Lấy giả làm thật
← Ch.118 | Ch.120 → |
Lời nói của Phong Nghi như độc chú đâm sâu vào trái tim Tô Mộc Vũ.
Cô dùng sức nhắm mắt lại, cắn chặt răng, cố gắng không nghe lời hắn nói.
Tô Mộc Vũ đừng tin, người này lại lừa gạt mày, hắn tạo ra cạm bẫy để mày bước vào, đừng tin, ngàn vạn lần đừng tin!
Phong Nghi híp mắt lại, dùng sức bóp cằm cô, cười lạnh, nói: "Đừng do dự, sự thật đã xảy ra trước mặt cô, cô còn muốn tự lừa dối bàn thân mình sao? Hay là, để tôi đưa cô lên đó, tiếp tục xem cho hết vở diễn đó nhé?"
Toàn thân Tô Mộc Vũ cứng đờ.
Nếu có thể, cô hận không thể cắn tên này để hắn mất một miếng thịt!
Đang vào lúc này.
"Mộc Vũ, chị có ở đây không?" Thanh âm của Kiều Na truyền tới từ phía xa.
Kiều Na đến đây! Tô Mộc Vũ kích động. Khí lực trên người không biết từ lúc nào thì đã trở lại. Cô mở choàng mắt, lảo đảo đứng dậy muốn chạy đi.
Nhưng mà còn chưa chạy được hai bước, một con dao sắc từ phía sau bổ vào sau gáy cô. Cô há miệng thở dốc, muốn gọi to nhưng trước mắt lại tối sầm, xụi lơ, hoàn toàn mất đi ý thức.
Phong Nghi cười lạnh, dùng chân đá Tô Mộc Vũ đang nằm trên mặt đất, nói: "Muốn từ trong tay của tôi chạy đi à? Cô quá ngây thơ rồi!"
Lúc Kiều Na tiến vào, chỉ nhìn thấy trên mặt đất là một bãi chất lỏng màu đỏ, cô ấy nhíu nhíu mày nghi ngờ, lại cũng không để ý nhiều, tìm không thấy người lại chạy ra ngoài.
Cô ấy cũng không biết, cửa sau quán bar cách cô chừng 50 thước, Tô Mộc Vũ đang hôn mê bị ném vào xe, chạy đi.
Cùng lúc đó, trái tim Phong Kính hung hăng nhói đau một cái, cái đau nhanh chóng chạy lên đại não.
Tô Mộc Tình đang mê ly, thấy hắn ngừng liền thở gấp hỏi: "Sao vậy?". Cô ta đã dùng hết sức mới có thể khiêu nhiệt từ trên người hắn, cũng sắp đến lúc hai người dung hợp, sao hắn lại đột nhiên dừng lại?
Phong Kính ôm lấy lồng ngực, nhìn cô ta một cái, sau đó lắc lắc đầu. Không biết bị làm sao nữa, trong đầu hắn vừa rồi đột nhiên loáng thoáng nghe thấy tiếng hét, một sự trống trải nhanh chóng ập vào não hắn khiến toàn thân hắn như bị rút gân.
Tô Mộc Tình hỏi: "Thân thể anh không thoải mái sao? Hay là đau dạ dày? Em đưa anh đến bệnh viện"
Lo lắng trên mặt, thật sự không giống, khiến cho người khác hoài nghi trước mặt không phải là Tô Mộc Vũ, mà chính là Tô Mộc Tình ác độc trước kia. Cô ta đã chuẩn bị rất kỹ trước khi đến đây, ngay cả bệnh tình của Phong Kính cũng xem qua chính là muốn lật đổ địa vị của Tô Mộc Vũ.
Phong Kính gật gật đầu.
Tô Mộc Tình e lệ mặc quần áo tử tế, giúp Phong Kính chậm rãi đi ra cửa, đi xuống cầu thang.
Lúc hắn bước xuống, lơ đãng nhìn thấy vết máu, đột nhiên nhíu mày, dường như hắn cảm thấy điều gì đó nhưng vẫn không thể nói rõ.
Bên cạnh, Tô Mộc Tình cũng không để ý, cô ta cúi đầu, trong mắt xuất hiện sự ác độc cùng thủ đoạn.
Không sao, lần này không thành công, cô ta vẫn có thể chậm rãi chờ đợi cơ hội khác. Cô ta nhất định sẽ thành công, sau đó chính thức thay thế người chị tốt kia, cướp đi người đàn ông của ả, trở thành dâu trưởng Phong gia.
Thuận tiện... Ha ha, ngay cả con trai của ả cũng đoạt lấy!
____________________________
"Phong Kính!"
Tô Mộc Vũ hét lên, bừng tỉnh từ cơn ác mộng.
Cô vừa mơ thấy ác mộng, trong mộng nhìn thấy Phong Kính ôm một người phụ nữ tiêu sái bước qua, trên mặt của bọn họ mang theo trào phúng nhìn cô, mà con trai bảo bối của cô – Nhạc Nhạc, lại được hai người kia nắm tay dắt đi, ngọt ngào gọi "ma ma, ba ba"
Tô Mộc Vũ bị sự sợ hãi đánh thức, thở phì phò từng ngụm từng ngụm.
Lúc tỉnh lại mới phát hiện trước mắt là một mảnh tối đen, bốn phía âm u, chỉ có một chiếc đèn treo trên trần nhà, ngẫu nhiên lay động phát ra âm thanh khe khẽ. Cái lạnh thấu xương đâm sâu vào da thịt.
Giống như là một tầng hầm.
Cô muốn đứng lên, lại phát hiện hai tay hai chân đều bị cột vào trên một cái ghế, không thể nhúc nhích.
Phong Nghi, đúng rồi, chính là Phong Nghi!
Cô nhớ rõ mình vừa định chạy trốn, đột nhiên sau gáy đau nhói liền hôn mê bất tỉnh.
Nhất định là Phong Nghi làm, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao hết lần này đến lần khác lại không buông tha cho cô?
Cái gáy vẫn còn âm ỉ đau, hẳn là lúc ngã xuống cầu thang đã bị thương rồi.
Cửa phát ra tiếng, mở ra, lại đóng vào.
Hai người đi vào, trong đó có một người là cô nhận ra – Phong Nghi. Mà một người vẫn đứng trong góc tối, cô nhìn không rõ, chỉ mơ hồ đoán hẳn là một người phụ nữ.
"Anh đem tôi nhốt ở đây... là muốn làm cái gì?" Tô Mộc Vũ khàn giọng hỏi, miệng hé ra liền khàn khàn, có chút đau, giống như còn vươn mùi máu tươi.
Phong Nghi cười cười đi tới, đi đến trước mặt cô. Hai chân rõ ràng là đi khập khiễng, hắn nói: "Đương nhiên là để báo ân"
Báo ân? Tô Mộc Vũ hoàn toàn không hiểu, tên này điên rồi sao? Đang nói khùng cái gì vậy?
Phong Nghi nhìn ánh mắt khó hiểu của cô, cúi người để ngang bằng cùng với Tô Mộc Vũ. Hắn cười, chỉ vào đôi chân của chính mình, nói: "Thấy chân tôi không? Chậc chậc, là do cô ban tặng đó, cô nói xem, sao tôi lại không thể báo ân đây?"
Tô Mộc Vũ khẽ run, những lời này rõ ràng là lai giả bất thiện! (Không có ý tốt)
"Vì trả ân tình này của cô, tôi đã chuẩn bị một phần lễ vật rất tỉ mỉ cho cô nha. Tôi nghĩ, cô nhìn thấy sẽ rất kinh hỉ" Đôi mắt dài nhỏ của hắn hiện lên một tia sáng sắc lạnh, nương theo tươi cười nơi khóe miệng của hắn, quả thật rất giống ma quỷ.
Hắn tùy ý vỗ tay, hướng tới người đứng trong bóng tối nói: "Đến đây đi"
Nghe tiếng, thân ảnh kia chậm rãi đi ra, đi đến dưới ánh sáng, chỉ thấy dáng vẻ thướt tha mềm mại của cô ta, đôi chân mang giày cao gót, một thân quần trắng đi đến trước mặt Tô Mộc Vũ.
Trong phút chốc người kia đi đến trước mặt Tô Mộc Vũ, cô cơ hồ cho là mình hoa mắt.
Tại sao lại có thể có... người giống với mình như đúc? Cho dù là cách ăn mặc, kiểu tóc, hay là gương mặt, hoàn toàn cùng chính mình không có... khác biệt chút nào, biểu tình trên mặt cùng với ánh mắt đều hoàn toàn phỏng theo chính mình.
Giống như một con rô-bốt tinh vi, hoàn toàn dựa theo ngoại hình của cô mà tạo ra, quả thật đánh tráo bằng giả.
"Cô là ai?..." Tô Mộc Vũ lúng ta lúng túng hỏi, cả người đều như đang mơ.
Khóe miệng người nọ hơi hơi cong lên, tiếng nói cũng hao hao giống cô vang lên: "Chị, sao vậy, ngay cả đứa em gái này cũng quên rồi à?" Tươi cười như hoa nhưng nội tâm lại như rắn rết!
← Ch. 118 | Ch. 120 → |