Chúc em hạnh phúc
← Ch.131 | Ch.133 → |
Phong Kính thừa nhận mình là một kẻ đê tiện.
Hắn ỷ vào chuyện Tô Mộc Vũ yêu hắn nên muốn làm gì thì làm, giống như một tên ác bá hung hăng càn quấy. Hắn dùng phương thức ngây thơ này đến xác nhận tình cảm mà cô dành cho hắn.
Nếu như nói ra, khẳng định sẽ có vô số người khinh bỉ hắn, thậm chí chính hắn còn tự khinh bỉ bản thân mình. Nếu có thể, hắn thật sự muốn cột Tô Mộc Vũ vào thắt lưng của mình, cho dù hắn đi tới chỗ nào cũng đều mang cô đi theo.
Hắn là một tên cố chấp, Tiền Phong cùng Phương Thiệu Hoa cũng từng nói như thế. Hắn không biết yêu bởi vì hắn không có tình yêu, hắn sẽ chỉ dùng cách của mình đến xác nhận, đến khẳng định, đến yêu một người.
Phong Kính ôm lấy người con gái đã cực kỳ mệt mỏi mà mê man trong lòng, gương mặt của cô còn đỏ ửng, trên trán vẫn lấm tấm mồ hôi, đôi môi sưng đỏ còn hơi rên rỉ trong mơ.
Có thể ôm cô trong vòng tay chính là do hắn tích phúc cả ngàn năm.
Phong Kính cúi đầu, khẽ hôn lên trán cô, tiếp tục trợt xuống, từng chút từng chút hôn lên khóe mắt ướt át, mang theo nồng đậm thâm tình.
Cám ơn em, Mộc Vũ, cám ơn em.
Còn có... chào mừng em về nhà...
_____________________
Gần đây Tần Nghị Hằng cảm thấy cơ thể rất khó chịu, cái gáy lâu lâu lại âm ỉ đau.
Rất nhiều đêm bị tỉnh giấc bơi cơn đau, thính lực của tai trái rất nhanh bị giảm xuống, có đôi khi nghe không được thứ gì. Hắn vẫn cứ cho là mình quá mệt mỏi rồi. Thư ký nhiều lần đề nghị hắn đến bệnh viện kiểm tra, Tần Nghị Hằng chần chừ cả tháng mới đi.
Bác sĩ thở dài nói: "Anh Tần, anh bị u não, đã là thời kì cuối rồi"
Tần Nghị Hằng đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin hỏi "Cái gì?"
"Anh Tần, anh nên bình tĩnh, nếu anh phối hợp trị liệu với chúng tôi thì có lẽ còn cơ hội"
Một chữ Tần Nghị Hằng cũng nói không nên lời, cả người phát run, sắc mặt tái nhợt.
Bác sĩ lo lắng hỏi: "Anh Tần, anh ổn chứ?"
Gần như là tròn cả một thế kỷ, Tần Nghị Hằng mới tìm được thanh âm của chính mình nhưng nó lại khản đặc "Tôi còn... bao lâu?"
"Thật xin lỗi, nhiều nhất là ba tháng"
Tần Nghị Hằng như cái xác không hồn đi ra khỏi bệnh viện, hắn thật không thể tin mình bị u não. Quả thật là do những nghiệp chướng hắn gây ra, cho nên ông trời mới trừng phạt hắn sao?
Bầu trời, lấm tấm những bông tuyết rơi, Tần Nghị Hằng ngồi chồm hổm trên mặt đất, bàn tay che mặt lại. Hắn mất đi gia đình, mất đi Mộc Vũ, mất đi sự nghiệp, bây giờ thì sinh mạng cũng đang dần mất đi.
Có kẻ qua đường nhỏ giọng chỉ trỏ: "Cậu xem, đây không phải là tổng giám đốc Tần thị sao? Sao lại chật vật như vậy?"
"Tổng giám đốc Tần thị?" Một thanh âm khác nói "Tần thị lúc này chỉ còn là một cái xác không hồn, còn có thể gọi là tổn giám đốc sao? Hừ! Trước kia mình cũng từng làm ở công ty này, lãnh đạo chẳng ai xem nhân viên là người cả, nguyên nhân suy sụp cũng bắt nguồn từ đây mà thôi. Tần thị có ngày hôm nay, cũng xứng đáng!"
Tần Nghị Hằng tự giễu, cười lạnh, tiếp tục như cái xác không hồn tiến về phía trước. Người phụ nữ "bao nuôi" hắn gọi đến, hắn cũng không thèm bắt điện thoại, thẳng tay ném vào thùng rác.
Hắn không về nhà, cũng không đến công ty, mà là đi tìm Tô Mộc Vũ.
Thành phố S này nói lớn cũng không lớn, mà nói nhỏ cũng không nhỏ. Tin tức của Tô Mộc Vũ cùng Phong Kính đều được truyền trên báo chí, hắn vẫn luôn theo dõi tin tức về cô, biết nơi cô ở, chỉ là không dám đến tìm mà thôi.
Những chuyện khốn nạn trước kia hắn gây ra, bây giờ ngẫm lại quả thật trăm đường khốn nạn. Đời này người mà Tần Nghị Hằng nợ nhiều nhất chính là Tô Mộc Vũ, mà khi hắn hối hận thì cô cũng đã rời xa.
Suy nghĩ dứt, Tần Nghị Hằng nhận ra mình đã đứng trước cửa một khách sạn.
Hôm nay Tô Mộc Vũ tổ chức tiệc ở đây, xung quanh đều là những biển quảng cáo hình cô, tất cả mọi người đều khâm phục cô gái đầu nghị lực và tài năng này.
Tần Nghị Hằng nhìn những biển quảng cáo đó, hình ảnh Tô Mộc Vũ mặc sườn xám dịu dàng, bàn tay ôm lấy chiếc bình mẫu tử nổi tiếng của chính mình, cô đang mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ.
Tần Nghị Hằng vẫn nhìn say đắm, đôi mắt đã ươn ướt.
Hắn cứ đứng trong tuyết như thế cho đến khi chiều tà dần tắt, cuối cùng cũng nghe thấy thanh âm của Tô Mộc Vũ.
Từ bên trong bước ra, Kiều Na thật kích động "Ngày hôm nay thật thành công, trang đầu báo chí ngày mai nhất định sẽ nói về chị. Mộc Vũ, chúng ta lại thành công rồi!"
Tô Mộc Vũ mặc chiến sườn xám màu lam xinh đẹp mà dịu dàng, mỉm cười đáp: "Đương nhiên, có người đại diện Kiều Na của chúng ta ở đây, làm sao lại không thành công được chứ"
Kiều Na phi thường đắc ý "Đó là đương nhiên!"
Tần Nghị Hằng lập tức tiến lên phía trước, nói: "Mộc Vũ, có thể cho anh mười phút được không?"
Tô Mộc Vũ chần chừ một chút, sau đó mỉm cười với Kiều Na ý bảo cô ấy lên xe đợi. Sau đó mới nói: "Anh Tần, có chuyện gì sao?"
Thời gian có thể thay đổi một con người quả nhiên không sai, cho dù giữa bọn họ đã từng hận nhau sâu sắc, nhưng thời gian vẫn đó thể xoa bỏ nó như thổi bay một hạt cát. Trong mắt Tô Mộc Vũ lúc này, Tần Nghị Hằng chỉ có thể được coi là một người từng quen biết, bởi vì cô đã không còn một chút cảm giác gì đối với hắn nữa rồi.
Yết hầu Tần Nghị Hằng như nghẹn lại, cảm xúc thoáng kích động "Mộc Vũ, anh có chuyện muốn cầu xin em, có thể giúp anh không? Chỉ ba tháng" Lời cuối, giọng điệu đã như van xin.
Tô Mộc Vũ nhíu mày, không hiểu hắn đã xảy ra chuyện gì "Thật xin lỗi, chúng ta bây giờ chỉ là bạn bè thông thường, xin hỏi anh đã xảy ra chuyện gì sao? Nếu không thì tôi phải đi rồi, gần đây tôi rất bận rộn"
"Mộc Vũ, anh xin em, chỉ ba tháng thôi..." Ánh mắt Tần Nghị Hằng càng ngày càng đỏ ửng, hắn muốn nắm lấy bàn tay của cô.
Một chiếc xe có rèm che chậm rãi dừng bên cạnh Tô Mộc Vũ.
Cửa xe vừa mở ra, Nhạc Nhạc bị che kin bởi một tầng áo ấm chạy đến, nhào vào lòng Tô Mộc Vũ "Ma ma, Nhạc Nhạc đến đón ma ma về nhà" Trên đầu nó đội một chiếc mũ hình đầu sư tử, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực đến đáng yêu.
Tô Mộc Vũ mỉm cười: "Nhạc Nhạc thật ngoan"
Nhạc Nhạc cười hì hì "Nhạc Nhạc cũng dẫn ba ba tới đó nha, ma ma khen Nhạc Nhạc đi!"
Tô Mộc Vũ chuyển tầm mắt, nhìn thấy Phong Kính mặt một chiếc áo khoác dài đến mắt cá chân, tiêu sái đi tới, trong tay hắn còn cầm một chiếc áo choàng lông chồn màu trắng tinh.
Mặt hắn thối thối, nói: "Không biết bên ngoài rất lạnh sao? Em muốn bệnh à?"
Tính khí khó chịu của người này lại tái phát rồi. Tô Mộc Vũ mỉm cười nhận lấy áo choàng "Được rồi Phong đại thiếu gia, em biết sai rồi"
Tần Nghị Hằng nhìn hình ảnh gia đình ấm áp kia, bên trong không có một chút dư âm của hắn. Hắn xoay người, rời đi.
Phía sau, Nhạc Nhạc nghiêng cái đầu nhỏ, hỏi: "Ma ma, cái chú đó là ai vậy?"
Tô Mộc Vũ nhẹ giọng nói: "Là một người bạn cũ của ma ma thôi"
Tần Nghị Hằng cười cười, cô luôn thiện lương như vậy. Hắn từng tổn thương cô, cuối cùng cô vẫn không nhẫn tâm bôi đen hắn trước mặt con nít. Bạn cũ, mối quan hệ của bọn họ cuối cùng cũng chỉ có thể dừng ở mức bạn cũ mà thôi.
Hắn nghe thấy lời nói ôn nhu của Tô Mộc Vũ phía sau: "Nghị Hằng, hi vọng anh sẽ hạnh phúc"
Một câu này, lại như quá xa vời.
Một giọt nước mắt lướt qua trên mặt Tần Nghị Hằng.
Từng, hắn cũng từng có cơ hội hạnh phúc như bọn họ, mà cũng là do chính tay hắn phá hủy tất cả. Con người có đôi khi không thể phạm sai lầm, bởi vì dù chỉ một chút cũng không thể cứu vãn được nữa.
Mộc Vũ, thật lòng anh chúc em hạnh phúc.
← Ch. 131 | Ch. 133 → |