Dùng tình cảm, giá rẻ lại có hiệu quả! 4
← Ch.171 | Ch.173 → |
Editor: Puck - Diễn đàn
Nhưng bây giờ còn chưa phải lúc.
Vị trí nhị thiếu phu nhân nhà họ Cố, hiện giờ Ngôn Hân Đồng ngồi rất tốt.
Ngôn Hân Đồng coi chồng là trời, còn chưa thể tạo thành ảnh hưởng quá lớn với cô, nhưng người phụ nữ Diệp Mị này rõ ràng tinh khôn hơn Ngôn Hân Đồng nhiều, không chừng sau khi khiến Diệp Mị được như ý, ngược lại sẽ trả thù mình.
Cô mới không ngu xuẩn đến bê đá tự đập vào chân của mình.
Chỉ có điều có ngược lại một chút.
Cô cứ lôi kéo Diệp Mị như vậy, phát triển ở Cố thị nhất định là có lợi, hơn nữa Ngôn Hân Đồng thật sự trêu chọc đến cô đến mức không thể chịu nổi, cô vẫn có thể để cho Diệp Mị vào nhà họ Cố. Nhưng thật sự đến lúc đó, cô nghĩ cô cũng không có gì lưu luyến với nhà họ Cố, phủi mông chạy lấy người đi.
Khóe môi nhếch lên ý cười, tiêu sái tự nhiên vào thang máy, trở lại tầng làm việc của mình.
Milk nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn xuất hiện, cả người lập tức trở nên kích động, liền vội vàng đứng lên nói, "Quản lý Kiều, chị trở lại."
Kiều Tịch Hoàn gật đầu, đi vào phòng làm việc của mình.
Milk đi theo phía sau.
Kiều Tịch Hoàn ngồi ở trên ghế mình.
Vẫn không cảm thấy vị trí này có bao nhiêu thoải mái, nhưng lại cảm thấy, phương thức cuộc sống như thế mới là cuộc sống mà mình thích, cô ngước mắt nhìn Milk, "Ra thông báo chưa? Hiện tại chức vụ của Cố Tử Hàn là gì?"
"Đã ra thông báo, sau khi họp hội đồng quản trị xong mười phút phút tống hợp lại các bộ phận rồi ra thông báo, bãi nhiệm chức vụ tổng giám đốc của Cố Tử Hàn, bổ nhiệm phó tổng giám đốc (chủ trì công việc), tương đương với giảm một cấp bậc, nhưng bởi vì chức vụ tổng giám đốc còn trống, hiện tại vẫn do Cố tổng đảm nhiệm, nên nói là, không bị trừng phạt gì thôi." Milk nói xong, còn tổng kết. dieendaanleequuydonn
Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên.
Làm sao có thể gọi là không bị trừng phạt gì.
Đây rõ ràng chính là cho Cố Tử Hàn một đả kích trí mạng, cho dù quyền lợi như thế nào, chức vị bị người cứng rắn kéo xuống một cấp bậc, thế nào cũng là chuyện tổn hại tới tự tôn của anh ta, hơn nữa Cố Tử Hàn hiếu thắng như thế, chắc là rất lâu cũng không tiêu hóa được, cho nên mới vội vàng muốn trả thù Tề Lăng Phong.
"Được rồi, đi pha một tách cà phê giúp chị đi." Kiều Tịch Hoàn ngoắc tay.
"Em lập tức đi." Milk vội vàng chạy ra ngoài phòng làm việc.
Kiều Tịch Hoàn nhìn theo bóng lưng của cô ấy, đảo mắt mở máy vi tính ra.
Khi rời khỏi Cố thị cô đã từng nghĩ, thừa dịp hiện giờ mình coi như nhàn hạ, cô phải chiêu binh mãi mã, lôi kéo thế lực của mình, nếu như thật sự phát triển ở Cố thị, để không dễ dàng bị dao động, thì cần có một ít nhân viên trung thành của riêng mình, cho dù về sau bản thân mình phát triển đến mức Cố Diệu Kỳ cũng bắt đầu sợ hãi thế lực của mình thì ít nhất bảo đảm mình không thể chỉ trong chốc lát đã bị đánh trở về phủ.
Kiều Tịch Hoàn lật xem tài liệu lần trước từ bộ phận nhân sự chọn lọc, nắm lấy các khâu trước đây vào tay, như vậy sẽ không khiến cho mình làm quá mức rõ ràng để cho người khác phát hiện.
Sau khi Milk mang cà phê đã pha xong vào, đặt ở trên bàn Kiều Tịch Hoàn, cũng không quấy rầy cô làm việc nữa.
Không biết vì sao, cảm giác bất cứ lúc nào quản lý Kiều đều giống như cắn thuốc lắc, chỉ cần ngồi lên cái ghế đó, là có thể hết sức chăm chú.
Cả đời mình nhất định cũng không đuổi kịp được bước chân của quản lý Kiều.
Milk chịu đả kích tương đối rời khỏi phòng làm việc.
Kiều Tịch Hoàn vẫn rơi vào trạng thái tập trung cả thể xác và tinh thần, cô uống một ngụm cà phê, ngón tay mảnh khảnh không ngừng gõ trên bàn phím, bên tai đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, cô hơi không nhịn được cau lại chân mày, nhìn hiển thị gọi tới.
Cả người bỗng khựng lại.
Cô mím môi, nhận điện thoại, "A lô."
"Kiều Tịch Hoàn, tôi là Tề Lăng Phong."
"Tôi biết rõ." Kiều Tịch Hoàn nói, giọng rất lạnh lùng.
"Có rảnh không? Buổi tối mời cô ăn bữa cơm."
"Ăn cơm?" Kiều Tịch Hoàn nhướng mày, nhìn ngày hôm nay, "Đột nhiên mời tôi ăn cơm là bởi vì sao?" die~nd a4nle^q u21ydo^n
"Không có bởi vì sao, đơn thuần muốn mời cô ăn cơm mà thôi." Tề Lăng Phong nói.
Kiều Tịch Hoàn cười lạnh.
Trước kia có lẽ mình sẽ tin tưởng anh ta chỉ đơn thuần muốn mời mình ăn cơm, nhưng bây giờ mình đã không cảm thấy Tề Lăng Phong sẽ đơn thuần như vậy, tròng mắt căng chặt, "Nếu như chỉ đơn thuần ăn bữa cơm, tôi nghĩ tối nay tôi không có thời gian."
"Ha ha." Bên kia đột nhiên truyền đến tiếng cười sang sảng của Tề Lăng Phong, "Cố chấp như vậy, cần tôi nói rõ ràng ra sao?"
"Không hiểu ý của anh là gì." Kiều Tịch Hoàn cố ý giả bộ ngu.
Tề Lăng Phong dừng cười, nghiêm túc rất nhiều, "Không phải nói muốn hợp tác với tôi sao? Chúng ta cũng có thể nói một chút về chuyện hợp tác."
Hợp tác?!
Ánh mắt lạnh lùng của Kiều Tịch Hoàn khẽ nhúc nhích, "Hợp tác thế nào?"
"Không nói rõ ràng trong chốc lát được, gặp mặt nói như thế nào?" Tề Lăng Phong hỏi.
Kiều Tịch Hoàn do dự nửa phút, "Mấy giờ tối?"
"Bảy giờ, tôi ở khách sạn Giang Hoàng chờ cô."
"Được." Kiều Tịch Hoàn đồng ý một tiếng.
"Không gặp không về. Bye bye." Bên kia cúp điện thoại.
Kiều Tịch Hoàn nhìn hiển thị "Trò chuyện kết thúc".
Cố Tử Hàn hôm nay mới nói muốn đối phó Tề Lăng Phong, hiện tại Tề Lăng Phong liền điện thoại cho cô, cô cũng không cảm thấy đây là vừa vặn.
Tròng mắt chợt sâu.
Cô ngược lại phải xem một chút, Tề Lăng Phong muốn làm cái gì?!
...
Buổi chiều tan việc.
Vũ Đại đưa Kiều Tịch Hoàn đạt tới khách sạn Giang Hoàng.
Thật ra thì Kiều Tịch Hoàn tới sớm mười phút, nhưng mà dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ đi vào bao phòng thì Tề Lăng Phong đã sớm chờ đợi bên trong, nhìn Kiều Tịch Hoàn đến thì ga lăng đứng lên từ trên chỗ ngồi, khoát tay để nhân viên phục vụ rời đi, đích thân kéo ghế ra cho Kiều Tịch Hoàn, mời cô ngồi xuống. die nda nle equ ydo nn
Đối xử như vậy.
Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên cười một tiếng.
Tề Lăng Phong quả nhiên có chuyện "Nói" với cô?!
"Bởi vì không rõ ràng cô thích ăn cái gì, cho nên còn chưa chọn món ăn." Tề Lăng Phong đưa thực đơn cho Kiều Tịch Hoàn, cố ý khom lưng hơi thân mật tựa vào bên người cô, vô cùng tự nhiên nói, "Món ăn chiêu bài của khách sạn này là tôm hùm, nếu không gọi một phần."
Kiều Tịch Hoàn mím môi.
Cô có thể cảm giác được hơi thở của Tề Lăng Phong đến gần trên người cô, cô đã từng quá quen thuộc mùi trên người anh, đã từng vẫn thích dựa vào trong ngực anh không tình nguyện rời đi, cô năm đó rất ưa thích mùi thơm thanh thanh đạm đạm lại dường như mang theo chút nước hoa nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh, thích đến mức độ không thể tự thoát ra được.
Mà giờ khắc này thân thể cô ngoài không ngừng cứng ngắc ra, cả người còn có một cảm giác ghê tởm đến buồn nôn.
Cô không để lại dấu vết xích thân thể mình ra, cố ý chống cằm ngước mắt nhìn Tề Lăng Phong nói, "Con người của tôi không quá thích gọi món, cũng là tham ăn điển hình, nhưng hễ là thịt tôi đều thích. Thật xin lỗi, tôi đi toilet trước."
Nói xong, liền tự nhiên đứng dậy, đi vào trong phòng vệ sinh chung.
Tề Lăng Phong nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn, khóe miệng bỗng nhiên cười một tiếng.
Rất lâu từ trước kia anh đã cảm thấy Kiều Tịch Hoàn cố ý bài xích, nói thật ra, anh và Kiều Tịch Hoàn gặp mặt không nhiều lắm, không phải là bởi vì một hợp đồng về James, bọn họ sẽ không có bất kỳ tiếp xúc gì, cho nên anh hơi không thể tưởng tượng nổi về việc Kiều Tịch Hoàn bài xích, hôm nay thử dò xét như vậy lần nữa, quả nhiên không phải là ảo giác của mình.
Tròng mắt anh sâu thêm.
Một người phụ nữ khi không giải thích được bài xích một người đàn ông, không phải cực hận người đàn ông kia, chính là có đặc biệt ý tứ với người đàn ông kia...
Anh cũng không cảm thấy anh từng trêu chọc người phụ nữ này khi nào, nói hận thì hơi quá.
Nói có ý tứ đặc biệt?
Khóe miệng anh nhếch ra một cười sâu.
Chồng của Kiều Tịch Hoàn là Cố Tử Thần, mọi người đều biết bây giờ là người tàn tật, thân dưới còn bị liệt, một người phụ nữ có diện mạo như hoa như vậy, sống sờ sờ thủ tiết nhiều năm như vậy, không có chút oán hận tuyệt đối là không thể nào...
Cho nên, Kiều Tịch Hoàn hoặc chính là tuân thủ nữ tắc không muốn có bất kỳ suy nghĩ gì, cho nên cố ý bài xích đàn ông sợ bản thân có phần lay động. Nhưng qua quan sát của anh, trong số những người đàn ông mà Kiều Tịch Hoàn tiếp xúc chỉ có bài xích anh, như vậy sự hiện hữu của anh có lẽ còn có điều khác với Kiều Tịch Hoàn.
Mặt khác, nếu như Kiều Tịch Hoàn vốn chính là một người không an phận, chưa bao giờ nghĩ tới phải trung thành với người chồng tàn tật, mà cô cố ý bài xích lấy lui làm tiến như vậy, cũng vì đưa tới sự chú ý của anh, tâm tư của người phụ nữ này, chính là sao ngây thơ vậy.
Tóm lại.
Mặc kệ Kiều Tịch Hoàn là thuộc về loại nào, đối với người phụ nữ này mà nói, anh suy cho cùng khác với những người khác.
Nghĩ tới đây, nụ cười thâm thúy của Tề Lăng Phong càng ngày càng rõ ràng.
Khống chế phụ nữ chia làm rất nhiều loại, tiền bạc, quyền lợi và tình cảm...
Mà tình cảm.
Là phương thức anh cảm thấy giá rẻ nhất cũng hiệu quả nhất.
Cho nên không ngại, dùng nhiều!
← Ch. 171 | Ch. 173 → |