Càng thông minh, càng thất bại thảm hại 4
← Ch.226 | Ch.228 → |
Editor: Puck - Diễn đàn
Cô để muỗng xuống, ung dung thong thả uống một ngụm, hỏi, "Đúng vậy, có ý kiến gì sao?"
"Dĩ nhiên không có, chỉ có điều sau khi gặp em, tâm tình của cô ấy trở nên rất kích động."
"Ý của anh có phải là, bởi vì tôi mới khiến cho cô ta 'tự sát'?! Tội danh này tôi không đảm đương nổi." Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng, hơi châm chọc nói, "Huống chi, anh không cảm thấy bởi vì hình chụp chúng ta ôm hôn bị cô ta nhìn thấy, kích thích quá mức sao?!"
"Tôi chỉ muốn biết, lúc đó hai người đã nói những gì?!" Tề Lăng Phong nghiêm túc chút.
Kiều Tịch Hoàn tỏ vẻ không có gì, "Tôi nghĩ tôi nói gì với cô ta, anh nên rất rõ ràng. Không phải chuyện gì Sở Dĩ Huân cũng nói cho anh biết sao?"
"Sở Dĩ Huân nói, em là Hoắc Tiểu Khê!" Tề Lăng Phong rất nghiêm túc nhìn sắc mặt của Kiều Tịch Hoàn, tròng mắt thậm chí không hề chuyển động.
Biểu hiện của Kiều Tịch Hoàn cũng vô cùng bình tĩnh, cô vừa khuấy đều cà phê, vừa nhìn Tề Lăng Phong, "Anh tin không?"
"Tôi muốn nghe chính miệng em nói ra." Tề Lăng Phong khẽ siết ngón tay.
"Tề Lăng Phong." Kiều Tịch Hoàn để muỗng xuống, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, thân thể nhích tới phía trước, chính diện nhìn Tề Lăng Phong, "Trước kia anh đã từng gặp tôi đi? Khi Hoắc Tiểu Khê còn chưa chết."
Tề Lăng Phong mím môi.
"Chẳng lẽ anh giống như Sở Dĩ Huân, thần chí không rõ?" Kiều Tịch Hoàn cười châm chọc, "Tôi thật buồn bực, Sở Dĩ Huân một mực chắc chắn nói tôi là Hoắc Tiểu Khê, dáng dấp của tôi thật giống cô ấy sao? Tôi cũng đẹp hơn cô ấy gấp trăm lần đi. Cô ta rốt cuộc nhìn như thế nào?! Dứt khoát, tôi liền thừa nhận đi, dù sao có thể ép điên một cô gái như vậy, tôi cũng mừng rỡ vui vẻ." die ennd kdan/le eequhyd onnn
Tề Lăng Phong nhíu chặt chân mày.
"Dĩ nhiên, nếu như anh cũng muốn tin tưởng thì tùy anh, nhất là anh không phải yêu Hoắc Tiểu Khê đến 'Sơn vô lăng thiên địa hợp' sao? Vừa đúng anh có thể càng tiện lấy cớ, quấn quýt chặt lấy tôi." Kiều Tịch Hoàn nói nhẹ nhàng như gió thổi nước chảy vậy, trên mặt một chút biểu cảm dư thừa khác cũng không có.
Tề Lăng Phong hung hăng nhìn người phụ nữ trước mặt, dường như có chỗ tương tự với Hoắc Tiểu Khê, thủ đoạn giải quyết công việc có phần tương tự, nhưng tướng mạo khuôn mặt, vóc người, giọng nói, đủ thứ tất cả đều hoàn toàn không phải là Hoắc Tiểu Khê, hơn nữa Hoắc Tiểu Khê chết rồi, anh nhìn thân thể không trọn vẹn của cô ta, tự tay hỏa táng, tự tay chôn, người phụ nữ kia không có khả năng chết đi sống lại, chuyện như vậy, anh sẽ không tin tưởng!
Càng sẽ không tin tưởng cái gì mà linh hồn thoát xác.
Kia vốn là lời nói vô căn cứ.
Sắc mặt khẽ thay đổi, khóe miệng kéo ra nụ cười, nhìn tao nhã lịch sự, "Tại sao muốn ép điên Sở Dĩ Huân?"
"Anh muốn nói gì?" Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta.
"Sở Dĩ Huân và em không thù không oán, em ép điên khùng cô ta làm gì?"
"Anh muốn nói lên điều gì?" Kiều Tịch Hoàn nói với anh ta.
"Không phải càng muốn đến gần tôi sao?" Tề Lăng Phong gằn từng tiếng, dùng là câu hỏi, nhưng quả thật giọng điệu khẳng định.
"Tề tổng, có phải anh coi trọng chính mình quá rồi không." Kiều Tịch Hoàn uống một ngụm cà phê, lạnh nhạt nói, "Con người của tôi luôn không thích bị người khác trêu chọc mà thôi, Sở Dĩ Huân cầm mấy tấm hình khí thế vội vàng tới tìm tôi, con người của tôi không chịu nổi uất ức, trong lời nói liền nghiêm trọng một chút, ngược lại một nửa phần tiền cũng không liên quan tới anh."
"Tại sao em luôn không ngừng đẩy tôi ra như vậy?" Tề Lăng Phong hỏi cô, giống như có phần không rõ.
"Anh có từng thấy người thích súc vật không?" Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng. dfienddn lieqiudoon
Sắc mặt Tề Lăng Phong lập tức thay đổi.
"Tôi vẫn cảm thấy lần trước bị anh hôn chính là bị chó cắn." Kiều Tịch Hoàn tiếp tục nói.
Sắc mặt của Tề Lăng Phong tiếp tục biến hóa.
"Cho nên, đừng trêu chọc tôi nữa, tôi thật sự, không có cảm giác nào với anh." Kiều Tịch Hoàn nói vô cùng thẳng thắn.
Tề Lăng Phong hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn.
Không có khả năng là ảo giác.
Tình cảm của người phụ nữ này đối với anh không giống như những người khác, anh có thể đầy đủ cảm thấy biến hóa tâm tình của cô.
Anh mím môi, một hồi lâu, khóe miệng đột nhiên nhếch lên cười một tiếng, , "Có lẽ nói, thật sự phải giải quyết lo trước lo sau của em trước."
Kiều Tịch Hoàn cau mày.
"Cố Tử Thần đúng không?" Tề Lăng Phong hỏi.
Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn căng thẳng.
"Thật ra thì tôi vẫn cảm thấy Cố Tử Thần không có uy hiếp gì, mặc dù trước kia đã từng vô cùng nổi bật, nhưng bây giờ, ít nhất thân tàn chân phế, không nghĩ tới, em nhớ tình xưa như vậy, thật sự khiến cho tôi nhìn với cặp mắt khác xưa."
"Tề Lăng Phong, đối phó với một người tàn tật, anh có thể có cảm giác thành tựu gì?" Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng hỏi anh ta.
Tề Lăng Phong cười lạnh, "Lấy được em, chính là cảm giác thành tựu lớn nhất.
"Nói như vậy, anh thật sự yêu thích tôi sao?" Kiều Tịch Hoàn hỏi anh ta.
Tề Lăng Phong đột nhiên khựng một chút.
Thích.
Chưa bao giờ nghĩ tới.
Chỉ có điều đột nhiên cảm thấy, người phụ nữ này có tác dụng với anh mà thôi.
Nhưng mà đã rất lâu, chưa bao giờ gặp được người phụ nữ như vậy, khiến cho anh hận không thể thu làm sở hữu, hung hăng xâm phạm.
Chính là không giải thích được, tối hôm qua sau khi làm xong với Lôi Lôi, đầu tiên sẽ nghĩ tới người phụ nữ này, nghĩ đến vào lúc nào có thể đè người phụ nữ này ở phía dưới.
Đây không gọi là thích.
Đây chính là gọi đoạt lấy.
Đoạt lấy cảm thấy là việc có tính khiêu chiến đối với mình.
Ví dụ như giống với đoạt lấy tập đoàn Hoàn Vũ.
Có thể nói anh thích tập đoàn Hoàn Vũ sao?
Không thể.
Anh chỉ cảm thấy có cảm giác thành công mà thôi.
Mục đích của anh chính là muốn người ta biết được Tề Lăng Phong anh, tuổi trẻ tài cao, năng lực hơn hẳn, người đời kính ngưỡng.
Sao anh có thể có bất kỳ quyến luyến gì với những thứ hư vô mờ mịt kia.
Anh chỉ coi những thứ đó, làm thành mục đích thủ đoạn anh đạt tới mà thôi! die, n; da. nlze. qu;ydo/nn
"Xem ra, chẳng qua cũng chỉ như thế chứ sao." Kiều Tịch Hoàn nhìn vẻ mặt Tề Lăng Phong, "Nếu không thích, cần gì lãng phí thời gian của mọi người, tôi không thích giống như chó, chỉ vì lên mà lên."
Tề Lăng Phong nhìn cô, "Có lẽ một ngày sẽ thích thì sao?"
"Không có khả năng sẽ thích, tôi không phải anh, tôi là người, người đều có tình cảm." Kiều Tịch Hoàn đứng lên, lạnh lùng nói, "Tôi tình nguyện giữ lấy một thân thể lạnh lùng, cũng không bằng lòng tiếp nhận mầm mống nhiệt huyết mênh mông của anh."
"Đó là bởi vì em không cẩn thận hưởng thụ lấy." Phía sau là giọng nói không ấm không lạnh của Tề Lăng Phong.
Kiều Tịch Hoàn dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn anh ta, "Anh từng hưởng thụ rồi, anh bị cuốn hút sao?"
Tề Lăng Phong khựng lại.
Anh đương nhiên sẽ không bị cuốn hút, anh là một người có máu lạnh.
"Cho nên, giữa chúng ta còn một con đường rất dài, anh nói sao? Tề Lăng Phong.
Ném lại một câu, mở cửa phòng rời đi.
Tề Lăng Phong nhìn về phía cửa phòng bị đóng lại, thật lâu, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười xấu xa.
Hôm nay anh tới là vì thử dò xét tính chân thật của Kiều Tịch Hoàn.
Mặc dù anh không thể tin tưởng được chuyện Kiều Tịch Hoàn là Hoắc Tiểu Khê, nhưng vẫn không nhịn được muốn tới thăm dò một chút kết quả.
Nếu người phụ nữ này là Hoắc Tiểu Khê, cô sẽ không đẩy mình ra, cho dù không yêu, cũng sẽ không đẩy mình ra như vậy, bởi vì tiếp xúc sâu hơn với nhau, thích hợp trả thù hơn, cô sẽ không từ chối anh ngoài ngàn dặm như vậy.
Cho nên, anh càng sẽ không tin tưởng, Kiều Tịch Hoàn là Hoắc Tiểu Khê.
Hơn nữa.
Mới vừa rồi từng câu từng chữ của Kiều Tịch Hoàn đều đang bài xích anh, nhưng từng câu từng chữ dường như cũng tiết lộ ra, cô bài xích là bởi vì cô không thích quan hệ nam nữ mà không có tình cảm, cô hy vọng anh thích bản thân?!
Nụ cười nơi khóe miệng Tề Lăng Phong càng trở nên âm trầm thêm.
Kiều Tịch Hoàn chỉ rất lý trí mà thôi, lý trí gấp trăm lần những người phụ nữ mà anh đã gặp kể cả Hoắc Tiểu Khê, cô rất thông minh, sẽ không để cho mình dễ dàng đắm chìm.
Không dễ dàng, không có nghĩa là không có.
Kiều Tịch Hoàn, con đường của chúng ta, thật sự rất dài!
--- ------Puck. d. đ. l. q. đ---- -----
Kiều Tịch Hoàn đi ra khỏi tiệm cà phê, điều chỉnh tâm tình của mình.
Mỗi lần so chiêu với Tề Lăng Phong, cả người đều sẽ rơi vào trạng thái hoàn toàn cảnh giác.
Mỗi một lần nhìn như gió nhẹ nước chảy, thật ra thì lòng bàn tay đã sớm ướt át.
Bởi vì chỉ trong một nháy mắt lơ đãng, có lẽ Tề Lăng Phong sẽ phát hiện ra dấu vết, sau đó tất cả đều sẽ, thất bại trong gang tấc.
Tròng mắt cô đột nhiên sâu.
Tề Lăng Phong, chậm rãi nghiền ngẫm ý tứ của tôi đi, đến cuối cùng anh sẽ phát hiện, anh càng thông minh, càng dễ, thất bại thảm hại!
← Ch. 226 | Ch. 228 → |