Thật sao? Hoắc Tiểu Khê (2)
← Ch.161 | Ch.163 → |
Editor: Puck - Diễn đàn
Sau khi Cố Tử Hàn để hành lý xuống, liền trực tiếp gõ cửa thư phòng Cố Diệu Kỳ.
"Đi vào." Bên trong thư phòng truyền đến giọng nói hơi nghiêm nghị của Cố Diệu Kỳ.
Cố Tử Hàn đi vào, vô cùng cung kính, "Cha, con đã từ nước Anh trở lại."
Mí mắt Cố Diệu Kỳ khẽ nâng, gần như không thèm ngó tới cung kính của Cố Tử Hàn, sắc mặt vẫn rất khó coi với Cố Tử Hàn, giọng tự nhiên không được tốt, "Hợp đồng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Là bị Tề Lăng Phong của Hoàn Vũ nhanh chân đến trước." Cố Tử Hàn gằn từng tiếng.
"Tề Lăng Phong? Nó bắt đầu nói về hạng mục này từ khi nào chứ?" Sắc mặt Cố Diệu Kỳ càng thêm khó coi.
Cố Diệu Kỳ ghét bỏ Tề Lăng Phong cho tới bây giờ đều biểu hiện trên mặt, chuyện này dường như là chuyện ăn sâu bén rễ.
"Con cũng không rõ ràng lắm. Tóm lại lần đầu tiên khi con đi thăm nhân vật mấu chốt của tập đoàn Áo Phỉ, đã nghe được, Tề Lăng Phong đã đi trước con một bước bàn chuyện hợp đồng với đối phương, phương án hợp đồng cơ bản giống với chúng ta, nghe nói điểm lợi nhuận thấp hơn chúng ta, thành ý biểu hiện càng thêm rõ ràng. Tập đoàn Áo Phỉ đã vào trước là chủ * lựa chọn Tề Lăng Phong, sau này cho dù con cố gắng thuyết phục cỡ nào dĩ nhiên không thay đổi được tình hình, cuối cùng khi đấu thầu công khai, tự nhiên rơi vào trong tay tập đoàn Hoàn Vũ, phương án của chúng ta với tập đoàn Áo Phỉ, lỡ mất dịp tốt." Từng câu từng chữ của Cố Tử Hàn vẫn như cũ vô cùng cung kính.
(*) vào trước là chủ: ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo.
"Lỡ mất dịp tốt..." Tâm tình Cố Diệu Kỳ rất không vui lặp lại bốn chữ này, ông cầm tách trà trước mặt lên uống một ngụm Long tỉnh thượng hạng, giống như đang điều chỉnh tâm tình của mình, không muốn biểu hiện được quá rõ ràng, nhất là khi ngồi vào vị trí này của ông, xử sự không sợ hãi mới là thái độ ôn hòa nhã nhặn mà ông nên có, ông nhướn mày nói với Cố Tử Hàn, "Con cảm thấy chuyện này, có kỳ quái?" die ennd kdan/le eequhyd onnn
"Con cảm thấy như vậy. Cảm giác khi Tề Lăng Phong đàm phán, chuyện gì cũng trước chúng ta một bước, chuyện gì cũng trội hơn chúng ta một chút. Tề Lăng Phong lớn lên từ nhỏ với con, anh ta có bao nhiêu khả năng có thể cân nhắc bao nhiêu sự việc là chuyện con rõ ràng nhất, anh ta có thể làm được đến trình độ này, con cũng không tin tưởng dựa vào thực lực của anh ta, lui một vạn bước coi như mấy năm nay năng lực của anh ta có tăng nhiều, nhưng cũng không thể đến mức phương án không có chỗ khác biệt với chúng ta, vẻn vẹn chỉ xuất sắc hơn chúng ta một chút như vậy, mức độ nắm bắt này con không tin là trùng hợp." Cố Tử Hàn nói ra suy nghĩ của mình, có vẻ bình tĩnh như vậy.
Cố Diệu Kỳ ngẩng đầu nhìn con trai mình Cố Tử Hàn đứng trước mặt, trong lòng cũng đang suy ngẫm những lời kia của Cố Tử Hàn.
Ngờ vực như vậy cũng không phải không có lửa làm sao có khói, khi đó ông nghe được thảo luận hợp đồng thất bại, cũng nghĩ tới có phải phương án bị tiết lộ đưa đến kết quả này không, cho nên chỉ nghe lời nói đơn giản mới vừa rồi của Cố Tử Hàn, cũng rất tự nhiên nghĩ tới chuyện này.
"Gọi Kiều Tịch Hoàn đi vào." Trầm mặc mấy phút, Cố Diệu Kỳ đột nhiên mở miệng.
Cố Tử Hàn nháy nháy mắt, "Lúc này, gọi chị ấy đi vào sao?"
"Sao vậy, con hoài nghi Kiều Tịch Hoàn." Cố Diệu Kỳ hỏi con trai.
Cố Tử Hàn không nói gì, hình như ngầm bằng lòng.
"Kiều Tịch Hoàn sẽ không khiêng đá đập chân mình." Có Diệu Kỳ gằn từng tiếng, "Con bé không phải người không cân nhắc hậu quả."
Giọng nói sao chắc chắn như vậy, khiến khoảnh khắc khi Cố Tử Hàn xoay người đen mặt tới cực điểm. dfienddn lieqiudoon
Kiều Tịch Hoàn mới đi làm vài ngày, đã nhận được đánh giá như vậy của Cố Diệu Kỳ?!
Anh đi làm ở công ty nhiều năm như vậy, lại hoàn toàn không nhận được tán thành của Cố Diệu Kỳ từ trong nội tâm!
Nghĩ tới đây.
Cố Tử Hàn khẽ bóp ngón tay chặt hơn.
Khi anh đi xuống lầu, hình như Kiều Tịch Hoàn xem ti vi đến mệt mỏi chuẩn bị trở về phòng, vừa đi lên cầu thang, thấy Cố Tử Hàn từ trong thư phòng của Cố Diệu Kỳ đi ra, trên người tản mát ra khí lạnh như vậy, dưới trời hè lửa nóng bừng bừng hình như có thể đông lạnh ra băng, Kiều tịch Hoàn thầm nghĩ, năm đó Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân lấy tên cho Cố Tử Hàn, chính là để cho anh ta, không dễ đến gần đi.
Quả nhiên.
Cái tên có hiệu ứng hiện lên vô cùng rõ ràng.
"Cha kêu cô đi thư phòng." Cố Tử Hàn nói.
"A." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
Hình như đã sớm có dự đoán.
Cố Tử Hàn nhíu chặt mày.
Càng ngày càng cảm thấy, xảy ra sự tình này, chính là do Kiều Tịch Hoàn cố ý sắp xếp.
Anh xoay người sải bước đi phía trước.
Kiều Tịch Hoàn đuổi theo bước chân của Cố Tử Hàn, đi vào thư phòng.
Hai người một trước một sau đi vào, đóng cửa thư phòng.
Lúc Cố Tử Thần đi từ phòng ngủ ra đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Anh thu hồi tầm mắt, đẩy xe lăn đi tới thang máy.
Kiều Tịch Hoàn, đường là do cô chọn, kết quả cuối cùng như thế nào, đó chính là tạo hóa của cô.
...
Trong thư phòng Cố Diệu Kỳ.
Cố Tử Hàn và Kiều Tịch Hoàn chia ra ngồi đối diện Cố Diệu Kỳ, trước khi Cố Diệu Kỳ còn chưa mở miệng nói chuyện, hai người cũng tự giác đều không chủ động nói một chữ, đây là tôn trọng Cố Diệu Kỳ.
Không gian trầm mặc một lúc, Cố Diệu Kỳ đột nhiên mở miệng nói với Kiều Tịch Hoàn, "Tử Hàn nói hợp đồng đi nước Anh có người tiết lộ bí mật thương mại của chúng ta, chuyện này con thấy như thế nào?"
Trên mặt Kiều Tịch Hoàn thoáng qua vẻ kinh ngạc, nhìn không giống như giả bộ. Cô quay đầu nhìn Cố Tử Hàn, lại quay đầu về phía Cố Diệu Kỳ, "Cha và Tử Hàn có ý là, công ty chúng ta có nội gián?! Nếu quả thật như thế, con đề nghị cha điều tra kỹ, chuyện này không chỉ có tổn hại cực lớn cho công ty chúng ta, tổn hại lợi ích của chúng ta tiện nghi cho người khác, đồng thời cũng là chuyện luật pháp không cho phép, chúng ta có thể kiện người này ra tòa." die, n; da. nlze. qu;ydo/nn
Kiều Tịch Hoàn nói rất nghiêm trọng.
Cố Tử Hàn không hề có một chút biến hóa sắc mặt nào.
Người này quả nhiên rất có khả năng giả bộ.
"Con cảm thấy sẽ là ai?" Cố Diệu Kỳ hỏi cô.
Kiều Tịch Hoàn không ngốc, biết giờ phút này Cố Diệu Kỳ thật ra đang thử dò xét cô. Cô cau mày suy nghĩ sâu xa, nhìn dáng vẻ giống như đang cố nhớ lại tất cả tiến trình và kết quả của phương án này, cô vừa lẩm bẩm vừa suy xét nhớ lại, "Ban đầu hợp đồng này do Tử Hàn phụ trách, sau đó chính là do con tới khai đao, nhân viên tham dự hợp đồng đều do con tự mình tuyển ra từ các ban ngành, thời gian ở trong công ty không ngắn, cũng là người có thể đáng tin cậy, hơn nữa kết quả phương án cuối cùng của hợp đồng chỉ có con, thư ký Milk của con và a Miêu phụ trách viết phương án này có. Nhưng con đều tin tưởng hai người này, dám dùng ngực bảo đảm bọn họ là người không biết làm chuyện như vậy... Trừ đó ra. Đúng rồi, Tử Hàn, không phải ban đầu chú kêu thư ký Diệp Mị của chú sao chép một bản hợp đồng này sao? Cô ta có thể..."
"Chị đang hoài nghi tôi?!" Giọng Cố Tử Hàn cực kỳ lạnh lùng, "Diệp Mị là thư ký của tôi, tất cả mọi chuyện đều do tôi căn dặn mới làm, chị nói như vậy hay là đang hoài nghi tôi?!"
"Tử Hàn chú không cần quá kích động, tôi chỉ suy luận bình thường mà thôi. Sao chú lại kích động như vậy, ngược lại hơi..." Kiều Tịch Hoàn cố ý không nói tiếp. Dáng vẻ muốn nói lại thôi như vậy, rõ ràng càng khiến cho người ta suy nghĩ sâu xa.
Sắc mặt Cố Tử Hàn càng thêm khó coi hơn rồi, "Chị dâu, bản thân tôi đi làm ở Cố thị không phải chỉ một hai năm, cũng không phải một hai tháng như chị, bản thân tôi ở Cố thị nhiều năm như vậy, cho tới nay đều cần cù chăm chỉ nghiêm túc làm việc, bị chị oan uổng như vậy, tôi thật sự khó có thể tiếp nhận!"
"Tôi không hoài nghi chú." Kiều Tịch Hoàn giải thích, "Tôi chỉ nói rằng, có thể xuất hiện khả năng này hay không, là bởi vì bên chỗ Diệp Mị có sơ sót..."
"Diệp Mị sẽ không sơ sót. Tôi rất rõ ràng năng lực của cô ấy." Cố Tử Hàn nói như đinh chém sắt.
Cố Tử Hàn rất ít khi phản bác ai ngay mặt tới mức cực đoan như vậy.
Kiều Tịch Hoàn cười thầm.
Chắc chính là, trong lòng có quỷ đi.
Thật ra thì nếu thật sự điều tra ra, cuối cùng bại lộ, Cố Tử Hàn và Kiều Tịch Hoàn cùng với Diệp Mị đều không thoát khỏi liên quan, mấy người đều âm thầm động tay động chân ở đây, nhưng hiện giờ Kiều Tịch Hoàn dám nói Cố Tử Hàn như vậy chính là đã nghĩ tới Cố Tử Hàn không dám tra cứu chuyện này, chân chính tra cứu ra, người bị bắt ra ngoài đầu tiên chính là bản thân anh ta, anh ta không ngu xuẩn đến mức thật sự đào hố vùi mình vào.
Cho nên, sở dĩ Cố Tử Hàn cố ý nói có nội giản, chỉ vì muốn tìm một cái cớ có lợi cho vụ đàm phán hợp đồng thất bại lần này của mình mà thôi, tuyệt đối không nghĩ tới sẽ bắt "Nội gián" chân chính này ra.
"Như vậy, Tử Hàn cảm thấy sẽ là ai?" Kiều Tịch Hoàn hỏi anh ta, vứt vấn đề lại cho anh ta.
Cố Tử Hàn cười lạnh một tiếng, "Nếu như biết rõ, chị cảm thấy người kia có thể tiêu dao nán lại Cố thị sao?"
"Cũng đúng." Kiều Tịch Hoàn phụ họa.
← Ch. 161 | Ch. 163 → |