← Ch.03 | Ch.05 → |
"Buổi đấu giá hôm nay sẽ có một chiếc khăn quàng cổ của Vương gia, hai đôi tất, hai bộ quần áo, hai cái nghiên mực, một miếng ngọc vừa bị vứt. Mặt khác, chỉ cần là chị em đấu giá thắng thì sẽ nhận được một quyển hồ sơ nhỏ của Vương gia, thêm ba mươi đồng nữa sẽ có thêm bức vẽ của Vương gia. Được rồi được rồi, buổi đấu giá bắt đầu. Đầu tiên là khăn quàng cổ ..."
Căn phòng nhỏ hẹp lại vô cùng náo nhiệt, ở giữa là một cái bàn làm bằng gỗ lim, đứng trước bàn chính là Tiền Đa Đa vừa được điều đến làm nha hoàn bên cạnh Vương gia cách đây không lâu.
Trên mặt bàn rộng thùng thình được bày rất nhiều đồ đạc, mà toàn bộ đều là những thứ mà Vương gia đã từng dùng qua.
Căn phòng nho nhỏ chật hẹp đã chật ních người, vì muốn mua được đồ của Vương gia mà không tiếc bỏ công ăn việc làm chạy đến đây.
Vì muốn tăng thêm sức mua, Tiểu Vũ còn tặng cả một cái hồ sơ nói về hắn. Bên trong nói về hắn thích cái gì, hằng ngày làm cái gì, chỉ mấy thứ nhảm nhí này thôi mà đã làm cho bọn nha đầu tới tấp tranh nhau mua
Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, nàng đã trộm được không ít thứ từ trong phòng Vương gia, dưới cái lưỡi dài ba tấc thích thổi phồng của nàng, tất cả đều trở thành những vật phẩm "nóng bỏng tay"
Bây giờ cẩn thận tính toán lại, trong tay nàng đã có hơn 48 lượng, cố gắng thêm ngày hôm nay nữa thì 50 lượng không phải là vấn đề
Nguyễn Tiểu Vũ trong lòng thầm tính, nụ cười trên mặt vẫn không giảm, tiếp tục đẩy mạnh sức mua."Chiếc khăn vừa thơm lại vừa mềm mại, ở bên trên còn được khâu thêu rất kỳ công, nhưng quan trọng nhất, chiếc khăn này Vương gia đã sử dụng hai tháng rồi, nghe nói có lần Vương gia còn ôm chiếc khăn này ngủ chung, còn chỉ vào đó không ít nước miếng nữa."
Bọn nha đầu bên dưới nghe đến đó, trong mắt lộ ra tia mơ ước, hận không thể dùng tốc độ nhanh nhất tranh giành chiếc khăn đó để ôm nó vào lòng.
"Giá sàn là ba mươi đồng, mau trả thêm đi." Rốt cuộc, dưới miệng lưỡi ngọt ngào của Tiền Đa Đa, chiếc khăn đã được mua lại với giá tám mươi đồng.
Tiền Đa Đa cười tít mắt, lại lấy một dải lụa trắng ra."Hôm qua Vương gia vừa mới thay cái này......"
Ngón cái nàng đặt giữa dải lụa trắng: "Nghe nói cái này do Thái hậu tự tay làm cho vương gia, ngay cả hoàng thượng cũng có một cái y như đúc, hôm qua vương gia còn mới mang cái này, chưa có ai động vào nha "
Người hiện đại gọi đây là quần lót, nhưng nàng lại thấy nó giống cái hồ lô hơn =. =
Mọi người thấy vật đó, gương mặt thoáng đỏ ửng lên. Tuy giá tám mươi đồng không thấp nhưng đối với những người yêu mến Vương gia như các nàng, đây quả thật là một món đồ vô cùng dụ hoặc.
"Ta ra tám mươi lăm ......"
"Chín mươi "
"Một trăm ......"
"Năm mươi hai!"
Một giọng nói thanh lệ vang lên, mọi người đều kinh hãi quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng hô, chỉ thấy một thân ảnh cao to đứng ngay cửa
Trường bào màu vàng chói mắt, bên trên thêu một con rồng lớn, trên đầu lại mang hoàng long quang cao quý. Một gương mặt tuấn mỹ tuyệt sắc như thế lúc này lại xuất hiện trước cửa phòng hạ nhân, lại càng tỏ rõ vẻ tôn quý của hắn.
Bọn nha đầu nhìn hắn chằm chằm, mới giật mình hoảng hốt nhớ ra đây là ai, sợ tới mức quên cả thỉnh an vương gia
Mà Tiền Đa Đa đang cầm trong tay chiếc quần lót màu trắng, bị tình cảnh trước mắt làm cho ngây cả người, mọi người đều co rúm quỳ xuống sàn, chỉ có nàng và hắn là hai mắt nhìn nhau
Lí Thừa Tuyên cười mà không nói, hai tay khoanh lại trước ngực, đôi chân dài sải bước vào bên trong, chúng thị nữ đã sớm bị dọa đến mất hồn, một đám quỳ trên mặt đất lạnh run, sợ dưới cơn giận của Vương gia sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ.
Hắn đi đến trước bàn gỗ, cầm lấy một quyển sổ nhỏ, trang đầu tiên là một bức vẽ, tuy chỉ là vài nét bút đơn giản nhưng rất cẩn thận, rõ ràng, vẽ gương mặt tuấn lãng của hắn rất sinh động.
Nhíu mày, ánh mắt chuyển sang mấy dòng chữ nhỏ bên cạnh -
Tên thật: Lí Thừa Tuyên
Giới tính: Nam
Chức vị: Đương triều Lục vương gia
Cao:......
Nặng:......
Khi nhìn đến dòng cuối cùng, đánh giá với hắn là — tính cách quái đản, làm người ngạo mạn, bừa bãi không chịu nổi, nhìn thấy hai chữ "bá đạo" cuối cùng, ánh mắt hắn trở nên nguy hiểm vô cùng.
Nguyễn Tiểu Vũ cảnh giác lui về phía sau, vẻ mặt khiếp sợ, kinh ngạc, nao núng, sau đó nàng nhếch môi, khoa trương chào hỏi, "Vương...... Vương gia hôm nay sao lại rảnh đến phòng của chúng hạ nhân thăm hỏi vậy?"
Lí Thừa Tuyên tựa tiếu phi tiếu liếc nàng một cái, "Nếu bổn vương không hạ cố đến thăm chắc cũng không phát hiện được vật phẩm của bổn vương lại được yêu thích đến như thế "
"Ha ha ha" Tiểu Vũ cười cứng ngắc, "Vậy chẳng phải chứng minh Vương gia rất được yêu thích sao? Được nha hoàn trong vương phủ sùng bái như thế ... A"
Nàng còn chưa nói xong thì cánh tay đã bị hắn thô bạo lôi đi, lúc nãy còn cười ngon cười ngọt mà giờ phút này lại nguy hiểm vô cùng.
"Ngươi còn dám cười bổn vương sao?" Nữ nhân này đúng là muốn bị dạy dỗ mà, hắn còn đang thắc mắc không hiểu sao trong vòng mấy ngày ngắn ngủi nàng lại tìm được nhiều tiền như vậy, mới sai người âm thầm đi điều tra, làm cho hắn sau khi biết sự thật liền tức đến ộc cả máu
Nàng vừa giãy dụa vừa kêu la, "Đau ... đau quá a! Vương gia nhẹ tay chút đi! Này, ngươi đi nhanh vậy làm sao ta theo kịp, chân ta không có dài như ngươi nha!"
Dám cùng hắn tranh luận? Nữ nhân này hôm nay chết là cái chắc
"Vương gia ... vương gia, ngài đừng có nhỏ mọn như vậy được không? Toàn bộ những thứ đó ngài đều xem như là rác mà, ta bất quá cũng chỉ là lợi dụng mấy cái thứ đó để kiếm chút tiền thôi mà, ngài cũng đâu có chịu tổn thất gì ..."
Tiểu Vũ vừa đi vừa kêu, đến lúc thấy mông đau mới phát hiện nàng đã bị hắn ném lên giường
"Ngươi ... ngươi muốn như thế nào?" Lúc này nàng mới cảm nhận được mình đang nguy hiểm bao nhiêu.
"Hừ, bây giờ mới biết mình gây hoạ có phải là hơi muộn rồi không?" Lí Thừa Tuyên tiến lại gần, ánh mắt gắt gao làm cho nàng giật mình
Đôi môi đáng yêu chu lên thành hình tròn, đôi mắt trong suốt chuyển động linh hoạt, Tiền Đa Đa như vậy tựa như một con mèo nhỏ đang hoảng sợ, cẩn thận né ra khỏi nguy hiểm, lông mao trên người dựng thẳng lên, cứ như chỉ cần chạm vào thì sẽ bị thương.
Hắn cảm thấy, nàng thật đáng yêu và ngon miệng, muốn trêu đùa nàng một chút
Hắn tựa tiếu phi tiếu đến gần giường, giọng nói lùng: "Ngươi dám trộm đồ của bổn vương để bán đi, bổn vương có thể tha, ngươi vũ nhục nhân cách bổn vương, bổn vương cũng bỏ qua, nhưng có biết dám vẽ bổn vương sẽ bị tội gì không?"
Nàng lắc lắc đầu
Tay hắn nâng cằm nàng lên, "Sẽ bị bổn vương lột hết xiêm y, quẳng ngoài sông cho cá ăn"
"Vương ... vương gia sẽ không làm như thế chứ?"
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn lại y hệt như cái bánh bao, Lí Thừa Tuyên phát hiện tâm tình của mình đang trở nên tốt dần."Bổn vương đang suy nghĩ ..."
"Vương gia, hình như không ổn lắm, lúc trước khi ngài đòi đánh cược đâu có ra điều kiện gì, bây giờ ta có tiền rồi ngài lại muốn quẳng xuống sông cho cá ăn thì không được!"
"Ngươi còn dám nói điều kiện với bổn vương?" Vẻ mặt Lí Thừa Tuyên sa sầm, "Ngươi muốn thắng bổn vương, tìm được 50 lượng bạc để có cái cớ rời khỏi bổn vương sao?"
Không biết vì sao nói ra như thế, hắn lại cảm thấy có chút mất mát
Nghe hắn nói vậy, tâm của Tiểu Vũ cũng trầm xuống
Thật sự nàng muốn rời khỏi hắn sao? Mặc dù hắn và nàng là hai thân phận khác nhau nhưng ở chung vài ngày, nàng mới phát hiện ra hắn cũng có một bộ mặt thiện lương đáng yêu vô cùng.
Sở dĩ điều nàng đến làm nha hoàn cũng chỉ vì muốn dùng mọi thủ đoạn khi dễ nàng, trêu cợt nàng, một khi nàng phát điên thì hắn lại hưng phấn như chú mèo nhỏ.
Vốn cứ nghĩ rằng hắn là một tên công tử thích nịnh bợ, nhưng ở chung lâu, suy nghĩ của nàng cũng có phần thay đổi.
Nhớ có một lần nàng bị thương ở chân, hắn không ngại ánh mắt của người ngoài, ôm nàng về phòng của hắn, tay thì cẩn thận lấy thuốc xoa vết thương cho nàng, miệng thì luôn mắng nàng ngu ngốc nhưng vẫn không che giấu được vẻ mặt quan tâm của hắn
Còn có một lần, nàng vô tình làm vỡ nghiên mực trong phòng hắn, Liên quản gia nói nghiên mực đó chính là bảo bối mà hoàng thượng ban cho, vô giá, không thể nào mà dùng tiền mua được, hắn cũng nhắm mắt cho qua
Vậy tại sao nàng lại liều mạng muốn kiếm 50 vạn lượng?
Đáp án chỉ có một, nàng không muốn bị hắn xem thường, không muốn giống như bọn thị nữ trong vương phủ, chỉ có thể lấy một tư thái hèn mọn mà gặp hắn
Thấy nàng không chịu lên tiếng, hắn hừ lạnh một cái, "Hừ, nể tình là lần đầu vi phạm, ta có thể tha tội cho ngươi nhưng tội chết có thể miễn, tội sống không thể tha ..."
Nàng nghe hắn nói vậy liền đề cao cảnh giác
Con ngươi đen híp lại, lộ ra chút tà ác, "Bây giờ bổn vương cho ngươi một cơ hội chuộc lỗi, ngươi phải cởi hết quần áo trên người mình, mỗi một lớp là 5 lượng bạc, cởi đến cái cuối cùng, nếu đủ 50 lượng bạc ta sẽ tha cho ngươi. Còn nếu không thì ..."
Hắn cười lạnh một cái, "Đừng trách ta không biết thương hoa tiếc ngọc, đến lúc đó thì ngươi phải chịu 50 đại bản"
"Vương gia, chẳng lẽ ngài không biết nam nữ thụ thụ bất thân? Nếu ta thật sự cởi hết......"
"Hử?" Hắn hừ lạnh một tiếng, "Còn dám ra điều kiện với bổn vương? Được, nếu ngươi không đồng ý thì ta kêu hạ nhân tới cho ngươi chịu 50 đại bản, người đâu ..."
Không đợi hắn nói xong, Tiểu Vũ lập tức nhảy dựng lên che miệng hắn lại
Lí Thừa Tuyên có chút kinh sợ, từ nhỏ đến giờ, chưa có nữ nhân nào dám làm càn như thế, nhưng bàn tay nàng mềm mại nhỏ bé, lại có mùi hương không tệ, coi như tha cho nàng!
"Được, ta cởi" Nàng miễn cưỡng chấp nhận
Nàng chậm rãi cởi từng lớp áo, Lí Thừa Tuyên không ngờ nàng thật sự thoát y trước mặt hắn, hắn chỉ muốn hù doạ nàng chút thôi
"5 lượng." Cởi áo ngoài.
"Mười hai." Cởi áo trong
"hai mươi hai......"
Cho đến khi cơ thể tinh tế của nàng loã lồ thì ngực hắn cũng vừa bị lửa dục thiêu đốt.
Từ lúc bốn tuổi đã phải học cách lo cho quốc gia đại sự, những năm gần đây lại không có hứng thú với nữ nhân, thị nữ mỹ nhân trong phủ cũng chỉ để làm cảnh, chưa bao giờ có một cô nương nào giữ lại được ánh mắt hắn lâu như thế.
Nhìn nàng chậm rãi cởi đi từng lớp áo trên người mình, trên cơ thể chỉ còn lại duy nhất một cái yếm, tuy nàng không có hành động gì được gọi là gợi tình nhưng hắn vẫn bị dục hoả đốt cháy khắp người.
"Tất cũng tính, còn trâm này, khuyên tai này ...... A -"
Tiểu Vũ còn đang cẩn thận tính toán thì đã bị một bóng đen úp xuống giường.
"Có tính toán đến mấy cũng không đủ đền cho bổn vương... Hay là dùng chính thân thể của ngươi đi?"
"Vương gia, nam nữ thụ thụ bất thân...... A ......"
"Gian phu a gian phu, sắc lang a sắc lang, phi lễ a phi lễ, cưỡng gian a cạc cạc......"
"Rầm!"
Một cây gậy cắt đứt tiếng kêu của Hắc Bảo. Thấy chủ nhân nghiêm mặt liếc nhìn mình, nó sợ tới mức hét lên một tiếng, vỗ cánh bay đến nóc nhà, trừng mắt nhìn chủ nhân.
"Nương tử của ta, nương tử của ta, Đa Đa là nương tử của ta...... Nương tử nương tử ta yêu ngươi, yêu ngươi yêu ngươi yêu chết ngươi......"
"Dám nói hưu nói vượn nữa bổn vương chặt đầu ngươi!"
Bây giờ Lí Thừa Tuyên mới biết được thế nào là gậy ông đập lưng ông
Càng đáng giận hơn là, sau khi hắn nghe được câu "Nương tử nương tử ta yêu ngươi" lửa ghen trong lòng hắn lại bùng phát lên
Một tiếng cười mềm nhẹ truyền vào tai, hắn xót xa cảm thấy mất mặt, trừng mắt nhìn nữ nhân đáng đánh đòn kia.
"Ngươi còn dám cười!"
"Vương gia sao lại tức giận như vậy? Cũng nhờ người mà ta được lấy Hắc Bảo, bây giờ tướng công ta nói ngài là sắc lang, là phi lễ với ta có gì là không đúng?"
Ngón trỏ nhẹ nhàng chỉ chỉ vào ngực hắn, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra hờn dỗi.
Nhớ lại hình ảnh kịch liệt kia, tuy rằng nàng đến từ hiện đại, được giáo dục những chuyện này không ít nhưng cảm giác khi nếm trải lại hoàn toàn khác hẳn.
Càng bực mình hơn, thân thể mẫn cảm của nàng lại không thể kháng cự được kỹ xảo của hắn, kết quả, thân mình thuần khiết này hoàn toàn bị hắn ăn sạch, ngay cả một khúc xương cũng không còn.
Nàng không ngờ mình lại lên giường cùng vương gia, còn do ... nàng cam tâm tình nguyện
Nghe nàng nói như vậy, Lí Thừa Tuyên dĩ nhiên không đồng ý, ôm thân thể trần truồng của nàng vào trong lòng, bá đạo lại không mất ôn nhu cắn cắn cằm nàng."Cưới hỏi đàng hoàng thì sao, nữ nhân mà bổn vương ai dám tranh giành chứ? Huống chi tướng công của ngươi chỉ là một con súc sinh."
"Hử? Thì ra Hắc Bảo mà Vương gia cưng chìu trong mắt ngài cũng chỉ là một con súc sinh thôi, vậy hôm qua ta có thể lên giường cùng Vương gia có phải cũng nên cảm ơn tướng công súc sinh không?"
Nguyễn Tiểu Vũ đột nhiên cảm thấy mình thật rẻ tiền, không khỏi thương tâm. Có lẽ một nha hoàn nho nhỏ như nàng không ai thèm để ý, nhưng tự tôn và cao ngạo của bản thân không cho phép nàng thừa nhận chuyện đáng buồn này.
Thoát khỏi hắn, nàng vùng dậy định lấy áo mặc lại nhưng lại bị hắn kéo xuống.
"Ngươi làm cái gì thế?"
"Hồi vương gia.." Nàng lại cười tươi như hoa, chẳng để ý đến sắc mặt của hắn, "Sắc trời không còn sớm, ta còn phải nhanh chóng thu xếp công việc, không bị Liên quản gia mắng thì không tốt lắm"
"Như thế nào? Tức giận?" Hắn sao lại nhìn không ra nàng rốt cuộc ở khởi cái gì. Không nghĩ tới vừa mới kia vài câu vô tâm nói, nhưng lại chọc nàng như thế bất khoái, xem ra này tiểu nữ nhân cũng đồng dạng để ý hắn — này ngoài ý muốn phát hiện, làm cho Lí Thừa Tuyên đầu vai giãn ra vài phần.
"Ta chỉ là một cái nô tài nhỏ bé, làm sao dám giận vương gia ... Ngô "
Bá đạo nhất xả, hắn một tay lấy nàng mang nhập trong lòng, bức bách nàng không thể không nằm ở hắn trong lòng, thon dài to lớn cánh tay nắm cả của nàng đầu vai, mềm mại ti mền quá hai người đầu vai."Vừa mới bổn vương ăn ngươi ăn thật sự dùng sức, hiện tại có chút mệt mỏi, ngoan ngoãn nằm, không được rời đi."
Vùi đầu vào thân của nàng quả thật là thoải mái, hít lấy mùi hương của nàng làm cho hắn cảm thấy thật an tâm
Không biết tại sao, giờ đây hắn thích nghe thấy nàng nói chuyện, thích vẻ tươi cười bướng bỉnh của nàng, thích cùng nàng cãi nhau bất chấp thân phận, thích cùng với nàng cười giỡn ...
Bây giờ hắn cảm thấy ôm nàng thật là hạnh phúc
Thấy nàng lắc lắc thân mình, còn muốn giãy dụa, Lí Thừa Tuyên ở chăn dưới không khách khí vỗ nàng kiều đồn một cái."Đừng nháo, bổn vương như vậy ôm ngươi thoải mái, lại nhuyễn lại hương, quả thật là cái cơ thể sống ấm lô."
Nguyễn Tiểu Vũ bất đắc dĩ hừ thanh."Vương gia lạnh không?"
Hắn trầm giọng cười cười, "Đa Đa......"
Hắn khó được như thế thâm tình khinh gọi của nàng danh, làm cho nàng trong lòng đột nhiên run lên.
" Đối với chuyện từ trước đến nay, ngươi quả thật không nhớ gì sao?
"Đúng vậy, ta không nhớ gì hết" Nàng vốn dĩ đâu phải là Tiền Đa Đa, làm sao nhớ được
Đầu chẩm hắn hữu lực khuỷu tay, hai người khó được bình thản nói chuyện phiếm, Nguyễn Tiểu Vũ chỉ cảm thấy đáy lòng mỗ cái địa phương phát sinh biến hóa, giống như có cái gì này nọ không giống với.
"Trước kia ngươi là một nữ nhân không tốt tí nào"
"Trước kia vương gia biết ta sao?"
Hắn hừ một tiếng, tỏ ý không muốn trả lời
Ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn, quả thật là từ góc độ này mà nói, hắn đúng là rất tuấn tú nha, tóc xoã ra rối tung làm hé lộgương mặt tuấn mỹ của hắn
Này vô luận theo người nào góc độ xem, đều mĩ rối tinh rối mù nam nhân, giờ này khắc này, cùng chính mình khoảng cách đã vậy còn quá gần.
Thấy hắn không nghĩ quan tâm chính mình, nàng cũng không lại truy vấn, thưởng thức hắn ánh sáng sợi tóc, nhịn không được hiếu kỳ nói:"Lại nói tiếp, Vương gia bộ dạng như vậy tuấn tú, vì sao không thích người khác cho ngươi vẽ tranh?"
"Đó là vì bổn vương không muốn người khác tưởng lầm mình là nữ nhân rồi đến cầu hôn"
Chỉ cần nhớ tới sự kiện năm đó là hắn lại tức giận, nhớ rõ năm ấy hắn mười bảy tuổi, hoạ sĩ liền vẽ cho hắn một bức tranh, tiên hoàng thấy bức tranh ấy đẹp nên treo trong ngự thư phòng. Không bao lâu sau, có vương tử từ Ba Tư tới chơi, vương tử kia nhìn thấy bức tranh vẽ hắn liền tưởng tượng ra hắn là nữ nhân nên cầu hôn, làm cho trong triều đình có một trận cười to.
Nguyễn Tiểu Vũ nghe xong câu chuyện, nhịn không được cười khanh khách, "Nguyên lai lục vương gia hung hăng cũng có lúc đáng yêu như vậy"
"Ân? Ngươi dám nói bổn vương hung hăng sao?" Hắn nheo mắt, nhìn nàng đầy vẻ đe doạ
Nhân lúc này thấy hắn không đề phòng, Tiểu Vũ không sợ chết chồm tới hôn lấy một cái."Người ta không phải đã nói rồi sao? Tuy hung hăng nhưng mà đáng yêu a"
Tao nàng trộm thân, Lí Thừa Tuyên lại có chút ngốc lăng. Đãi hoàn hồn khi, mới phát hiện nàng hai giáp đỏ bừng, một bộ thẹn thùng bộ dáng, hắn nhìn nhịn không được tà tà cười, lộ ra bản chất ác sói.
"Xem ra bổn vương vừa mới không có thỏa mãn ngươi, nếu như vậy, bổn vương nên hảo hảo kiểm điểm một chút chính mình......"
Nói xong, tựa như đại sói hoang bàn phi phác hướng nàng, hai người một trận hi cười đùa giỡn.
Không biết qua bao lâu, thanh âm cười đùa bị thay thế bằng một thanh âm thở dốc ......
Sáng sớm hôm sau, Lí Thừa Tuyên bị một âm thanh đói bụng vang lên làm bừng tỉnh, mới phát giác nữ nhân đang ôm trong lòng đêm qua tới nay còn chưa ăn gì thì đã bị hắn "ăn" mất rồi.
Hắn buồn cười tự nói, "Nhìn ngươi gầy yếu không nghĩ tới ngươi tham ăn như vậy, xem ra hôm qua bổn vương "ăn" ngươi không ít rồi"
Liên tiếp làm mấy lần trên giường vận động Nguyễn Tiểu Vũ tức giận lườm hắn một cái, đẩy ra hắn, đứng dậy y."Chúng ta lập tức nhân làm sao dám uống Vương gia so với. Ngài cả ngày ăn thịt cá, đương nhiên không biết hạ nhân mỗi cơm canh suông quả thủy, một chút không ăn, đương nhiên hội đói a."
Là nói được có chút khoa trương, trên thực tế, từ đi theo Lục vương gia bên người làm việc sau, hắn mỗi đốn đều đem nàng uy ăn no ăn no, cũng là không bạc đãi quá nàng.
Bất quá nàng thuở nhỏ dưỡng thành tốt thói quen, cho dù thay đổi thân thể, như cũ mỗi ngày ba bữa, không thể hạ xuống một chút.
Nghe của nàng bụng lại truyền đến cô lỗ tiếng vang, Lí Thừa Tuyên cũng đứng dậy."Đừng nóng vội, bổn vương cái này phân phó đầu bếp làm chút mỹ vị đồ ăn sáng cho ngươi ăn. Nói lên này đầu bếp, tay nghề thật sự không sai, trong kinh thành rất nhiều vương tôn quý tộc tranh nhau mời làm việc hắn nhập phủ, cuối cùng nhưng thật ra làm cho bổn vương thu tiến vào, cũng không biết hắn dùng cái gì gia vị, làm được đồ ăn, càng ăn càng muốn ăn......"
"Vương gia khả đi lên?" Nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến Liêu quản gia nhất thành bất biến là tiếng nói.
"Nói!"
"Hồi Vương gia, trong phủ ra án mạng, phòng bếp phụ trách xứng đồ ăn tiểu thuấn, sáng sớm bị nhân ở phòng bếp cửa phát hiện thi thể!"
"Cái gì? Có loại sự tình này?"
Làm Lí Thừa Tuyên đi vào sự phát địa điểm khi, chỉ thấy phòng bếp cửa vây đầy người, gặp Vương gia giá lâm, mọi người đều quỳ xuống đất nghênh đón, Lí Thừa Tuyên phất phất tay, ý bảo mọi người không cần đa lễ.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Khi hắn nhìn đến một cái hai mươi tuổi cao thấp trẻ tuổi nhân, miệng sùi bọt mép hoành nằm trên mặt đất khi, ánh mắt nhất nhất đảo qua ở đây nhân.
Vương phủ hướng đến bình tĩnh, cho dù hạ nhân thật sự làm sai sự, cũng bất quá là kéo ra ngoài đánh cái mấy bản tử, chưa bao giờ nháo tai nạn chết người.
Tình cảnh trước mắt làm cho Lí Thừa Tuyên nhíu mày lại. Người chết thì hắn đã gặp không ít nhưng chết thảm như thế thì hắn mới nhìn thấy lần đầu tiên
Đối mặt với câu hỏi của hắn, mọi người đều trầm mặc không dám trả lời
Đối mặt Vương gia chất vấn, mọi người đều buông xuống đầu, không dám nhiều lời.
Liêu quản gia theo giữ đơn giản giải thích, đại khái là ngày hôm qua còn có người nhìn đến tiểu thuấn vui vẻ ở trong phủ cùng khác hạ nhân nói chuyện phiếm, gần nhất cũng không có nghe nói hắn đắc tội quá người nào, nhưng là hôm nay sáng sớm đã bị phát hiện chết oan chết uổng.
Theo sát mà đến Nguyễn Tiểu Vũ cũng nhìn đến tiểu thuấn tử trạng, câu thê thân mình, hai mắt trợn trừng, cả người một bộ run rẩy trạng, thả miệng sùi bọt mép, bộ dáng dị thường đáng sợ.
Nàng đáy lòng run lên, đột nhiên hồi tưởng khởi chính mình biểu thúc, bởi vì trường kỳ thất nghiệp buồn bực không vui, bị bằng hữu kéo đi hít thuốc phiện, dần dần nghiện, cuối cùng không thể tự kềm chế, đột nhiên có một ngày, nàng nhận được viên cảnh đánh tới điện thoại, nói biểu thúc ở nhà trung đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, tử nhân chính là hút đại lượng thuốc phiện.
Lại nhìn một cái tiểu thuấn tử trạng, cùng biểu thúc cư nhiên giống nhau như đúc. Hay là......
Ngay tại nàng âm thầm đoán thời điểm, hạ ý ngắm đến phòng bếp góc tường chỗ lại có mấy khỏa hắc nâu hoa tử xác, hình trứng, xác thân cứng rắn.
Lúc này, Lí Thừa Tuyên đã muốn hạ lệnh triệu Thái y, không bao lâu, Thái y tới rồi, khom người bắt đầu kiểm tra thi thể.
"Cũng không biết hắn dùng cái gì gia vị, làm được đồ ăn, càng ăn càng muốn ăn......"
Lí Thừa Tuyên sáng sớm ở bên tai giảng trong lời nói, đột nhiên xao vang nàng trong đầu cảnh báo. Không để ý tới vây xem mọi người, nàng đi đến góc tường, nhặt lên thượng kia mấy lạp hoa tử xác niết ở trong tay qua lại thưởng thức. Nếu là nàng không đoán sai, thứ này hẳn là cây thuốc phiện hoa xác.
"Nhiều hơn, ngươi đang làm cái gì?" Lí Thừa Tuyên thanh âm đột nhiên ở bên tai vang lên, thấy nàng cầm trong tay mấy lạp hoa nhỏ xác, ánh mắt lại khó hiểu."Đây là cái gì?"
"Vương gia, trong phủ đầu bếp là cái gì thời điểm cam kết vào phủ?"
Lí Thừa Tuyên nhíu mày suy nghĩ một lát, "Đại khái nửa tháng tiền."
"Cũng biết hắn lai lịch?"
"Tất nhiên là thân gia trong sạch, nếu không làm sao có thể tiến vương phủ đương sai?"
"Hắn đồ ăn thực làm được mỹ vị ngon miệng?"
"Có ý tứ gì?"
"Mỹ vị đến Vương gia ăn một lần còn muốn ăn lần thứ hai, thậm chí đến càng ăn càng muốn ăn bộ?"
Lí Thừa Tuyên cũng không ngu dốt, nhất thời lĩnh ngộ đến cái gì, lại tế xem nàng trong tay kia mấy lạp hoa xác liếc mắt một cái, còn trẻ khi đọc quá sách thuốc, thả đã gặp qua là không quên được hắn, đột nhiên nhớ tới này hoa xác sau lưng sở đại biểu ý nghĩa.
Hai người liếc nhau, mâu quang lưu chuyển trung, đã đoán ra thất, chữ bát phân.
Sắc bén ánh mắt hung hăng trành hướng trong đám người đầu bếp."Thiết phúc, ngươi có thể có nói sẽ đối bổn vương giảng?"
Đầu bếp nguyên bản liền mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nay bị Vương gia nhất rống, lại sợ tới mức hoang mang lo sợ, phịch một tiếng quỳ xuống đất, sắc mặt trắng bệch vô cùng."Vương gia thứ tội, nô tài thật không biết sự tình hội phát triển đến loại tình trạng này, nô tài chẳng qua tưởng ở trong vương phủ thảo khẩu cơm ăn, không nghĩ tới lại nháo ra mạng người......"
Tiếp theo, hắn nhất ngũ nhất thập đem sự tình trải qua công đạo rõ ràng.
Nguyên lai hắn vì có thể làm cho cố chủ yêu thượng hắn làm đồ ăn, nói lý ra đem cây thuốc phiện hoa tử ma thành nát bấy, sảm trộn lẫn ở đồ ăn lý, ngày lâu, tự nhiên sẽ làm nhân nghiện, muốn ngừng mà không được.
Hắn tra quá sách thuốc, chút ít cây thuốc phiện tử ma thành phấn sảm ở đồ ăn lý, hẳn là không đến mức trí mạng, nhiều năm qua, hắn trải qua mấy nhà phủ đệ, cũng là không ra quá cái gì đại sự.
Không ngờ, hôm qua không cẩn thận quên đi tùy thân mang theo phấn hoa bao, bị phòng bếp xứng đồ ăn tiểu thuấn thập đi, tiểu thuấn đại khái nhìn hắn thường xuyên đem thứ này bảo bối dường như mang ở trên người, tưởng hảo ngoạn ý, mới đem chỉnh bao phấn đều đổ tiến đồ ăn lý, kết quả chết oan chết uổng.
Thiết phúc là cái nông thôn đến người thành thật, phát hiện nháo ra án mạng, sớm sợ tới mức hồn phi phách tán, vừa mới bị Vương gia như vậy vừa hỏi, liền không hề giữ lại toàn chiêu.
Lí Thừa Tuyên phi thường tức giận, không nghĩ tới trong vương phủ cư nhiên ra như thế gan lớn người, nhìn kia không được quỳ xuống đất dập đầu đầu bếp, hắn oán hận vẫy tay nói:"Người tới, đem hắn quan tiến đại lao, sau đó xử lý." Xoay người bước đi.
Thiết phúc sợ tới mức cả người phát run, không được cầu xin tha thứ, kia khóc tiếng la làm cho người ta nhịn không được tâm củ thành một đoàn.
Nguyễn Tiểu Vũ tiểu bước đuổi theo Lí Thừa Tuyên cước bộ, ở hắn phía sau nhẹ giọng nói:"Vương gia, ngài từng nghe nói qua sao? Nếu muốn trừng phạt một người khuyết điểm, tử vong đều không phải là là giải quyết chi đạo, chỉ có còn sống, mới có thể làm cho này phạm vào sai nhân, càng thêm hối hận chính mình sở đã làm mỗi một kiện sai sự."
Bỗng dưng dừng lại cước bộ, hắn tựa tiếu phi tiếu quay đầu đánh giá nàng."...... Ngươi là muốn vì cái kia đầu bếp cầu tình?"
Nàng lạnh nhạt cười, "Vương gia nhìn qua đều không phải là tàn bạo người."
"Bổn vương nên vì thế mà đắc ý cho của ngươi khen ngợi sao?" Giờ này khắc này, hắn vẫn lòng còn sợ hãi, nếu hôm nay không phát sinh án mạng, chỉ sợ hắn còn có thể không chỗ nào thấy tiếp tục ăn kia đầu bếp làm đồ ăn.
Cứ thế mãi, hắn không dám tưởng tượng tương lai sẽ phát sinh chuyện gì.
Ánh mắt suy nghĩ sâu xa đánh giá trước mắt nhìn như đơn thuần Tiền Đa Đa, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.
Nàng thực thông minh, hiểu lắm tiến thối, nhưng lại có thể dễ dàng đắn đo hắn hỉ nộ ái ố, biết khi nào thì nên hay nói giỡn, khi nào thì nên nghiêm túc, như vậy Tiền Đa Đa, thật là hắn năm năm trước sở nhận thức cái kia Tiền Đa Đa sao?
Tâm tình nháy mắt sinh ra biến hóa, làm cho hắn kinh ngạc. Hắn chưa từng có như thế để ý một nữ nhân, muốn hiểu biết nàng, muốn nhìn thấu nàng, muốn đem nàng từ trong ra ngoài, theo thượng đến hạ, hoàn hoàn toàn toàn đánh giá rõ ràng.
Đó là một phần chấp nhất, một phần tín niệm, giống nhau lên trời xuống đất, kiếp này kiếp, thế tất muốn hoàn thành nhiệm vụ.
Nguyễn Tiểu Vũ không cần phải nhiều lời nữa, dù sao ở hào môn trong vương phủ, nàng hình đồng con kiến, mà hắn quý vì Vương gia, đều có hắn xử sự phương pháp, can thiệp hơn, tựu thành kiêu căng.
"Vương gia thánh minh, là ta nhiều lời." Nàng vừa định xoay người rời đi, lại bị hắn bắt được cổ tay.
Hắn ánh mắt sáng quắc, mang theo vài phần nàng xem không hiểu sủng nịch thần thái."Không phải đói bụng sao? Bổn vương mang ngươi đi ăn cái gì."
← Ch. 03 | Ch. 05 → |