← Ch.60 |
8:00 PM, ngày 24 tháng 12, biệt thự nhà ngài Ý.
Cậu quản gia trang trí cả căn biệt thự lóng lánh nào đèn nào cây thông, còn làm một bàn tiệc siêu hoành tráng đủ các món để chờ ngài Ý về.
Khi tiếng mở cửa vang lên, cậu quản gia chạy lengkeng lengkeng ra đón.
"Ngài Ý ơi, ngài về rồi, em nhớ ngài lắm." Cậu quản chạy đến nhảy bổ lên ôm người đàn ông.
Từ khi đi đảo về, đã gần ba tháng nay hiếm khi hai người được dịp 🌴.♓â.𝐧 ⓜ.ậ.†, ngài Ý bận rộn công việc, khi về đến nhà trời đã thật khuya, anh chỉ kịp vệ sinh cá nhân, thơm bé đáng yêu rồi 🦵ê.ⓝ 🌀𝒾.ườⓝ.ℊ thiếp đi.
Cậu quản gia rất nhớ ngài Ý của mình.
Người đàn ông bế cặp môn.🌀 tròn của cậu quản gia, thơm lên môi cậu, "Xin lỗi em, tôi bận việc quá, tôi cũng nhớ em lắm."
Người đàn ông vừa bế người yêu vừa đi vào trong nhà.
"Bé đáng yêu trang trí Giáng sinh cho nhà mình đẹp quá." Người đàn ông vừa dịu dàng thơm cậu vừa để cậu ngồi xuống ghế bàn ăn.
"Dạ." Cậu quản gia đỏ mặt, thầm nghĩ phải mau 'tặng quà' cho ngài Ý mới được, thế là cậu ôm người đàn ông ấp úng nói, "Merry Christmas, ngài Ý, em..."
Cậu quản gia không dám nói hết câu, cậu vừa mắc cỡ vừa hồi hộp, nên dùng đôi mắt to long lanh nhìn ngài Ý nhà mình bẽn lẽn.
"Merry Christmas, bé đáng yêu..." Người đàn ông vừa vuốt tóc cậu cười đầy dịu dàng, vừa quỳ một chân xuống đất, lấy một hộp nhung từ trong túi ra, "And, will you marry me, Nhã?"
Cậu quản gia đỏ mặt đơ ra mấy giây, sau đó thì lắp bắp hét lên trong sung 💲-ướ𝐧-ɢ, "Em.. em, em có bé Ý rồi!!!" Dứt lời, cậu bổ nhào vào lòng người đàn ông.
Lần này đến lượt người đàn ông tạm thời ⓒ_♓ế_т máy, anh nhìn bé đáng yêu trong lòng mình, đôi mắt long lanh nước, mũi và đôi gò má ửng hồng, môi đang nở một nụ cười rực rỡ hạnh phúc.
Sau giây lát, ngài Ý như tỉnh mộng, anh đứng dậy bế cậu quản gia nhà mình lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt ấy, anh ngửa cổ trao cho bé đáng yêu một nụ ♓-ô-п hạnh phúc nhất.
Hai người hô-п nhau say đắm, cậu quản gia quấn cả tay chân lên người ngài Ý, giữa môi 𝒽-ô-п còn thoát ra tiếng nức nở.
Ngài Ý để cậu quản gia ngồi trên đùi mình, đeo nhẫn vào ngón áp út của cậu, một tay cầm tay cậu lên ♓ô*𝖓*, một tay nhẹ nhàng xoa vùng bụng của cậu quản gia, "Em biết có bé cưng hồi nào hửm, bé cưng được mấy tháng, em có thấy khó chịu trong người không?"
"Dạ, mấy bữa trước, em.. em thấy có hơi khó chịu trong người, ăn rồi lại buồn nôn nên gọi chú bác sĩ xem cho em, chú bác sĩ bảo đã được ba tháng rồi ấy, em, em muốn tặng quà Giáng sinh cho ngài nên đến giờ mới nói." Nói rồi, cậu quản gia lại đỏ mặt. Thật sự là mắc cỡ cⓗ·ế·✞ mất, hai người mới tỏ lòng được tầm đấy thời gian, mà bé cưng trong bụng cũng được tầm đấy thời gian luôn, nghĩa là khoảng thời gian hai tuần, không có ngày nào cậu không ngậm t𝒾ⓝ·ⓗ 𝒹ịⓒ·𝖍 của người đàn ông trong bướm ấy, hai người đã quay vào ô trúng thưởng.
"Tôi hạnh phúc lắm, Nhã à." Người đàn ông thủ thỉ rồi ♓ô_ⓝ cậu không ngừng, "Cảm ơn em, cảm ơn em đã đồng ý bên tôi, cảm ơn em đã yêu tôi, cảm ơn em đã có bé cưng của chúng ta."
Cậu quản gia được người đàn ông vừa cầu ⓗ.ô.𝓃 vừa thổ lộ trong ngày đặc biệt thế này thì rất vui, mắt cậu đỏ hoe, môi mỉm cười không dứt.
"Dạ, em cũng hạnh phúc lắm."
Hai người dùng bữa chính xong thì ôm nhau vừa ăn bánh kem vừa uống rượu vang, đương nhiên là ngài Ý uống rồi, bé bầu chỉ được ăn bánh kem thôi.
Ăn được một nửa thì cậu quản gia đỏ mặt bừng bừng leo lên bàn, cởi váy.
Hôm nay vừa là Noel vừa là muốn tặng quà cho ngài Ý, nên cậu quản gia mặc một bộ đồ đúng mode rất là chẹc chi. Cậu đeo một cái chuông tuần lộc trên cổ, tiếng lengkeng khi cậu chạy ra đón ngài Ý là do cái chuông này phát ra, trên đầu đội sừng nhung đáng yêu, cậu mặc váy noel đỏ liền thân ôm dáng 🍳u●yế●п г●ũ, váy ngắn cũn cỡn chỉ tới ngang ⓜ_ô_𝐧_𝐠, theo động tác của cậu quản gia còn thấp thoáng thấy rõ bên dưới trống trơn không mặc gì ngoài mấy thứ xanh đỏ gì đó. Khi cậu cởi váy ra mới thấy, cậu dùng dây ruy băng xanh đỏ có đính chuông nhỏ nhỏ đủ màu sắc, quấn ngang mấy vòng từ ⓝ*🌀*ự*𝒸 xuống vòng 𝐞*𝐨 т*ⓗⓞ*𝖓, dây ruy băng như được cố ý mà chỉ quấn trên dưới 𝐧.ℊ.ự.𝐜 rồi để lộ hai núm vú ra, sau lưng còn được thắt nơ, xuống dưới lại càng làm người ta muốn phun Ⓜ️á_⛎, dây ruy băng quấn một vòng trên đầu khất dương v*t của cậu, dương v*t được áp sát dựng đứng lên bụng để dây ruy băng quấn vòng ra sau eo, men theo xương hông đi xuống đằng sau chui vào vào trong khe ɱôn*g, ôm trọn cặp Ⓜ️●ô𝓃●ℊ tròn, rồi vòng qua bẹn men theo mép bướm quấn quanh đùi, càng làm nổi bật bướm xinh lỗ nhỏ đang lấp lánh ánh nước bên dưới.
"Mình, mình ơi... em nhớ mình lắm, bé Ý cũng nhớ mình, bướm.. bướm và lỗ nhỏ của em cũng nhớ mình, mình hãy mở tiệc với em đi." Nói rồi, bé mèo ԁ·â·m nào đó nằm úp sấp xuống chổng 𝐦.ô𝐧.ℊ lên, đỏ mặt lấy tay quẹt kem trét lên bướm và lỗ nhỏ của mình, xong thì ngậm ngón tay vào miệng, giương cặp mắt hồng hồng vì tình dục và mắc cỡ nhìn người đàn ông.
Đầu lưỡi đỏ sẫm len lỏi trong những kẽ tay dính kem làm chuyện 𝒹.â.m đ.ãⓝ.🌀, khiến cho người đàn ông hứng tình tăng vọt.
Ngài Ý đỏ hằn mắt thở hắt ra một hơi, anh nhích sát lại gần hạ thân của bé mèo, vừa đưa tay bóp mạnh hai cánh Ⓜ️*ô*ⓝ*ɢ tròn lẳn cho hằn dấu, vừa khẽ vươn lưỡi 𝐥ïế·m kem trên bướm, còn vờ như vô ý đâ·Ⓜ️ lưỡi vào lỗ nhỏ, làm cho nước 𝖉·â·〽️ trộn lẫn với kem nhiễu tràn trề xuống mặt bàn.
"Ưm... ha, mình ơi..."
"Bé mèo ◗â-ɱ, có mèo con rồi vẫn còn n*ng tình quá hửm..." Anh vỗ lên mô·𝓃·🌀 cậu một cái, làm hai cánh 𝐦ôn.🌀 núc ních rung rinh như ℊợ●ⓝ ⓢ●ó●п●🌀, "Ba tháng rồi, bác sĩ nói thế nào."
"Ưm... dạ, dạ được, em hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ bảo được, chỉ là, chỉ là mình nhẹ nhàng với em một chút ý, kẽo thúc phải bé con." Cậu quản gia mắc cỡ đỏ rần mặt lên. Hức, từ hồi đi đảo về ngài Ý bận rộn, không ở nhà với cậu bao đêm, có về cũng đã rất khuya 𝖑*ê*n gı*ư*ờп*ⓖ là ngủ, chỉ kịp thơm thơm h·ô·п hôn vài cái, căn bản không thỏa mãn được mấy cái lỗ ԁâ●m trong người cậu.
Ngài Ý nghe vậy rồi bắt đầu đưa tay quẹt kem, vừa bôi lên 𝖒-ô-ⓝ-𝐠 cậu quản gia, vừa nhét kem vào hai lỗ nhỏ của cậu, còn tháo sợi dây ruy băng quấn quanh người cậu ra, tiếng chuông nhỏ keng keng kêu khắp cả phòng.
Chất kem lạnh lạnh dính trên 𝐦.ô.𝓃.ɢ làm cậu quản gia hơi rụt người lại, kem được nhét vào hai lỗ cũng từ lạnh thành ấm, hòa chung với nước dâ*m nhiễu xuống đầy hai chân và mặt bàn.
Người đàn ông vỗ nhẹ lên bướm và lỗ nhỏ lầy lội của cậu, "Bé mèo dâ-ɱ, co thắt hai cái lỗ của em ngậm kem vào, nước 𝒹â·〽️ làm chảy kem hết rồi, không thì tôi lấy thứ khác chặn lại đấy."
"Ưm... ha, mình ơi, ư ư, lạnh, kem làm lạnh bướm, bướm bị đóng băng rồi không co thắt lại được, hức, mình lấy đồ chặn bướm em lại đi... ưnn." Nói rồi cậu quản gia còn ngước mắt long lanh, ngoe nguẩy 𝐦*ôп*g trước mặt người đàn ông.
Ngài Ý nhìn sợi dây ruy băng có chuông trong tay, rồi lấy một trái dâu trên bánh kem, quấn ruy băng cột dâu lại, bắt đầu nhét trái dâu lẫn ruy băng có chuông vào lỗ bướm.
Khi trái dâu nhét vào cửa lỗ, nong cửa lỗ thành một cái động tròn tròn, lỗ bướm lầy lội vừa kem vừa nước ԁ-â-ⓜ đi kèm trái dâu được quấn ruy băng chuông màu đỏ tạo thành một hình ảnh rất "Christmas".
Khi lỗ nhỏ nuốt hết trái dâu vào, thì còn lại một phần rất dài của sợi ruy băng chuông nối từ lỗ bướm rũ xuống mặt bàn, sợi ruy băng cứ cách 5-7cm là đính một cái chuông nhỏ. Theo động tác co thắt của lỗ bướm, chuông nhỏ kêu leng keng thanh thúy không ngừng.
"Ưm... em, bướm của em được mình đ-ú-✝️ dâu cho ăn, còn được mình thắt ruy băng."
Ngài Ý nhìn 'món quà' của mình một lúc, bắt đầu nhét từng chút một sợi dây ruy băng ấy vào bướm, khi nhét anh còn như có như không cầm chuông nhỏ cứng đanh cạ vào hạt đậu, mỗi một lần nhét đến một chỗ có chuông là anh cạ một lần, cạ đến khi nhét được một nửa, thì cũng là lúc hạt đậu sưng tấy cả lên.
"Ư ư ư... mình ơi, cạ mạnh, mạnh lên, hạt đậu còn muốn được anh chơi chuông... ưn..."
Anh nắm đầu dây ruy băng còn lại nhét vào lỗ nhỏ trên ⓜ_ô𝐧_ℊ. Hai lỗ đều được ruy băng chuông lấp đầy, cuối cùng anh còn quẹt thêm một đóng kem trét lầy lội hai nơi đó.
Khi dâu và chuông ở hai nơi đi ngang qua chỗ lõm của hai lỗ, làm cậu quản gia n*ng tính tới mức dương v*t giật lên, lỗ bướm bị nhét dâu cũng không cản nổi phun phụt nước d·â·〽️ ra."Ha... a a... Mình ơi... bướm 𝐝â_Ⓜ️, bướm 𝐝_â_ⓜ được dâu ⓒ*𝐡ị𝒸*𝐡 trúng điểm G, môռ●𝖌, Ⓜ️_ôⓝ_🌀 cũng được chuông cạ trúng điểm G rồi... ư ư."
Người đàn ông xoay cậu quản gia lại để cậu nằm ngửa trên bàn giơ cao hai chân lên, "Bé mèo 𝒹-â-〽️, banh bướm ra nào em, tôi phải tháo quà, ăn dâu."
Cậu quản gia đưa hai tay mình cố sức banh hai mép bướm ra, lỗ ⓓâ·𝐦 cũng bắt đầu co thắt dữ dội kêu leng keng không ngừng dưới mệnh lệnh của người đàn ông.
Người đàn ông cúi xuống ⓗ*ô*𝐧 nhẹ lên bướm, rồi cắn lấy chỗ ruy băng dư ra nối giữa lỗ bướm và lỗ nhỏ, kéo ra từng chút một.
Lúc ban đầu anh kéo chậm rãi từ từ, mỗi một lần chuông chui ra khỏi lỗ là một lần cậu quản gia bật 𝓇ê·𝓃 ⓝ·♓·ẹ lên, miệng trên rên, hai cái miệng dưới cũng kêu lengkeng không ngừng, đến lúc sau người đàn ông để tay lên xương mu đè nhẹ xuống, để cho hai cái lỗ khít lại hơn, bấy giờ anh bắt đầu kéo ruy băng ra nhanh hơn.
"A a a a, mình ơi, mình ơi, nhẹ, nhẹ lại anh.... Chuông kéo rách bướm mất... Hức hu... em muốn bắn, muốn tè... ư ưn..." Cậu quản gia hơi cựa mình nức nở, ⓣ𝖍·ở h·ổ·𝖓 𝒽·ể·𝖓 không ngừng, hai má đỏ gay như muốn nhỏ ⓜá·𝐮, miệng nói nhẹ nhưng lỗ bướm và lỗ nhỏ theo từng cái chuông chui ra là phụt một dòng nước ◗â●ⓜ trộn kem, dưới bàn dưới đất đã nhiễu thành một vũng hỗn hợp lầy lội, ngay cả dương v*t cũng không chịu nổi 𝐤íc·𝖍 𝐭·𝒽·í·𝖈·♓ giật nảy vài cái rồi 𝐛ắ●ⓝ ti●ռ●♓ không cần chạm vào.
Khi chỉ còn mỗi trái dâu kẹt lại trong bướm, người đàn ông không nói tiếng nào kéo khóa quần, cầm dương v*t cứng đanh nãy giờ của mình cắm thẳng vào trong.
Khi dương v*t được nuốt trọn, hai người cùng thở hắt ra một hơi.
Người đàn ông bắt đầu đưa đẩy, thúc trái dâu vào trong sâu nhất, rồi hơi nghiến đầu khất của mình lên trái dâu như muốn п.𝐠𝒽❗ề.ⓝ ⓝá.𝐭 nó, anh còn cầm sợi dây ruy băng chưa được kéo ra hết quấn một vòng ở góc dương, có nghĩa là, một đầu được cột trên trái dâu, một đầu được cột ở dương v*t anh, theo động tác đ●â●〽️ 𝐯●à●ο 𝖗ú·𝐭 𝐫·ⓐ, trái dâu và sợi dây cũng ra vô theo dương v*t, kí●𝖈●𝒽 𝖙●híc●𝐡 nhân ba.
Cậu quản gia ԁ·â·𝐦 đã𝖓·🌀 n*ng tình đi 🅓-ụ 🅓-ỗ ngài Ý, bị ↪️♓ị.𝒸.♓ đến say ngất ngây.
"Mình... mình ơi, đừng sâu nữa.... A a a, mạnh, mạnh lên anh, ư, mình đâ*ɱ 𝖛*à*0 điểm 𝒹â.m của em...!"
Ngón tay người đàn ông vừa vê hạt đậu vừa cắm rút dương v*t, thọc vào trong bướm với tốc độ vừa phải, nhưng với từng cú thúc và ma sát ra vào làm trái dâu như nhũn ra bắt đầu 𝐜♓ả_🍸 𝖓ư_ớ_c, làm cho nơi gắn kết của hai người lầy lội không thôi, nước ԁâ.m, nước dâu, nước kem ướt nhẹp cả đống, màu trắng màu đỏ, màu xanh hòa trộn thành một mùa noel tưng bừng rộng bướm.
Người đàn ông cứ đ-â-𝐦 rút mãi như chẳng biết mệt, dương v*t kèm dây ruy băng gắn chuông ra vào liên tục làm cậu quản gia ⓡê*п 𝖗*ỉ phun nước không ngừng, mỗi một lần dương v*t và ruy băng chuông 𝖗ú●✝️ 𝐫●𝒶 như còn lôi theo cả múi thịt đỏ hồng bên trong lỗ bướm, ngay cả hạt đậu cũng đỏ hây sưng vù như trái mọng.
Cuối cùng đến khi người đàn ông chạy nước rút cắm rút thêm vài ba phút, trái dâu trong bướm cũng bị 𝖓ɢ𝒽.❗ề.ⓝ ⓝ.á.𝖙 bấy, hạt đậu sưng to đến cực hạn bị người đàn ông vỗ lên, cậu quản gia buông súng đầu hàng, dương v*t phụt tinh lần hai, lỗ bướm và lỗ nhỏ cũng tuôn nước xối xả, rồi một dòng nước vàng văng ra từng đợt tung tóe khỏi lỗ tiểu theo từng cú thúc cuối cùng của người đàn ông.
.
7 tháng sau.
Khi cậu quản gia vật vã trong phòng sinh 12 tiếng, cuối cùng tiếng trẻ con khóc oe oe cũng vang lên.
Ngài Ý ngày thường phong độ, điển trai, quần áo lúc nào cũng tươm tất nay cũng không khỏi hai mắt thâm quầng, râu dưới cằm mọc lún phún, trông nhợt nhạt hơn trước khá nhiều.
Cậu quản gia trầy trật trong phòng sinh bao lâu, ngài Ý cũng ở ngoài thấp thỏm bấy lâu, khi nghe tiếng trẻ con khóc cuối cùng ngài Ý cũng thở nhẹ ra được nửa hơi, đến khi hai người trong phòng được bình an đẩy ra ngài Ý mới như được sống lại hoàn toàn.
.
Một ngày mới trời xanh mây trắng, trên chiếc giường êm có một mỹ nhân đang say giấc, tóc mỹ nhân chấm vai xoã tung trên gối, trông không rõ là nam hay nữ, đôi mắt to có hàng mi đen dài đang nhắm lại, đôi môi mọng và đôi gò má ửng hồng vì nắng sớm chiếu vào.
Mỹ nhân trần truồng toàn thân nằm trên giường, bầu n-🌀-ự-𝒸 nhỏ hơi nhô nhô lên như thiếu nữ mới lớn, trên đầu núm đỏ hồng sưng tấy còn rỉ ra chút nước đục trông như sữa, xuống nữa là vùng bụng phẳng lỳ có một cây dương v*t nửa rủ nửa cương trên đó, bên dưới dương v*t là hai mép thịt đỏ tươi không biết làm gì mà hơi sưng, múp múp, ngay cả mép hoa bên trong cũng như trồi ra ngoài để nở rộ, hạt đậu đỏ e ấp trong đó cũng sưng tấy cả lên, lỗ bướm bên dưới cũng đang rỉ nước ⓓ*â*m và ✝️ⓘ-ռ-ⓗ dị-𝐜-𝖍 màu đục, lỗ nhỏ giữa hai cánh ⓜ·ô·ռ·ɢ tròn cũng nhẹ nhàng co thắt 𝐜hả·🍸 ⓝ·ướ·𝒸 theo nhịp thở của mỹ nhân.
Mỹ nhân cựa mình tỉnh dậy, đưa tay muốn tìm điện thoại xem giờ, nhưng lại cầm được một tờ giấy.
"Xin lỗi em, tôi và Minh đã trông mong bé con lâu lắm rồi."
← Ch. 60 |