← Ch.23 | Ch.25 → |
Thông qua một cái túi nho nhỏ có thể kéo dài ra rất nhiều thứ, tỷ như có thể làm bao vác trên lưng, dùng dây mây làm cái sọt đơn giản, ở hai đầu có thể dùng nhánh cây xỏ vào làm đòn gánh đơn giản v. v.... Những thứ này cũng không phải phiền toái gì nhưng mà có thể làm cho công việc đi săn thường xuyên của tộc nhân thoải mái hơn nhiều.
Nghĩ đến thì phải làm, khi còn bé Trình Y từng giúp đỡ người lớn trong nhà làm việc nhà nông. Nếu như bện cái sọt, đã qua nhiều năm cô cũng không còn nhó rõ biện pháp làm. Vì để tìm lại kí ức lúc nhỏ, cô lấy vài nhánh cây nhỏ với dây mây làm thử. Mấy lần đầu bện không quá thuận tay, về sau càng làm thì càng thuận tay hơn đến giờ thì muốn đan thế nào thì đan, không lâu sau thì làm xong một cái sọt nhỏ khá tốt.
Cái sọt nhỏ thông thoáng, không những có thể mang trên lưng ra ngoài hái rau dại, còn có thể để trong phòng chứa trái cây rau dại để dành, cảm giác tốt hơn không ít so với dùng túi da thú. Hơn nữa thời điểm trời nóng dùng cái sọt làm từ nhánh cây và dây mây thì mát mẽ hơn so với dùng balo da thú. Tưởng tượng như vậy nên Trình Y liền bỏ đi ý tưởng muốn làm balo da thú trong đầu, tính toán tới thời điểm mùa đông rồi làm balo da thú.
Thời đại này cũng không phải là nam chủ ngoại nữ chủ nội, từ khi Trình Y tới đây đều là A Man đi hái trái cây. Kỳ thật chuyện lặt vặt như hái rau dại hái trái cây không phải là chuyện nam nhân làm, bình thường đều là việc của nữ nhân. Chỉ là do cô vừa tới chưa quen cuộc sống nơi đây, hơn nữa vượt qua 'đêm đó' chịu nhiều khổ nên không thể mệt nhọc, cho nên việc hái trái cây này mới để cho A Man một mình làm hết.
Trong bộ lạc nam nhân nhiều, kỳ thật không thiếu người yêu thương vợ mình, những nam nhân này sau khi săn xong sớm nếu như trên đường trở về gặp quả dại rau dại thì sẽ thuận tiện hái về. Cũng không hái quá nhiều cho nên cũng không mệt mỏi, vì vậy hành vi hái trái cây của A Man ở trong tộc cũng không bị chê cười.
Trình Y 'nghỉ ngơi' liên tục ba bốn ngày, 'chỗ' trầy da đã tốt hơn, A Man lại không thể không biết xấu hổ cả ngày ở cùng cô mà mặc kệ mọi chuyện. Vì vậy thấy cô không có việc gì thì buổi sáng theo các tộc nhân ra ngoài đi săn.
A Man đi ra ngoài làm việc, Trình Y cũng bắt đầu bận việc, đem da thú đi phơi, trên lưng đeo sọt ra ngoài hái rau dại và hoa quả. Cô đi cùng với nữ nhân trong tộc, tay các nàng đều cầm túi còn cô thì lưng mang sọt, vì vậy rất nhanh trở thành tiêu điểm của mọi người.
Cái này không giống như cái túi chỉ cần xem xét là có thể biết, các nữ nhân sờ soạng cái sọt một lần cũng không biết về sau làm thế nào, đều có chút thất vọng. Trình Y thấy thế vội vàng trấn an các nàng, tỏ vẻ chính mình sẽ chỉ các nàng làm.
Các nữ nhân đều nhận chỗ tốt từ Trình Y nên trong lòng có cảm kích, vì vậy trên đường đi đều rất nhiệt tình dạy cô nói ngôn ngữ ở đây. Sau khi dạy xong để tiện cho cô nhớ kỹ lời mới học còn cố ý một câu nói mấy lần để cho Trình Y đến trả lời.
Một bên làm việc một bên nói chuyện phiếm, bộ dạng các nữ nhân thoạt nhìn đều rất vui vẻ. Trên khuôn mặt ngăm đen vì bị phơi nắng không có hiện ra cảm giác mệt mỏi và phiền chán nào. Các nàng thông cảm Trình Y nhỏ gầy nên không có đi quá xa, đi hái trái cây ở những cây trên núi nhỏ gần bộ lạc nhất mà hái.
Chung quanh bộ lạc có núi có rừng cây, trái cây cái gì cần có đều có, không cần lo lắng không đủ ăn.
Trình Y lưng đeo sọt, hái trái cây chỉ cần chuẩn bị duỗi người ném ra sau là vào sọt rồi, rất thuận tiện. Có chỗ trái cây ở trên cao không dễ dàng hái tới thì có nữ nhân bò lên trên cây, chọn nhánh cây nhiều trái mà đạp xuống cho người ở dưới đất thuận tiện hái.
Thật là nữ nhân dũng mãnh nhanh nhẹn! Trình Y nhìn người phụ nữ nhanh nhẹn bò lên cây trong mắt toát ra sự sùng bái. Nhìn nữ nhân người ta dám leo cây bới ra da động vật Trình Y xấu hổ vô cùng. Đừng nói là leo cây, chỉ đi thời gian lâu như vậy lòng bàn chân của cô đã nổi bong bóng, không giống như các nàng bàn chân đã bị vết chai dầy không dễ dàng bị nổi bong bóng như cô.
Một cái bộ lạc có điều kiện cuộc sống như thế nào cùng việc lựa chọn địa phương sinh sống có quan hệ rất lớn, có nhiều chỗ núi xanh nước biếc, con mồi trái cây cái gì cần có thì đều có, mà có rất nhiều chỗ điều kiện thì bình thường. Trình Y sinh sống ở đây vài ngày đã rõ ràng cảm giác được điều kiện ở đây tốt hơn so với Ô Nắm bộ lạc. Ví dụ như ở đây có mật ong, cách vài ngày là bọn họ có thể dùng mật ong quét lên thịt nướng hoặc uống, ở Ô Nắm bộ lạc không có loại mật này. Nguyên nhân chính là chung quanh Ô Nắm bộ lạc không có tồn tại ong mật hoang dã mà ở đây thì có.
Từ trong miệng các tộc nhân Trình Y biết được bộ lạc của A Man tên là Tạp Tang Bộ Lạc, ở đây còn có một thứ cô rất thích chính là một loại thực vật dài chung quanh bộ lạc. Lá của loại thực vật này không chỉ có mềm mại mà còn thơm mát y như là bạc hà thời hiện đại. Có thể dùng nó làm giấy vệ sinh, mỗi ngày cắt một ít đem về rửa sạch phơi khô, chờ khi nào đi ngoài thì cầm vài lá này so với dùng tảng đá tốt hơn nhiều.
Chung quanh bộ lạc Tạp Tang còn có cây cọ, không chỉ là cây cọ, tựa như trái cây rau dại chủng loại đều nhiều hơn so với Ô Nắm bộ lạc. Cái này chỉ có thể nói rõ Ô Nắm bộ lạc lựa chọn vị trí xa không bằng Tạp Tang bộ lạc. Ngoài nguyên nhân chủ yếu là người trong bộ lạc quá thiếu, lại bởi vì nguyên nhân không cường đại cho nên chỉ có thể lựa chọn điều kiện phổ thông. Mà vùng đất trù phú phong thủy tốt thực vật lại sung túc thì do bộ lạc lớn chiếm lĩnh.
Đi dạo một vòng quanh sườn núi nhỏ, hái vài loại trái cây thì các nữ nhân liền trở về. Trình Y đan cái sọt không quá lớn, cho nên số lượng trái cây cùng mọi người không sai biệt lắm. Vô luận là túi của nữ nhân hay sọt của Trình Y đều không có tràn đầy, bởi vì còn phải hái rau dại trở về làm cháo rau dại uống.
Bởi vì Trình Y không muốn bị người khác chê cười là mảnh mai yếu đuối nên các nàng làm gì cô cũng đi theo làm. Lấy hết trái cây và rau dại trở về đem cất trong phòng lại đi ra ngoài, còn phải đi cắt cỏ khô và củi khô để nhóm lửa.
Lần này lấy đồ này nọ càng gần bộ lạc hơn, rất nhanh mỗi người lại ôm một bó lớn trở về, các nữ nhân đem củi khô chất thành bó rồi lấy dây mây bó lại vài vòng mới mang về. Trình Y nhặt ít hơn so với các nàng ấy, sau khi buộc chặt bỏ hết vào sọt trên lưng mang về, thân thể của cô nhỏ hơn của người khác, mang về có ít hơn người khác thì cũng không có ai nói gì cô.
Sau khi trở về Trình Y bắt đầu dạy các nàng đan sọt, cô rất kiên nhẫn, năm sáu nữ nhân quây quanh bên người cô học. Học xong trở về tự mình đan thử, vừa tiễn bước một nhóm lại đến thêm vài người muốn học. Thời gian kế tiếp Trình Y không có rỗi đi làm việc gì khác, chỉ có dạy các nàng đan sọt.
Cũng may không phải tất cả nữ nhân đều tìm đến cô học đan sọt, về sau đoán chừng mọi người thông cảm cho cô nên chạy đi tìm người đã học trước thỉnh giáo. Trình Y rảnh rỗi bắt đầu nghĩ đến chuyện làm đòn gánh. Hôm nay nàng theo tộc nhân ra ngoài hai chuyến, nếu như có đòn gánh thì các nàng có thể chỉ cần đi một chuyến là hoàn thành. Cái đòn gánh này chủ yếu là tìm được gốc cây thích hợp, cô chặt không được phải chờ A Man trở về mới được.
Buổi chiều khoảng ba bốn giờ thì A Man trở lại, con mồi đều đặt bên ngoài, đầu đầy mồ hôi trở về, trước tiên đem tảng đá bày ở cửa chính giữa cửa ra vào mới vào nhà.
Trình Y vừa ngủ trưa xong, thấy A Man trở về vội vàng đem nước sạch cô lấy về trước khi đi ngủ đưa cho hắn, sau đó lấy trái cây rửa sạch cũng đưa tới cho hắn giải khát.
Mấy ngày nay đều là A Man hầu hạ Trình Y, hiện tại đột nhiên được cô hầu hạ, A Man rất vui vẻ, đón lấy chén nước từng hớp từng hớp mà uống sạch. Sau đó ăn trái cây nhiều nước, con mắt quét nhìn vòng vòng trong nhà, thấy một sọt nhiều trái cây. Vừa rồi lúc mới trở về thấy trước cửa nhà có nhiều dây mây và cỏ khô biết rõ là cô làm việc sinh hoạt. Vốn có chút lo lắng cô chịu không nổi, bây giờ nhìn thấy bộ dáng sôi nổi tràn đầy sinh lực của cô thì yên tâm.
Trước khi ăn cơm tối Trình Y rảnh rỗi lại đan thêm vài cái sọt, A Man thì ở một bên nhìn xem, ngẫu nhiên thì quạt mát cho cô hoặc là đút trái cây cho cô ăn.
Bởi vì nhớ thương chuyện làm đòn gánh, vừa ăn cơm xong Trình Y lôi kéo A Man đi tìm nhánh cây phù hợp mà không cùng một chỗ ca hát nhảy múa quanh đống lửa với tộc nhân.
Tìm được nhánh cây phù hợp, gần đó cây cối rất nhiều, Trình Y đi một vòng cuối cùng chọn được một cây dài chừng hai thước, đường kính khoảng tám chín centimet là một nhánh cây thô, ý bảo hắn chặt xuống.
A Man không có dùng bất cứ dụng cụ nào, tay to ôm nhánh cây rồi dùng sức là đã bẻ gãy nhánh cây, cầm nhánh cây vẫn còn lá đến trước mặt Trình Y hỏi xem phải làm thế nào.
Trình Y lấy dao ra chặt bỏ cành thừa và lá cây trên đó rồi lôi kéo A Man trở về, trên đường lại chuẩn bị cắt gốc cây thành hai đoạn có đường kính ước chừng bốn năm centimet.
Trong tộc cũng không phải tất cả mọi người đều ca hát nhảy múa, một nhóm người ăn cơm xong thì cũng trở lại, có ít người ngồi ở trước cửa hóng mát, có người thì làm tiếp công việc chưa xong vào ban ngày, nơi nào cũng có người. Trình Y tự mình làm việc cũng không có gì sợ hãi, để cho A Man dùng trường mâu đâm thủng hai cái lỗ trên hai đầu nhánh cây rồi để cho hắn đi chơi. A Man rất yêu thích cùng các tộc nhân náo nhiệt với nhau, không có yêu cầu hắn ở cùng cô.
Cái đòn gánh này không dễ làm như cái túi và cái sọt, Trình Y dùng dao găm đem cái lỗ A Man đâm thủng gọt thành hình vuông, bảo đảm chắc chắn khắc hình vuông dài khoảng ba centimet. Sau đó dùng dao găm bắt đầu chém gọt hai cành ngắn, khoảng cách là từ một phần ba từ chỗ dưới lên bắt đầu gọt. Tính toán của cô là sau khi gọt xong thì lấy nhánh cây xuyên vào trong lỗ ở hai đầu, như vậy nhô ra một đầu không có gọt một phần ba chỗ. Dùng dây buộc vào đầu nhánh cây như vậy đoạn nhô ra hai đầu có khả năng treo cái sọt hoặc túi gì đó.
Việc này nghĩ tới thì dễ khi làm thì có chút phiền toái, tước gọt nhánh cây bao giờ Trình Y cũng không cẩn thận bị vụn cây đâm đến, có hai chỗ bị đâm đến chảy máu, cô chỉ là thổi thổi vết thương cũng không thèm để ý, lúc nữa thì lấy lá cây khử trùng bôi lên là được.
Nếu như chỉ có trái cây và rau dại mà nói cô sẽ không cố sức khăng khăng làm đón gánh như vậy. Cô nghĩ nếu như làm xong một cái đòn gánh mà dùng tốt thì từ nay về sau cô có kinh nghiệm thì làm một cái tốt hơn, càng bền chắc hơn dùng để nâng gánh con mồi.
Cô có để ý qua thấy trong tộc nếu có người săn được con mồi rất lớn rất nặng, một người không cầm được, đều là hai người nắm tứ chi động vật mang về. Thường thì khi trở về không chỉ có cánh tay mỏi nhừ muốn chết, mà còn mặt mày cần cổ tràn đầy lông và máu động vật, bộ dáng rất chật vật. Cảm giác như vậy rất vất vả, nếu như có thể mang con mồi cột từ đầu tới đuôi lên đòn gánh, hai người ở hai đầu đòn gánh khiêng trở về như vậy sẽ tiện lợi hơn rất nhiều, nếu như bả vai này đau còn có thể đổi sang vai kia.
Làm gần một giờ thì đòn gánh mới làm xong, Trình Y vào phòng lấy hai cái sọt ra treo ở trên hai đầu đòn gánh rồi nâng lên thử, cảm thấy không tệ. Số lượng trái cây hái hôm nay không ít, ngày mai không cần đi hái, có thể dùng đón gánh mang về một lần nhưng được nhiều củi và dây mây. v. v...
Những nữ nhân ở gần đó hóng mát trông trẻ nhỏ hoặc làm việc vặt thấy Trình Y một mực gọt đầu gỗ cũng không biết cô muốn làm gì. Sau khi thấy cô làm xong rồi đem cái sọt treo lên mới hiểu được tác dụng của nó. Có người hiếu kỳ tiến lên hỏi cô đây là cái gì. Trình Y nói cho các nàng biết thứ này tên gọi là đòn gánh. Kỳ thật đòn gánh hẳn là vừa nhẵn mịn lại vừa dài nhỏ, mà của cô đây là hình trụ tròn, gọi nó là 'tròn gánh' càng có hình tượng hơn. Chỉ là đã quen gọi là đòn gánh tự dưng đổi thành tròn gánh thật không tự nhiên, vì vậy nên thôi.
Sau khi hết bận việc cô mang đòn gánh cất kỹ vào trong phòng, Trình Y ra khỏi phòng lấy lá cây màu tím nhai nát sau đó lấy đem chất lỏng thoa hết lên các vết thương trên tay rồi mới ra cửa đi tìm A Man. Rất nhiều người trẻ tuổi trong tộc chơi đùa, tinh lực quá mức tràn đầy không nháo đến nửa đêm là không rời đi.
Trình Y đưa mắt nhìn đồng hồ, bây giờ là tám giờ tối, trời đã tối rồi, bất quá vì có đống lửa, nơi bọn A Man chơi đùa cũng sáng chứ không tối, đến gần có thể nhìn rõ ràng cảnh vật chung quanh. Hiện tại ở nơi đó có khoảng bốn năm mươi người chưa có rời đi, nam nhân nữ nhân trẻ con đều có. Cô phóng tầm mắt nhìn một vòng cũng không thấy A Man nên có chút buồn bực, hắn không ở đây lại chạy đi đâu?
Thạch đang chơi đùa ngươi chạy ta đuổi với các bạn nhỏ của nó, Trình Y đi tới vài bước kêu nó: "Thạch, tới đây."
"Trình Y." Thạch nghe vậy cười ha hả chạy chậm tới, người ở đây không thịnh hành xưng hô cậu, mợ, ... gì đó, đều là kêu tên, Thạch thấy A Man thì cũng gọi thẳng tên.
"A Man?" Trình Y hỏi.
"A Man...." Thạch nhìn bốn phía, trong mắt toát ra nghi hoặc, hiển nhiên cũng không chú ý tới, gãi gãi đầu định nói không biết, một bạn nhỏ bên cạnh chỉ vào một con đường bên cạnh nói: "Ở bên kia."
Trình Y nhìn lại phương hướng bé trai chỉ, phía đó không có ánh lửa chiếu sáng nên trời có chút tối, không nhìn rõ lắm, nơi đó là hướng ra bờ sông, cảm ơn Thạch và đồng bạn của nó cô liền đi tìm A Man.
Đi không tới một trăm mét, Trình Y nghe được thanh âm A Man truyền đến ở phía trước, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, giống như là an ủi ai đó, bên cạnh có âm thanh nức nở nghẹn ngào khổ sở của nữ nhân.
Lòng hiếu kỳ của Trình Y nổi lên, cước bộ đi qua thả chậm dần, trong ánh trăng mờ thấy A Man đứng đối diện với một cô gái trẻ tuổi, nàng đang che mặt khóc thúc thít, A Man thì rất kiên nhẫn lấy tay vỗ nhẹ lên vai nàng ta ôn nhu nói chuyện.
Nữ nhân này nhìn có chút quen mắt chỉ là nghĩ không ra là ai. Trình Y khẽ cau mày, trong lòng có chút buồn phiền, vì sao A Man đối với nữ nhân này lại ôn nhu như thế? Ngay tại lúc cô còn đang suy đoán nữ nhân này và A Man có quan hệ ra sao thì nữ nhân còn đang lấy tay che mặt khóc đột nhiên nhào vào trong ngực A Man, nhón mũi chân nâng hai cánh tay gắt gao vòng lên cổ hắn, cả người chặt chẽ treo trên người A Man.
Trình Y nhất thời trừng to mắt, mặt nghiêm lại...
← Ch. 23 | Ch. 25 → |