Vay nóng Homecredit

Truyện:Hào Môn – Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! - Chương 237

Hào Môn – Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Hiện có 313 chương (chưa hoàn)
Chương 237
Thắng được rất sung sướng 1
0.00
(0 votes)


Chương (1-313 )

Siêu sale Shopee


Editor: Puck - Diễn đàn

Trong gian phòng yên tĩnh, vang lên từng hồi tiếng "Ừ, a, ừ ừ a a..."

Hai người trong phòng dường như đều đờ đẫn một giây.

Kiều Tịch Hoàn nhìn hình ảnh điên cuồng mạnh mẽ khoa trương bên trong, quay đầu nhìn vẻ mặt đã vặn vẹo đến không được của Cố Tử Thần, chợt một phát gấp laptop lại, nhịp tim còn đang không ngừng kịch liệt nhảy lên, hô hấp cả người cũng biến thành khẩn trương mà dồn dập, âm thanh hơi nũng nịu nói, "Ôi, đây đều là thứ gì vậy, em còn tưởng rằng chính là phim hoạt hình đơn giản."

Cố Tử Thần mặt lạnh, hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn.

"Vậy, chúng ta vẫn ngủ đi." Kiều Tịch Hoàn xoay người nằm xuống giường, ôm laptop bỏ lên bàn đầu giường ở bên cạnh, sau đó lập tức chui vào trong chăn, chôn mặt mình trong chăn.

Nhịp tim kịch liệt dường như vẫn còn đang không ngừng nhảy lên.

Một bó tuổi, nhìn thứ này lại còn có thể mặt hồng tim đập, hô hấp dồn dập.

Quan trọng hơn là.

Bây giờ cô thật sự không muốn nhìn nét mặt muốn giết cô của Cố Tử Thần.

Cô chẳng qua chỉ tâm huyết dâng trào, bị câu nói kia của Diêu Bối Địch gợi lên hăng hái muốn nhìn một chút mà thôi, bây giờ cô thật sự hối hận vì để Cố đại thiếu cùng xem với cô, sớm biết mình chỉ nhìn lén thôi bây giờ Cố đại thiếu nhất định hận không thể xé cô ra.

Cô bịt kín chăn hơn, cảm giác nơi cổ lạnh lẽo, làm cho người ta cực kỳ rùng mình.

Một phòng yên tĩnh.

Yên tĩnh đến, giống như chỉ có tiếng hô hấp của nhau, cùng với người quấn mình thành giống như nhộng ve, thỉnh thoảng không thoải mái động đậy ngọ nguậy. dinendian. lơqid]on

"Ra ngoài." Cố Tử Thần đột nhiên mở miệng.

"Kén ve" bỗng nhúc nhích, sau đó không hề đi ra.

"Kiều Tịch Hoàn, tôi kêu cô ra ngoài!" Cố Tử Thần hung hăng nói.

"Không đi ra." Kiều Tịch Hoàn thề chết bất khuất.

Ra ngoài, không chừng sẽ bị Cố Tử Thần người kia đối xử như thế nào.

Làm không tốt chỉ một cái không lưu ý, thì thật sự bị thứ hàng này tiêu diệt.

"Kiều, Tịch, Hoàn!" Tiếng Cố Tử Thần cắn răng nghiến lợi.

Kiều Tịch Hoàn coi như không nghe thấy, không nghe thấy.

"Chăn của tôi bị cô cướp rồi, cô kêu tôi ngủ như thế nào!" Cố Tử Thần giận đến phát run.

Người phụ nữ này, một ngày không đối nghịch với anh sẽ không sống được sao?!

"Kén ve" sợ run hai giây, chậm rãi thò đầu mình ra, nhìn ánh đèn ngủ mờ mờ xuyên qua gian phòng, có thể thấy được khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của Cố Tử Thần, vẻ mặt cắn răng nghiến lợi.

Cố Tử Thần túm được một góc chăn, chợt kéo.

Chăn liền bị Cố Tử Thần kéo qua, Cố Tử Thần không có sắc mặt tốt nằm xuống, ngủ ngon.

Kiều Tịch Hoàn cứ nhìn sau lưng Cố Tử Thần như vậy.

Trong đầu trong nháy mắt lại hiện lên hình ảnh mới vừa rồi trong máy tính khiến cho người ta phun máu mũi.

Cố Tử Thần thứ hàng này bây giờ trong lòng đang suy nghĩ gì đây?

Cánh tay cô quấn bên hông anh.

Không phải là ảo giác.

Cô dường như cảm thấy thân thể Cố Tử Thần hơi run run nhúc nhích.

Kiều Tịch Hoàn dính cả người lên lưng Cố Tử Thần, vùi đầu vào cổ Cố Tử Thần, hô hấp hơi nóng phả lên da bóng loáng của Cố Tử Thần, gian phòng một lần nữa yên tĩnh đến không xong.

Cũng không biết trải qua bao lâu.

Kiều Tịch Hoàn đã từ kích động hưng phấn bất ngờ đến gần như buồn ngủ rồi.

Cô ngáp, đang chuẩn bị tiến vào giấc mộng đẹp.

"Kiều Tịch Hoàn, cô không thể làm ơn tránh xa tôi ra?!" Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói nóng nảy của Cố Tử Thần.

Giữa cơn buồn ngủ và tỉnh táo, cả người Kiều Tịch Hoàn sợ hết hồn.

Cô bị sốc và tim đập nhanh hơn, sau khi tỉnh táo lại, sắc mặt cả người cũng không phải không tốt bình thường, "Cố Tử Thần, anh có bệnh à, đột nhiên gầm thét như vậy, anh định hù chết em à!"

Cố Tử Thần vẫn đưa lưng về phía cô, cô không nhìn thấy sắc mặt lúc này của anh. diee ndda fnleeq uysd doon

Kiều Tịch Hoàn thở phì phò xoay người, chổng mông về phía Cố Tử Thần.

Đúng là bệnh thần kinh.

Kiều Tịch Hoàn nhắm mắt lại, trong lòng hoàn toàn chửi mắng trách móc, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Cố Tử Thần nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Cảm thấy hô hấp đều đặn của người sau lưng, sắc mặt càng thêm không tốt!

Người phụ nữ này lại có thể không chút kiêng kỵ mà ngủ được như chuyện đương nhiên!

Quả đúng là... Không tim không phổi!

...

Sáng sớm hôm sau.

Kiều Tịch Hoàn duỗi người, thả lỏng toàn thân rời giường.

Chất lượng giấc ngủ của cô rất tốt, cho nên tinh lực ngày hôm sau tương đối tràn đầy.

Cô vén chăn lên chuẩn bị giường thì thấy người đàn ông bên cạnh còn đang ngủ, không hề có tính toán rời giường.

Chân mày không nhịn được nhíu lại, bình thường không phải dậy rất sớm sao? Hôm nay lại có thể ngủ đến tận bây giờ?! Bị trúng tà hay ngã bệnh rồi.

Không nhịn được, đẩy Cố đại thiếu một cái, "Cố Tử Thần, anh không thoải mái sao?"

Bây giờ Cố Tử Thần vô cùng buồn ngủ.

Tối hôm qua gần như không ngủ, cũng không biết mấy giờ sáng mới miễn cương để cho mình ngủ thiếp đi, bây giờ cảm giác mình vừa mới nhắm mắt lại, liền bị người phụ nữ này đánh thức.

Tính khí không được tốt gào thét, "Cô đừng đụng vào tôi!"

Kiều Tịch Hoàn thu tay đặt trên vai anh lại, cau mày, cô tỏ vẻ vô cùng không hiểu Cố đại thiếu, "Em nói nếu như anh ngã bệnh..."

"Cô câm miệng!" Cố Tử Thần giận dữ.

Kiều Tịch Hoàn kinh ngạc nhìn anh.

Cố Tử Thần nhắm mắt lại, vẫn là dáng vẻ vô cùng khó chịu.

"Có bệnh." Kiều Tịch Hoàn lẩm bẩm, sau đó ton ton xuống giường.

Thật đúng là có bệnh có bệnh có bệnh!

Về sau cô con mẹ nó không bao giờ chủ động quan tâm người này, quả thật rất không được tốt, nhất định tuổi già cô đơn cả đời!

Kiều Tịch Hoàn vẫn khó chịu nguyền rủa Cố Tử Thần đủ kiểu, sau khi đánh răng rửa mặt xong đi ra khỏi đại viện nhà họ Cố.

Một đường ngồi trên xe Vũ Đại lái tới tòa nhà Cố thị.

Milk đi theo Kiều Tịch Hoàn vào phòng làm việc của cô, đợi sau khi Kiều Tịch Hoàn ngồi vào chỗ của mình, Milk báo cáo công việc, "Quản lý Kiều, chiều ngày hôm qua bảng điểm kiểm tra đánh giá lần đầu tiên về cạnh tranh cương vị của Doãn Tường đã có, Doãn Tường đứng vị trí cuối cùng, rất rõ ràng, từ các hạng mục giá trị tới nhìn, Doãn Tường quả thật bị rơi vào hoàn cảnh xấu." di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

Kiều Tịch Hoàn cầm bảng kiểm tra đánh giá trên tay Milk, nhíu mày một cái, "Đây là tổng hợp biểu hiện tư chất và năng lực khắp mọi mặt trong mấy năm nay của bọn họ làm một báo cáo tổng hợp sao?"

"Dạ, chủ tịch và phó tổng quản lý cũng ký tên lên bảng kiểm tra đánh giá này." Milk nói.

"Doãn Tường bị kéo xuống hơn năm điểm rồi." Kiều Tịch Hoàn nói, "Sau công đoạn thi viết và phỏng vấn, phần giá trị khẳng định sẽ sai lệch không quá lớn, cứ như vậy, Doãn Tường gần như không có cơ hội."

Milk gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn suy nghĩ một chút, "Bây giờ đã đang tiến hành thi viết rồi sao?"

"Vâng, thi viết một giờ, sau khi thi xong, vào mười giờ ba mươi sẽ tiến hành công đoạn phỏng vấn, lúc phỏng vấn, quản lý Tần nói kêu chị cùng tham gia với anh ta." Milk báo lại.

Kiều Tịch Hoàn gật đầu, "Được."

"Không có chuyện gì em ra ngoài trước, vẫn là cà phê sao?"

"Đợi chút." Kiều Tịch Hoàn nhìn cô, "Bên chỗ người mới như thế nào?"

"Nhìn qua tiến hành thuận lợi."

"Có tình huống gì khác thường nói sớm một chút cho chị."

"Vâng."

"Em đi ra ngoài đi."

"Vâng." Milk cung kính rời đi.

Kiều Tịch Hoàn một lần nữa so sánh bảng điểm kiểm tra đánh giá này, khóe miệng mấp máy, cầm bảng kiểm tra đánh giá này lên đi ra khỏi phòng làm việc, đi về phía phòng chủ tịch.

Gõ cửa, Cố Diệu Kỳ cho cô đi vào.

Cô ngồi đối diện Cố Diệu Kỳ, đưa bảng kiểm tra đánh giá cho Cố Diệu Kỳ, trực tiếp nói, "Chủ tịch, tôi cảm thấy kiểm tra đánh giá như vậy dường như không công bằng."

"Không công bằng như thế nào?" Cố Diệu Kỳ uống trà Long Tỉnh của mình, ngay cả nhìn cũng không nhìn bảng kiểm tra đánh giá, không chút để ý hỏi. di1enda4nle3qu21ydo0n

"Nếu như toàn bộ đều dựa vào biểu hiện trước kia để làm tiêu chuẩn cân nhắc cạnh tranh cương vị, tôi nghĩ bất kỳ người nào có số tuổi hơi lớn một chút, cũng sẽ tương đối có sức cạnh tranh, đây không công bằng đối với người mới."

"Người mới vốn thích trải nghiệm, đây có gì không công bằng."

"Vậy nếu như thế, không cần tiến hành công đoạn đánh giá kiểm tra tiếp theo rồi, công ty thông qua biểu hiện của mỗi một cá nhân tiến hành sắp xếp thứ tự, người nào có thể làm cái gì, ai có thể có tư cách đảm đương chức vị của ai, trực tiếp bổ nhiệm là được, tội gì tốn hao nhân lực làm nhiều công phu thể diện như vậy." Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng.

Cố Diệu Kỳ nhíu mày một cái.

"Chủ tịch, tôi chỉ bàn luận sự việc mà thôi, trước kia công ty cần người có kinh nghiệm càng sâu, nhưng bây giờ cải cách đổi mới nhanh như vậy, theo biến hóa long trời lở đất của thời đại, hiểu biết đổi mới càng thêm quan trọng đối với công ty. Cho nên điều này cần máu mới, tôi không biết những ngành khác như thế nào, nhưng ở phòng thị trường mà nói, chúng ta cần không ngừng đổi mới, không ngừng tiến bộ, tôi không cần người trước kia cống hiến như thế nào đối với công ty, tôi cần chính là, người bây giờ tôi có thể nhìn được thấy tiềm lực của người đó." Kiều Tịch Hoàn nói.

Cố Diệu Kỳ nhìn cô, "Ý của cô là? Có ý kiến với kiểm tra đánh giá lần này!"

"Tỉ lệ kiểm tra đánh giá này, tôi hy vọng chỉ chiếm 10%, chứ không phải 40% như bây giờ." Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng.

"Như ý cô chính là hoàn toàn hủy bỏ toàn bộ công lao làm việc, cô cảm thấy công ty hoàn toàn không bận tâm đến biểu hiện từng có của nhân viên, có thể khích lệ nhân viên không ngừng tiến bộ sao?! Kiều Tịch Hoàn, cô có năng lực đàm phán năng lực đổi mới tôi không thể không nói, tôi đúng thật thưởng thức, nhưng ở trên phương diện quản lý nhân viên này, vẫn còn quá thiếu sót. Cứ dựa như theo cô nói, bây giờ tôi đặt tỷ lệ bảng kiểm tra đánh giá này 10%, như vậy ý tứ truyền đạt lại cho cấp dưới chính là, cho dù trước kia bạn có biểu hiện gì, chỉ cần khi cạnh tranh cương vị mới bạn phát huy thật tốt, rất dễ dàng đạp người chăm chỉ đi làm ở công ty. Cô cảm thấy như vậy có khiến những người khác đầu cơ trục lợi không? Cô cô cảm thấy khi không có bất kỳ cám dỗ trước mặt, sẽ ảnh hưởng đến tính tích cực trong công việc của nhân viên không?!" Cố Diệu Kỳ gằn từng tiếng hỏi cô.

Kiều Tịch Hoàn đột nhiên hơi tức cười.

Cô ngược lại không suy nghĩ nhiều ý tứ sâu sắc như vậy.

"Kiều Tịch Hoàn, tôi biết rõ cô là một người có sức sáng tạo rất mạnh, nhưng ở phương diện quản lý nhân viên, cô còn phải học tập nhiều, có lúc bàn luận một hạng mục dễ dàng, ký một hợp đồng dễ dàng, nhưng nếu như thật sự nắm lòng người trong tay, cũng rất khó. Trở về cân nhắc thật kỹ, tôi nghĩ về sau có lẽ có sự trợ giúp cho cô." Cố Diệu Kỳ nói có ý vị sâu xa.

Kiều Tịch Hoàn mím môi, "Dạ, tôi cũng nghĩ tôi đã suy nghĩ quá phiến diện rồi."

Cố Diệu Kỳ gật đầu một cái.

Kiều Tịch Hoàn mở cửa phòng rời đi.

Quả thật, suy tính quá đơn giản.

Cố thị là một công ty lâu năm uy tín, nhân viên trong đó đã sớm không phải Hoàn Vũ một công ty mới quật khởi có thể so sánh, lúc trước cô có thể khiến cho Hoàn Vũ "Đổi mới thay thế" nhanh như vậy, cũng bởi vì Hoàn Vũ không có nhiều nhân viên kỳ cựu, vốn không cần cân nhắc nhiều như vậy.

Mím mím môi, cô chuẩn bị trở về phòng làm việc của mình, lại suy nghĩ thật kỹ lát nữa phỏng vấn, lại chạm mặt Cố Tử Hàn.

Hình như Cố Tử Hàn chính là đi tìm Cố Diệu Kỳ, khi nhìn thấy Kiều Tịch Hòa, tròng mắt nhướng lên.

"Nghe nói cô rất muốn để Doãn Tường tới làm việc dưới tay cô." Cố Tử Hàn nói.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-313 )