Ngôn thiếu, đó là phụ nữ anh, anh không đến an ủi sao?
← Ch.007 | Ch.009 → |
Diệp Nham...
Chỉ hai chữ này thôi cũng đủ khiến Tư Mộ té xuống đấy cốc, lạnh lẽo cự độ.
Cô cắn chặt đôi môi tái nhợt, hoảng loạn nhìn quanh bốn phía, không phát hiện bóng dáng người kia, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn cô gái trước mắt, run rẩy nói: "Rốt cuộc cô là ai?"
Thật ra thì hỏi cái này cũng vô ích. Từ khi cô ta nói ra hai chữ "Diệp Nham" thì trong đầu Tư Mộ liền hiện lên một chuỗi hình ảnh khiến hô hấp của cô rối loạn, đau lòng không thể tả được.
Cô gái trước mắt, là người đã bước ra khỏi khách sạn với Diệp Nham vào sáng nay.
Cô gái nhìn phản ứng của Tư Mộ, hài lòng gật đầu, cười càng quyến rũ: "Ha ha, tôi là ai? Tôi đoán cô cũng đã nhớ được tôi là ai rồi chứ? Hôm nay lúc tôi và Diệp Nham ra khỏi khách sạn này, tôi đã nhìn thấy cô."
"Thật xin lỗi, lúc đó lại còn hại cô té ngã!" Nói xong còn liếc nhìn đầu gối của Tư Mộ, cực kì quan tâm hỏi: "Chân của cô bây giờ còn đau không?"
Cái tay đang chống trên mặt đất liền cứng đờ, nếu cô ta không nhắc, cô cũng đã quên mất nguyên nhân khiến đầu gối mình tím bầm. Cô lấy tay khẽ vuốt, đau đến nỗi cô phải hít một hơi lạnh.
Khi bị thương, khi mình cố ý quên đi hoặc là sơ ý quên đi thì nó sẽ không đau, nhưng một nghĩ đến, vết thương đó giống như bị vỡ miệng lần nữa, đau đớn gấp trăm lần.
Tối nay, cô mua say, là muốn mình đi cảm giác đau đớn này, sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, so với miệng vết thương bị vỡ ra còn đau hơn!
Hiện tại cô gái trước mắt đột nhiên nhắc tới, thẳng tanh nói chuyện này ra, hợp lý hợp tình xé toạc vết thương của cô ra, hỏi sao cô không đau chứ.
cô vẫn nhớ như in cảnh đó. Cô nhìn Diệp Nham ôm cô gái trước mặt đi ra khỏi khách sạn rồi bước lên một chiếc xe sang trọng. Tư Mộ tưởng mình bị hoa mắt, cô không tin đó là Diệp Nham. Cô lập tức lấy điện thoiạ ra gọi cho anh, tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, mà cô tận mắt thấy anh đứng bên cạnh xe cắt đứt điện thoại, sau đó ngồi vào xe.
Lúc đó Tư Mộ chỉ nghĩ đi lên hỏi cho rõ ràng, nhưng cô chỉ mới đi được vài bước, liền bị một chiếc xe máy đi qua đụng phải, té xuống đất. Đầu gối đị thương rất đau, hình như còn chảy máu, cô cố gắng đứng lên, nhưng đầu gối qúa đau không thể đứng lên được chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe kia rời đi.
Tư Mộ hoàn hồn thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, ấn nhẹ miệng vết thương, cô ổn định tâm tình, trầm thấp hỏi: "Cô đến đây làm gì?"
Cô gái đưa tay vuốt tóc, cười nhạt nói: "Thật ra thì cũng không có chuyện gì. Chỉ là tình cờ thấy cô ở đây, bên cạnh lại biểu diễn một vở kịch đặc sắc "lưu manh trêu ghẹo cô gái, anh hùng cứu mỹ nhân". Màn võ thuật vừa rồi quả thật rất đặc sắc, giống như đang đóng phim, nói không chừng trong phim cũng không đẹp bằng nó. Cô thử nói xem có đúng không?" Nói xong đưa điện thoại ra trước mặt Tư Mộ: "Cho cô xem nè!"
Tư Mộ nhớ đến cảnh máu me vừa rồi, hiện tại vẫn hoảng hồn, vừa định lắc đầu từ chối, đã hình thấy hình ảnh trên di động của cô ta.
Chiếc điện thoại di động này tương đối phổ biến, màn hình HD cực lớn, hình ảnh rất rõ nét. Nhưng không phải là ảnh ẩu đả vừa rồi, mà là hình ảnh cô gái trước mặt với một người đàn ông trần truồng, người đàn ông đó... là Diệp Nham!
Tư Mộ không có dũng khí nhìn tiếp, cô cắn chặt môi, liều mạng áp chế tâm tình của mình, mơ hồ có thể nếm được vị máu tươi, nhưng lại càng khó ức chế tức giận và bi thương thương trong lòng, càng ngày càng nghiêm trọng.
Nước mắt như muốn trào ra khỏi hốc mắt, muốn phát tiết mọi phẫn nộ ra bên ngoài. Ngón tay Tư Mộ nắm chặt đùi, tự nói với mình không đuộc khóc thành tiếng. Không thể để cô ta cười nhạo mình.
Tư Mộ hít mũi một cái, ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, mặc kệ đôi mắt đầy nước mắt, cô ngẩng đầu là tránh cho mình rơi nước mắt. Trên mặt cô nở nụ cười trịnh trọng, quật cười mà xinh đẹp, "Quả thật rất đẹp, rất nhiều phim diễn cảnh giường chiếu cũng không đẹp bằng, thật sự! Nếu các người đưa video clip này lên mạng, đảm bảo lượt view sẽ rất cao. Có lẽ có thể hấp dẫn một số nhà nhiếp ảnh luôn chụp cảnh H.
"Cô..." Mặt cô gái trắng bệch, nhưng lập tức trở lại bình thường, cười khinh miệt: "Chụp hình cấp 3 vẫn tốt hơn so với làm "gà" đi? Nghe nói nhà cô sắp phá sản? Oh, thật là đáng thương, cần cô ra ngoài bán mình về nuôi gia đình sao?"
Nhất thời mặt Tư Mộ không còn chút máu, tức giận nhìn chằm chằm cô ta, căm hận nói: "Cô nói thêm một câu nữa thử coi? Xem tôi có dám xé nát miệng cô không?"
"Tôi thật sự không hiểu, cô đã cướp Diệp Nham rồi, tôi cũng không tìm hai người hỏi điều gì, ngược lại cô lại đến tìm tôi! Xã hội này là như thế nào, hồ ly tinh hoành hành sao? Tư Mộ nhịn đau, cắn răng đứng lên nói.
Cô không muốn cúi đầu, mặc người khác khinh thường. Thà chết đứng còn hơn sống quỳ. Nếu như chỉ yếu đuối, thấp kém thì sẽ bị ức hiếp thảm hại hơn mà thôi.
Cô gái nặng nề, không vui nói: "Đừng nói tôi cướp Diệp Nham, chính anh ta tự tìm đến tôi." Hình như sợ Tư Mộ nghe không hiểu, cô gái nghiêng người đến gần Tư Mộ, lặp lại từng chữ một: "Cô, nghe, cho, rõ, đây, là, anh, ta, tự, tìm, đến, tôi!"
Nhìn sắc mặt Tư Mộ, cô ta nói tiếp: "Anh ta tự đến tìm tôi, mà tôi cũng vừa ý anh ta, chúng tôi là danh chính ngôn thuận ở cùng nhau. Còn có, về sau cô dừng dây dưa với Diệp Nham nữa, nếu không... dĩ nhiên nếu cô không sợ, thì cứ thử xem. Tôi có 1000 cách khiến một vị thiên kim nghèo túng muốn sống cũng không sống được."
"Còn có, tôi tên là Dư Hinh, nhỡ kỹ đấy!" Nói xong, cô ta xoay người rời đi.
Tư Mộ vẫn mờ mịt đứng im tại chỗ, không nhúc nhích. Trong đầu trống rỗng, chỉ không ngừng lại lại một câu: là anh ta tự đến tìm tôi... là anh ta tự đến tìm tôi...
Tiểu Trang đứng không xa nhìn Tư Mộ, thấy sắc mặt khác thường của cô, anh cũng thấy không thích hợp. Anh nói với Tiểu Cửu bên cạnh: "Ai, em nói thử xem các cô ấy nói chuyện gì, vẻ mặt kia chỉ hận không thể giết chết đối phương. Hai người bạn nói chuyện tại sao lại kịch liệt như vậy?"
Tiểu Cửu nhíu nhíu mày: "Chắc hai người họ không phải là bạn bè?" Sau đó đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh ta kinh ngạc la lên: "Mới vừa rồi cô ta còn chưa xóa video clip trong di động..."
Tiểu Trang cũng kinh ngạc, nếu không phải bạn bè, thì chính là kẻ thù. Vậy đoạn video clip rơi vào tay người kia, nhất định cô ta sẽ sinh sự.
"Nếu không, chúng ta nói với Ngôn thiếu đi?" Tiểu Cửu đề nghị.
Thân là người đàn ông, bất kể như thế nào cũng không hy vọng người phụ nữ của mình bị uy hiếp. Huống chi là Ngôn thiếu chưa từng có phụ nữ. Tất nhiên anh ấy càng quý trọng người phụ nữ của mình. Tiểu Cửu tự cho là thông minh nghĩ như vậy.
Tiểu Trang gật gật đầu, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, hai ba câu liền tóm tắt xong hình tình ở đây, sau đó hỏi: "Ngôn thiếu, làm sao bây giờ?"
"Điều tra cô gái kia là người nào." Ngôn Mặc Bạch trầm giọng phân phó, sau đó trầm ngâm một lúc lại nói: "Về phần video clip trong điện thoại của cô ta, không cần lo lắng. Nếu cô ta nó đến đồn cảnh sát báo án, bên đó cũng không có người xử lý."
Tiểu Trang quẫn bách, hình như Ngôn thiếu không nắm được trọng điểm. Anh đang nói chuyện về cô gái khác nha, đó là người phụ nữ của anh ta, anh ta không đến anh ủi sao?
← Ch. 007 | Ch. 009 → |