Vay nóng Tinvay

Truyện:Hào Môn – Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! - Chương 134

Hào Môn – Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Hiện có 313 chương (chưa hoàn)
Chương 134
Cô cũng có thể tùy ngộ nhi an (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-313 )

Siêu sale Shopee


Editor: Puck

"Được rồi được rồi, em đừng kéo xa cho chị." Diêu Bối Địch thật sự không chịu nổi cậu em trai cởi mở của mình, nói sang chuyện khác, "Bản thân suy nghĩ thật kỹ nói sao với cha đi, chị đi về trước đây."

"Em đưa chị về."

"Không cần."

"Em vẫn đưa chị về thôi, chị một phụ nữ như vậy, lỡ như thế nào, anh rể sẽ càng không muốn chị." Diêu Bối Khôn không có chừng mực.

Diêu Bối Địch đưa mắt nhìn em trai, im lặng.

Diêu Bối Khôn lôi kéo Diêu Bối Địch đi ra khỏi biẹt thự, sau đó lái xe đưa cô về.

Dọc theo đường đi, hai chị em vừa nói vừa cười.

Tính tình của Diêu Bối Khôn khác Diêu Bối Địch một trời một vực.

Nhà họ Diêu là thế gia truyền thống, hơi thở thư hương rất rõ ràng, Diêu Bối Địch như người nhà họ Diêu, đại gia khuê tú điển hình, cô gái ngoan ngoãn. Mà Diêu Bối Khôn thì hoàn toàn phá vỡ nho nhã lịch sự của người nhà họ Diêu, nghịch ngợm gây sự, gây chuyện thị phi, chưa bao giờ làm theo lẽ thường, từ nhỏ đến lớn không biết thu dọn bao nhiêu cục diện rối rắm cho, khó khăn lắm mới đưa được nước ngoài hai năm lại bị đuổi trở lại, nhất định chính là một mũi gai trong lòng cha Diêu mẹ Diêu, như mắc ở cổ họng.

Diêu Bối Khôn đưa Diêu Bối Địch tới dưới lầu chung cư, "Em không lên lầu với chị."

"Ừ, tự em lái xe về cẩn thận một chút." Diêu Bối Địch quan tâm nói.

"Vâng." Diêu Bối Khôn gật đầu, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì hỏi, "Bình thường mấy giờ anh rể về nhà?"

Diêu Bối Địch nhìn em trai, hồi lâu, "Em có thể không đề cập đến anh ta không?"

"Bình thường anh ta đều ở Đỉnh Hạo Hãn?"

Diêu Bối Địch không chịu nổi, "Về sớm một chút."

Diêu Bối Khôn nhún nhún vai, lái xe, lại chạy thẳng tới Đỉnh Hạo Hãn.

Đỉnh Hạo Hãn vẫn sôi động như trong ấn tượng của anh, khắp nơi người người tấp nập, chỉ có điều thiết bị lắp đặt càng thêm xa hoa mà thôi.

Anh dựa vào cảm giác đi vào bên trong, bước chân dừng lại, nhìn hai người mặc âu phục màu đen trước mặt, "Tôi tìm Tiêu Dạ."

"Cậu là ai?"

"Tôi là Diêu Bối Khôn." Diêu Bối Khôn nói thẳng.

"Có quan hệ như thế nào với đại ca của chúng tôi?"

"Tôi là em trai ruột của bà xã anh ta." Diêu Bối Khôn hơi bốc lửa.

Âu phục màu đen nhíu mày một cái, "Cậu chờ một chút."

Diêu Bối Khôn không có việc gì đứng ở đó chờ.

Chỉ chốc lát sau, âu phục màu đen đi ra, nói, "Đại ca chúng tôi nói, không gặp cậu."

"Cái gì?! Anh nói Tiêu Dạ không gặp tôi?!" Hình như Diêu Bối Khôn hơi không tin tưởng.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của âu phục màu đen không hề có vẻ dư thừa, cũng không bằng lòng nói thêm một câu.

Diêu Bối Khôn khó chịu tột bậc, định cậy mạnh xông qua âu phục màu đen vọt vào.

Âu phục màu đen giống như vách tường, vẫn không nhúc nhích.

Diêu Bối Khôn tức hộc máu, những người này đều ăn gì mà lớn, hơi sức kinh người như vậy, trên người như sắt thép, một phát này thiếu chút nữa đụng chết mình. Anh nhìn chung quanh một chút, khi bản thân thật sự không thể cậy mạnh đi vào thì hắng giọng quát lên, "Tiêu Dạ, em là Diêu Bối Khôn, em muốn gặp anh, em tìm anh có chuyện.."

Không ai để ý đến anh.

Anh lại gào lên lần nữa, "Tiêu Dạ, em biết rõ anh ở đây quyến rũ phụ nữ, em sẽ không nói cho chị em biết..."

Như cũ, không ai để ý đến anh.

"Tiêu Dạ, chúng ta đều là đàn ông, anh có bản lĩnh ra đây chúng ta đơn đấu, ẩn núp như vậy tính là cái khỉ gì..."

"Bịch bịch." Âu phục màu đen rốt cuộc không nhịn được, một phát đánh qua.

Diêu Bối Khôn bị đánh ngã trên đất, không nhúc nhích.

Anh khẽ đảo mắt, hung hăng nhìn âu phục màu đen trước mặt.

Âu phục màu đen ngồi xổm xuống chuẩn bị khiêng cậu ta lên ném ra ngoài thì Diêu Bối Khôn đột nhiên lật người, dưới tình huống âu phục màu đen không để ý, vọt vào trong hành lang, đẩy cánh cửa trong cùng kia ra.

Bên trong cửa, Tiêu Dạ ngồi trên ghế sa lon, hai chân vắt chéo hút thuốc, bên cạnh có người phụ nữ đang nằm, nhìn qua hơi quen mắt.

Tiêu Dạ nhìn Diêu Bối Khôn tròng mắt hơi nâng lên.

"Tại sao anh không gặp em." Diêu Bối Khôn khó chịu.

Trên người vừa mới bị đánh một quyền, thiếu chút nữa không đau chết.

Chân mày Tiêu Dạ nhếch lên, "Tôi có lý do gì để gặp cậu?"

"Anh... Này, đừng đụng vào tôi." Diêu Bối Khôn định mở miệng nói gì nữa thì âu phục màu đen tới khiêng anh lên. dieendaanleequuydonn

Tiêu Dạ khoát tay áo.

Âu phục màu đen lui ra.

Diêu Bối Khôn thở phào nhẹ nhõm, sải bước đi về phía Tiêu Dạ, đi tới trước mặt anh, "Em đã nghĩ rồi, về sau em đi theo anh làm việc."

Tiêu Dạ hung hăng hít một hơi thuốc, dập tắt tàn thuốc cuối cùng, khẽ đầy nữ nhân bên cạnh ra, đứng lên từ trên ghế sa lon, anh cao hơn Diêu Bối Khôn, dáng người vạm vỡ nhiều lắm, nhìn qua khí thế mãnh liệt chút, anh nhìn Diêu Bối Khôn từ trên cao xuống, "Cậu tốt nghiệp đại học?"

"Em nghỉ học."

"Tôi nhỡ được năm đó khi cậu đi Mỹ tôi đã nói, chờ cậu tốt nghiệp rồi lại nói."

"Mẹ nó! Anh một xã hội đen, chẳng lẽ cũng cần xem bằng cấp?!" Diêu Bối Khôn không chịu được, bùng nổ.

Chân mày Tiêu Dạ nhíu chặt.

"Xã hội đen không phải đánh nhau sao? Chỉ cần em có thể đánh nhau là được." Diêu Bối Khôn nhìn anh.

"Đánh nhau?" Tiêu Dạ nhìn cánh tay gầy chân gầy, khinh thường nói, "Cậu có thể đánh thắng ai?!"

"Tôi cmn nhìn không ưa anh từ lâu rồi, Tiêu Dạ. Đừng cho rằng tôi thường thức anh, tôi liền có thể dung túng cho anh làm những chuyện này bao nhiêu năm như vậy với chị tôi, thừa dịp này, tôi phải lấy lại công đạo vì chị tôi." Nói xong, Diêu Bối Khôn vung quả đấm lên về phía mặt Tiêu Dạ.

Tiêu Dạ tay mắt lanh lẹ, dùng sức một phát túm được tay Diêu Bối Khôn, dùng sức một phát nữa đẩy Diêu Bối Khôn ra ngoài, ít nhất ngoài hai thước.

Diêu Bối Khôn không hề dừng lại, tay chân không có bài bản gì cùng sử dụng đánh nhau với Tiêu Dạ.

Đánh đến kịch liệt.

Thật ra thì căn bản là Diêu Bối Khôn đánh, Tiêu Dạ đang đùa mà thôi.

Diêu Bối Khôn đánh đến bị vết thương chằng chịt, Tiêu Dạ giống như chỉ thờ ơ lạnh nhạt. die~nd a4nle^q u21ydo^n

Cũng không biết trải qua bao lâu.

Đại khái Diêu Bối Khôn đánh cũng đủ mệt, đặt mông ngồi xuống đất, không nhúc nhích, cả người cũng đau muốn chết, hình như nhiều lần còn đụng phải bàn trà, da đầu cũng rách.

Anh thở hổn hển, "Đừng đánh, em đi về."

Nói định đi về, nhưng không hề có dấu hiệu đứng lên.

Cả người anh vừa mệt vừa đau.

Tiêu Dạ lạnh lùng nhìn Diêu Bối Khôn, cầm áo khoác vắt bên cạnh lên mặc vào, nhướn mày về phía Diêu Bối Khôn, "Đi bệnh viện."

"Em không đi... Này, anh nhẹ một chút, đau chết, mẹ nó, anh có thể nhẹ một chút không, có phải lúc ở trên giường cũng thô lỗ với chị em như vậy không... Mẹ nó, anh đừng đánh vào mặt em, em còn muốn tán gái..."

Một đường kêu to, không ngừng lải nhải.

Lôi Lôi nhìn Tiêu Dạ rời đi, cũng vội vàng đuổi theo bước chân đi ra ngoài.

Cậu thanh niên này là em trai của Diêu Bối Địch, thật ra thì cô không nhớ được, chỉ có điều dáng dấp quá giống Diêu Bối Địch, một cái có thể hồi tưởng lại.

Sắc mặt cô hơi không tốt.

Thằng nhóc thúi này, cảm giác Tiêu Dạ không khỏi tương đối để ý đến cậu ta.

Bởi vì là em trai của Diêu Bối Địch? Hay thuần túy thưởng thức thằng nhóc hư hỏng này?!

Thưởng thức?!

Không hề có khí phách, sao có thể thưởng thức?!

Sắc mặt Lôi Lôi lạnh lẽo, đi theo lên xe Tiêu Dạ, ngồi chung xe đưa Diêu Bối Khôn đi bệnh viện.

Ở trên xe Diêu Bối Khôn cũng không hề ngừng nghỉ.

Sắc mặt Tiêu Dạ trừ khó coi ra, cũng không lộ vẻ gì khác.

Lôi Lôi nhiều lần không chịu nổi định quát Diêu Bối Khôn, cuối cùng vẫn nhịn, một đường phiền chán chịu đựng.

Sau khi tới bệnh viện, Diêu Bối Khôn lại gào khóc thảm thiết một trận khi băng bó tiêu độc, Lôi Lôi và Tiêu Dạ đứng bên cạnh, bệnh viện coi như yên tĩnh, từng ánh mắt khác thường bắn tới, Lôi Lôi cảm thấy thể diện thật sự vứt đủ rồi. die nda nle equ ydo nn

Tại sao là em trai của Diêu Bối Địch, cô lại ở đây mất mặt xấu hổ.

Càng nghĩ càng khó chịu, xoay người nói với Tiêu Dạ, "Dạ, em hơi mệt, đi về trước, anh cùng với, em trai đi."

"Ai là em trai của chị, không biết xấu hổ." Diêu Bối Khôn vốn đang kêu khóc đột nhiên quay đầu nói.

Sắc mặt Lôi Lôi lại khó coi.

Tiêu Dạ không tỏ vẻ gì, chỉ gật đầu một cái, "Ừ, em về trước đi."

"Ngày mai lại tới tìm anh."

"Ừ."

Lôi Lôi sải bước rời đi.

Tiêu Dạ nhìn Diêu Bối Khôn, nhỏ giọng nói, "Được rồi, mục đích của cậu đã đạt tới."

Diêu Bối Khôn toét miệng hung hăng cười, "Đã nhiều năm như vậy, sao tài nghệ thưởng thức của anh còn kém thế?! Thật sự không biết chị em kém cô ta ở điểm nào?!"

Gương mặt Tiêu Dạ lạnh lùng không lên tiếng.

Diêu Bối Khôn cũng không nói thêm nữ, dù sao nói nhiều rồi, vẫn như vậy.

Sau khi băng bó xong, Tiêu Dạ đưa Diêu Bối Khôn trở về.

"Mặt này của em mà về nhà không bị cha cắt một chân mới lạ, em muốn đi nhà anh chị tránh mấy ngày." Diêu Bối Khôn tự nhiên nói.

Tiêu Dạ nhíu mày một cái.

"Làm cái gì, em đi nhà chị em, có gì không thể sao? Diêu Bối Khôn mặt dày mày dạn.

Tiêu Dạ thật sự lười nhiều dài dòng thêm với Diêu Bối Khôn, kêu tài xế trở về chung cư.

Lúc bọn họ trở về, trong nhà hoàn toàn yên tĩnh.

Cho tới bây giờ Diêu Bối Khôn đều không phải là người yên tĩnh, vừa vào phòng khách đã kêu to, "Chị, em tới đây, chị mau xuống đây."

Âm thanh vang dội.

Đáng lẽ Diêu Bối Địch đang ngủ thiếp đi, nghe giọng nói, mơ mơ màng màng rời giường, thậm chí ngay cả dép cũng không mang, chân không đi trên sàn nhà, tóc tai rối loạn, áo ngủ cũng rộng lùng thùng, nhìn qua hình như ý thức không hề rõ ràng đi từ lầu hai xuống. d1en d4nl 3q21y d0n

Cô kinh ngạc nhìn Tiêu Dạ, nhìn Diêu Bối Khôn trên mặt đều vết thương, cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Diêu Bối Khôn đã nói thẳng, "Chị, trước mặt em trai chị, cần ăn mặc hấp dẫn như vậy sao?"

Diêu Bối Địch không giải thích được, đột nhiên chợt hoàn hồn, cúi đầu nhìn áo ngủ bằng tơ tằm như ẩn như hiện của mình, những áo ngủ này đều vì cho rằng mình có thể xảy ra chút gì đó với Tiêu Dạ nên cố tình mua, đây là lần đầu tiên bị Tiêu Dạ nhìn thấy, lại còn dưới tình huống lúng túng như vậy... Hơn nữa giờ phút này dây áo ngủ của cô đã tụt xuống dưới bả vai, lộ ra áo ngực màu đen, cùng với một mảng da thịt lớn trắng nõn, hấp dẫn nói không nên lời...

Diêu Bối Địch vội vàng ôm lấy thân thể mình, nhanh chóng chạy lên lầu hai.

Cả người cũng không tốt!

Diêu Bối Khôn nhìn dáng vẻ Diêu Bối Địch, "Ngốc như vậy, không trách được không khiến người ta vui mừng."

"Sao cậu nói nhảm nhiều vậy?" Tiêu Dạ rốt cuộc không nhịn được, lạnh lùng nói.

Mắt Diêu Bối Khôn trợn trắng, sau đó nhanh chóng đi lên lầu hai.

Tiêu Dạ không nhanh không chậm cùng đi lên lầu hai, đẩy cửa phòng của mình, nhìn Diêu Bối Khôn thảnh thơi vui vẻ nằm trên giường của anh, vẻ mặt đương nhiên. Nhìn anh còn rất tự nhiên nói, "Em ngủ trong phòng này."

"Đây là phòng của tôi!" Tiêu Dạ cắn răng nghiến lợi.

"Anh không ngủ chung với chị của em?!"

Tiêu Dạ không nói lời nào.

"Anh là Liễu Hạ Huệ sao?" Diêu Bối Khôn nhìn anh.

Tiêu Dạ lạnh lùng nhìn cậu ta.

"Vóc người của chị em tốt như vậy..."

Tiêu Dạ trực tiếp đi tới, nhướn mày nhìn cậu ta, trực tiếp ném cậu ta ra ngoài.

"Tiêu Dạ, anh tìm đường chết à, ném em ra ngoài, ông đây cũng không phải đồ bỏ đi!" Diêu Bối Khôn gào lên giận dữ.

Diêu Bối Địch thay bộ đồ từ phòng ngủ ra ngoài, liền nhìn thấy Diêu Bối Khôn ngồi ngoài cửa phòng Tiêu Dạ, mắng to.

"Em đừng náo loạn có được không?" Diêu Bối Địch trợn trắng mắt.

"Chị nói người đàn ông này sao khiến cho người ta ghét như vậy, chị dứt khoát ly hôn với anh ta đi." Diêu Bối Khôn khó chịu đứng dậy từ dưới đất.

Diêu Bối Địch không muốn dây dưa vấn đề này với em trai, nhìn mặt em hỏi, "Em làm sao vậy? Tìm người đánh nhau?!"

"Em bị Tiêu Dạ đánh."

"Tại sao anh ta lại đánh em."

"Ai biết, bệnh thần kinh thôi." Diêu Bối Khôn mắng.

Diêu Bối Địch trợn trừng mắt, dĩ nhiên không hoàn toàn tin lời em trai nói, cô mím mím môi, nhìn đồng hồ, đã rạng sáng, bất đắc dĩ nói, "Tối nay em ngủ phòng chị, ngày mai chúng ta lại nói."

"Bằng không có thể làm gì?! Em đánh không lại anh ta." Diêu Bối Khôn thở phì phò đi vào phòng chị gái mình, đóng cửa phòng.

Diêu Bối Địch thật sự không biết làm sao với Diêu Bối Khôn.

Người em trai này từ nhỏ đến lớn đều thật sự không khiến cho người ta yên tâm, việc thích làm luôn hơi ly kỳ cổ quái, thậm chí lần đầu tiên cậu ta xảy ra quan hệ với phụ nữ, cũng bởi vì tâm huyết dâng trào nghe nói rất thoải mái nên tìm một cô gái làm.

Khi đó Diêu Bối Khôn mới lên cấp ba, xui xẻo thay còn bị trường học biết được nó mang con gái nhà người ta đi thuê phòng, thiếu chút nữa bị đuổi học!

Cha của cô luôn cảm thấy Diêu Bối Khôn chính là đứa nhỏ năm đó ôm sai ở bệnh viện, vốn không phải là máu mủ nhà họ Diêu bọn họ, chỉ có điều dáng dấp Diêu Bối Khôn quá giống Diêu Bối Địch, cha Diêu, cho nên cho dù nghi ngờ, ngay cả xét nghiệm DNA cũng không cần làm, vừa nhìn đã hiểu ngay.

Diêu Bối Địch hít sâu, nhìn vào cửa phòng đóng chặt.

Cô đứng yên thật lâu, cuối cùng vẫn gõ cửa.

Bên trong mở ra, mặt lạnh lùng.

"Bối Khôn hôm nay..." Diêu Bối Địch nói.

"Ừ, là tôi đánh." Tiêu Dạ thoải mái thừa nhận.

"Em nói... Nếu như nó còn giống như trước kia quấn lấy anh đòi đi theo anh làm việc, anh cứ từ chối nó luôn là được. Nó còn nhỏ, không quá thích hợp để tiếp xúc, thế giới kia của anh..." Diêu Bối Địch nói hơi ấp a ấp úng.

"Thế giới gì của tôi?" Tiêu Dạ lạnh giọng, châm chọc nói, "Thế giới của tôi rất xấ xa, quả thật không thể làm ô uế huyết thống cao quý nhà họ Diêu các cô."

Diêu Bối Địch khẽ cắn môi, "Em không có ý này..."

"Diêu Bối Địch, thật ra thế giới của hai chúng ta, từ khi mới bắt đầu vốn không nên dính dáng một chỗ, cô cố ý như vậy, là vì cái gì?!" Tiêu Dạ lạnh lùng nói, lạnh lùng nói từng câu từng chữ.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-313 )