Vay nóng Homecredit

Truyện:Hào Môn – Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! - Chương 120

Hào Môn – Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Hiện có 313 chương (chưa hoàn)
Chương 120
Cứ việc chơi, chỉ sợ không đủ thảm thiết! (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-313 )

Siêu sale Shopee


Tay Vũ Đại bóp cổ Dụ Tĩnh khẽ dùng sức.

"Buông tao ra, khụ, buông tao ra, tao không thở được." Dụ Tĩnh sợ hãi đến kêu lớn, cả người cũng khẩn trương lên.

"Buông bà ấy ra, mày muốn xảy ra án mạng sao? Kiều Tịch Hoàn!" Kiều Vu Huy không dám có động tĩnh, chỉ đành phải nói với Kiều Tịch Hoàn.

"Dĩ nhiên không muốn." Kiều Tịch Hoàn nháy mắt với Vũ Đại.

Vũ Đại buông Dụ Tĩnh ra.

Dụ Tĩnh vừa được tự do, liền bắt đầu ho khan không ngừng, cả người cũng bởi vì sợ, lui đến sau lưng Kiều Vu Huy.

"Bắt đầu từ bây giờ cũng đừng trêu chọc tôi nữa, hậu quả không phải như mấy người nghĩ." Kiều Tịch Hoàn ném lại một câu, mang theo Vũ Đại rời đi.

Ba người trong sảnh chính kinh ngạc nhìn dáng vẻ Kiều Tịch Hoàn rời đi như vậy.

Dụ Tĩnh không nhịn được, rốt cuộc bật khóc lớn, "Bị một con nhóc bắt nạt đến nước này, về sau sao tôi sống được."

Kiều Vu Huy mới từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại.

Khí phách mạnh như vậy, nào có chút bóng dáng tương tự nào với Kiều Tịch Hoàn trước kia! d1en d4nl 3q21y d0n

"Mẹ, mẹ đừng khóc, Kiều Tịch Hoàn chị ta chính là không biết điều như vậy, không biết học được những thứ gì từ trong ngục, trở nên không tôn trọng bậc bề trên như vậy, còn đối nghịch với chúng ta khắp nơi, không hề nể tình thân chút nào." Dụ Lạc Vi an ủi, lại quay đầu nói với Kiều Vu Huy, "Cha, chị ta thậm chí không để cha người cha ruột này vào trong mắt."

Sắc mặt Kiều Vu Huy đương nhiên không được tốt, trước kia ông hành hạ Kiều Tịch Hoàn cảm thấy là điều đương nhiên, bây giờ bị Kiều Tịch Hoàn đối đầu như vậy, ông không hề đè xuống được một chút khẩu khí kia, trong lòng cực kỳ khó chịu, thế nhưng lúc này giận đến không nói ra một chữ.

"Cha, chúng ta nên cho Kiều Tịch Hoàn một bài học, chèn ép tính phách lối kiêu ngạo của chị ta, bằng không về sau, nhất định sẽ bị Kiều Tịch Hoàn cưỡi trên cổ, vĩnh viễn không lật người được." Dụ Lạc Vi hung hăng nói.

"Cho nó dạy dỗ? Con không thấy bây giờ nó dữ dội như vậy sao? Động một chút là tỏ vẻ muốn giết người!" Kiều Vu Huy nhớ tới dáng vẻ vừa rồi, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

"Chúng ta không cứng đối cứng với chị ta." Cha, cha còn nhớ rõ trong tay chúng ta có một video không thể ra ánh sáng của Kiều Tịch Hoàn sao?" Dụ Lạc Vi thâm độc nói.

Kiều Vu Huy ngây ngốc, "Không phải kêu mấy người tiêu hủy rồi sao? Nếu đưa video đó ra ngoài, cũng sẽ có ảnh hưởng đến nhà họ Kiều chúng ta, được không bù nổi mất!"

"Lão Kiều, cho đến bây giờ ông còn suy tính nhà họ Kiều cái gì. Ông xem dáng vẻ cái này này thành gì rồi, việc kinh doanh công ty đình trệ, ngóng trông con gái có chút thành tựu, con gái đại đối xử với chúng ta như vậy! Bình lỡ nứt thì cho bể luôn, thành công hay không thành công, có thu hoạch chúng ta không tưởng tượng được. Quan trọng nhất là, không khiến cho Kiều Tịch Hoàn đi xuống, một ngày nào đó sẽ hại chết tất cả chúng ta!" Dụ Tĩnh nói từng câu từng chữ.

Kiều Vu Huy hơi do dự.

"Ông cũng thấy dáng vẻ phách lối của nó ngày hôm nay, còn muốn giết chết tôi rồi!" Dụ Tĩnh thêm dầu thêm mỡ.

Trong lòng Kiều Vu Huy cũng cực kỳ kích động, phất phất tay, "Tự mấy người nhìn mà làm, đừng làm cho đã xảy ra thì không thể ngăn cản!"

"Yên tâm đi, chuyện tôi làm lúc này gây ra chuyện lớn cho ông."

Kiều Vu Huy tỏ vẻ mặt kệ, đi lên lầu.

Dụ Tĩnh và Dụ Lạc Vi cùng cười một tiếng, ngoài miệng hai người, đều hiện lên nụ cười vô cùng ác độc.

Quả nhiên là mẹ con ruột thịt.

Tim cũng đều đen như vậy.

...

Kiều Tịch Hoàn ngồi trong xe, chạy về đại viện nhà họ Cố.

Bên trong xe rất yên tĩnh.

Kiều Tịch Hoàn thật sự không hiểu, người nhà họ Kiều sao lại cực phẩm đến nước này.

Kiều Vu Huy rốt cuộc tại sao cứ theo hai mẹ con Dụ Tĩnh nói gì nghe nấy như vậy!

Tròng mắt cô khẽ chuyển.

Trong lòng cười lạnh.

Cô muốn quản chuyện nhà họ Kiều cũng không có tâm tư đi quản, nếu không đến trêu chọc cô, cô sẽ để cho những người đó thuận theo tự nhiên, cô đã nói, coi như không có cảm tình gì, nhất định có liên hệ máu mủ thân thiết với thân thể này.

Sau khi sống lại, thân tình rất quan trọng với cô một người mất đi người thân.

Cô không phải Kiều Tịch Hoàn có thể không có tình cảm với người thân của Kiều Tịch Hoàn, nhưng cũng không nghĩ tới áy náy về bọn họ.

Nhưng mà.

Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn căng thẳng.

Cũng đừng trêu chọc đến cô!

Con người của tôi, cho tới bây giờ đều không thích, bị người bắt nạt.

Tùy tiện ăn cơm tối ở bên ngoài với Vũ Đại, một đường tới đại viện nhà họ Cố.

Hiện giờ thời gian không tính là muộn, cô đi thẳng lên phòng khỉ con.

Khỉ con đang ở trong phòng chơi mô hình, thấy cô đến, khóe miệng cười đến rất rực rỡ, "Mẹ, mẹ đã về?" dinendian. lơqid]on

"Ừ, hôm nay có luyện tập mẹ dạy con không?"

"Có luyện." Khỉ con gật đầu.

"Ngoan, nhớ mỗi ngày đều phải luyện, mẹ lưu lại video cho con rồi, nếu quên mất động tác nào thì nói cho mẹ."

"Con đã biết." Khỉ con rất khẳng định gật đầu.

"Không hổ là con của mẹ, quả nhiên rất thông minh." Kiều Tịch Hoàn cười sờ đầu thằng bé, "Nghỉ ngơi sớm một chút."

"Vâng."

Kiều Tịch Hoàn đi ra khỏi phòng của khỉ con.

Bây giờ khỉ con mới là người thân đúng nghĩa đối với cô mà nói.

Cho nên.

Không có ai có thể bắt nạt!

Cô trở lại phòng của Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần ngồi trong phòng ngủ, ngước mắt nhìn cô.

Kiều Tịch Hoàn cũng không vội đi tắm, ngồi trên sa lon trong phòng ngủ, đột nhiên mở miệng, "Cố Tử Thần, anh cảm thấy em là người như thế nào?"

Cố Tử Thần nhíu mày, người phụ nữ này lại nổi điên cái gì.

Kiều Tịch Hoàn nhìn anh, "Có phải rất khiến người ta ghét không?"

Cố Tử Thần đảo mắt, còn rất tự biết mình.

Hình như Kiều Tịch Hoàn cũng biết không lấy được đáp án chỗ Cố Tử Thần, vươn vai một cái, tìm áo ngủ trong tủ quần áo, nói, "Luôn cảm giác mình giống như thiếu cái gì."

"Cô không có tâm nhãn." Cố Tử Thần nói từng câu từng chữ.

Tay Kiều Tịch Hoàn đang tìm đồ ngủ khựng lại.

Tê dại.

Cũng biết trong mồm chó của Cố Tử Thần nhổ ra ngà voi!

...

Sáng sớm hôm sau.

Kiều Tịch Hoàn còn trong giấc mộng.

Cô mơ mơ màng màng bắt máy cuộc điện thoại đột nhiên vang lên.

Thậm chí cô còn không nhìn "Hiển thị cuộc gọi đến", cứ bắt máy như vậy, kèm theo giọng lười biếng, "A lô."

"Long Đằng chết rồi." Bốn chữ, chân chân thật thật.

Kiều Tịch Hoàn đột nhiên mở mắt.

"Anh nói cái gì?!" Giọng, vô cùng rõ ràng.

"Long Đằng chết rồi, tối ngày hôm qua, chết bởi vết thương do đạn bắn, nghe nói một phát bể đầu, thủ pháp nhanh nhẹn mà nhạy cảm. Chỗ chết ở trong rừng cây ở vịnh Trúc Lâm. Sáu giờ sáng sớm nay được nhân viên tuần tra phát hiện, sau đó báo cho cảnh sát, mới vừa nhận được điện thoại của người anh em dưới quyền tôi, xác định là Long Đằng." Giọng lạnh lùng mà nghiêm túc của Tiêu Dạ rõ ràng truyền vào màng nhĩ của cô.

Cô hung hăng nhéo bắp đùi của mình.

Cảm giác đau đớn khiến cho cô không tự chủ nhíu chặt chân mày.

Cho nên từng câu từng chữ mới vừa rồi mình nghe được, cũng không phải xuất hiện ảo giác.

Kiều Tịch Hoàn khống chế cảm xúc gợn sóng, hỏi, "Tại sao có thể trùng hợp như thế?!"

"Tôi cũng rất nghi hoặc, ngày hôm qua Long Đằng không có ở Thượng Hải, nói hôm nay mới trở lại. Lại không nghĩ đến tối ngày hôm qua xảy ra chuyện. Tôi cũng định xế chiều nay mời anh ta tới đỉnh Hạo Hãn, lại không nghĩ rằng, bị người nhanh chân đến trước." Tiêu Dạ nói.

"Anh cảm thấy đây là trùng hợp sao?" Kiều Tịch Hoàn hỏi anh ta.

"Không cảm thấy." Tiêu Dạ khẳng định, "Luôn có tiếng gió để lộ ra ngoài."

"Người của anh?" Kiều Tịch Hoàn dùng câu hỏi, nhưng ngữ điệu khẳng định.

"Tôi sẽ cho cô một giao phó." Tiêu Dạ nói từng câu từng chữ.

"Còn nữa, anh phải điều tra xem anh ta chết như thế nào? Là bị ai giết chết! Luôn phải biết gốc biết rễ." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Dĩ nhiên, sau khi có kết quả gọi điện thoại cho cô."

Kiều Tịch Hoàn nhìn hiển thị "Trò chuyện kết thúc".

Hiện giờ cả người, không hề có chút buồn ngủ nào.

Long Đằng chết rồi.

Cô siết ngón tay.

Không cam lòng!

Vô cùng không cam lòng, cô thậm chí muốn gầm thét!

Cô vẫn cho rằng có thể đạt tới mục đích của mình, cô vốn cho rằng, cô có thể lập tức thấy khuôn mặt dữ tợn của Tề Lăng Phong...

Hiện giờ, cái gì cũng không có!

Cho dù tra ra được cái gì, kết quả cuối cùng chính là, tất cả đầu mối đều bị chặt gẫy! diee ndda fnleeq uysd doon

Đầy đủ mọi thứ của cô, đều phải bắt đầu lại toàn bộ một lần nữa!

Cô chợt ngồi dậy từ trên giường.

Cố Tử Thần còn nằm bên cạnh cô.

Cô không biết anh có nghe được điện thoại của cô không, nhưng dường như nghe được cũng không có liên quan gì! Một khắc kia đã bị tức giận đến không để ý tới điều gì khác, cô hận không thể giết người.

"Cô làm cái gì?" Bên tai, vang lên giọng nói của Cố Tử Thần.

Kiều Tịch Hoàn quay đầu, đối diện với khuôn mặt của Cố Tử thần.

Làm cái gì?!

Cô đột nhiên không biết làm sao, chỉ vô ý thức ngồi dậy từ trên giường, sau đó cứng ngắc ở đó, không nhúc nhích.

Chân mày Cố Tử Thần khóa lại, "Tình rồi thì rời giường rửa mặt, đừng mơ mộng."

"Cố Tử Thần." Kiều Tịch Hoàn gọi anh.

Cố Tử Thần nhìn cô.

"Em muốn giết người." Kiều Tịch Hoàn nói từng câu từng chữ.

Sắc mặt Cố Tử Thần tối sầm lại, "Cô còn muốn ngồi tù?!"

"..."

"Không phải tất cả mọi chuyện đều cần dựa vào giết người để giải quyết." Cố Tử Thần nói.

Kiều Tịch Hoàn chính là nhìn anh.

"Không có chuyện gì không giải quyết được." Cố Tử Thần lật người, đưa lưng về phía cô, hình như không muốn nhiều lời với cô, "Tỉnh rồi thì rời giường, suy nghĩ một chút xem tiếp theo làm như thế nào."

Kiều Tịch Hoàn cắn cắn môi, từ trên giường xuống nền, đi vào phòng tắm.

Cô nhìn mình trong gương.

Bên tai vang lên lời vừa rồi Cố Tử Thần nói, tiếp theo làm như thế nào?!

Tiếp theo...

Cô hít thở, cố hết sức để cho lòng mình bình tĩnh lại.

Tề Lăng Phong.

Tất cả đều do anh đang bố trí.

Cho dù là ai mật báo, nhưng tất cả mọi thứ, trừ anh ra, tôi không nghĩ ra được bất kỳ ai!

Chỉ có điều không sao.

Cô hít sâu, nhìn mình trong gương, nhìn bản thân máu lạnh đến không có chút nhiệt độ trong gương!

Không sao. Tề Lăng Phong.

Tôi vốn cho rằng thù hận giữa chúng ta chính là một đao gọn gàng giải quyết, hiện giờ nếu anh muốn chơi với tôi, anh đã muốn chơi với tôi, chúng ta từ từ chơi, tôi không sợ kéo dài thời gian chúng ta với nhau, tôi chỉ sợ không chơi đủ, không chơi cho anh đủ thảm thiết!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-313 )