn, khí chất lỗi lạc, lãnh ngạo bất quần [1], mà lại có thể khom lưng nắm chân mình, coi như báu vật nâng ở lòng bàn tay.
[1] lãnh ngạo bất quần: lãnh: lạnh lùng, ngạo: kiêu ngạo, bất: không, quần: đội, bầy, đàn ~> Ý muốn nói ưa làm việc độc lập không thích nhóm đội.
"Ừm..... rất thoải mái, một chút cũng không đau....." Tư Mộ nghẹn ngào nói.
Lệ trong hốc mắt chuyện động một lúc lâu, cuối cùng cũng chảy xuống.
Mỗi một giọt đều là kết tinh hạnh phúc.
Ngôn Mặc Bạch nhíu mày, bị nước mắt của cô làm cho sợ hết hồn. Liền vội vàng đứng lên ôm lấy cô, giọng nói có chút tự trách: "Có phải anh hơi mạnh tay hay không, làm em đau sao? Tại sao lại không nói?"
Tư Mộ sụt sịt mũi vài cái, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Ôm chặt Ngôn Mặc Bạch, đôi môi đỏ thắm tiến lại gần hôn môi anh "Bẹp" một cái vang dội.
"Ông xã, anh thật tốt!" Tuy trên mặt toàn là nước mắt, nhưng lại mang theo nụ cười ngọt ngào, bộ dạng cô cười rộ lên trong lúc này, tựa như một đóa hoa nở rộ vào sáng sớm, mang theo giọt sương mai, hương thơm tươi mát.
Lúc này Ngôn Mặc Bạch mới kịp phản ứng, bị cô đồng nhất làm cho dở khóc dở cười. Xoa xoa đầu cô, lau nước mắt trên mặt cô, cười nhẹ nói: "Vợ ngốc!"
Vợ ngốc!
Ngốc thì ngốc! Dù sao trong lòng cô bây giờ đều đang tràn ngập hạnh phúc, sung sướng rồi!
Khi hai người còn đang ôm ấp dính lấy nhau ở một chỗ thì điện thoại Ngôn Mặc Bạch vang lên.
Thì ra là xe anh phái đi đón ba mẹ Phó đã trở về. Khi Phó Minh Vũ và Tô San đi vào đại sảnh khách sạn, mới nhớ tới con gái còn chưa nói với bọn họ là ăn cơm ở đâu. Hơn nữa trong đại sảnh cũng không có thấy bóng dáng của con gái cùng con rể, vì vậy liền để cho người đi đón bọn họ gọi điện thoại cho con rể hỏi thăm một chút.
Ngôn Mặc Bạch nhận điện thoại xong, vỗ vỗ người trong ngực: "Nhanh đi rửa mặt, xem em khóc đến nỗi mặt mũi tèm lem như một con mèo nhỏ. Ba mẹ đã tới rồi, đang chờ ở dưới lầu."
Lúc này Tư Mộ mới cuống quít đứng dậy đi vào nhà tắm rửa mặt, Ngôn Mặc Bạch cúi đầu nhìn quần áo của mình, ướt cả một mảng lớn, bất đắc dĩ đứng dậy đi vào phòng ngủ tìm đồ thay.
Không đợi Ngôn Mặc Bạch thay đồ xong, thì nghe thấy tiếng gào khóc ai oán của Tư Mộ vang lên.
"Chồng, làm sao bây giờ? Con mắt đỏ ngầu, còn hơi sưng lên...." Tư Mộ cầm cái khăn mặt còn đang bốc hơi nóng đi vào phòng ngủ, vừa nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch đang thay quần áo, cô mím mím môi, dán cả người lên, ôm hông của anh, ngẩng đầu nhìn anh.
Ngôn Mặc Bạch vừa cởi áo khoác ngoài ra, bên trong là bộ đồ bằng lông màu đen, do Tư Mộ chọn giúp anh. Mỗi lần khi Ngôn Mặc Bạch mặc bộ đồ này, Tư Mộ cũng sẽ dán người lên ôm anh. Sợi lông vô cùng mềm mại cảm giác rất tốt, hơn nữa còn đặc biệt phong độ. Dáng người Ngôn Mặc Bạch rất đẹp, mặc lên trông có vẻ vừa lạnh lùng lại cảm tính, Tư Mộ yêu chết dáng vẻ này của anh.
Ngôn Mặc Bạch vừa mới cầm lấy cái áo khoác ngoài màu đen lên, chuẩn bị mặc vào, đã bị cô nhào tới ôm lấy, chỉ đành đem áo khoác ném qua một bên, giữ mặt cô, làm bộ nghiêm túc nhìn xem, gật đầu một cái, sau đó đưa tay nhéo mặt cô: "Cái người này muốn khóc liền khóc, nếu để ba vợ mẹ vợ nhìn thấy, còn tưởng anh bắt nạt em đấy."
Tư Mộ bĩu môi, ánh mắt mới khóc lúc nãy sau khi rửa qua đã trở nên trong trẻo, bộ dạng điềm đạm đáng yêu khiến cho Ngôn Mặc Bạch cũng phải mềm lòng. Cô nói: "Đều tại anh làm cho em khóc, anh phải chịu trách nhiệm!"
Ngôn Mặc Bạch cười ha ha, ghé vào bên tai cô nói nhỏ: "Muốn anh chịu trách nhiệm như thế nào? Nếu không buổi tối anh sẽ phụ trách làm cho em khóc thêm lần nữa?"
Tư Mộ đỏ mặt đánh anh mấy cái, tên lưu manh này!
"Giúp em xoa mắt!" Tư Mộ nhét khăn mặt cô đang cầm vào tay anh.
Khi Ngôn Mặc Bạch cúi đầu hôn lên cái miệng cong lên của cô, cô mới thả anh ra, sau đó anh đi vào phòng tắm mở nước nóng, dùng khăn lông nhúng qua rồi vắt khô, đắp lên mắt giúp cô.
Đợi họ sửa soạn xong đi xuống đã là nửa tiếng sau.
Trong phòng Mẫu Đơn, người lớn hai bên đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ, đề tài trọng tâm đều xoay quanh đứa nhỏ trong bụng Tư Mộ.
Hai người Ngôn Diệu Thiên và Phó Minh Vũ thì cười híp mắt thảo luận nên đặt tên gì cho đứa bé, Tô San ngồi ở bên cạnh cũng nói muốn đặt nhũ danh cho đứa bé.
Hai nhà vốn ít khi gặp nhau, tổng cộng cũng chỉ mới gặp mặt khoảng hai ba lần thôi, Ngôn Diệu Thiên ở thành phố A giống như một thần thoại, dù là thân phận như Phó Minh Vũ cũng đã không với tới được. Cho nên mới đầu thái độ của Phó Minh Vũ cùng Tô San đối với ông thông gia này còn xa cách, nói chuyện khách sáo. Nhưng không ngờ bây giờ Ngôn Diệu Thiện lại chủ động nói chuyện phiếm với bọn họ, còn thân thiện như vậy, không hề lạnh lùng giống như trong lời đồn, hơn nữa đề tài còn là xoay quanh đứa bé chưa ra đời, dĩ nhiên là có nhiều đề tài hơn để nói.
Cho nên, khi Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch đẩy cửa đi vào, trong phòng Mẫu Đơn là một mảng hài hòa.
Tư Mộ âm thầm lấy làm kinh hãi, lại nói Ngôn Diệu Thiên bình thường đều nghiêm túc kiệm lời, người nhà hai bên cũng rất ít gặp mặt, tại sao ông lại có thể cùng ba mẹ mình nói chuyện vô cùng vui vẻ như vậy?
Bọn họ vừa bước vào, chào hỏi trước, sau đó ngồi xuống, Tư Mộ liền cười hỏi: "Mọi người vừa nói chuyện gì thế? Trò chuyện vui vẻ như vậy."
Tô San uống một hớp trà, cười ha hả nói: "Mọi người đang thảo luận nên đặt tên gì cho đứa bé đây? Đúng rồi, các con có nghĩ đến cái tên gì dễ nghe hay không?"
Tư Mộ nhìn thoáng qua Ngôn Mặc Bạch, sau đó lắc đầu nói không có.
Thật ra thì có một lần Tư Mộ vô cùng hưng phấn ôm một cuốn từ điển thật dày đi tìm Ngôn Mặc Bạch, muốn thương lượng tìm một cái tên dễ nghe lại có ý nghĩa cho đứa bé, kết quả Ngôn Mặc Bạch vừa nhìn thấy cô cầm cuốn từ điển đi vào liền ôm cô vào trong ngực hung hăng hôn lên, thế là hai người ở trong thư phòng lăn lộn rất nhiều lần. Đến khi kết thúc, chờ Tư Mộ lấy lại sức, cầm cuốn từ điển bị anh ném qua một bên hỏi tiếp, thì lại bị Ngôn Mặc Bạch kéo qua giày vò lần nữa.
Lần này coi như cô đã hiểu, Ngôn Mặc Bạch căn bản là không muốn đặt tên cho đứa bé.
Lúc ấy Tư Mộ giận tới nỗi hận không thể ném cuốn từ điển vào mặt Ngôn Mặc Bạch. Sau đó Ngôn Mặc Bạch mới nhượng bộ, đi theo cô lật từ điển tìm tên, chỉ có điều thái độ vô cùng qua loa, bất luận Tư Mộ nói gì, anh đều nói được. Tư Mộ lại giận lần nữa, Ngôn Mặc Bạch mới chịu nghiêm túc. Nhưng mà là nghiêm túc làm trái ngược với cô.
Cuối cùng Tư Mộ tức giận nắm lỗ tai anh nói: "Ngôn Mặc Bạch, cái người này có người làm ba như anh sao? Nếu như anh không muốn làm ba, vậy để em đi tìm ba dượng cho đứa bé!"
Ngôn Mặc Bạch lập tức nhíu mày, mặt trầm xuống, nói: "Em dám!"
Cái khí thế kia muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu dọa người, Tư Mộ làm gì còn dám nói như vậy nữa?
Vì thế chuyện đặt tên cứ như vậy mà đặt xuống.
Hiện tại ba mẹ hai bên hỏi tới, Tư Mộ chỉ có thể lắc đầu. Bất quá để cho ba mẹ hai bên đặt tên, vậy cũng được!
Tô San thấy con gái lắc đầu, liền nói tiếp: "Chúng ta còn tính lấy một cái nhũ danh, gọi cũng dễ nghe."
Tư Mộ cũng muốn cho đứa bé một nhũ danh, vì vậy nhìn mẹ mình gật đầu cười.
"Vậy nhũ danh liền để cho mẹ đặt!" Tư Mộ cầm tay mẹ mình nói.
Tô San cười rất vui vẻ đồng ý, sau đó nhìn qua Ngôn Diệu Thiên, nói: "Nếu nhũ danh do chúng ta đặt, vậy thì tên của đứa bé để cho ông thông gia đặt!"
Ý nghĩ của Tư Mộ cũng giống mẹ cô vì vậy liền cười nói với Ngôn Diệu Thiên: "Ba, vậy thì người đặt tên cho đứa bé đi!"
Hiển nhiên Ngôn Diệu Thiên không ngờ Tư Mộ sẽ để cho ông đặt, nên theo bản năng nhìn về phía con trai của mình, thấy anh không có vẻ mặt gì, vì vậy cũng cười ha ha đồng ý.
"Vậy thì đặt là Ngôn Dự! Con trai hay con gái cũng đều dùng được." Ngôn Diệu Thiên dừng một lúc, liền nói ra cái tên này, bộ dạng giống như đã sớm nghĩ ra.
"Chữ Dự nghe rất tốt, vậy lấy tên Ngôn Dự đi!" Phó Minh Vũ nghiêm túc suy nghĩ một lát, rồi cũng nói theo.
Trái lại Tư Mộ không có ý kiến gì, cái tên này không tệ, hơn nữa còn thích hợp cho cả nam và nữ. Nhưng mà cô vẫn thầm nghĩ, thật may là đứa bé không theo họ của cô, nếu không thì phải gọi là Phó Dự rồi? Giàu có? Cái tên như vậy nghe giống như là nhà giàu mới nổi, Tư Mộ cảm thấy buồn nôn.
"Vậy nhũ danh của đứa bé sẽ gọi là Quai Quai đi!" Tô San cười tít mắt cũng đem nhũ danh mà mình nghĩ tới nói ra.
Quai Quai.....
Tư Mộ liếc nhìn mẹ mình, sao lại nghe có vẻ tục!
Không biết có phải bởi vì trước đó Tô San nói để Ngôn Diệu Thiên đặt tên cho đứa bé nên trong lòng sinh ra cảm kích, hay là ông thật sự thấy cái tên này hay, mà sau khi Ngôn Diệu Thiên đọc thầm hai chữ Quai Quai, cũng cao hứng nói: "Tốt! Quai Quai đọc nghe rất trôi chảy, về sau cứ gọi Quai Quai đi."
Trên trán Tư Mộ nổi ba vạch đen, nhưng nếu ba mẹ hai bên đều đã đập bàn đồng ý, cô cũng không cần nói gì nữa. Tay len lén đưa lên trên bụng, nhẹ nhàng sờ sờ, bảo bảo, về sau con sẽ gọi là Quai Quai, nếu như con không thích, vậy thì con đi tìm bà ngoại mà trách!
Không biết có phải là do mẹ con liền tâm gì đó hay không, ở trong lòng Tư Mộ vừa thầm nói hết những lời này, lập tức cảm giác được cái bụng động đậy. Tay của Tư Mộ đặt ở trên bụng, vì vậy khi bị cái động đậy này làm cho đầu tiên là kinh ngạc, sau mới kịp phản ứng là do bảo bảo ở trong bụng đang đạp, vui mừng lôi kéo Ngôn Mặc Bạch bên cạnh cầm tay anh len lén áp lên bụng mình.
Ngôn Mặc Bạch bị cô lôi kéo như vậy, có chút nghi hoặc, đến khi tay áp vào bụng cô thì cảm nhận được có vật gì đó bỗng nhiên động đậy, làm anh hoảng sợ, cả kinh ngẩng đầu lên nhìn Tư Mộ.
Tư Mộ cười, nhẹ nhàng mà nói: "Bảo bảo đang đạp."
Ngôn Mặc Bạch đặt tay lên bụng cô lần nữa, dừng lại một lúc, cũng không có cảm giác được bảo bảo đạp nữa, suy nghĩ một chút, nhíu mày hỏi cô: "Có đau không?"
Tư Mộ nhìn thái độ của anh, giống như chỉ cần cô nói một chữ đau thôi, thì anh sẽ lập tức đưa tay vào xách bảo bảo ra ngoài đánh cho một trận. Trong lòng cô âm thầm khinh bỉ Ngôn Mặc Bạch ở bên cạnh một trăm lần, rồi mới nắm tay anh, cười nói: "Không đau, một ít cũng sẽ không đau."
Ngôn Mặc Bạch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ra nhéo nhéo đôi tay mềm mại của cô.
Hai người cứ như vậy thân mật không coi ai ra gì, sớm đã bị ba mẹ hai bên nhìn tới, tất cả đều cúi đầu làm như không nhìn thấy, sau đó ba người lại tiếp tục trò chuyện.
Lúc này đồ ăn mới được bưng lên, Tư Mộ quay sang gọi ba mẹ mình và ba chồng ăn cơm. Trước mặt ba mẹ vợ, ngược lại Ngôn Mặc Bạch không có để cho Ngôn Diệu Thiên sắc mặt không tốt, mà mỉm cười giới thiệu cho bọn họ những món ngon ngày hôm nay.
Từ tối qua Tô San đã nghĩ tới bữa cơm hôm nay, cho nên khi món ăn được đưa lên, bà cũng không có khách khí liền ăn.
Một bữa cơm này mọi người đều vui vẻ.
Ăn cơm trưa, mọi người nói chuyện một lúc, Ngôn Diệu Thiên phải về công ty, tài xế cũng được an bày ăn cơm trong phòng Thu Ý, chờ khi Ngôn Diệu Thiên xuống dưới, tài xế cũng đã ngồi đợi trên xe. Phó Minh Vũ cùng Tô San và Tư Mộ hàn huyên một lát, sau đó Ngôn Mặc Bạch mới an bày xe đưa bọn họ trở về.
Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch cùng nhau đi xuống dưới lầu, nhìn xe bọn họ đã đi xa, lúc này Tư Mộ mới quay người lại nhìn Ngôn Mặc Bạch nói: "Chồng, chúng ta cũng về nhà thôi!"
Tối hôm qua ngủ ở khách sạn, cũng chưa có trở về, Tư Mộ cảm thấy có chút nhớ nhà.
Ngôn Mặc Bạch gật đầu, ôm cả người cô đi tới chỗ xe của bọn họ đậu.
Sau hôm đó, Tư Mộ đều một mực ở trong nhà ngẩn ngơ, rất ít ra ngoài. Mỗi ngày, Ngô mụ đều tới đây nấu cơm, Tư Mộ thấy bà mỗi ngày chạy tới chạy lui như thế vô cùng phiền phức, vì vậy đề nghị với Ngôn Mặc Bạch để bà ở trong nhà, dù sao nhà mình cũng rộng rãi, lại nhiều phòng. Mà Ngôn Mặc Bạch dĩ nhiên là nhíu mày, một bộ dạng miễn cưỡng, nhưng vì Tư Mộ nói bây giờ buổi tối cô hay bị đói bụng, muốn ăn thức ăn khuya do Ngô mụ làm, như vậy Ngôn Mặc Bạch cũng không còn cách khác, chỉ có thể để cho Ngô mụ ở trong nhà mình.
Mỗi ngày đều trải qua như vậy, bình thản hạnh phúc.
Bụng của Tư Mộ cũng lớn dần, ngày sinh dự tính là ba tháng sau, Ngôn Mặc Bạch lại phải gặp một trận đói lần nữa. Khi tay chân Tư Mộ bị sưng phù, Ngôn Mặc Bạch lập tức xoa bóp giúp cô, nhân tiện sờ sờ, lại sờ sờ tới toàn thân nhiệt huyết sôi trào sùng sục. Nhưng mà bác sĩ đã có nhắc qua, ba tháng cuối không thể làm chuyện chăn gối, vì vậy Tư Mộ kiên quyết không để cho anh làm, bản thân Ngôn Mặc Bạch cũng có chừng mực, cho nên chỉ có thể khóc cho chính mình, mỗi lần phát hỏa rồi, cũng chỉ có thể đi tắm nước lạnh dập lửa, hoặc là lôi kéo tay Tư Mộ giúp anh giải quyết, tình hình lại trở về như mấy ngày đầu Tư Mộ mang thai.
Buồi tối khi Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ đi ngủ, ôn hương noãn ngọc trong ngực, ngửi, nhưng việc gì cũng không thể làm, cái vật hùng dũng oai vệ bừng bừng kia mỗi ngày giày vò khiến anh buổi tối thường không ngủ được, tới hơn nửa đêm Ngôn Mặc Bạch sẽ nhìn chằm chằm bụng Tư Mộ, ác độc nghĩ, về sau nhất định phải trừng trị nó thật tốt.
Khi Ngôn Mặc Bạch dẫn Tư Mộ đi làm kiểm tra, bác sĩ vì nịnh bợ Ngôn Mặc Bạch, cực kì không có phẩm hạnh nói cho Ngôn Mặc Bạch biết đứa bé là con trai. Vốn là cho rằng Thái Tử Gia sẽ vô cùng vui mừng thưởng cho một phen, kết quả chỉ thấy Ngôn Mặc Bạch ừ một tiếng, nét mặt không chút thay đổi.
Lúc Ngôn Mặc Bạch biết đứa bé là con trai, trong lòng hừ lạnh, con trai lại càng phải trừng trị một trận cho tốt.
Còn khi Tư Mộ biết là con trai, trong lòng thở dài một hơi, giống như cuối cùng cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ gian nan hạng nhất.
Ban đầu cùng Ngôn Diệu Thiên kí hiệp nghị cô còn nhớ rất rõ nội dung trong đó, mặc dù bây giờ cô và Ngôn Mặc Bạch vô cùng yêu thương nhau không phải chỉ một tờ hiệp nghị của Ngôn Diệu Thiên mà tách nhau ra được, nhưng cô cảm thấy nếu không sinh con trai cho Ngôn gia, vậy khoản tiền Ngôn Diệu Thiên cho "Lăng Vũ" kia, cô sẽ cảm thấy mình mắc nợ.
Bây giờ biết được là con trai, đương nhiên Tư Mộ rất là vui mừng liền thở phào nhẹ nhõm.
Mà khi Ngôn Diệu Thiên biết là con trai, mấy ngày liên tiếp đều vui mừng cười híp cả mắt, làm cho mọi người trong công ty cũng phải nghi ngờ ông chủ này có phải là người giả mạo hay không, chủ tịch luôn luôn nghiêm túc lạnh lùng, làm sao sẽ cười giống như là ăn mật ngọt vậy?
Mặc dù chủ tịch đẹp lão, cười rộ lên lại càng đẹp hơn, nhưng mà vẫn dọa đến cả công ty và những người cấp cao thường xuyên tiếp xúc với ông. Bởi vì Ngôn Diệu Thiên được mệnh danh là lão hồ ly, ông cười tít mắt, người dưới tay ông vẫn chưa thích ứng được, chung quy vẫn cảm thấy đó là điềm báo giông bão sắp tới.
Quả nhiên mới vừa cười không đến hai ngày, Ngôn Diệu Thiên bắt đầu khôi phục bộ dạng nghiêm túc lạnh lùng, ở công ty làm việc càng thêm liều mạng, mỗi ngày ông đều tăng thêm giờ làm việc, làm hại một đám người cao tầng cũng phải tăng ca theo, bộ phận thư kí của chủ tịch lại càng phải thường xuyên tăng ca có khi còn phải thức đêm. Liên tiếp đem mọi người trong công ty chịu đựng tới sức cùng lực kiệt, mỗi ngày đều phải mang mắt gấu mèo đi làm. Mà không khí trong công ty cũng trở nên cực kì nặng nề. Chỉ có một thứ duy nhất làm bọn họ vui mừng là tiền lương được tăng lên gấp ba so với trước. Nhưng, để kiếm tiền bọn họ đã phải phục vụ quên mình đó. Tiền thì nhiều nhưng bọn họ cũng đã không muốn kiếm số tiền này nữa rồi.
Trợ lý của Ngôn Diệu Thiên thật sự là chịu không nổi nữa, len lén gọi điện cho Ngôn Mặc Bạch, nói ra việc này. Bất quá, Ngôn Mặc Bạch cũng chỉ là ở trong lòng hơi hơi kinh ngạc một chút, nhàn nhạt ồ một tiếng, rồi cũng không có nói tiếp, cũng không bày tỏ dáng vẻ hứng thú, liền cúp điện thoại. Trợ lý hết cách, cũng chỉ có thể than thở tiếp tục trở về làm khổ sai thôi.
Hôm nay lúc Ngô mụ đang nấu cơm cho Tư Mộ, khi đó Tư Mộ cũng đang ở trong phòng bếp uống nước hoa quả tươi.
Ban ngày có hôm Ngô mụ trở về Ngôn gia bên kia, nghe được lão quản gia của Ngôn gia nói Ngôn Diệu Thiên mỗi ngày đều làm thêm giờ ở công ty, rất khuya mới trở về, vì vậy Ngô mụ lập tức nấu mấy món ăn lót dạ hầm canh bổ cho cơ thể để Ngôn Diệu buổi tối trở về uống, mỗi ngày chịu đựng như vậy, không bồi bổ một phen, cơ thể làm sao có thể chịu được?
Ngô mụ trở lại bên này của Tư Mộ, khi đang nấu cơm, nói chuyện phiếm với Tư Mộ, liền đem chuyện này nói ra.
"Dì nói ba chồng con mỗi ngày đều tăng ca tới khuya?" Tư Mộ qua văn học mạng Bách Hiểu Sanh cũng biết người hơn năm mươi tuổi, cho dù cơ thể khỏe mạnh đến đâu, nhưng nếu như làm việc liều mạng như vậy thì cơ thể làm thế nào chịu đựng được?
"Ừ, mấy ngày nay dì về Ngôn gia bên kia, quản gia nói với dì, để dì chưng một chút đồ bổ cho ông ấy ăn khuya. Nhưng mà ngày hôm sau khi dì tới, quản gia luôn luôn than thở nói ông ấy không có ăn." Ngô mụ cũng là lo lắng cho thân thể của Ngôn Diệu Thiên.
"Vậy đợi lát nữa dì ở đây chưng canh bổ, chúng ta đem tới công ty, đợi ông ấy ăn xong rồi chúng ta mới trở về!" Tư Mộ nghĩ ngợi nói.
Từ khi Tư Mộ biết mình mang thai con trai, cô cũng thấy thoải mái hơn, cũng ít sợ hãi Ngôn Diệu Thiên hơn, thỉnh thoảng còn dám cùng ông nói đùa mấy câu. Nghĩ tới nếu như ông không chịu ăn, còn có thể dùng đứa bé nói chuyện, khuyên nhủ ông một chút.
Tư Mộ thở dài một hơi, này Ngôn gia cũng có đủ tiền đi? Vì cái gì mà lại cứ liều mạng như vậy? Thật sự là không nghĩ ra.
← Ch. 127 | Ch. 129 → |