Chuyện nam nữ
← Ch.7 | Ch.9 → |
Vương Mãnh Liệt đã làm xong cháo, đang muốn gõ cửa phòng thì cánh cửa cũng được mở từ bên trong
Nhìn nhau chẳng nói gì
"Nhìn này, anh nấu cháo xong rồi, anh lấy cho em một chén nhé!"
"Không cần" Tử Khinh phát ra âm thanh lạnh nhạt, không nhìn ra được tâm của cô lúc này
Vương Mãnh Liệt tránh thân ra, Tử Khinh liền đi ra ngoài
Hắn nhìn lên phòng ngủ của Tử Khinh, khuôn mặt chẳng có gì biến hóa, nhìn thấy cái rương hành lý đã đầy: "Em định làm gì?"
Tử Khinh lấy đồ từ phòng khách như khăn lụa, ....."Tôi muốn chuyển ra ngoài ở"
Vương Mãnh Liệt dường như phảng phất lên một cái gì đó khó hiểu: "Tại sao phải ra ngoài ở"
Tử Khinh lúc này mới nhìn hắn bằng nửa con măt sau đó tiếp tục dọn đồ của mình
Vương Mãnh Liệt lúc này mới giật mình, giờ hắn đã hiểu bắt đầu trở nên hoảng hốt, chạy tới bên cô đoạt tất cả đồ lại: "Là anh sai rồi...anh ...anh...Mọi chuyện không như em nghĩ đâu.... Hãy nghe anh giải thích..."
Tử Khinh kéo vài cái, Vương Mãnh Liệt không buông tay, cô thở dài: "Cô ấy là con ông chủ của anh "
Vương Mãnh Liệt suy nghĩ, sau đó gật đầu
"Các người đã là lấn thứ mấy đi công tác với nhau" Tầm mắt Tử Khinh lướt qua Vương Mãnh Liệt, theo cửa sổ thủy tinh nhìn ra ngoài, thật lâu cũng chưa nghe được đáp án của hắn, cười lạnh: "Nhiều quá đến không nhớ rõ nữa sao"
"Thật là bọn anh đi công tác vẫn là làm việc nghiêm túc, thật đó" Vương Mãnh Liệt giải thích
"Nếu đã như vậy, vì sao lúc đó anh không dám nói nhận em là bạn gái anh"
"Anh..."
Còn gì để nói nữa đâu, chỉ làm thêm thương tâm mà thôi, Tử Khinh hít sâu: "Vương Mãnh Liệt, tốt nhất chúng ta không nên gặp nhau nữa" Không làm được bạn bè thì cô cũng không muốn với hắn làm kẻ địch đâu
"Anh không đồng ý" Vương Mãnh Liệt gào to
Tử Khinh lại hít một hơi sâu, lạnh lung nói: "Vậy anh rốt cuộc muốn cái gì? Tiếp tục như vậy mà sống chung sao?" Cô khinh miệt hắn: "Trải qua một cuộc sống phong lưu khoái hoạt? Vừa có lòng của một người phụ nữ, vừa có một người cao quý phục vụ anh sao? Tay phải anh nắm cô này, tay trái anh đắt cô kia? Vương Mãnh Liệt, ngay tại thời điểm bên ngoài tiêu dao cùng với người phụ nữ khác, anh có nghĩ tới tôi không? Ngay thời điểm anh nói dối tôi liệu anh có cảm thấy một xíu đau lòng hay tôi lỗi gì không? Anh cho là tôi mù sao ...Mỗi lần anh về tới nhà trên y phục của anh đều có mùi nước hoa của phụ nữ.... ? Tôi không nói không có nghĩa tôi không nghi ngờ? Tôi không nói không có nghĩa là tôi dễ dàng tha thứ?
Vương Mãnh Liệt trầm mặt: "Có thể trách anh sao?"
Nghe nói như thế, Tử Khinh tức giận đến bật cười: "Vậy là lỗi của tôi?" Cô bắt hắn ra ngoài tìm phụ nữ sao?
Vương Mãnh Liệt cắn răng: "Anh cũng là một người đàn ông bình thường, anh có tâm lý cùng sinh lý vô cùng bình thường, chúng ta ở chung với nhau bao lâu, năm năm rồi! Trong năm năm đó, em không cho anh chạm vào em chỉ một lần" Hắn càng nói càng kích động: "Diêu Tử Khinh em ra cửa mà hòi một chút đi, hỏi có bao nhiêu nam nữ ở chung với nhau giống chúng ta? Đúng! Vì anh tôn trọng, lúc nào cũng sợ làm em bị tổn thương. Nhưng em có bao giờ nghĩ một chút cho anh? Mỗi ngày trong nhà có một người phụ nữ mình thích, lại không thể làm gì, em có hiểu cái cảm giác đó không? Anh cũng vậy, cũng có cảm giác và xúc động, không thể lúc nào anh cũng nhịn mà đi dội nu71c lạnh, nên anh mới đi ra ngoài tìm người phát tiết?
"Đây là lý do anh đi tìm phụ nữ bên ngoài?"
Vương Mãnh Liệt nói giọng mềm xuống: "Anh không cần em mỗi ngày làm thức ăn chờ anh về, cũng không cần ngày ngày em ân cần hỏi han, những chuyện này em làm rất tốt, như vậy em thật sự rất giống mẹ anh thứ anh muốn chính là phụ nữ, một người có thể cùng thân thể anh tương thông, đối với anh ôn nhu, em hiểu không? (luna: mọi người thông cảm, mấy lời nói nhạy cảm luna k muốn nói rõ mọi người tự hiều a~ khụ.... )
Tử Khinh hoảng hốt nhớ lại những ngày trước kia....
Vương Mãnh Liệt đi ra, trông thấy cộ trở lại liền bày ra khuôn mặt khinh ngạc, sau đó nói: "em về thật đúng lúc, mau giúp anh rót một cốc nước, anh sắp chết khát rồi" Hắn đem chiếc ly cho Tử Khinh sau đó trở về phòng gấp
Theo thói quen Tử Khinh tiếp nhận cái ly: "Anh đã ăn cơm chưa? "
Vương Mãnh Liệt một ngụm uống hết nước, con mắt nhìn chằm chằm vào màn ảnh vi tính, co chuột phát ra những âm thanh giòn tan: "Mau! Lấy cho anh them một ly nước"
Cô rất hiểu rõ Vương Mông đang chơi trò gì: "Đừng đánh nữa, gần mười hai giờ rồi"
"Rồi ...rồi...rồi..., ta biết rồi"
Cô ra khỏi phòng Vương Mãnh Liệt, ánh từ trong phòng phát ra những ánh sang mờ nhạt, lại phảng phất những hình ảng võng du trên màn hình máy tính thỉnh thoảng lại nhúc nhích
Lúc trước khi cô còn muốn bắt đầu, bọn họ vì không cùng chung thời gian tốt nghiệp nên phải chia ly, vì muốn ở cùng một chỗ nên mới họ mới ở lại Kỷ An Thị
Gia cảnh của Vương Mãnh Liệt không tốt, mặc dù hắn là con trai độc nhất, có thể cha mẹ hắn cả hai đều đã nghỉ việc, hiện giờ chỉ còn mẹ hắn. Mẹ hắn thấy hắn rất có tiền đồ nên đã bán những thứ mà mình yêu thích cho hắn đi xa làm việc. Nhà cô cũng không tốt hơn, mấy năm cô sớm thấy hắn muốn mở miệng đòi tiền trong khi hắn đang rất túng. Cô cùng hắn hợp kế lại, không bằng cùng nhau mướn phòng, có thể tiết kiệm không ít tiền
Lúc trước Tử Khinh suy tính rời đi đã lâu, qua những chuyện trãi qua khi đó, Vương Mãnh Liệt bám theo cô không chịu buông, Vương Mãnh Liệt nói: "Mặc kệ em như thế nào, em là bảo bối của anh, dù sao sau này anh và em cũng sẽ kết hôn rồi cũng ở chung chỉ là sớm hay muộn thôi, em đã nhận định rồi nha chẳng lẽ em còn muốn thay đổi sao?
Tử Khinh biết rõ tính tình của hắn, hơn nữa hắn nói không phải là không có lí, cô vốn là cố chấp, cũng chỉ chọn Vương Mãnh Liệt, kiếp sau cũng chẳng thay đổi, trừ hắn ra cô không thể tưởng tượng mình còn có thể cưới ai khác. Cuối cùng cô đồng ý sống chung với hắn như điều kiện là hai người phải ở hai phòng riêng
Vương Mãnh Liệt cười đắc ý, cũng không muốn cưỡng ép cho, thời gian còn rất nhiều, mà còn thời chính là còn cơ hội, hắn tin tới một ngày nào đó, cô trở thành người phụ nữ của hắn
Bọn họ ở chung với nhau ngay tại Kỷ An thị, mặc dù hai người thoải mái chung một mái nhà, nhưng cũng không phòng huống chi là chung gối. Cô luôn ghi nhớ lời mẹ cô dặn dò cô, đêm đầu tiên là thứ quý giá nhất của một người phụ nữ, vì đó nên cô nhất định phải giữ cho người chồng tương lai của cô
Cô mặc dù không lớn tuổi lắm, nhưng lại có tài nấu nướng từ nhỏ, cô đối với ẩm thuật rất có tài năng, thức ăn bình thường cô làm ra cũng có một hương vị rất đặc biệt, cũng nhờ vậy mà Vương Mãnh Liệt gầy gò lúc trước dưới sự chăm sóc của cô hắn bây giờ trở nên rắn chắc hơn
Lúc Vương Mãnh Liệt ăn cơm do cô nấu hắn hận không thể một hơi cho tất cả vào bụng nên hắn ăn rất nhiều, như vậy Diêu Tử Khinh chỉ mỉm cười nhìn hắn ăn. Nhìn tên ngốc mạnh mẽ kia, giống như đã trăm năm đã không ăn cơm vậy, trong lúc lơ đãng đã để tình thương của mẹ cô dành cho cô tràn lan, muốn cho hắn ăn thật nhiều, nhiều hơn nữa, ...Thì ra là vậy, cái này chỉ tại lỗi do cảm giác của cô, đều không phải hạnh phúc....
(luna: cái ông tác giả...hừ...có cần làm cái chương gay cấn như vậy tự dưng thì câu chuyện xưa...chịu nổi k trời.... *đập bàn*)
Bi thương cùng với nghi ngờ....
Trong phòng yên lặng một phút, bỗng dưng truyền lại tiếng nói như đang lạc ở sương mù của Tử Khinh: "Là muốn làm. Như vậy mới yêu sao?"
Vương Mãnh Liệt không ngờ cô lại thẳng thắn nói chuyện đó đến vậy, á khẩu hắn không trả lời được
Tử Khinh cười lạnh, : "Đàn ông với phụ nữ, anh và tôi, thì ra chúng ta chỉ còn bước làm thôi, yêu có thể là làm" Cô nghiêng đầu nhìn hắn nói: "Vậy nếu tôi cùng anh làm, anh sẽ rời bỏ cô ta sao?"
Vương Mãnh Liệt chợt lóe lên ánh sang, khẳng định gật đầu: "Nhất định!"
Tử Khinh buồn bã nói: "Thì phụ nữ kia cùng với anh đã làm rồi, nhưng như thế nào anh lại không bỏ tôi..." (luna: chuẩn ...cho 1000 like)
← Ch. 7 | Ch. 9 → |