Mượn đao giết người (4) (2)
← Ch.196 | Ch.198 → |
Editor: Puck - Diễn đàn
Cố Tử Nhan nhìn Cố Tử Tuấn và Kiều Tịch Hoàn rời đi, khóe miệng khẽ mỉm cười giải thích, "Đó là chị dâu cả và anh ba của em. Không biết vì sao hai người này lại ở cùng nhau, a, đúng rồi, hôm nay anh ba em đi phỏng vấn, đoán chừng đụng phải mới cùng ăn cơm với chị dâu cả."
"Thật sao?" Cổ Nguyên cười cười, "Thì ra cô ấy là chị dâu cả của cô."
"Anh biết sao?" Cố Tử Nhan liền vội vàng hỏi, đã cảm thấy đề tài nói chuyện thật ít ỏi, cô đều không biết nói gì để hòa hoãn không khí.
Không thể không nói, hôm nay cô vốn ôm thái độ cưỡi ngựa xem hoa, tùy tiện xã giao là được, cô quyết định chủ ý ngày mai cũng không cần tới tham gia bữa tiệc xem mắt này, rõ ràng chính là lãng phí thời gian, cũng ảnh hưởng tâm tình.
Cô không nghĩ tới đối tượng hẹn hò gặp mặt thứ hai hôm nay lại là con trai của thầy bọn họ, cô đã từng thấy mấy lần, anh tới đón giáo sư tan việc, có một lần còn vào trong lớp bọn họ dự thính giờ của thầy, ngồi ở bên cạnh cô, lúc ấy cô đã nhất kiến chung tình với anh, trong tiết này giáo sư nói gì cô đều không rõ ràng lắm, chỉ có trái tim thình thịch nhảy không ngừng.
Hôm nay gặp được anh, cả người cũng hưng phấn, lần đầu tiên cảm kích mẹ cô bố trí xem mắt như vậy, cả quá trình vẫn luôn biểu hiện thục nữ vô cùng khéo léo, nhưng cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, cảm giác Cổ Nguyên không có hứng thú với cô lắm, không như những đối tượng thân cận khác hỏi gia thế sau lưng cô, cũng không hỏi tình huống căn bản của cô, cả người nhìn qua giống như đặc biệt bài xích và từ chối, nhưng nho nhã lễ độ như vậy, đều khiến người ta cảm thấy vô cùng lạnh nhạt, lạnh nhạt đến rõ ràng không muốn có lần sau.
"Từng có duyên phận vài lần." Cổ Nguyên nói.
"Thật ra thì chị dâu cả của em rất có khả năng, tính khí của anh cả em xấu bao nhiêu, ở trong nhà ai cũng không dám trêu chọc anh ấy, nhưng chị dâu cả của em lại có thể dễ dàng giải quyết. Bên ngoài không phải vẫn luôn đồn anh cả em không được sao? Chính là chuyện giữa vợ chồng, chỉ có điều ngày hôm qua em mới nhìn thấy vết hôn trên cổ chị dâu cả em..." Cố Tử Nhan hơi ngượng ngùng nói. die nd da nl e q uu ydo n
Khóe miệng mang theo ý cười của Cổ Nguyên hơi cứng ngắc, giống như có một khắc ngây ngốc.
Thật ra thì, anh vẫn cảm thấy, mình không quá quan tâm những chuyện này.
Khi Hoắc Tiểu Khê đã từng nói lời yêu thương với Tề Lăng Phong thì anh cũng đã có giác ngộ như vậy, mặc dù có một lần trong lúc vô tình Diêu Bối Địch để lộ Hoắc Tiểu Khê còn chưa lên giường với Tề Lăng Phong, trong lòng không khỏi sẽ vui mừng, nhưng lại có mất mát khó hiểu, cho dù bây giờ không lên giường, sau này cũng sẽ lên giường.
Nhưng bây giờ.
Đã xảy ra.
Không phải không thể tiếp nhận, chỉ có điều trong lòng hơi khó chịu khó hiểu mà thôi.
Anh để đồ ăn xuống, lau miệng, ga lăng hỏi, "Tôi đã ăn no, cô thì sao?"
"Em cũng không sai biệt lắm." Cố Tử Nhan vội vàng nói.
"Tính tiền." Cổ Nguyên gọi nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ cung kính cầm hóa đơn đi tới, Cổ Nguyên lấy tiền, "Không cần thối lại."
"Cám ơn ngài."
Cổ Nguyên gật đầu, đứng lên, chuẩn bị rời đi.
"Cổ Nguyên." Cố Tử Nhan đột nhiên gọi anh lại.
"Hả?"
"Em có ấn tượng vô cùng tốt với anh, chúng ta còn có thể có lần sau không?" Cố Tử Nhan đột nhiên hỏi anh, "Thật ra thì em xem mắt rất nhiều người, em không muốn đi xem mắt tiếp, nếu như anh không chán ghét em, chúng ta có thể thử tiếp xúc một chút có được không?"
Cổ Nguyên mím môi nhìn cô.
Tròng mắt hơi đổi, nhìn về phía Kiều Tịch Hoàn đang cười cười nói nói với người đàn ông khác ở một chỗ không xa, anh lấy một cây viết ở trong áo ra, ghi một dãy số trên giấy ghi chú, "Số điện thoại của tôi, cô có thể gọi điện thoại cho tôi." @
"Có thật không?" Trên khuôn mặt nhỏ bé lo lắng của Cố Tử Nhan hiện lên vui vẻ ra mặt, giống như bảo bối cầm lấy tờ giấy ghi chú, "Ý của anh là đáp ứng chúng ta tiếp xúc trước."
Cổ Nguyên gật đầu, "Tôi còn có chút việc phải đi rồi."
"Ừ, bye bye."
Cổ Nguyên sải bước rời đi.
Kiều Tịch Hoàn ở cách đó không xa nhìn bóng lưng Cổ Nguyên, nhìn dáng vẻ Cố Tử Nhan cười đến sao mà sáng sủa, khóe miệng khẽ mím, đảo mắt nghe Cố Tử Tuấn đĩnh đạc nói chuyện lạ.
"Cậu rất thích hợp đi làm." Kiều Tịch Hoàn đột nhiên mở miệng.
Cố Tử Tuấn ngẩn ra, "Vô nghĩa thôi."
"Nói thế này, trên thương trường chính là sẽ cần nhân tài." Kiều Tịch Hoàn nói, "Hơn nữa lúc trước tôi vẫn cho rằng cậu thông qua đường dây đặc thù gì đó đi học đại học Phục Đán, bây giờ mới biết đó là dựa vào thực lực của cậu. Tôi cảm thấy được, nếu như hơi để tâm một chút, cậu có thể càng có khả năng hơn anh hai của cậu."
"Chị đây là đang khen em sao? Còn sợ sau khi em đi làm sẽ thêm phiền cho chị, nên tẩy não cho em?" Cố Tử Tuấn nhướn mày hỏi.
"Tôi nói đều là lời nói thật, tin hay không tùy cậu." Kiều Tịch Hoàn không tỏ vẻ gì nói, "Về phần đi làm thêm phiền, đây là một vấn đề tôi suy nghĩ, tôi thật sự hy vọng cậu đừng khiến cho tôi làm khó trước mặt cha."
Cố Tử Tuấn khó chịu méo miệng, "Em thật sự không hiểu vì sao mấy người thích lên lớp như vậy?"
"Chuyện cậu không biết rất nhiều, không phải mỗi một chuyện đều cần một kết quả." Kiều Tịch Hoàn cầm ly rượu bên cạnh lên, "Cho dù như thế nào, cũng không biết cậu sẽ có biểu hiện như thế nào, trước ăn mừng chúng ta lại thêm một thân phận."
"Thân phận gì?"
"Đồng nghiệp, quan hệ cấp trên cấp dưới."
Cố Tử Tuấn cầm ly lên, thanh thúy chạm một cái, "Em thích hơn chính là, bầu bạn trên giường."
Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên, "Cậu không sợ anh cả cậu sẽ giết chết cậu?"
"Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu." Khóe miệng Cố Tử Tuấn nhếch lên cười xấu xa. di@en*dyan(lee^qu. donnn)
"Có lẽ cậu có sức quyến rũ kia, thử một chút cũng được!" Kiều Tịch Hoàn chẳng hề để ý.
Cố Tử Tuấn để ly rượu xuống, rất nghiêm túc nhìn cô, dưới cực kỳ để tâm xem xét kỹ lưỡng, "Tôi thật sự hoài nghi chị không phải là Kiều Tịch Hoàn."
"Rất nhiều người từng hoài nghi như vậy." Kiều Tịch Hoàn cười một tiếng.
"Vậy là chị sao?"
"Tôi nói đúng, cậu có tin không?"
"Tôi cảm thấy chị không phải." Cố Tử Tuấn gằn từng câu từng chữ.
Kiều Tịch Hoàn không giải thích nhiều, cúi đầu ăn thịt bò bít tết.
Cho dù suy đoán như thế nào cũng không tin, sự thật chính là, cho dù hoài nghi đến mức độ khẳng định, cô vẫn là Kiều Tịch Hoàn, không ai có thể tìm thấy bất kỳ chứng cứ nào chứng minh cô không phải.
Hai người trò chuyện một chút vấn đề không quan trọng, cả bữa trưa coi như vui vẻ.
--- ------Puck. d. đ. l. q. đ---- -----
Bệnh viện trung tâm thành phố.
Diêu Bối Khôn đã điên cuồng hơn rồi.
Mỗi ngày nằm trên giường như thế, mở mắt nhìn về những người trong phòng này, anh cảm thấy tế bào sống động trên người anh sắp bị cuộc sống nhàm chán này giết chết, anh không nhịn được gầm nhẹ, "Rốt cuộc bao lâu nữa em mới được xuất viện?!"
Diêu Bối Địch ở bên cạnh gọt táo, tròng mắt hơi nhấc lên một chút nói, "Em cho rằng chị muốn hầu hạ em như vậy?!"
"Vậy chị để cho em xuất viện đi."
"Em tự nói với bác sỹ đi." Diêu Bối Địch gọt xong trái táo, cắt thành từng phần nhỏ, lấy cây tăm ra cắm lên miếng táo.
Diêu Bối Khôn vô cùng tự giác hé miệng, chờ đợi Diêu Bối Địch phục vụ.
Diêu Bối Địch giống như không hề thấy, bưng táo lên đứng dậy, "Chị đi ra ngoài."
Diêu Bối Khôn cứng ngắc môi, một hồi lâu sau mới phản ứng kịp, lập tức nổi giận, "Diêu Bối Địch, chị không tim không phổi, chị nói chăm sóc em, chị đó chính là vì chăm sóc Tiêu Dạ đi, chị còn đưa trái táo của em cho người khác ăn, chị không biết xấu hổ, chị bạch nhãn lang, ông đây tức chết rồi..."
Gào đến long trời lở đất, đáp lại anh vẫn là, một phòng vắng lạnh.
Thật nhàm chán!
Xảy ra tai nạn xe cộ nhập viện, trừ buổi tối hôm đó và ngày đầu tiên ra cha mẹ anh vẫn luôn chăm sóc anh, sau này chỉ có một mình Diêu Bối Địch, còn có một bác gái hộ lý, anh cảm giác mình sắp bị làm điên rồi, sống thời gian không có ý nghĩa như vậy.
Thật ra thì không phải Diêu Bối Địch không nghe thấy tiếng gào của Diêu Bối Khôn, cô chỉ tạo thành miễn dịch mà thôi.
Cô khẽ đẩy cửa phòng bệnh của Tiêu Dạ.
← Ch. 196 | Ch. 198 → |