Thật sao? Hoắc Tiểu Khê 4
← Ch.163 | Ch.165 → |
Editor: Puck -
Lá gan Tiêu Tiếu nhỏ, chơi cũng không phải các trò hết sức kích thích, nhưng một vòng này, Diêu Bối Địch cũng cảm thấy bản thân hơi không chịu nổi, thân thể có tiết tấu hoàn toàn tiêu hao, đảo mắt nhìn Diêu Bối Khôn, thứ hàng này có hoóc-môn tuyến thượng thận phân bố quá mức tràn đầy đi, bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào đều như đánh máu gà, một chút cũng không mệt, còn vĩnh viễn là dáng vẻ tinh thần sáng láng.
Thật sự không biết, bị cha biết được nó bị cho thôi học, sau khi hung hăng hành hung ba ngày ba đêm, còn có thể tiêu diêu tự tại như vậy không.
"Ánh mắt của chị khiến cho em rợn cả tóc gáy." Diêu Bối Khôn phát hiện chị mình nhìn mình như vậy, không nhịn được nói.
Diêu Bối Địch trợn mắt, quay đầu lại nói với mẹ Diêu, "Mẹ, buổi tối con có việc không ở nhà ăn cơm, sau khi con đưa mọi người về sẽ ra ngoài."
"Có chuyện gì à?" Mẹ Diêu quan tâm hỏi.
Hiện giờ Tiếu Tiếu mệt mỏi, vừa vào trong xe đã gục trên người bà ngoại ngủ thiếp đi.
"Chính là ăn cơm với một người bạn thôi, Cổ Nguyên cậu ấy cũng biết." Diêu Bối Địch nói.
"Thằng bé Cổ Nguyên kia lúc này đã kết hôn chưa?"
Lúc nhỏ, Hoắc Tiểu Khê, Cổ Nguyên còn có cô, nhà ba người bọn họ ở tương đối gần, gần như đều cùng nhau lớn lên, sau đó bởi vì đủ loại nguyên nhân sự nghiệp gia đình, mọi người cũng liền tách ra, nói đến Cổ Nguyên, mẹ Diêu vẫn rất để ý.
"Còn chưa có, ngay cả bạn gái cũng không có." Diêu Bối Địch nói thẳng.
"Còn không quên được Tiểu Khê?"
Diêu Bối Địch mím mím môi, gật đầu.
"Đứa bé kia không biết vì sao lại cố chấp như vậy. Ngược lại cực kỳ giống con. Khi còn bé cha con và cha Cổ Nguyên còn từng nói tới định cô dâu nhỏ, nhìn hai đứa rất thích hợp, cho dù là số tuổi, tướng mạo, gia thế, cũng có thể môn đăng hộ đối..." die nd da nl e q uu ydo n
"Mẹ, đó đã là chuyện cũ năm xưa rồi, mẹ từng nhìn thấy bạn bè kết hôn sao?" Diêu Bối Địch thật sự không muốn nghe mẹ mình nói lảm nhảm.
Lỗ tai cũng nổi vết chai rồi.
Biết rõ cô và Cổ Nguyên nói như thế nào cũng không có khả năng.
"Từng gặp, đồng tính luyến ái chính là chẳng phân biệt được giới tính, xằng bậy." Diêu Bối Khôn đột nhiên chen miệng.
Tay Diêu Bối Địch đang lái xe chợt gõ một cái lên đầu Diêu Bối Khôn, "Em tự đâm đầu vào chỗ chết hả!"
Diêu Bối Khôn che đầu mình, đau đến kêu to, "Chị sao mà hung dữ, thảo nào anh rể không thích chị!"
Diêu Bối Địch không nói lời nào, rõ ràng không muốn để ý tới.
Diêu Bối Khôn khó chịu, "Có phải bởi vì chị quá dữ tợn, thật sự không có mùi vị phụ nữ, anh rể mới chia phòng với chị không..."
"Diêu Bối Khôn, em còn nói lung tung nữa, chị sẽ ném em ra ngoài." Diêu Bối Địch cắt đứt lời em trai, uy hiếp nói.
Diêu Bối Khôn khó chịu ngậm miệng.
Mẹ Diêu vội vàng hỏi, "Bối Địch, con và Tiêu Dạ hiện giờ chia phòng ngủ?"
"Mẹ đừng nghe Bối Khôn nói lung tung, không thể nào. Mặc dù tình cảm của con và Tiêu Dạ không bằng cha và mẹ, nhưng cũng coi như trải qua cuộc sống vợ chồng bình thường, mẹ cũng đừng quan tâm loạn, chuyện của con tự con biết xử lý.
"Haizzz." Mẹ Diêu thở dài nặng nề, "Còn nói tự mình xử lý, mỗi ngày cha con đều chỉ vì hôn nhân của con, ngủ cũng ngủ không yên."
"Vậy là do cha mẹ nghĩ nhiều. Mẹ nói với cha đừng bận tâm về con, chúng con vô cùng tốt, thật." Diêu Bối Địch vẫn mở to mắt nói dối như vậy.
Diêu Bối Khôn thiếu chút nữa không thất vọng đến chết ở ghế lái phụ.
Thật sự không biết chị anh vì sao phải nhẫn nại nhiều năm như vậy?!
Người đàn ông Tiêu Dạ này, rõ ràng không thích hợp làm ông xã cho người!
Mặc dù anh vô cùng sùng bái Tiêu Dạ, nhưng vô cùng lý trí biết được, chị anh đi theo người đàn ông này, không có hạnh phúc rồi!
"Dù sao, đừng uất ức bản thân." Mẹ Diêu ý vị sâu xa nói.
Diêu Bối Địch nhếch miệng cười gật đầu.
Một khắc kia hốc mắt hơi đỏ.
Đoạn hôn nhân này, vẫn luôn khiến cha mẹ khó chịu như vậy, thật ra thì cô cũng rất, không có cảm giác.
Cô cố gắng khống chế tâm tình của mình, không để cho mình lại nghĩ quá nhiều, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Tiếu Tiếu ngủ say, cho dù như thế nào, đoạn hôn nhân này ít nhất cho cô một cô con gái quan trọng như vậy, như thế nào cũng coi như đáng giá. @
Một đường đưa bọn họ trở lại biệt thự nhà họ Diêu, lại lái xe rời đi.
Cô đeo tai nghe bluetooth, gọi điện thoại, "Kiều Tịch Hoàn, hiện giờ tôi từ trong nhà đi tới nhà hàng, cô rời nhà chưa?"
"Ừ, sắp tới."
"Phòng bao Phượng Hoàng các."
"Tôi biết rõ."
"Được."
Sau khi Diêu Bối Địch cúp điện thoại, lại gọi điện thoại cho Cổ Nguyên, "Cổ Nguyên, cậu tới đâu rồi?"
"Tôi đã tới phòng ăn, lại nói có ba người chúng ta, cậu cần gì đặt phòng lớn như vậy?"
"Tiểu Khê thích, không phải sao?"
Bên kia trầm mặc.
"Tôi đang trên đường tới, cậu kêu nhân viên phục vụ lên đồ ăn trước đi."
"Ừ."
Cúp điện thoại, Diêu Bối Địch nghiêm túc lái xe.
Không biết tối nay sẽ có thu hoạch gì, cô chỉ hy vọng, tất cả đều là hạnh phúc là được.
...
Kiều Tịch Hoàn để Vũ Đại đưa cô đến mục tiêu xong, trực tiếp đi vào nhà hàng đồ ăn Trung Quốc đặc sắc "Khê Thủy nhân gia".
Nhân viên phục vụ nhiệt tình chào hỏi đưa cô tới phòng bao "Phượng Hoàng các".
Cô dừng chân ngoài cửa, nhìn người đàn ông đang ngồi bên trong, Cổ Nguyên.
Khóe miệng cô đột nhiên nở nụ cười.
Bố trí đầy đủ mọi thứ...
Cánh môi nhếch lên càng rõ ràng.
Bạn của cô, xem ra thật sự không ngốc.
Cổ Nguyên cúi đầu không có việc gì xem điện thoại di động giết thời gian chờ hai người khác, hình như cảm thấy một tầm mắt, vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn đứng ở ngoài cửa phòng bao, cười với mình.
Dung mạo của Kiều Tịch Hoàn rất xinh đẹp.
Giữa mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười, lộ ra cảm giác tốt đẹp không nói ra được, làm cho người ta vui tai vui mắt. di@en*dyan(lee^qu. donnn)
Dáng vẻ này rõ ràng không giống với dáng vẻ không tim không phổi của Hoắc Tiểu Khê có tướng mạo không xuất chúng, lại cứ cảm thấy, nụ cười treo trên mặt Kiều Tịch Hoàn sẽ thấy bóng dáng trên người Hoắc Tiểu Khê.
Là mình gặp ảo giác sao?
Hay là nói, người phụ nữ này thật sự chính là... Hoắc Tiểu Khê.
Tim bỗng nhiên, nhúc nhích không theo quy luật, khi nhìn Kiều Tịch Hoàn, không nói một chữ.
Kiều Tịch Hoàn lại tỏ vẻ vô cùng tự nhiên, cô đi vào, tự nhiên chọn vị trí chủ khách mình thích, sau khi ngồi xuống, chống cằm nhìn Cổ Nguyên, "Tôi cho rằng về sau anh không muốn nhìn thấy tôi."
Nói chuyện rõ ràng không che giấu, thẳng thắn đến vô cùng.
Cổ Nguyên giật giật mí mắt, "Tôi không hẹp hòi như vậy."
"Thật ra thì tôi cũng biết rõ." Kiều Tịch Hoàn cười đến càng thêm rộng rãi rồi.
Cổ Nguyên đảo mắt sang hướng khác.
Mỗi lần thấy Kiều Tịch Hoàn mỉm cười, cũng khiến cho anh không hiểu sao hơi cảm thấy... Không nói ra được tư vị.
Rất sợ đụng chạm vào, lại sợ mình đắm chìm.
"Không biết Bối Địch còn bao lâu?"
"Anh đây là, tránh né tôi sao?" Kiều Tịch Hoàn hỏi anh.
"Tôi chỉ cảm thấy, nếu mời khách, làm chủ nhân nên đến sớm một chút mới đúng quy củ!" Mỗi lần, vài ba lời, Cổ Nguyên cũng sẽ bị người phụ nữ này chọc giận.
"Tôi cũng cảm thấy vậy." Kiều Tịch Hoàn gật đầu đồng ý.
Cổ Nguyên thật sự không muốn khơi thông trao đổi với người phụ nữ da mặt dày vô địch này, anh cúi đầu nghịch điện thoại di động.
"Có phải đột nhiên cảm thấy, ban đầu tôi từ chối anh là đúng, anh nhìn anh vốn không giữ được tôi, làm không tốt còn có thể bị tôi làm tức chết." Kiều Tịch Hoàn hướng về phía anh ta, nói từng câu từng chữ.
Ngón tay chơi điện thoại di động của Cổ Nguyên lập tức cứng ngắc.
"Chúng ta trời sinh không thích hợp." Kiều Tịch Hoàn lặp lại lần nữa.
Cổ Nguyên giật giật ngón tay, "Ừ, chúng ta trời sinh không thích hợp! Cho nên tôi không nên cứ khăng khăng một mực tê tâm liệt phế yêu Hoắc Tiểu Khê, cho dù là cô ấy trước kia hay cô ấy bây giờ, tôi đều không nên yêu, cô nói là sao? Kiều Tịch Hoàn?"
Cổ Nguyên nhìn cô, kiềm chế tất cả các cảm xúc nhìn cô.
"Hay là nói, thật sao? HOẮC, TIỂU, KHÊ." Cổ Nguyên lặp lại lần nữa, rành mạch như vậy.
Thật sao?
Hoắc Tiểu Khê.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Cổ Nguyên, trầm mặc không nói một chữ.
← Ch. 163 | Ch. 165 → |