Ngôn thiếu, khẩu vị của anh nặng như vậy sao?
← Ch.010 | Ch.012 → |
"A..." Cô gái bị đá bay ra ngoài, té ngã trên mặt đất, rên rỉ.
Nhưng khi thấy Ngôn Mặc Bạch đang ngồi khoanh tay thì cô hoảng sợ, cắn môi, im lặng.
Không kêu không có nghĩa là không đau.
Nhưng mà cô chỉ vừa nhìn đến ánh mắt lạnh lùng của Ngôn Mặc Bạch thì sợ hãi đến mức toàn thân phát run.
Chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp như vậy, nên mới vừa rồi vì có thể thân mật với anh ta mà trong lòng cô rất vui mừng. Cũng chưa bao giờ gặp một người đàn ông có khí thế cường đại như vậy, anh chỉ tùy ý ngồi tôi cũng giống như một vương giả cao cao tại thượng.
Trong lòng cô rất hối hận, đôi mắt to đầy nước mắt, cũng không dám để nó chảy xuống, cũng không dám khóc thành tiếng.
Cô gái còn lại đang đi về phía Tiểu Trang thấy bạn mình bị như vậy, thì dừng lại, không dám đi tiếp. Sắc mặt tái mét, mở to đôi mắt hoảng sợ nhìn người trên giường, sợ rằng mình cũng bị như vậy.
Tiểu Trang thấy hành động của Ngôn Mặc Bạch, liền toát mồ hôi dầm dề.
Còn tưởng rằng Ngôn thiếu cải tà quy chính, bắt đầu đi vào chính đạo rồi. Ai ngờ rằng anh ta vẫn biến thái như vậy không gần phụ nữ.
Vậy trước đây anh ta cùng một cô gái Phúc Vũ Phiên Vân xảy ra chuyện gì?
Hay anh ta chỉ đồng ý thân mật với cô gái gọi là Phó Tư Mộ?
Ngôn Mặc Bạch tiếp tục ngồi uống rượu, không thèm liếc nhìn cô gái mới bị mình đá ra ngoài.
Anh nhìn cô gái còn lại, trầm giọng ra lệnh: "Đi, lấy lòng anh ta!"
Cô gái nghe thấy giọng nói lạnh lùng này, thân thể liền run rẩy đi đến cái giường kia.
Tiểu Trang lại càng uất ức nhìn Ngôn Mặc Bạch, miệng mấp máy muốn nói gì đó, nhưng lại không nói gì.
Anh thở dài, dáng vẻ giống như có chết cũng không sao, cơ thể cứng ngắc, nhìn cô gái đang từ từ đi về phía mình.
Tiểu Trang không phải là không đi tìm phụ nữ. Khi huyết khí sôi trào, nhất thời nhiệt huyết xông lên, sẽ tìm phụ nữ để phát tiết. Chỉ là anh là người như vậy, đối với phụ nữ cũng không nhiệt tình mấy, chỉ phát tiết mà thôi.
Nhưng Ngôn thiếu là ngoại lệ, là biến thái. Anh ta chưa từng tìm phụ nữ, phụ nữ chủ động tiếp cận cũng không tha thứ.
Về sau các anh em đều cho rằng, Ngôn thiếu là một người thích đàn ông, nhưng mà đêm nay anh ta lại ngoại lệ, cùng một cô gái lên giường, phá thân xử nam.
Khi tất cả anh em đang vui mừng vì Ngôn thiếu đi trên con đường "thẳng", nhưng Ngôn thiếu lại biến thái chỉnh mình ra như vậy, rốt cuộc anh ta muốn gì?
Tuy anh không ghét phụ nữ nhưng lão đại lại làm ra chuyện này, thật sự anh không biết phải làm sao?
Anh từ từ nhắm hai mắt lại, mặc cho đôi tay nhỏ bé mềm mại chu du trên cơ thể mình, sau đó toàn bộ cơ thể cô quấn sát lấy anh, môi cô hôn lên mặt lên cổ anh.
Nếu đổi lại là người khác thì chắc chắn người đó sẽ hưởng thụ, nhưng anh lại cực kỳ khó chịu, đành cắn răng chịu đựng.
Anh thật sự không hiểu được dụng ý của Ngôn thiếu.
Rốt cuộc là nhìn anh làm sao thu thập hai cô gái này rồi bắt chước theo, hay muốn nhìn anh làm sao thu thập hai người phụ nữ là trừng phạt anh.
Ngôn thiếu anh hãy nói đi!
"Cô cũng đi qua đó đi!" Ngôn Mặc Bạch nói với cô gái đang ngã trên đất không đứng dậy được. Nhưng ánh mắt lại không nhìn cô ta, chỉ lạnh giọng ra lệnh.
Lúc này Tiểu Trang đang bị trêu ghẹo đến phiền não, lại nghe được câu nói đó, anh thiếu chút nữa khóc rống lên.
Chơi 3p?
Ngôn thiếu khẩu vị của anh nặng như vậy sao?
Anh lại còn ngồi một bên uống rượu nhìn rôi bị phụ nữ công kích, anh quá xấu quá biến thái bla bla bla!
Hai cô gái xuất hết vốn liếng, cũng không thể làm cho Tiểu Trang nổi lên hứng thú, đổ nhào về phía các cô.
Ngôn Mặc Bạch nhìn họ, nhíu mày, rồi lại giãn ra, không biết trong lòng anh đang nghĩ cái gì.
Lúc Tiểu Trang không thể nhịn được nữa, thì Ngôn Mặc Bạch lên tiếng: "Được, các người có thể đi!"
Tiểu Trang thở phào nhẹ nhõm, đẩy hai người phụ nữ ra, đứng dậy sửa sang lại quần áo của mình, cố gắng kiềm cơ thể đang xao động.
Cô gái đỏ mặt vì bị đẩy ra, ánh mắt tràn đầy dục vọng nhìn Tiểu Trang lại không rõ vì sao anh lại hành động như vậy. Sau đó hai cô gái ngơ ngác nhìn nhau.
Tiểu Trang cố tỏ ra như không có gì, nhưng thật ra trong lòng anh đang gió giục mây vần. Anh mở bóp da lấy một xấp tiền một trăm đồng đưa tới trước mặt hai người phụ nữ: "Cầm tiền, rồi đi nhanh đi!"
Mặc dù không biết rõ không rõ chân tướng, nhưng đã làm cái ghề này, các cô cũng biết rõ quy định. Có một số việc không nên hỏi, chỉ làm tốt bổn phận của mình là được rồi.
Cho nên khi nhận được xấy tiền dầy như vậy, họ cũng rất vui mừng mà rời đi.
Tiểu Trang lúng túng ho khan một cái, mở miệng nói trước: "Ngôn thiếu..." sau đó dừng lại, không biết nói gì nữa.
Ngôn Mặc Bạch trầm mặc không trả lời, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm chiếc giường, lâm vào trầm tư.
Trong đầu toàn là hình ảnh mới xảy ra không lâu trước đó, mình mây mưa với một cô gái có thân hình rất đẹp, mềm mại, trơn mềm, đẹp đến mê người. Mình giống như bị cô ấy hạ độc điên cuồng nhớ nhung.
Nhưng vì sao anh lại kháng với phụ nữ khác như vậy, ghét họ đến vậy.
Chỉ có cô là ngoại lệ!
Tiểu Trang nhìn dáng vẻ ngẩn người của Ngôn Mặc Bạch, không nói không rằng, chỉ nắm chặt quần áo của mình, tìm chỗ bên cạnh anh ngồi xuống, im lặng, uất ức nhìn Ngôn Mặc Bạch đang ngẩn người.
Đêm nay, hai người họ cứ ngồi như vậy cho đến khi trời sáng!
Không ngủ không chỉ có họ.
Tư Mộ cẩn thận mở cửa, cẩn thận không ngây tiếng động đi về phòng mình. Một đường đi thẳng ngay cả đèn cũng không dám mở, sợ sẽ đánh thức người trong nhà.
May mắn là có ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động, cô mới không đụng trúng đồ đạc trong nhà.
Thuận lợi đi vào phòng mình, đóng cửa lại. Cô tựa vào cửa, cơ thể từ từ tuột xuống, ngã ngồi trên mắt đất.
Những chuyện xảy ra đêm nay cô không tài nào chịu được.
Tận mắt nhìn thấy bạn trai bắt cá hai tay, đêm đầu tiên lại trao cho người xa lạ, bản thân lại chứng kiến cảnh đánh nhau bạo lực... những điều này cái nào cô cũng không chịu được, mà đêm nay cô lại trải qua tất cả.
Hiện tại rốt cục cũng về đến nhà, ở trong phòng mình, cả người cũng tỉnh táo lại, vùi đầu vào đầu gối, im lặng rơi nước mắt.
Phát giác trên người mình vẫn còn mặc áo sơ mi của người kia, Tư Mộ giật mình, đứng dậy chạy vào phòng tắm.
Phòng ốc nhà họ Phó rất rộng rãi và thoải mái, mỗi phòng đều có phòng tắm riêng, Cho nên dù Tư Mộ ở trong phòng tắm mở nước lớn đi nữa cũng không sợ đánh thức người nhà. Hiệu quả cách ấm của các phòng rất tốt.
Tư Mộ đứng dưới vòi nước mặc cho nước ấm xối xuống đầu và toàn thân cô.
Cô tức giận chà xát cơ thể mình giống như muốn tẩy thứ dơ bẩn gì đó đi. Nước mắt cũng hòa vào nước, ánh mắt hoàn toàn mơ hồ.
Cô tắm một lần rồi lại một lần, làn da vốn trắng nõn đã biến thành hồng thậm chí có vài chỗ còn hiện tia máu, mà cô không hề hay biết vẫn tiếp tục chà xát.
Cuối cùng té trên mặt đất không tiếng động khóc lớn.
Đợi đến lúc cô ra khỏi phòng tắm, đã là chuyện của hai giờ sau.
Cô lõa thể đứng trước gương thay đồ, nhìn chằm chằm cặp mắt sưng đỏ trong gương, rồi nhìn xuống dấu răng chỗ xương quai xanh, nó rất chói mắt.
Đây là do người đàn ông kia lưu lại.
Tư Mộ dựa vào trí nhớ rời rạc, nhớ lại chuyện sau khi cô sau rượu, cảm thấy mình thật thảm. Nhưng nghĩ đến là mình chủ động nhào tới ôm người ta không buông, không nhị được thầm mắng mình đáng đời.
← Ch. 010 | Ch. 012 → |