H! (2)
← Ch.78 | Ch.80 → |
Edit: Khả Khả
Lý Hạc Minh vẫn chưa đã thèm, giữa hai chân Lâm Ngọc bị vật dã man kia chà sát đến phát run, hoa huyệt ngứa ngáy. Côn thịt to dài chống ở cửa huyệt cọ lên cọ xuống, cọ trái cọ phải, 🌴-❗-𝐧-𝐡 𝐝ị-c-h trắng đục như bột hồ trét khắp nơi.
Tuy Lâm Ngọc có thể cảm nhận rõ được cảm giác ư.ớ.🌴 á.𝐭 dưới thân, nhưng khi nàng cúi đầu nhìn xuống, hình ảnh lộn xộn ⓓ_â_m mỹ ở giữa hai chân vẫn khiến tim nàng ngứa ngáy vô cùng.
Quy đầu đỏ đậm hơi chếch lên chọc chọc moi ⓣ𝖎*ռ*♓ ⓓị*c*𝒽 trắng đục hoà quyện với 𝖉â-m thuỷ ra, hắn dùng sức ấn lên âm đế sưng phồng lên rồi chầm chậm lui ra, sau đó lại chà sát vào cửa huyệt
Tiểu huyệt trắng trẻo bị hắn cọ đỏ lên, cửa huyệt múp máp dán lên thân gậy dính đầy ✝️.𝐢n.𝖍 𝐝.ị.𝖈.♓, nó co rụt như muốn 𝐥-ⓘế-ⓜ mú.✞ côn thịt.
Lý Hạc Minh nhìn chằm chằm nơi kia của nàng trơn tuột không khép được, hắn đành moi ⓓ-â-ⓜ thuỷ và т●i●ⓝ●h ◗●ịⓒ●𝒽 ra ngoài, nắm nghiệt căn đánh lên cửa huyệt. Cảm giác nặng trĩu đánh tới, khiến nàng run lên, Lâm Ngọc bất giác kẹp hai chân lại, nước tiểu run run muốn phun ra, hắn mới đánh vài cái đã dính mấy giọt.
Cảm giác xấu hổ bủa vây trong đầu, Lâm Ngọc nắm chặt gối tựa, không biết rốt cuộc đang muốn Lý Hạc Minh tiếp tục hay dừng lại, nàng chỉ làm theo bản năng, đưa nhục huyệt trống rỗng về phía 𝖉*ư*ơ*п*g νậ*𝖙 của hắn: "Nhị Ca...um..."
Lý Hạc Minh biết nàng vẫn chưa thoả mãn, nhưng dường như hắn muốn ⓣ𝐫-𝖆 ✞ấ-ռ nàng nên không động thân đi vào.
Hắn đưa tay 𝖒ơ●п 𝐭ⓡớ●ⓝ tấm lưng ⓜả𝖓●𝐡 𝖐♓●ả𝐧●♓ của nàng, nhặt một sợi tóc đang mướt mồ hôi dính trên lưng, đưa lên môi ♓·ôп·, giọng trầm khàn: "Tự nàng nuốt đi!"
Hắn rất thích sử dụng chiêu này, 𝖒ơ·𝖓 ✝️r·ớ·𝖓 cho nàng đến độ chịu không nổi, nhưng lại không thoả mãn ngay cho nàng, nhất định phải tận mắt nhìn thấy nàng trong dáng vẻ ⓓâ·ⓜ đã·n·ɢ chủ động cầm nghiệt căn hắn nuốt vào từng chút một.
Mặt Lâm Ngọc đỏ bừng, nhưng cũng không từ chối, bàn tay 𝓇●u●п rẩ●𝐲 thò xuống giữa hai chân, nắm ԁ●ư●ơ●n●𝖌 𝐯ậ●ⓣ 𝓃ón●ⓖ ⓑỏ𝖓●ⓖ nhắm ngay cửa huyệt ngứa ngáy, đồng thời, mô●𝐧●🌀 và eo lùi lại phía sau, cố sức nuốt nó vào.
Tư thế này, động tác của Lâm Ngọc không dễ dàng mấy, giữa hai chân nàng vô cùng trơn trượt, còn nửa cây gậy thịt của hắn lại ướt nhẹp 🌴*ⓘ*n*♓ 𝐝ị𝒸*♓, rất khó giữ yên. Vất vả lắm Lâm Ngọc mới ấn được nửa phần quy đầu đi vào, nhưng cửa huyệt vừa mới mở ra đón nhận, thì hắn lại trượt ra ngoài.
Sau vài lần thử thất bại, nàng chun mũi, mất lực quay đầu nhìn về phía Lý Hạc Minh, xin giúp đỡ: "Rớt ra rồi...ưm...Nhị Ca..."
Vì không ăn vào nên mắt nàng ửng hồng như muốn khóc, tiếng gọi "Nhị Ca" vừa mềm vừa nhẹ, ռ.🌀ự.ⓒ Lý Hạc Minh tê dại, khom lưng 𝖍ô-𝖓 lên xương bướm xinh đẹp của nàng.
Ngọc bội trên cổ rơi xuống lưng Lâm Ngọc, khi hắn mở miệng, giọng đã khàn đục, gấp không thể chờ nổi: "Tách huyệt ra!"
Lâm Ngọc nghe lời, đưa hai tay đến Ⓜ️*ô*𝖓*𝐠, ngón tay ɱả𝓃●♓ 𝐤♓●ả𝐧●♓ tách hai cánh 〽️ôռ·🌀 ra hai hướng, nàng hơi dùng lực, nên tiểu huyệt hồng hào liền lộ ra khỏi chiếc màn thầu trắng trẻo.
Hai tay nàng tách môⓝ*𝖌, nên không có điểm tựa, nửa người trên đành bất lực đổ rạp xuống trường kỷ, tơ lụa mềm mịn chảy dài theo sống lưng, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đôi ɱ.ô𝖓.ℊ chổng cao, chờ đợi Lý Hạc Minh đâ.ⓜ ѵà.ο.
Lý Hạc Minh đỏ mắt nhìn, nhưng hắn không làm ngay, hắn đỡ cổ Lâm Ngọc, kéo một cái gối mềm đến kê dưới mặt cho nàng, lúc này mới bắt đầu động.
Lý Hạc Minh nâng côn thịt thô cứng, dùng quy đầu quét lên xuống vài cái ở cửa huyệt, tiểu huyệt ngại ngùng co rụt lại, sau đó chảy ra một lượng ◗·â·m dịch nóng ấm, tưới ướt quy đầu sẫm màu.
Hắn chầm chậm chen quy đầu vào nhục huyệt, rồi đưa hai tay nắm eo Lâm Ngọc, sau đó dùng sức đẩy vào, côn thịt như cây roi thịt dài, chỉ nhấp một cái đã chạm tới gốc, đâ.ɱ thẳng vào tử cung.
Cái đ-â-〽️ lần này biến mọi thứ trước mắt Lâm Ngọc trắng xóa, âm thanh 𝓇ê·𝖓 𝓇·ỉ còn ở cổ họng, bụng dưới r-𝖚-𝐧 𝐫-ẩ-γ, hai tay đang tách 〽️-ô-𝓃-ℊ lập tức mất hết sức lực.
Lý Hạc Minh đã bắn ra hai lần rồi nên hiện tại hắn không gấp, hắn tận hưởng ⓚ.ⓗ.0.á.ï ↪️ả.〽️ khi nhục huyệt 𝐫.υ.𝖓 rẩ.y ɱ·ú·🌴 chặt lấy côn thịt xong, sau đó vén mái tóc dính ướt mồ hôi nằm trên lưng sang một bên, đưa tay xoa xoa nhũ thịt nàng, hỏi: "Ăn ngon không?"
Hôm nay hắn hỏi nhiều câu rất lạ, nhưng có lẽ vừa rồi Lâm Ngọc bị đ●â●m quá nhiều lần, giờ lại bị lấp đầy lần nữa, nên nàng rê_ⓝ г_ỉ một tiếng rồi nói: "Ngon...rất ngon...."
Lý Hạc Minh bình thản, nắm giữ hai cánh Ⓜ️ô-𝓃-ɢ nàng, bắt đầu đưa đẩy, tinh hoàn nặng trĩu đánh lên cửa huyệt, ⓓâ-m thủy văng tung tóe, hắn 𝐭♓*ở 𝐡ổ*𝐧 𝖍*ể*ⓝ tiếp tục hỏi: "Vậy có muốn buổi tối ngậm đi ngủ không?"
Nhục huyệt 𝒸-ọ 🔀-á-† với ԁ_ươռ_g 𝐯ậ_✝️ tạo thành tiếng nước "nhóp nhép", eo Lâm Ngọc hạ thấp xuống, không tự chủ đưa đẩy theo tần xuất ra ra vào vào của hắn, mơ hồ đáp: "Được..."
Lý Hạc Minh nhẹ cười thành tiếng, cúi người đ-è 🦵-ê-ⓝ n-𝐠-ườ-ı nàng, giữ lấy gương mặt xinh đẹp, khẽ hô·𝐧·, môi lưỡi chầm chậm quấn lấy nhau, nhưng côn thịt đ·â·ⓜ ѵà·0 thật sâu, không chút lưu tình, bụng Lâm Ngọc bị hắn chọc nhô lên tⓗà·n·𝖍 ♓·ì𝓃·♓ trụ.
Tư thế này đi vào quá sâu, qua một lúc, Lâm Ngọc 𝐬●ℹ️ế●† 𝒸●ⓗ●ặ●🌴 huyệt đạo, giống như không kiềm chế được muốn tiểu, dòng nước trong ào ào phun ra, côn thịt thì cứ thọc vào ⓡ●ú●𝖙 г●ⓐ vô số lần, làm dâ.ⓜ dịch bắn lung tung khắp nơi.
Cảm giác căng cứng quen thuộc ở bụng dưới truyền đến khiến nàng sợ hãi, Lâm Ngọc r·υ·𝖓 𝖗·ẩ·y nỉ non: "Nhị Ca.... a.... a.... muốn.... muốn bắn nước tiểu....."
Lý Hạc Minh 👢𝐢ế*〽️ môi nàng, nói: "Không sao, bắn đi...."
"Ưm.... ư.... Đừng...." Lâm Ngọc đã mất mặt một lần rồi, không muốn mất mặt lần thứ hai nữa, nghe thấy lời nói không biết xấu hổ kia của hắn, nàng bò dậy muốn chạy, nhưng một phần đang bị Lý Hạc Minh đè nặng trên người, một phần 𝐭·♓·â·𝖓 т·𝒽·ể nàng đã mềm nhũn ra, làm sao có thể trốn được
Lý Hạc Minh ngồi dậy, bàn tay ấn lên lưng nàng đè cúi lưng xuống, côn thịt đ_â_𝖒 càng tàn nhẫn hơn, nhưng sau khi hắn thúc vào hơn trăm cái, nàng chỉ biết nằm dựa vào trường kỷ, chổng Ⓜ️ô-п-𝖌 nuốt ◗ư.ơ.n.𝐠 ✌️ậ.✝️ hắn.
Lâm Ngọc đáng thương gọi tên hắn, khi thì gọi "Nhị Ca", khi thì gọi "phu quân", vốn muốn xin hắn làm chậm một chút, nhưng chỉ đổi lại được cái hô●п nhẹ giữa chân mày, bên dưới vẫn giữ cường độ mạnh bạo ấy.
Lý Hạc Minh rất thích nhìn thấy bộ dạng Lâm Ngọc bị hắn làm đến độ bắn cả nước tiểu, vì vậy nhỏ giọng 𝖉·ụ ԁ·ỗ nàng: "Thê Thê, bắn ra đi!"
Côn thịt to cứng chạm vào tử cung, lại 𝐜*ọ x*á*† vào thành vách â-ɱ đạ-𝑜, Lâm Ngọc chịu không nổi, nước tiểu không thể khống chế chảy từ huyệt ra, rơi tí tách trên trường kỷ, âm thanh khiến người nghe đỏ mặt tía tai.
Nơi đó của nàng giống như bị làm hỏng rồi, khi nước tiểu rơi chậm lại, từng chút từng chút theo động tác của Lý Hạc Minh rơi ra ngoài, nhỏ giọt trên trường kỷ, từ đùi đến đầu gối của Lâm Ngọc đều là nước tiểu của nàng.
Một mặt vừa bắn nước tiểu, một mặt vẫn tiếp tục bị đâ-〽️, ⓚ●𝖍●𝑜á●❗ ↪️ả●m mãnh liệt làm cho nàng mất cả thần trí, miệng 𝒽.é 𝐦.ở, đầu lưỡi đưa ra, đôi mắt trong vắt khi xưa giờ đây mất tiêu cự, nước mắt nóng hổi tràn ra vì không chịu nổi cảm giác hắn mang lại.
Lý Hạc Minh không thể nhịn được, đâ.𝖒 thêm vài chục cái nữa, một bên hắn đưa tay vuốt chiếc bụng hơi căng lên của Lâm Ngọc, ép nước tiểu ra cho nàng, một bên hắn chôn côn thịt sâu vào trong huyệt, ⓑắ·𝐧 †·𝒾·n·h.
Nhưng lúc này, nước tiểu của Lâm Ngọc lại tiết ra thêm, huyệt động ş-ℹ️ế-† 𝐜♓ặ-✝️ côn thịt đến đau đớn, hắn cúi xuống ⓗôռ-, từ đôi mày nhíu chặt đến vành tai mỏng. Đợi đến khi bắn xong, hắn muốn rút 𝒹ư●ơn●ɢ ⓥậ●✞ ra, song, vừa buông tay, Lâm Ngọc mất hết sức lực ngồi xuống côn thịt hắn.
Mặt Lý Hạc Minh đổi sắc, hắn đang định rút 𝖉-ươ-𝓃-ɢ ѵậ-𝐭 mềm xuống ra khỏi cơ thể Lâm Ngọc, nhưng chưa kịp 𝖗.ú.𝐭 𝖗.𝐚 hẳn, còn nửa cây ở trong, đột nhiên khe hẹp ở quy đầu mở mắt, bắn nước tiểu vào trong huyệt nàng.
Nước tiểu 𝖓_ó_𝖓_𝐠 ⓑ_ỏn_g chảy vào trong cơ thể, Lâm Ngọc mở to mắt, tiểu huyệt ⓡ●⛎●𝐧 r●ẩ●ÿ, miệng 𝐫ê●𝖓 ⓡ●ỉ, nắm chặt chiếc gối.
Lý Hạc Minh cắn răng chịu đựng cơn sảng khoái để rút 𝒹.ư.ơ𝓃.𝐠 ☑️ậ.✝️ ra, quy đầu vừa ra đến cửa huyệt sưng tấy của nàng, nó liền chật vật bắn chút ít nước tiểu còn sót lại lên trên huyệt.
← Ch. 78 | Ch. 80 → |