Anh là ai em không nên biết
← Ch.002 | Ch.004 → |
Ngôn Mặc Bạch đứng dưới vòi sen, để mặc cho nước lạnh chảy từ đỉnh đầu xuống, để nước xối vào đầu, thức tỉnh từng tế bào não. Anh cần nước lạnh để đầu óc mình thanh tỉnh.
Nhưng trong đầu anh toàn là hình ảnh hai cơ thể nóng bỏng quấn quýt lấy nhau, cơ thể anh lại nóng lên. Anh nhắm mắt, ngửa đầu mặc cho nước lạnh chảy xuống mặt.
Vừa rồi không biết anh đòi hỏi bao nhiêu lần, chỉ biết bao nhiêu cũng không đủ. Rõ ràng chỉ là gặp nhau ngoài ý muốn, tự cô đưa đến cửa, anh không từ chối. Nhưng một khắc kia khi tiến vào cơ thể cô, anh có loại cảm giác phải mãnh liệt giữ lấy, giống như cô là mệnh trung chú định của anh. Rõ ràng không có kinh nghiệm, nhưng lúc đó lại cảm thấy hai người thật ăn ý, hòa hợp, không thể chê vào đâu được... giống như hai người sinh ra là dành cho nhau.
Không có kinh nghiệm, không có nghĩa là hoàn toàn không biết gì cả. Chỉ dựa vào bản năng để đòi lấy, dựa vào suy nghĩ của bản thân để làm, dù sao, hoan ái đêm nay xem như anh tự học.
Cái loại cảm giác này cũng không xấu, thậm chí là tốt đẹp, anh rất tham lam và lưu luyến.
Nhưng... Rõ ràng là anh rất ghét phụ nữ, vì sao lần này lại không từ chối khi cô đến gần?
Ngôn Mặc Bạch tắt vòi nước, dùng khăn lông lau tóc, anh đứng trong phòng tắm rộng rãi soi gương, con ngươi đen trầm lắng, lông mi dài nhíu chặt, trong đầu vẫn hơi loạn. Về chuyện vừa mới phát sinh, anh nghĩ mãi cũng không có cách giải quyết. Nhưng muốn anh đầu tư cổ phiếu "yêu" thì..., anh lại ảo não đứng lên.
Ngôn Mặc Bạch lõa thể, đi chân không ra khỏi phòng tắm.
Anh không mở đèn, trong phòng hoàn toàn tối đen.
Khách sạn này là tòa nhà cao nhất, tất cả các tòa nhà kế bên đều thấp hơn nó, cho nên tầm nhìn ngoài cửa sổ cũng rộng hơn. Ánh trăng sáng chiếu xuống, dung hòa cùng ngọn đèn đường mờ nhạt, ánh trăng và ánh đèn cùng chiếu xuyên qua cửa sổ bằng thủy tinh, khiến căng phòng không đến nỗi không thấy được năm ngón tay.
Mượn ánh sáng yếu ớt, Ngôn Mặc Bạch từ từ đi gần lại chiếc giường, cô đang ngủ say trên đó, thỉnh thoảng lại nỉ non điều gì đó.
Chợt dừng chân lại, chân trần giẫm lên một vật cứng rắn.
Ngôn Mặc Bạch khom lưng nhặt lên, là một chiếc điện thoại di động. Lúc hai người đang hăng hái chiến đấu kịch liệt, hình như là chiếc điện thoại di động này đã vang lên, anh không có khiên nhẫn nên đã hất nó xuống giường.
Vốn định vứt nó qua một bên, nhưng sau đó, vẻ mặt anh lạnh nhạt ung dung mở khóa màn hình lên, hình nền điện thoại là một cô gái tươi cười sáng lạn, nụ cười đó rất ngọt ngào, rất có sức cuốn hút, khiến anh không thể dời mắt.
Mười giây sau, điện thoại tự động hiện ta hình nền bảo vệ, vẫn là cô gái tươi cười ngọt ngào kia nhưng lại ôm hôn một người đàn ông trẻ tuổi.... là cô chủ động hôn, nhưng biểu cảm có một nửa là bị ép, lại có phần dí dỏm đáng yêu.
Ngôn Mặc Bạch cảm thấy rất khó chịu, nhìn cái hình trong điện thoại kia lại thấy cực kỳ chướng mắt, hình ảnh người đàn ông trẻ tuổi đó lại càng chướng mắt hơn, anh hận không thể lôi anh ta ra khỏi điện thoại đánh cho một trận.
Anh nhìn người đang ngủ say trên giường, sau đó xoay người đi đến cái bàn gỗ ở góc phòng, bật Laptop lên. Ngón tay gõ bàn phím với tốc độ chóng mặt, sau đó hình ảnh trong thang máy liền xuất hiện.
Đoạn video này đến từ máy chủ của phòng bảo vệ khách sạn, mà lấy một đoạn video clip đối với Ngôn Mặc Bạch thì điều đó như ăn một bữa sáng.
Ngôn Mặc Bạch lấy một đoạn mã, sau đó tải xuống di động. Sau khi cài đặt xong, hài lòng đứng dậy, để điện thoại xuống đầu giường.
Nhưng sau khi làm xong, anh vừa buồn bực vừa giận, rốt cuộc mình đang làm cái gì đây?
Chắc lúc này người trên giường đã hôn mê rồi.
Một loại cảm giác thành tựu tự nhiên nhảy sinh, trận đầu đã thành tích kinh người như vậy, thật lợi hại!
Anh hài lòng đi thay quần áo, định ra ngoài một chuyến. Khi anh xoay người, liền nghe trên giường truyền đến âm thanh nỉ non trầm thấp: "Diệp Nham, đừng đi..." giọng nói rất nhỏ rất nhẹ, nhưng trong không gian yên tĩnh như vậy, lại truyền đến lỗ tai anh rất rõ.
Ngôn Mặc Bạch liền đứng lại, một nỗi tức giận vô hình dâng lên.
Anh xoay người trừng người trên giường, cô mới gọi ai?
Diệp Nham?
Là tên đàn ông trẻ tuổi trong điện thoại?
Không biết tại sao, mới nghĩ như vậy, anh lại càng khó chịu. Ngay cả anh cũng không phát hiện, giới hạn tức giận của anh càng ngày càng thấp.
Anh cúi đầu đến sát bên mặt cô, ngửi mùi hương nhàn nhạt dễ chịu kia, sau đó bàn tay thon dài che miệng cô lại, đầu anh nghiêng qua, tìm xương quai xanh của cô cắn xuống.
"Ưm ô..." Tư Mộ đang ngủ mê man, đột nhiên cảm thấy miệng mình bị một đôi tay lạnh lẽo che lại, ngay sau đó lại cảm thấy trước bả vai của mình bị người khác cắn một cái. Thậm chí cô còn cảm giác được đôi môi kia có bao nhiêu lạnh lẽo, hàm răng kia rét thấu xương như thế nào.
Cô muốn kêu lên, nhưng mà miệng bị bịt rồi. Cô muốn giẫy giụa, mặc dù toàn thân lại đau đớn. Cô liều mạng cũng không địch nổi sức mạnh của một cánh tay người đàn ông.
Cực kỳ đau đớn cộng thêm khó thở, Tư Mộ kìm nén đến mặt đỏ bừng, dần dần có cảm giác giống như tuyệt vọng trước khi chết.
Đột nhiên, bàn tay thon dài buông miệng cô ra, miệng cùng mũi được giải phóng, cô liền cố gắng hô hấp.
"Anh, là ai..." cô khàn giọng hỏi, mang theo cả tiếng khóc nức nở.
Nếu bây giờ còn cho rằng người đàn ông quan hệ với mình là Diệp Nham, cô thật sự muốn chết cho rồi.
Người đàn ông trước mặt đưa lưng về phía cửa sổ, mặt anh ẩn trong bóng đêm, cô không thấy thấy rõ ngũ quan của anh, nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở cường thế.
Đột nhiên cô cực kỳ hối hận, tại sao lại uống say chứ? Uống say thì không nói gì đi, lại hủy đi tấm thân xử nữ của mình, còn đưa đến trước mặt người đàn ông xa lại giống như ác ma này.
Tư Mộ ảo não tự mắng một câu, ngón tay nắm chặt khăn trải giường dưới cơ thể mình, hận không thể xé nát nó, mới khống chế được không đưa tay lên tự tát mình một cái. Ai bảo cô say, ai bảo cô phóng túng, đáng đời!
Kỳ thật cô còn muốn hỏi người đàn ông trước mặt tại sao lại cắn cô. Đôi tay dùng hết sức lực nắm chặt khăn trải giường, kiềm chế không để nó hỏi thăm mặt của anh. Nhưng cảm giác gần bước vào cái chết lúc nãy vẫn rõ ràng, cô không muốn anh dùng sức mạnh giết chết cô. Cô chỉ có thể giương mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi, cố giả bộ bình tĩnh, chờ anh trả lời.
Ngôn Mặc Bạch đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, cho dù không thấy rõ mặt anh, nhưng cô có thể cảm nhận được con mắt lạnh như băng kia. Anh lạnh lùng mỉm cười, hàm răng trắng noãn vẫn còn vương máu, càng thêm rét lạnh đáng sợ. Giọng nói của anh lạnh nhạt: "Anh là ai em không cần biết."
Tư Mộ hít thở thật sâu, không nói được ý nghĩ trong lòng. Chỉ muốn chạy khỏi nơi này, muốn tất cả mọi chuyện đều không xảy ra, chỉ muốn rời khỏi đây. Anh ta là ma quỷ, thật đáng sợ!
Một nỗi đau dâng lên trong lòng, nhất thời hai mắt tràn đầy nước mắt, cô cắn chặt môi không để mình khóc thành tiếng.
Ngôn Mặc Bạch bình tĩnh đứng trước giường một lúc, ánh mắt chỉ nhìn xương quai xanh đang có dấu răng và vết máu rõ ràng kia, hoàn toàn không thấy được vẻ mặt quật cường và gương mặt đầy nước mắt của cô. Ấn ký như vậy sẽ không có biện pháp xóa đi! Sau đó mới hài lòng xoay người đi đến phòng giữ quần áo, thay quần áo.
Tư Mộ nhìn cái bóng lưng trong đêm kia, lại thầm mắng chính mình một câu. Mặc dù bóng lưng đều thon dài giống nhau, nhưng mắt Phó Tư Mộ cô có mù mới mới có thể nhìn anh thành người kia. Rõ ràng là khác biệt rất lớn đó biết không?
Đột nhiên trong lòng đau xót, bi thương lại cuốn đến. Cô nở nụ cười lạnh, một nụ cười mỉa mai. Thầm nghĩ, "Diệp Nham, coi như chúng ta huề nhau sao?"
Mỗi người chúng ta đều phản bội tình yêu vốn được coi là thuần khiết, sợ rằng không thể quay lại nữa rồi!
← Ch. 002 | Ch. 004 → |