Cầu xin anh, cứu tôi!
← Ch.01 | Ch.03 → |
Ở phía trước.
Hạ Noãn Tâm dùng hết sức lao ra khỏi phòng, nhanh chóng chạy tới cầu thang, vừa chạy vừa tháo mũ, kính mắt, tóc giả, một bộ tóc dài đen nhánh lập tức phân tán ra. Cô hoảng hốt quay lại nhìn, gương mặt xin đẹp nhỏ nhắn lộ ra bên ngoài.
"Đứng lại!"
Phía sau, một nhóm người mặc đồ đen chạy đến đuổi theo, cách cô chỉ vài giây ngắn ngủi.
Hạ Noãn Tâm bối rối cắn môi, mắng một tiếng, chạy nhanh hơn về phía lối thoát hiểm.
Vài giây sau, đám người áo đen đã mất dấu vết của người họ đang tìm.
"Một đứa con gái cũng không bắt được, một đám ăn hại!"
Lúc này, người đàn ông trung niên thở hổn hển mắng, đôi mắt quỷ dị như chim ưng nheo lại, nói như ra lệnh.
"Tiếp tục tìm, nhất định phải bắt được cô ta!"
"Rõ."
Những bước chân lại tiếp tục rời đi.
Trong nháy mắt, Hạ Noãn Tâm chạy đến chỗ tối, vội vàng cởi bỏ áo khoác, tiếp tục chạy trốn.
Đêm hơi lạnh, ở lối vào của khách sạn.
Tiêu Quyết thong thả đi bộ tới xe thể thao của mình, "tách" một tiếng, mở cửa xe, ngồi vào chỗ điều khiển, . Giây tiếp theo, đôi mắt quỷ dị của anh khẽ chuyển động, bàn tay to bắt lấy người ngồi bên ghết phụ.
"Là ai? Sao có thể ở trong xe của tôi?"
"Xuỵt."
Vào lúc này, người đang ngồi co quắp trong xe của anh, rõ ràng chính là Hạ Noãn Tâm với gương mặt bối rối.
Cô liếc mắt liền nhận ra là Tiêu Quyết. Trong lòng rên rỉ kêu lên: oan gia ngõ hẹp. Nhưng với tình hình trước mắt, cô phải tỏ ra thật đáng thương, nói với anh: "Cầu xin anh đừng lên tiếng, để tôi trốn trong xe anh một lúc thôi, cầu xin anh!"
"Ô? Là cô!"
Đương nhiên Tiêu Quyết cũng nhận ra cô.
Không sai, đôi mắt quỷ dị nhìn xung quanh xe, đột nhiên anh tò mò hỏi, "Tại sao cô mở được xe của tôi?"
"Xuỵt! Bọn họ đang tìm tôi, anh không được nói chuyện với tôi!" Vào lúc này, Hạ Noãn tâm căn bản không có tâm trạng đối phó với anh, cúi xuống chỉ lộ ra chút đỉnh đầu, liếc mắt liền thấy nhóm người đồ đen tìm cô đang ở ngoài khách sạn.
Tiêu Quyết cười như không cười, đôi môi mỏng cong lên, ánh mắt chuyển động, "Cô cho rằng tôi sẽ cứu cô sao?"
"Anh..."
Hạ Noãn Tâm tròn mắt, trong lòng muốn mắng anh, nhưng nghĩ ngợi một chút vẫn phải nhịn xuống! Giây tiếp theo, cô mang theo nét oan ức nắm lấy ống tay của anh, nhỏ giọng nói: "Này... Anh không cần phải làm vậy, tôi kgoong cố ý trộm đồ của anh, anh hãy giúp tôi đi, để tôi trốn ở đây một lát!"
"Cầu xin tôi?"
Tiêu Quyết nhíu mày, hỏi.
Hạ Noãn Tâm ngẩn ra, khẽ cắn môi, vừa khinh bỉ vừa thỏa hiệp với anh: "Đúng vậy, tôi cầu xin anh, nhanh cứu tôi!"
Lúc này, Tiêu Quyết thu lại ánh mắt, nhưng ánh mắt nhìn cô bỗng trở nên nóng bỏng vô cùng.
"Muốn đat được cái gì từ tôi, đều phải trả giá rất nhiều!"
"Hả?"
Trong chốc lát Hạ Noãn Tâm không hiểu hết lời nói của anh, đang muốn hỏi lại thì bỗng thấy nhóm người áo đen đang tiến gần chiếc xe thể thao. Cô kinh hãi, lập tức cúi xuống.
Tiêu Quyết bình thản nhíu mày cười, nhanh chóng cởi áo khoác đắp lên đầu cô.
Sau đó, mắt nhìn người đàn ông đứng ngoài xe.
"Chuyện gì?"
"Ông Tiêu, ông có nhìn thấy người con gái ăn trộm lúc nãy không?"
Không ngờ Tiêu Quyết lại im lặng một lát.
Vài giây ngắn ngủi này đối với Hạ Noãn Tâm cũng giống như một sự tra tấn. Cô trùm kín áo khoác, không hiểu suy nghĩ lúc này của anh là gì, cô sợ hãi, theo bản năng tay đưa ra chụp tay áo anh... Sự động chạm cố tình này, thế mà lại động phải nơi không thể động vào của đàn ông.
"Không có!"
Lúc bây giờ, giọng nói của Tiêu Quyết bỗng trở nên khàn đặc u ám.
Ngay sau đó, anh khởi động xe thể thao, nhanh chóng chạy xa khỏi khách sạn. Một lát sau, anh dừng xe tại một chỗ hẻo lánh.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |