Mượn dao giết người (2) Chiếm hết tiện nghi!
← Ch.187 | Ch.189 → |
Editor: Puck - Diễn đàn
Tròng mắt Cố Tử Thần khẽ nhúc nhích.
"Rất chờ mong đúng không?" Kiều Tịch Hoàn cười đến xấu xa hơn, "Em biết ngay anh thích, anh chờ em một lát, chị đây tắm xong mặc cho anh xem một chút, để cho anh mở rộng tầm mắt."
Đối với Kiều Tịch Hoàn cố ý dẫn dụ, mặt Cố Tử Thần không chút thay đổi, "Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi rất chờ mong rồi hả?"
"Hai con mắt." Kiều Tịch Hoàn rất khẳng định, khóe miệng cười đến sâu hơn, "Anh đừng ăn ở hai lòng..."
Tròng mắt Cố Tử Thần hơi căng.
"Như anh vậy cũng không hù dọa được em, gan em cực kỳ lớn." Kiều Tịch Hoàn tỏ vẻ không sợ trời không sợ đất, "Em cho anh biết Cố Tử Thần, anh không nhìn xem, đàn ông bến Thượng Hải đứng xếp hàng chờ nhìn, em thật ra không hề để ý, chia sẻ bản thân tốt đẹp như vậy cho người đàn ông khác, cũng không biết Cố đại thiếu có để ý hay không? Hả?"
Sắc mặt Cố Tử Thần khẽ thay đổi, bờ môi đẹp mắt mím thành một đường cong vô cùng cứng ngắc, chậm rãi phun ra mấy tiếng, "Cô có thể thử xem."
Sau đó, mở cửa phòng xoay người rời đi.
Cô có thể thử xem?!
Kiều Tịch Hoàn siết chặt ngón tay, trừ uy hiếp ra, anh cũng sẽ không làm những thứ gì khác?!
Đổi lại cô, đã sớm nhào tới, "Bốp bốp bốp", hát chinh phục!
Tròng mắt quay về, khóe miệng cười một tiếng xấu xa.
Kiều Tịch Hoàn thoải mái nhàn nhã cầm "Quần lót tình nhân" vào trong nhà tắm, thay, sau đó mặc quần áo ở nhà, lại phá rối trong phòng một lúc lâu, dù sao đêm dài đằng đẵng, ai nói sẽ không xảy ra chút gì đây?!
Làm xong đầy đủ mọi thứ, Kiều Tịch Hoàn từ trong phòng xuống lầu.
Lầu dưới, khó có được, toàn bộ người nhà họ Cố đều ở đây.
Bao gồm Cố Tử Tuần thật lâu chưa từng xuất hiện tại biệt thự, cũng không biết mỗi ngày đi lêu lổng ở đâu, cùng với Cố Tử Nhan và Cố Tử Hinh đang học đại học. dieendaanleequuydonn
Kiều Tịch Hoàn đi xuống, không để lại dấu vết dung nhập vào trong đó.
Người một nhà không nói nhiều, thỉnh thoảng nói vài lời, nhưng không tính là quá mức hít thở không thông, chỉ hơi buồn bực hơn gia đình bình thường một chút. Ngồi không bao lâu, đến giờ ăn cơm, mọi người ngồi quanh một cái bàn lớn, cùng nhau ăn cơm, yên lặng không nói gì.
Sau khi ăn cơm tối xong, không biết có phải cố ý căn dặn trước không, tất cả mọi người ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, Cố Diệu Kỳ trấn giữ, Tề Tuệ Phân cùng đi bên cạnh, những người khác đều ngồi dựa vào trên ghế sa lon, tụm năm tụm ba.
"Thật lâu người một nhà không ngồi chung một chỗ nói chuyện như vậy, tối nay có chút chuyện quan trọng muốn nói cho mọi người." Cố Diệu Kỳ nói, giọng tự nhiên mà mang theo chút công thức hóa.
Những người khác cũng chỉ có thể yên tĩnh nghe.
"Đầu tiên là chuyện về Tử Tuấn." Cố Diệu Kỳ nói với Cố Tử Tuấn.
"A." Giọng điệu Cố Tử Tuấn hơi lười biếng.
"Bây giờ con cũng đã lớn rồi, từ sau khi tốt nghiệp đại học cho tới bây giờ vẫn chơi bời lêu lổng, chưa từng làm một chuyện tử tế. Nhân dịp mấy ngày nay công ty đang tuyển dụng nhân viên mới, con cũng chuẩn bị đi phỏng vấn một chút, sau này đi theo anh hai con làm việc." Cố Diệu Kỳ gằn từng tiếng nói.
Hình như Cố Tử Tuấn không ngờ bố trí cho mình đi làm, hơi không thoải mái cau mày, "Tại sao đột nhiên phải đi làm, không phải công ty có anh hai sao? Huống chi bây giờ chị dâu cả cũng đi làm ở công ty, người trong nhà không cần nhiều người như vậy đều đi làm ở công ty."
"Con chuẩn bị ở nhà làm châu chấu cả đời? Để cho anh hai con kiếm tiền cực khổ tới nuôi con?!" Giọng Cố Diệu Kỳ hơi nghiêm nghị.
"Con không có ý này." Ở trước mặt Cố Diệu Kỳ, Cố Tử Tuấn rõ ràng không phách lối được. die~nd a4nle^q u21ydo^n
"Không có ý tứ này thì cứ theo ý của cha mà làm." Cố Diệu Kỳ gằn từng chữ, "Ngày mai phỏng vấn, tự con chuẩn bị cẩn thận, cha không mong con xuất chúng nổi bật khi phỏng vấn, nhưng đừng để cho cha xấu mặt bị chế giễu!"
Cố Tử Tuấn mím mím môi, lời định phản bác bị Cố Diệu Kỳ trợn mắt thu về.
Một mình ngồi trên ghế sa lon hờn dỗi.
Là anh biết thời gian nhàn nhã này của anh, sẽ không trôi qua quá dài.
Là anh biết sớm muộn gì cũng có một ngày, anh bị ép buộc lên trên đó, việc làm rách nát cực kỳ nhàm chán!
Cố Diệu Kỳ hình như cũng quá không chú ý tới tâm tình của Cố Tử Tuấn, trong nhà này, tất cả mọi chuyện đều phải theo sắp xếp của ông để làm, tròng mắt ông hơi đổi, lại mở miệng nói, "Còn có chính là chuyện của Tử Hinh và Tử Nhan."
Cố Tử Hinh và Cố Tử Nhan đều nhìn Cố Diệu Kỳ.
"Sau khi tốt nghiệp đại học Tử Hinh có tính toán thi nghiên cứu phải không?" Cố Diệu Kỳ hỏi.
"Vâng, con đã liên lạc xong với giáo sư, đang làm chuẩn bị thi nghiên cứu." Cố Tử Hinh nói.
"Con lấy việc học làm trọng, cha cũng không ép buộc con làm những chuyện khác. Tử Nhan, con lớn hơn Tử Hinh một tuổi, lập tức sẽ tốt nghiệp, con chuẩn bị làm cái gì?" Cố Diệu Kỳ hỏi.
"Cha, nếu không cứ cho con như anh ba vậy, vào công ty đi." Cố Tử Nhan run run nói.
"Dĩ nhiên không được." Cố Diệu Kỳ lắc đầu, "Một đứa con gái cuối cùng cũng phải lập gia đình, giúp chồng dạy con tương đối quan trọng."
Sắc mặt Cố Tử Nhan không được tốt lắm, đôi môi cong lên, "Cho dù không vào công ty làm, con cũng có thể tìm những công việc khác ở bên ngoài, nhất định giống như chị dâu hai ở nhà làm bà chủ gia đình sao? Con còn lâu mới hiếm lạ." die nda nle equ ydo nn
Ngôn Hân Đồng ngồi ở bên cạnh hơi thay đổi sắc mặt.
Cố Tử Nhan có thể vô tâm, cũng không định cố ý chê bai cô điều gì, chỉ có điều sau khi những lời này từ trong miệng nói ra ngoài, người nghe liền tự nhiên có lòng.
"Con có thể tìm được công việc gì ở bên ngoài?! Con thật sự cho rằng bây giờ đi làm dễ dàng?!" Giọng Cố Diệu Kỳ cũng nghiêm khắc chút.
Một khi Cố Diệu Kỳ tức giận, người trong nhà cũng không dám nói chuyện.
Cố Tử Nhan cũng không dám lớn tiếng phản bác, nhỏ giọng thì thầm, "Chưa từng thử sao biết được?"
"Không cần thử! Con đường về sau cha đã sắp xếp xong cho con rồi. Nhân dịp trước khi tốt nghiệp đại học, cha để cho mẹ con bố trí thêm mấy bữa tiệc xem mắt cho con, sớm định xong nửa đời sau cho mình, phụ nữ quá tuổi rồi không dễ gả đi!"
"Đó là ở cổ đại. Bây giờ phái nữ ai lại không ba mươi mới kết hôn sinh con." Cố Tử Nhan vừa nghe định gả cô ra ngoài, cả người lập tức cực kỳ khó chịu, liền trực tiếp phản bác Cố Diệu Kỳ.
Cố Diệu Kỳ cau mày, "Đó là ở nhà bình thường, hào môn quý tộc chúng ta thì không phải như thế. Truyền thống văn hóa không thể ném đi, chuyện tiệc xem mắt cứ quyết định như vậy."
Không cho thương lượng, Cố Diệu Kỳ trực tiếp cắt đứt.
Cố Tử Nhan khó chịu đôi môi vểnh cao hơn, nơi ngực cũng phập phồng lên xuống, giống như đè nén đến không xong, cuối cùng không nhịn được giận dữ hét lên, "Cái gì mà truyền thống văn hóa, cha cho rằng con không biết sao? Còn không phải chính là lấy chúng con ra làm vật hy sinh, tìm người đàn ông môn đăng hộ đối gả đi, thông qua hình thức đám cưới để công ty hai bên nhận lợi ích, anh hai và chị dâu hai không phải là như thế sao?!"
"Cố Tử Nhan." Sắc mặt Cố Diệu Kỳ trầm xuống.
"Vốn chính là vậy. Con thấy anh hai và chị dâu hai không hề hạnh phúc chút nào!" Cố Tử Nhan gằn từng chữ, "Cha chính là hủy diệt hạnh phúc của con."
"Tử Nhan, sao lại nói chuyện với cha con như vậy!" Tề Tuệ Phân ở bên cạnh quát Cố Tử Nhan.
"Mẹ, con không muốn lập gia đình sớm như vậy, là cha ép con." Nói xong, Cố Tử Nhan uất ức bật khóc.
Tề Tuệ Phân thở dài, nói với Cố Diệu Kỳ, "Tử Nhan còn nhỏ, nếu không chờ sau khi tốt nghiệp đại học lại nói."
"Như vậy sao được!" Cố Diệu Kỳ không hề có một chút xoay chuyển nào, "Chuyện Tử Nhan quyết định như vậy. Sao có thể mặc cho một con nhóc tùy tiện làm loạn, bà đừng kéo dài, bố trí đối tượng hẹn hò sớm một chút, bà rõ ràng yêu cầu của tôi."
Ở trước mặt Cố Diệu Kỳ, Tề Tuệ Phân chỉ đành phải thỏa hiệp gật đầu.
Cố Tử Nhan nhìn mẹ mình cũng gật đầu, khóc đến lớn tiếng hơn.
← Ch. 187 | Ch. 189 → |