Lấy hôn nhân làm danh nghĩa trả thù (tt)
← Ch.159 | Ch.161 → |
Editor: Puck - Diễn đàn
Kiều Tịch Hoàn ngủ một giấc ngủ nướng thật lớn.
Tỉnh dậy, chính là buổi tối.
Cô mơ mơ màng màng đứng lên từ trên giường, sảng khoái tinh thần khó có được như vậy.
Rất lâu, dù gặp phải chuyện lớn bằng trời gì, cô cũng có thể dùng giấc ngủ tới lắng động tâm tình của mình.
Cô nhảy bật dậy từ trên giường, thật sự là nhảy, sau đó nhảy nhảy nhót nhót đi vào phòng tắm rửa mặt.
Chuẩn bị tốt cho mình, cô mở cửa phòng xuống lầu.
Hiện giờ đúng là thời gian ăn cơm, người nhà họ Cố đã ngồi quanh bàn ăn cơm.
Người giúp việc nhìn cô vội vã chào hỏi, "Đại thiếu phu nhân muốn dùng bữa sao?"
Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
Tiêu sái tự nhiên đi tới bàn cơm.
Không khí trong bữa cơm vô cùng đè nén, Kiều Tịch Hoàn nhìn người một bàn, dường như có chuyện không vui xảy ra?!
Cô rất thông minh không chủ động hỏi han, làm không tốt không cẩn thận chạm tới bãi mìn của ai đó, được không bù nổi mất.
"Chị dâu vẫn có thể khớp thời gian, vừa đến giờ cơm liền tỉnh." Giọng Ngôn Hân Đồng hơi âm dương quái khí nói.
"Quả thật ngủ quên, con vốn không nghĩ tới ngủ thẳng tới tận bây giờ, cha mẹ, lần sau con sẽ chú ý." Kiều Tịch Hoàn cũng không cãi lại lời Ngôn Hân Đồng, khéo léo nhận sai. die nd da nl e q uu ydo n
Tề Tuệ Phân cẩu thả nói qua, "Mệt mỏi nhiều ngày như vậy nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nhà chúng ta cũng không phải gia đình máy móc gì đó, một vài người chút tình người cũng không có."
Những lời này, ngược lại nói khiến Ngôn Hân Đồng đỏ mặt lên.
Kiều Tịch Hoàn không tự chủ nở nụ cười nhạt.
Ai bảo Ngôn Hân Đồng không biết nhìn sắc mặt mà làm, mấy ngày nay cô mới xử lý xong chuyện lớn như vậy, dù có như thế nào, người thông minh một chút đều biết rõ cô được cưng chiều, nên theo cô, Ngôn Hân Đồng thiếu kiên nhẫn đi ngược hướng như vậy, xứng đáng như thế.
"Vụ tập đoàn Áo Phỉ..." Khi Cố Diệu Kỳ đang ăn cơm, đột nhiên quay đầu lại nói với Kiều Tịch Hoàn, "Không bàn tiếp."
Kiều Tịch Hoàn âm thầm cười một tiếng.
Cô dĩ nhiên biết không bàn tiếp.
Nhưng vào giờ phút này, trên mặt lại tỏ vẻ vô cùng giật mình, "Sao lại như vậy? Chúng ta đều đã hạ lợi nhuận xuống điểm kia! Hơn nữa thành ý của chúng ta tuyệt đối sẽ không kém hơn bất kỳ đối thủ cạnh tranh nào của chúng ta, làm sao có thể không bàn tiếp được?"
Kiều Tịch Hoàn tỏ vẻ hơi kích động.
Càng kích động, càng tỏ vẻ mức độ kinh ngạc đối với vụ này của mình.
Sắc mặt Cố Diệu Kỳ vừa sa sầm lại nặng nề, "Xế chiều hôm nay Tử Hàn chỉ gọi điện thoại nói kết quả, tình huống cụ thể, ngày mai sau khi nó trở lại mới biết."
"Rốt cuộc xảy ra tình huống gì? Con vẫn cho rằng vụ này tất nhiên làm được. Con thậm chí còn chuẩn bị phương án marketing tiêu thụ một loạt, chuẩn bị sau khi vụ này xác định, sẽ từ từ báo lại cho cha." Kiều Tịch Hoàn nói vô cùng tiếc hận. @
Càng nói như vậy, càng hung hăng kích thích Cố Diệu Kỳ.
Quả nhiên, Cố Diệu Kỳ giận đến ngay cả cơm cũng ăn không vô, ông cũng hơi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói tiếp, "Cha không nói nhiều về năng lực bình thường của Tử Hàn, lần này có thể ở điểm mấu chốt như vậy mà như xe bị tuột xích. Cha thật sự hoài nghi nhiều năm ở Cố thị vun trồng nó như vậy, hoàn toàn uổng phí hơi sức."
"Cha, có lẽ Tử Hàn có tình huống đặc biệt gì đó..." Ngôn Hân Đồng nói xen vào, giống như muốn làm gì đó vì ông xã của mình.
"Bản thân con lòng dạ đàn bà biết gì về chuyện kinh doanh." Cố Diệu Kỳ vốn có tâm tình không tốt với Ngôn Hân Đồng, nghe Ngôn Hân Đồng nói xen vào, tâm tình càng tồi tệ hơn, nói chuyện cũng liền thẳng thắn không hề che giấu chút nào.
Ngôn Hân Đồng chu mỏ, lại không dám mở miệng.
Nhưng mà trong lòng như thế nào cũng giận.
Kiều Tịch Hoàn cũng là phụ nữ, tại sao chị ta có thể tham dự vào đó nói ra quan điểm của mình, tai sao cô lại bị bài trừ như vậy!
Kiều Tịch Hoàn đảo mắt nhìn Ngôn Hân Đồng, nhìn cô ta không hề có cách nào che giấu ánh mắt ác độc.
Thật ra thì cô cũng không quá quan tâm chuyện Ngôn Hân Đồng hận cô như vậy, hơn nữa cô quả thật không có cách nào để khiến cho Ngôn Hân Đồng không hận mình.
Lòng tự ái của người phụ nữ này siêu mạnh, tuyệt đối không thể nhìn người khác tốt hơn mình, hơn nữa lấy trước kia Kiều Tịch Hoàn từng bị cô ta bắt nạt, hiện giờ ngược lại dẫm trên đầu cô ta, đừng nói Ngôn Hân Đồng, người bình thường chắc cũng khó tiếp nhận.
Cho nên muốn để cho Ngôn Hân Đồng không đối địch với mình thật sự như nói chuyện nghìn lẻ một đêm.
Cô cũng khó mà lãng phí thời gian đi làm chuyện uổng phí tâm cơ của mình.
"Cha, cha cũng đừng tức giận, chờ ngày mai Tử Hàn trở về rồi hỏi han tình huống kỹ càng một chút. Một hợp đồng mà thôi, sau này vẫn còn nhiều cơ hội mà." Kiều Tịch Hoàn khuyên lơn. di@en*dyan(lee^qu. donnn)
Cố Diệu Kỳ rõ ràng cho thấy lời của Kiều Tịch Hoàn dễ nghe hơn nhiều, "Bằng không cũng không có cách nào khác, ngài mai xem Tử Hàn định giải thích với cha như thế nào."
Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
Cố Diệu Kỳ đúng là vẫn còn không bỏ được, không nhịn được lại nói, "Nếu ban đầu để cho con đi, không chừng sẽ không xuất hiện tình huống như vậy. Tử Hàn lần này thật sự quá làm cho cha thất vọng, quay đầu lại cha nghĩ cha cũng cần phải suy tính thật kỹ, chức vị bây giờ của nó, có phải ở trong phạm vi năng lực của nó không."
"Diệu Kỳ, như vậy không tốt lắm dâu, dù thế nào Tử Hàn đã làm nhiều năm như vậy, ông đột nhiên cách chức của nó, tự ái cũng nó sẽ không chịu nổi." Tề Tuệ Phân cũng không nhẫn nại được bắt đầu nói xen vào.
"Tôi đã nói đang suy nghĩ rồi, bà cũng không cần quan tâm bậy bạ. Đại trượng phu chính là phải co được giãn được, chuyện về công ty, bà cũng không cần nói xen vào, tôi có chừng mực hơn bà." Cố Diệu Kỳ lạnh lùng nói.
Tề Tuệ Phân mấp máy môi, cuối cùng vẫn không dám nhiều lời thêm.
Chuyện Cố Diệu Kỳ quyết định, không ai có thể ngăn cản được.
8
Bữa cơm tối này, mấy nhà vui mừng mấy nhà lo.
Dù sao, Kiều Tịch Hoàn là vui mừng.
Âm thầm vui mừng.
Sau khi ăn cơm tối xong, người một nhà ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách xem ti vi, không khí một lần nữa rất yên tĩnh.
Cả quá trình, mọi người cũng thức thời không tiết tục bàn luận chuyện phát sinh trên công việc trước mặt Cố Diệu Kỳ.
Cố Diệu Kỳ xem trong chốc lát, giống như không có tâm tình gì đi lên lầu.
Tề Tuệ Phân nhìn Cố Diệu Kỳ rời đi đầu tiên, vội vàng quay đầu nói với Kiều Tịch Hoàn, "Vụ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao cha con lại thất vọng như vậy." die ennd kdan/le eequhyd onnn
"Là một phương án vốn rất có sức cạnh tranh, là lấy được vụ nước Anh tiến vào xâm nhập thương trường Thượng Hải, chúng con đã bàn luận rất lâu, tất cả các chi tiết đều cân nhắc vô cùng hoàn mỹ, cho nên đánh giá đặc biệt cao về vụ này. Tử Hàn đột nhiên nói hợp đồng không bàn tiếp được, cha khó tránh khỏi cũng hơi không thể tiếp nhận được. Chỉ có thể chờ Tử Hàn trở về giải thích tử tế, bằng không đoán chừng như thế nào cha cũng không thông được." Kiều Tịch Hoàn hơi tiếc nuối nói.
"Nhất định có nguyên nhân đặc biệt, Tử Hàn có thể làm như vậy, sao có thể xảy ra không may." Ngôn Hân Đồng ở bên cạnh vội vàng nói xen vào.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Ngôn Hân Đồng, cũng theo lời cô ta nói, "Ừ, năng lực của Tử Hàn vẫn phải có. Cho nên chúng con đều nghĩ, có thể đột nhiên gặp phải tình huống đặc biệt mà chúng con không cân nhắc tới."
"Nhất định là như vậy, mẹ, mẹ phải khuyên nhủ cha, không thể để cho hủy bỏ Tử Hàn toàn bộ như vậy, mẹ cũng nhìn trong mắt, Tử Hàn vốn dâng hiến cả bản thân mình cho công ty, không thể bởi vì một hợp đồng nhỏ liền hủy bỏ toàn bộ công lao của anh ấy." Ngôn Hân Đồng càng nói càng kích động.
"Được rồi được rồi, không phải chỉ có một mình con lo lắng, không phải mọi người đang hỏi tình hình sao?! Tính cách láu ta láu táu như vậy, cũng không biết Tử Hàn là người chín chắn như vậy, sao chịu được con!" Tề Tuệ Phân tức giận nói.
Ngôn Hân Đồng khó chịu ngậm miệng.
Lúc này Kiều Tịch Hoàn rất tốt lấy lòng mở miệng, "Mẹ, mẹ cũng đừng lo lắng, nếu như con vẫn có thể tới công ty đi làm, con sẽ khuyên nhủ cha, dù thế nào Tử Hàn đã làm ở công ty lâu như vậy, tất cả nghiệp vụ đều rất quen thuộc, những người khác không có khả năng này, bây giờ cha có thể chỉ nói lẫy thôi."
"Quay đầu lại, con thật sự phải khuyên nhủ cha con nhiều hơn, hiện giờ trong nhà này trừ Tử Hàn ra, cũng chỉ có con mới có thể có khả năng nói chuyện công ty với ông ấy." Tề Tuệ Phân vội vàng nói.
Kiều Tịch Hoàn gật đầu, "Cho dù cuối cùng cha có nghe hay không, con đều sẽ nói. Mẹ yên tâm đi."
Tề Tuệ Phân vui mừng gật đầu.
Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên cười.
Cố Tử Hàn.
Chuyện tự chui đầu vào rọ như vậy, không biết anh nằm trong quan tài này, có nằm yên ổn?!
← Ch. 159 | Ch. 161 → |