← Ch.02 | Ch.04 → |
Từ lúc vừa mới bắt đầu, anh đã điều khiển tất cả, không phải sao? Anh biết rõ cô theo dõi anh, mới vừa rồi còn xuất chiêu dụ cô vào tròng, anh căn bản là lạt mềm buộc chặt!
"Nếu không cô cho là tôi vô duyên vô cớ để cho cô quấy rầy mình sao?"
Mạc Vô Tâm thờ ơ nhướng mí mắt, ánh mắt lóe lên tia giận dữ, nhìn cô.
Anh là doanh nhân, phải có độ sắc bén, mẫn cảm, vĩnh viễn nắm chắc phần thắng, anh ghét cuộc sống riêng bị theo dõi, càng không thể không biết có người theo dõi mình, từ trước đến giờ, anh chỉ có thể điều khiển người khác.
Đĩa bánh ngọt Black Forest ngon miệng được đưa lên bàn, Đại Nhi cầm chiếc thìa nhỏ tinh xảo lên, mãnh liệt trút hận vào miếng bánh, múc từng muỗng liên tiếp cho vào miệng.
Nếu nhiệm vụ đã thất bại, cô cũng không cần phải ngụy trang nữa, thích nhất món bánh ngọt, cô dĩ nhiên sẽ không buông tha.
Đột nhiên.
"Ọe, khụ khụ, ọe...." Đại Nhi phát ra tiếng gào thét khổ sở, sự khó thở thể hiện lên trên gương mặt, lúc phình to, lúc căng hồng.
Cô giữ chặt cổ của mình, dùng hết sức nôn ra, còn đem đầu ngón tay cho vào trong miệng, liều mạng lấy miếng bánh ngọt đang bị mắc kẹt trong cổ ra, nó sắp làm cô không thở nổi!
Mạc Vô Tâm sững sờ mấy giây.......... Bị bánh ngọt làm nghẹn đế thế sao?
Anh chưa bao giờ thấy qua có người ăn bánh ngọt sẽ nghẹn đến vậy.
"Khụ khụ, ọe, ...khụ khụ...."
Gương mặt cô méo xẹo, đỏ hồng, đôi mắt trợn to như sắp bất tỉnh, hay tay giữ chặt ở cổ họng, vẻ mặt hết sức oán hận nhìn chòng chọc Mạc Vô Tâm.
"Cô bị nghẹn?!" Mạc Vô Tâm hoài nghi nhìn chằm chằm vào gương mặt đang chuyển từ đỏ sang tái nhợt của cô.
"Oẹ......" Đại Nhi nói không ra lời, mạnh mẽ gật đầu.
Mạc Vô Tâm đứng dậy ngay sau đó, đưa tay kéo cô lên, hai cánh tay của anh vòng chắc phía sau cô, một tay đưa lên đấm vào phần bụng giữa rốn và xương ngực, tốc độ rất nhanh lên trên.
Cuối cùng Đại Nhi cũng đem được miếng bánh ngọt đang bị mắc nghẹn bên trong cổ họng phun ra ngoài.
Mạc Vô Tâm thở phào nhẹ nhõm, buông cô ra.
"Phù ...phù...phù " một phen giày vò, cô thở dốc, sắc mặt như người sắp chết.
Hai người ngồi thư giãn trên ghế, không nói gì, trầm mặt nhìn chằm chằm đối phương.
"Thật là đáng sợ! Tôi suýt chút nữa thành hung thủ giết người." Mạc Vô Tâm nhếch môi chế nhạo cô.
"Hừ! Nói đi! Cuối cùng là anh muốn cái gì ở tôi hả?" Đại Nhi thở dốc, tức giận, không cam lòng mở miệng.
"Câu này phải để tôi hỏi cô mới đúng! Hừ!" Mạc Vô Tâm bật cười lắc đầu.
"......" Đại Nhi trong nháy mắt á khẩu không trả lời được.
"Đại Nhi......" Mạc Vô Tâm dướn người đến đối diện cô, lấy tư thế cao thủ tình trường, nói ra âm điệu dịu dàng, thân mật bên tai cô, "Hiện giờ, cô có thể cho tôi biết là cô muốn thứ gì ở tôi?"
Đại Nhi như bị điện giật, hốt hoảng luống cuống, khó khăn mở miệng, răng, môi, lưỡi suýt chút nữa xoắn hết lại.
"Anh, anh, anh...... Không cần dựa vào gần tôi! Nói chuyện dùng lời mà nói, không cần như vậy, thật là buồn nôn..... Hê hê.... Ai cho anh gọi tôi là Đại Nhi!"
Cô cảm thấy mặc dù cách nhau một cái bàn nhưng vẫn không tránh khỏi vẻ nguy hiểm cùng sự uy hiếp của anh.
Mạc Vô Tâm từ khóe môi nâng lên tà khí.
Lần đầu tiên...... Có cô gái bị anh trêu chọc lại phản ứng kích liệt thế này đấy! Nhìn khuôn mặt cô đỏ rực như sắp bốc cháy, anh cảm thấy vô cùng thú vị!
"Cô lớn như vậy, đã từng có ai hôn cô chưa?" Nhìn chằm chằm khóe môi đang run rẩy của cô, anh nổi hứng trêu đùa.
"Cái gì?! Anh......" Đại Nhi trừng mắt khẩn trương, theo bản năng cắn cắn cánh môi.
Anh nói như vậy là có ý gì?
Mạc Vô Tâm chỉ cười không nói, ngay sau đó, anh đứng dậy, bỏ qua mục đính của cô.
Đại Nhi thấy anh đứng dậy, cũng vội vàng, cuống cuồng đứng lên đề phòng. Ai ngờ động tác vô cùng lỗ mãng, liền khiến bắp đùi đụng phải mép bàn cứng rắn.
"Ai da.. Đau quá!" Đại Nhi thét lên một tiếng kinh hãi, theo phản xạ rút chân lại khiến cái bàn chợt đổ.
Mạc Vô Tâm không kịp phản ứng, cái bàn đổ xuống, mép bàn vô tình đập vào bàn chân của anh.
"A...... Chết tiệt!" Anh cúi người xuống phát ra âm thanh khốn khổ, nguyền rủa.
"A......" Đại Nhi nhất thời hốt hoảng.
Ly kỳ, hiệu ứng "Mang tai họa" lại xảy ra!
Chỉ thấy Mạc Vô Tâm khổ sở rút chân ra khỏi cái mép bàn, khiến cả người cô té nhào xuống đất.
"Ôi.... ôi...thật xin lỗii!"
Đại Nhi nôn nóng hét lên, vốn tính giữ thăng bằng cho chiếc bàn, lại không cẩn thận vấp phải chân bàn.
"Dừng lại......" Mạc Vô Tâm cảnh cáo kêu lên, anh cảm thấy tai vạ đến nơi.
Quả nhiên!
Đại Nhi tựa như con ếch hung hãn tấn công về phía anh.
Anh nhanh nhẹn đứng dậy, Mạc Vô Tâm căm giận, cắn răng nghiến lợi.
"Tôi......"
Đại Nhi xấu hổ cắn môi, nhìn vẻ mặt tức giận của anh.
Những vị khách xung quanh nhốn nháo đứng xem, ánh mắt tập trung hết lên người bọn họ.
Cuối cùng, Đại Nhi ở trong tình thế lúng túng, muốn né tránh ánh mắt mỉa mai của những người xung quanh.
Ở chỗ đông người như vậy, hai người nhanh chóng rời khỏi.
"Hai mươi giây, cô làm được không?" Bao Thành Công cố gắng đè gọng nói của mình xuống, nhưng vẫn đủ để truyền đi trong không gian tĩnh lặng.
"Loại khóa này cũng rất khó mở, huống chi còn chưa hết hạn bảo hành, cần không ít thời gian."
Két ——
Đại Nhi rốt cuộc mở được khóa, cánh cửa dầy cộm nặng nề mở ra.
"Rất kì quái, tại sao không có một ai ở đây?"
Hai người lẻn vào nhà để xe của Mạc Vô Tâm ở tập đoàn Khóa Quốc.
"Ừ, thật kì lạ." Bao Thành Công vừa đi vừa run.
"Ha ha! Chẳng lẽ Mạc Vô Tâm biết hôm nay chúng ta muốn tới thăm nhà xe của anh ta, nên đặc biệt cho toàn bộ nhân viên nghỉ phép?" Đại Nhi cười cợt nói.
"Đến lúc này, cô còn có thể nói giỡn, tôi thật sự phục cô!" Bao Thành Công hai mắt trợn ngược, lắc đầu một cái.
Đại Nhi cười mỉa nhún nhún vai."Nếu không, hiện tại nên làm cái gì?"
"Đi tìm bí mật trong nhà để xe của anh ta."
Nơi bọn họ lẻn vào chính là nhà để xe chính của Khóa Quốc, những chiếc xe mới xuất xưởng thường được cất giữ ở đây. Nhưng dĩ nhiên mục đích chuyến đi này của bọn họ không phải là những chiếc xe đó, cái họ muốn tìm là nơi cất giấu chiếc xe trân quý kia, chứng minh nó có bị mất trộm thật hay không!
"Đó!" Đại Nhi đáp một tiếng, mắt bắt đầu chuyên chú xem."Nói thật, Bao Thành Công, anh thật có biện pháp đấy! Ngay cả nhà để xe bí mật của anh ta cũng biết!"
"Dĩ nhiên, chúng ta làm thám tử tư, chính là điều tra những bí mật mà người khác không biết." Bao Thành Công tự hào nói.
Ngay sau đó, anh đi về phía gần cánh cửa, trên đó có một chiếc hộp nhìn như hệ thống bảo vệ.
"Đại Nhi, tới đây!"
"Tìm được?" Cô đến gần.
"Cái này giao cho cô rồi." Bao Thành Công liếc mắt hướng thiết bị bảo vệ.
"Rõ ràng như vậy? Thế mà cũng gọi là kho để xe bí mật à!" Đại Nhi nói.
"Bớt nói nhảm đi." Bao Thành Công biết cô đang chửi anh ta.
"Ừm." Cô đồng ý, từ trong ba lô lấy ra một bộ trang bị, đem công cụ dán trên cửa chính thiết bị bảo vệ, bắt đầu giải mã.
Trong thời gian chờ đợi, Bao Thành Công không kiên nhẫn liên tiếp nhìn bốn phía.
"Tại sao lâu như thế!"
"Này! Mật mã có đến chín con số, tất nhiên là phải lâu rồi!" Đại Nhi lườm anh một cái, lúc này đã giải trừ hệ thống bảo vệ thành công.
Cô đẩy cửa bước vào trước.
"Oa!" Cô kinh ngạc lên tiếng.
Trong nhà để xe của Mạc Vô Tâm, có chừng mười loại xe trân quý hiếm thấy, cô nhìn qua mà phải nín thở.
Bao Thành Công theo sau, cũng ngạc nhiên không kém.
Sau đó, anh dừng lại ở phía trước một chiếc xe.
"Chiếc xe mất trộm kia có màu đỏ, còn chiếc này màu đen, nhưng nằm trong cùng một bộ, có thời gian sản xuất giống nhau."
"Nói cách khác, là cùng một loại xe, Mạc Vô Tâm có tới hai chiếc?" Đại Nhi đến gần.
"Ừ."
Bao Thành Công sau khi trả lời, vội vàng đi xem xét bốn phía của chiếc xe, không biết đang thăm dò cái gì, sau đó khom người xuống, hơn nữa còn nằm trên mặt đất, trườn xuống bên dưới gầm xe.
"Anh đang làm cái gì ở đó?" Đại Nhi buồn bực hỏi.
"Nhìn mã số dẫn kình." Bao Thành Công trả lời cô, động tác nhanh chóng từ dưới xe chui ra ngoài.
"Vậy nó nhìn ra làm sao?" Đại Nhi chỉ ngây ngốc theo sát hắn, không hiểu anh ta đã làm gì dưới gầm xe.
"Không có gì đặc biệt, Chiếc này chắc hẳn không phải là chiếc bị mất trộm."
"Nói như vậy thì anh ta không có điểm hoài nghi?"
Không biết tại sao, Đại Nhi cảm thấy Mạc Vô Tâm không đáng nghi..... Cũng không hi vọng anh ta bị tình nghi.
Cô không hiểu tại sao mình lại nghĩ như vậy, chẳng qua cô không muốn, cũng không hy vọng anh thật sự là kẻ lừa đảo.
"Ai mà biết được!" Bao Thành Công nhún nhún vai.
"Ờ..." Đại Nhi chẳng qua là ngây ngốc tung hứng một câu.
"Đi!" Bao Thành Công thúc giục.
"Chỉ có vậy thôi sao?" Đại Nhi nghi ngờ hỏi.
"Nếu không, cô muốn ở lại đây để người ta đến bắt à?"
Bao Thành Công vừa nói vừa bước ra ngoài, Đại Nhi không thể làm gì khác hơn là theo đuôi.
Giữa nhà để xe to như vậy, hai bóng người lén lút, thập thò rời đi trong bóng tối.
"Xem ra, chuyện trở nên rất thú vị rồi!" Mạc Vô Tâm hướng về phía anh cả Mạc Tĩnh nói, nét mặt thâm trầm, ánh mắt sâu xa khó lường, cười lạnh.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |