Nỗi đau của hắn
← Ch.055 | Ch.057 → |
Chuyện gặp mặt Vệ Nhu Y, Tô Mộc Vũ không có nói cho Phong Kính biết.
Cô không biết phải mở miệng nói chuyện này như thế nào, nói cái gì. Nói vị hôn thê của anh đến tìm tôi? Hay là nói, chúng ta nên chấm dứt ở đây, Tô Mộc Vũ này không cùng người khác xài chung một người đàn ông sao?
Cô không có tư cách này, thậm chí cả khả năng mở miệng cũng không có, bởi vì từ khi bắt đầu giữa bọn họ cũng chỉ là một giao dịch.
Lần này cứ để cho cô làm một đứa ngốc không biết gì đi. Có lẽ chỉ có ngốc một chút thì cô mới có thể không cực khổ như vậy nữa.
Tô Mộc Vũ tính đi tính lại, nằm viện một tuần, không nghĩ tới cũng chỉ cách ngày kết hôn của Tô Mộc Tình cùng Tần Nghị Hằng đúng một tuần nữa. Tô Mộc Vũ buồn bực dụi dụi mắt, chờ đợi phía trước lại là một trận chiến ác liệt.
Tô Mộc Vũ có đôi khi nghĩ: Câu chuyện này vốn chỉ có thể xuất hiện trên mấy câu chuyện tiểu thuyết ngôn tình, vì sao lại rơi xuống trên đầu một người phụ nữ bình thường như cô chứ? Vẫn là do Thượng Đế vốn dĩ cẩn thận đã sai lầm trao cho cô một cuộc sống như thế.
Năm nay, mùa đông đến sớm hơn mọi năm. Nhoáng một cái đã vào tháng mười hai.
Gần nhất đã xảy ra hai chuyện. Đầu tiên là Tiền Phong đã dọn đến tòa nhà này, ở trên lầu, tuy rằng mặt ngoài đường hoàng nói hắn muốn ở trong một căn nhà sang trọng đầy đủ tiện nghi như tòa nhà này, nhưng trên thực tế chẳng qua là vì nhân tiện có được nhiều cơ hội tiếp xúc với những bữa cơm ngon lành hơn của ai kia. Thứ hai là chuyện của Phong gia, vị Phong Khải trong truyền thuyết kia gần đến đại thọ tám mươi tuổi.
Lúc Phong Kính nhận được điện thoại của Phong gia, mặt mày xanh mét, không nói một lời đem mình nhốt vào phòng làm việc, đèn phòng sáng suốt cả đêm.
Tô Mộc Vũ không hiểu hắn là bị làm sao, gõ cửa mấy lần cũng không mở, cô chỉ có thể để mâm cháo cùng sữa còn nóng phía ngoài cửa, nhét vào một mảnh giấy, hi vọng hắn có thể thấy. Ban đêm cô bị gió lạnh làm cho bừng tỉnh, phát hiện Phong Kính mang theo một thân lạnh lẽo xốc mền chui vào ôm cô vào ngực.
"Anh..." Tô Mộc Vũ mới vừa mở miệng, một thứ ấm áp đã áp xuống, ngăn chặn miệng của cô.
Nụ hôn của hắn mang theo mạnh mẽ phát tiết, ăn mòn hô hấp của cô, quấn quanh lấy lưỡi và môi. Hắn liều chết dùng sức ôm lấy cô, giống như một đứa trẻ nhỏ lạc đường, cố gắng hấp thụ ấm áp trên người cô.
Hai má Tô Mộc Vũ đỏ bừng, ngực không tự giác theo sự cuồng dã của hắn mà hô hấp phập phồng, nếu không nhờ đêm tối che lấy liền nhất định có thể nhìn thấy sự dao động trong mắt cô lúc này.
Động tác của hắn càng ngày càng càn rỡ, cởi bỏ áo ngủ của cô, bàn tay lạnh lẽo luồng vào trong khiến cả người cô run lên. Cô chậm rãi ôm lấy tấm lưng rộng của hắn, ngầm đồng ý.
Ban đêm mùa đông, bên ngoài lạnh như băng, mà bên trong lại là một mảnh lửa nóng như thiêu đốt. Tô Mộc Vũ e lệ rụt rè rên rỉ, nương theo động tác cường thế mà mạnh mẽ của hắn. Cả một đêm, dùng ấm áp bên trong cơ thể cô hòa tan lấy cõi lòng băng giá của hắn.
Nhưng sau đó, hắn dường như muốn không đủ, một lần lại một lần tiếp tục. Tô Mộc Vũ khóc lóc cầu xin tha thứ.
"Ư... Tôi mệt mỏi quá... Dừng lại... được không?..."
"Không đủ, còn chưa đủ!" Thế nhưng hắn lại nhắm mắt làm ngơ, ánh mắt như lưỡi dao, hàm răng cắn chặt, toát ra sự điên cuồng.
Mãi cho đến hừng đông, trận mây mưa này mới chấm dứt. Tô Mộc Vũ đã sớm mỏi mệt nằm trong ngực hắn thiếp đi. Phong Kính nhìn thấy thiên hạ trong lòng đầy mệt mỏi, nhẹ nhàng ấn xuống trán cô một nụ hôn, hai cánh tay ôm chặt lấy cô.
Mãi cho đến buổi chiều Tô Mộc Vũ mới tỉnh lại, toàn thân đều xuất hiện những dấn hôn có đậm có nhạt. Lúc tỉnh lại, Phong Kính đã rời khỏi nhà.
Trong nội tâm cô sinh ra một tia hồ nghi. Hắn, tối hôm qua làm sao vậy? Hắn cũng chưa từng phóng túng như thế. Hắn cũng rất chú ý, mỗi lần có nhu cầu cũng chỉ một hai lần là xong. Nhưng tối hôm qua quả thực giống như phát tiết, thậm chí mang theo một tia tuyệt vọng. Trong mắt Tô Mộc Vũ xẹt qua sự lo âu.
__________
Phong gia.
Lúc này có thể nói Phong gia là náo nhiệt đến cực điểm. Phong Khải nói không cần làm linh đình, chỉ cần người trong nhà đến ăn một bữa cơm là được rồi. Con trai con gái, cháu trai cháu gái từ khắp nơi trên thế giới đổ về, trong lúc nhất thời cổng nhà Phong gia, hai hàng xe sang trọng xếp một đường dài thẳng tắp.
Phong Khải có bốn nữ hai nam, con cả là Phong Triệu, con trai út là Phong Danh khi 25 tuổi đã bất hạnh qua đời trong một lần chấp hành nhiệm vụ ở Việt Nam, chỉ để lại một đôi vợ góa con thơ, luôn đi theo bên cạnh Phong Khải.
Lúc Phong Kính bước vào Phong gia, tiệc đã sắp khai, khóe miệng hắn chứa đựng một nụ cười, đôi mắt có vẻ lười nhác, áo sơmi màu đen. Mặc dù luôn cười nhưng nhìn không ra một chút hứng thú.
Lão quản gia bỗng kinh sợ, vội cúi người nghênh đón: "Đại thiếu!"
Phong Kính cười lạnh, thẳng người bước vào đại sảnh Phong gia.
Trong đại sảnh, trên chiếc bàn lớn chứa hơn ba mươi người, một đám người hứng trí vây xung quanh Phong Khải tựa như các vị công chúa vây quanh lão hoàng đế Thanh triều. Tâm tình của Phong Khải hôm nay có vẻ khá tốt, luôn nở nụ cười trên môi già nua.
Cô lớn nháy mắt về phía con gái, nha đầu kia liền ngay lập tức thuận theo đứng lên mời rượu: "Ông nội, con chúc ông phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn" Khóe mắt cô lớn tràn đầy đắc ý.
Những nhà khác không đuổi kịp đều hừ lạnh trong lòng, nói: "Cha, cha đã lớn tuổi, không nên uống rượu, chi bằng để con uống giúp cha đi"
Cô lớn ngay lập tức nói: "Chú nói sai rồi, cha tuy rằng lớn tuổi nhưng càng già càng dẻo dai. Bùi Minh nhà chúng ta cách đây hai ngày còn bồi cha đi luyện bắn súng mà"
La Vân cũng tiến vào: "Tóm lại uống một chút cũng tốt cho sức khỏe của cha, để cho bọn nhỏ hiếu tâm, đến chúc thọ ông đi"
...
Phong Khải nâng ly, nói: "Đủ rồi! Bây giờ các người cãi nhau hay ăn cơm? Cãi nhau thì cút hết đi cho tôi!"
Một bàn ngay lập tức ngậm miệng lại. Phong Triệu đảo mắt liếc La Vân một cái.
Khóe miệng Phong Kính nhếch lên, đi tới, cười nói: "Ông nội, con tới chúc thọ ông, chúc ông phúc lộc kéo dài, trường thọ an khang"
Nhìn thấy cháu đức tôn, biểu tình Phong Khải mới giãn ra, nói: "Con đã đến rồi, lại đây ăn một bữa cơm. Phong Nghi, dịch sang bên kia ngồi đi"
Sắc mặt Phong Nghi có chút khó coi, La Vân cũng không khá hơn. Lão gia Phong gia luôn cố chấp, nhưng không nghĩ tới thiên vị Phong Kính đến mức độ như vậy. Bộ dạng Phong Nghi tuy không tốt nhưng vẫn giả vờ cao hứng dịch sang ghế bên cạnh.
Phong Kính nhìn vị trí kia một chút, tự nhiên đi đến, rót rượu vào ly, hướng Phong Khải làm tư thế mời rượu, sau đó ngửa đầu uống cạn.
Sau đó hắn vung tay, chén rượu tạo ra một đường cong parabol trên không trung, sau đó đáp xuống giữa bàn phát ra thanh âm "bang bang".
Cả phòng nhất thời hoàn toàn yên tĩnh.
Một khắc này, không khí tựa hồ ngưng kết, trên mặt mỗi người đều tràn ngập xấu hổ. Sắc mặt Phong Triệu khó coi tới cực điểm, nhưng trước mặt Phong Khải, ông ta không có quyền lên tiếng.
Phong Kính lại không thèm để ý chút nào nhếch nhẹ khóe miệng: "Các người cứ tiếp tục ở đây chúc mừng đi, tôi đi bồi mẹ tôi. Các ngươi quả thật rất vui vẻ, thế nhưng mẹ tôi chỉ có thể lẻ loi hiu quạnh ở nơi đó". Nói xong, hắn xoay người rời khỏi.
"Đứng lại!"
Phong Khải vỗ bàn, nhất thời thức ăn trên bàn vung vãi khắp nơi, tiếng chén đũa va chạm lẫn nhau, trái tim mọi người cơ hồ đều đập mạnh.
Phong Khải không phải là Phong Triệu, lão thân nằm trên chiến trường, giết biết bao nhiêu kẻ địch. Trên người lão toát ra một loại khí thế, mang theo mùi máu tanh, chỉ cần lão còn sống một năm, cả Phong gia ai cũng không dám ngỗ ngược lão.
Phong Kính xoay người, khóe miệng vẫn chứa đựng nụ cười như cũ. Dường như hắn vẫn muốn nhìn một chút còn có vở kịch hay nào nữa không.
Ngực Phong Khải phập phồng, ly rượu trong tay dùng sức ném xuống chân Phong Kính, nháy mắt miểng văng tung tóe. Lão tức giận nói: "Mày là cháu đích tôn của Phong gia, đến lúc lão già như tao chết đi, tất cả mọi thứ không phải là để lại ày hay sao? Mày còn có cái gì không hài lòng? Mày nói đi!"
Một câu nói của Phong Khải như quả bom nổ tung chín tầng trời. Vô luận là cô hay chú, Phong Triệu hay La Vân đều biến sắc trong nháy mắt.
Tính tình lão gia cổ quái, bất kỳ ai cũng đều biết. Bọn họ hôm nay tụ tập về đây đơn giản là vì di chúc trong tay lão, thật không nghĩ tới lão già này lại đưa ra phép tính như vậy sao phải là khiến cho bọn họ phát điên hay sao?
Phong Kính nhìn qua một vòng mọi người trong phòng, giống như nhìn một đám chó săn tranh giành thức ăn.
Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Phong Khải, cười nói: "Cho tôi? Cám ơn sự khẳng khái hào phóng của ông, thế nhưng... đứa cháu này không cần" Hắn chậm rãi cúi người, đuôi lông mày hơi hơi nhíu lại, tiếp: "Ông nội, nơi này, mỗi một viên gạch, mỗi một lát ngói, thậm chí mỗi một ngọn cỏ bên ngoài đều chứa vết máu tươi của mẹ con!"
Ánh mắt của hắn như đao, như một vị thẩm phán đứng giữa đại sảnh hoa lệ, vạch mặt tội ác thối rữa: "Lúc các người ở trong này ăn uống vui vẻ, mười một năm trước, cùng là ngày này, mẹ của tôi bị lửa thiêu chết! Các ngươi còn ai nhớ rõ không? Là La Vân, bà nhớ rõ! Phong Triệu, ông nhớ rõ! Hoặc là, ông nội, ông cũng nhớ rất rõ!"
"Mày..." Sắc mặt Phong Khải trướng hồng, bỗng nhiên che ngực, ngón tay già nua khô gầy run rẩy chỉ vào Phong Kính, yết hầu khó khăn phát ra thanh âm rên rỉ.
Cả đại sảnh nhất thời loạn.
"Nghịch tử! Mày nhanh chóng cút đi cho tao!" Phong Triệu nổi giận, cả đại sảnh vốn dĩ hoà thuận vui vẻ lại thay đổi như một chiến trường.
La Vân cũng xuất ra bộ dạng dâu trưởng Phong gia, nói: "A Kính, con thật quá đáng"
Thím nhỏ đến khuyên can: "A Kính, chuyện đó... đã mười mấy năm trước rồi, con nên quên đi. Hôm nay ông nội mừng thọ, nên vui vẻ mới đúng..."
Phong Kính lui ra phía sau từng bước: "Hôm nay là mừng thọ ông ta nhưng lại là ngày giỗ của mẹ tôi. Dì, dì thật muốn con quên đi chuyện những người này đã đối đãi với mẹ con như thế nào sao? Dì, dì quên được không? Quên được năm đó chú nhỏ là chết như thế nào không?"
Sắc mặt người dì trắng nhợt, hung hăng ngã trên ghế ngồi. Biểu tình của Phong Triệu cùng La Vân cũng ngượng ngùng, tránh né ánh mắt dì.
Cô ấy làm sao có thể quên, năm đó nhiệm vụ đến Việt Nam là của Phong Triệu, thế nhưng lại đẩy lên người Phong Danh. Đến cuối cùng, ngay cả một lần gặp mặt cuối cùng cũng không được. Dì run rẩy che ngực, nước mắt giàn giụa, bỏ chạy lên lầu.
Phong Kính nhìn đám người kia, khóe miệng lộ ra nụ cười tàn khốc, xoay người đi khỏi.
Phong Triệu, La Vân, còn có ông nội, các người hãy chờ xem, ông trời rất công bằng. Các người khiến cho người khác chảy bao nhiêu nước mắt, chính các người sẽ chảy bấy nhiêu máu tươi!
_______
Lúc này.
Tô Mộc Vũ đang nấu cơm, đột nhiên không cẩn thận cắt trúng ngón tay. Cô "A" một tiếng, vài giọt máu đỏ tươi nhanh chóng chảy ra.
Cô vội đem ngón tay đưa vào vòi nước.
Chuông cửa đúng lúc vang lên.
Tô Mộc Vũ vội lau ngón tay, chạy ra mở cửa "Đến đây!"
"Tinh... Tinh... Tinh... Bổn thiếu đến đây... Các khanh gia mau ra bãi giá" Tiền Phong làm ra tư thế của một chiến sĩ, ánh mắt hoa đào bay tán loạn. Mấy ngày nay, mỗi lúc trời tối, Tiền Phong đều đúng giờ bấm chuông, cô liền không còn thấy kinh sợ khi thấy chuyện quái dị.
Tô Mộc Vũ quả thực muốn té xỉu.
Mũi thính của Tiền Phong ngửi được mùi thơm nồng từ trong bếp bay ra, ánh mắt nhãn tình sáng lên, mũi như một cây ăng-ten xộc nhanh vào bếp "Oa! Canh bắp hầm xương, thật tuyệt! Còn có cá chưng dấm đường, trứng chiên cà!"
Hắn ôm lấy Tô Mộc Vũ, cao hứng nói: "Tiểu Vũ, em nuôi anh đi, van xin em nuôi anh đi..." Cái cách bám dính này quả thật giống y hệt Bàn Chải.
Tô Mộc Vũ cười khổ: "Đừng đụng tôi, tạp dề toàn là dầu mỡ"
"À há!" Tiền Phong đột nhiên cảm thấy là lạ "Phong tảng băng đâu? Sao không có ở nhà?" Bình thường chỉ cần hắn khẽ đụng vào Tô Mộc Vũ, tên kia liền ngay lập tức đá hắn ra khỏi nhà, đóng sầm cửa lại. Hôm nay sao không có? Khiến hắn có chút không quen.
"Hình như là đến chúc thọ Phong lão tướng quân" Tô Mộc Vũ nhớ tới sự khác thường của hắn, mơ hồ có chút lo lắng.
Sắc mặt Tiền Phong bỗng thay đổi, phát ra một câu nói tục: "Mẹ nó! Tôi óc heo hay sao lại quên? Hôm nay là sinh nhật Phong lão gia tử, mau theo tôi đi!" Mấy ngày nay bận rộn lại đem chuyện quan trọng quên mất, thật là đáng chết!
Tô Mộc Vũ kinh ngạc, mừng thọ Phong Khải thì làm sao? Có chuyện gì khác thường sao?
Sắc mặt Tiền Phong ngưng trọng không giống ngày thường, kéo tay Tô Mộc Vũ đi ra ngoài. Trời bên ngoài đã râm ran mưa, trong những hạt mưa là kèm theo từng bông tuyết li ti. Chiếc Porsche màu lam lao như bay đi trong màn mưa tuyết, nó như một chiếc bóng xuyên qua từng chiếc ô tô, một đường chạy về phía ngoại thành.
"Đến đây làm gì vậy?" Tô Mộc Vũ ngạc nhiên nói.
"Đi theo tôi là được" Sắc mặt Tiền Phong thật sự ngưng trọng, xe phải dừng ngoài bìa đường vì không vào bên trong được. Hắn liền kéo tay Tô Mộc Vũ chạy vào trong.
Đêm đông, mưa hòa vào tuyết, lạnh đến run người. Tô Mộc Vũ ôm chặt hai tay, một đường chạy phía sau Tiền Phong, xuyên qua bìa rừng tối tăm liền nhìn thấy một bia mộ, bia mộ đã nhiều năm, phía trên đã phủ một lớp rêu xanh.
Tô Mộc Vũ vốn vẫn ôm chặt hai tay, trong nháy mắt buông lõng, kinh ngạc nhìn người đàn ông ngồi trước bia mộ – Phong Kính?!
Hắn tại sao lại ở chỗ này?
Thời tiết bây giờ chỉ trên dưới 3 độ C, trên người hắn chỉ có một chiếc áo sơmi đã ướt đẫm vì mưa v là tuyết, mà bên cạnh hắn là bảy tám chai rượu rỗng lăn lông lốc tứ tung, trên tay hắn vẫn còn cầm một chai. Ngửi mùi rượu, là loại rượu mạnh.
Tô Mộc Vũ vội chạy tới ngăn Phong Kính: "Đừng uống nữa! Dạ dày anh vừa phẫu thuật, nếu cứ uống nhất định sẽ tái phát!" Mưa tuôn xối xả khiến cô nhìn không rõ nhưng vẫn nhìn thấy ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng cùng thống khổ của hắn.
"Cô biết không? Ở đây của tôi..." Phong Kính ngẩng đầu nhìn Tô Mộc Vũ, hắn cười, ánh mắt đầy tia máu, bàn tay vỗ vỗ lên tim mình "... ở đây từ mười một năm trước, à không... là từ lúc tôi sinh ra đã chưa từng có một nhịp đập. Nó đã chết, đã chết, vĩnh viễn cũng không thể sống lại. Cô biết không? Cô biết không?"
Mưa không ngừng rơi trên mặt hắn, giống như nước mắt.
Giờ phút này Tô Mộc Vũ không cách nào hình dung được cảm xúc của mình, cô chưa từng, chưa từng nhìn thấy một Phong Kính như vậy bao giờ. Hắn cho tới bây giờ chỉ có kiêu ngạo, bẩm sinh là kẻ ăn trên ngồi trước, thế mà bây giờ hắn lại như một đứa trẻ mất đi tuổi thơ, mỗi một tế bào trên cơ thể hắn đều bị bóng đêm che lấp, vĩnh viễn không tìm thấy đường ra.
Một Phong Kính như thế, khiến tim cô đau đớn từng cơn.
Cô từ sau lưng ôm lấy thân thể hắn, đem mặt mình dán trên tấm lưng nóng bỏng kia.
"Anh đừng như vậy, đừng như vậy..." Tô Mộc Vũ không biết nên nói điều gì, chỉ biết ôm chặt lấy hắn, một lần lại một lần xin hắn đừng như thế. Lòng cô, trái tim cô, cổ họng cô, từng tế bào trên người cô... phát đau.
Phong Kính nhẹ giọng cười, cười, lại như khóc.
Mưa càng lúc càng lớn, bầu trời như bị một mảnh vải xám xịt che khuất, nhìn không thấy một tia sáng. Chỉ có đen, chỉ có lạnh lẽo.
Đó... lại là một câu chuyện xưa.
Ba mươi năm trước, lúc ấy một Phong Triệu phong độ ngẫu nhiên gặp gỡ một nữ sinh thanh thuần Lý Vân Hi, hắn dùng mọi cách phá tan sự xa cách của Lý Vân Hi, chinh phục người mình thích, hôn lễ của hoàng tử cùng cô bé lọ lem nhất thời trở thành một giai thoại.
Nhưng mỗi một đoạn giai thoại đều có cùng một kết thúc như nhau, trái tim đàn ông luôn thay đổi. Thân thể Lý Vân Hi vốn không tốt khó có thể mang thai, không đến hai năm, Phong Triệu liền gặp một cô gái xinh đẹp hơn vợ mình, đồng thời cũng là một nữ minh tinh mới nổi – La Vân.
Quyền cao chức trọng như thế, sống dưới tầm mắt mọi người, ly hôn cùng scandal. Huống chi còn có một cái khiêng chống đỡ Phong Khải. Lúc trước khi kết hôn, Phong Khải đã từng nói: nếu sau này kẻ nào đòi ly hôn, lập tức bắn chết!
Phong Triệu ngày càng thêm chán ghét sự có mặt của Lý Vân Hi, ngang nhiên nuôi tình nhân bên ngoài. Lý Vân Hi cứ nghĩ đến việc chỉ cần mình mang thai nhất định có thể vãn hồi tình cảm của Phong Triệu, thế nhưng khi đêm đó Lý Vân Hi sanh khó, mạo hiểm sự nguy hiểm của tánh mạng hạ sanh Phong Kính cũng là lúc Phong Triệu vẫn bồi bên cạnh tình nhân bên ngoài.
Lý Vân Hi đợi chờ ba năm, chờ sự thay đổi của hắn, cuối cùng đợi cho đến lúc con của La Vân ra đời – Phong Nghi. Toàn bộ hi vọng của bà đều biến thành tuyệt vọng, lần này bà chủ động nói chuyện ly hôn trước mặt Phong Khải. Nhưng Phong Khải vẫn câu nói kia: Muốn ly hôn? Không có khả năng!
Lý Vân Hi giận dữ muốn đi kiện, nhưng Phong Triệu vì mặt mũi đã phái người giam lỏng bà trên tầng cao nhất của ngôi biệt thự, không cho phép bà liên lạc với bên ngoài, lại càng không cho phép bất kì kẻ nào bước vào.
Một căn phòng tối đen không chút ánh sáng, không đến một năm, Lý Vân Hi phát điên.
Mưa trượt xuống từ trên mặt Phong Kính, lại như băng rơi trên tay Tô Mộc Vũ.
"Mười tuổi, tôi nhìn thấy bà ấy từ trong căn phòng đen tối nhìn tôi, xin tôi giúp đỡ. Bà ấy khóc, gọi tên của tôi, bà ấy nói: Con trai, cứu mẹ... Mà tôi, vốn không biết bà ấy là mẹ của mình... Cô biết không? Bà ấy gào thét, gào thét với tôi, thậm chí còn quỳ xuống van xin tôi, tôi thế nhưng lại chạy đi... Tôi lại sợ hãi chính mẹ ruột của mình. Cả đời này tôi cũng không thể nào quên được ánh mắt của bà lúc ấy"
Phong Kính tùy ý để cô ôm lấy, ngón tay nhẹ nhàng phác hoạ tên của mẹ mình trên bia mộ vắng lặng vốn bị mọi người lãng quên.
"Mười một năm trước, ngày mừng thọ Phong Khải, tất cả mọi người ở dưới lầu thật vui vẻ ăn cơm uống rượu, bà ấy liền ở trong phòng của mình, tự thiêu... Cô biết không? Tôi nhìn thấy ánh lửa, tôi chạy tới, liền tận mắt nhìn thấy bà ấy chết cháy như thế, không ai cứu. Bà ấy cuối cùng bị đốt thành một khối cháy sém. Một người tôi vốn gọi là mẹ... lại cháy xem thành một khối như thế... Ha ha..."
Hắn một lần lại một lần hỏi: "Cô biết không? Giống như đang chất vấn ông trời. Tất cả những chuyện này đều do một tay Phong Triệu gây ra, La Vân là tội nhân, cái người xưng là ông nội lại không quan tâm mẹ tôi, hắn lại càng là tội nhân. Chính hắn... cũng là tội nhân!"
Tô Mộc Vũ khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, ngày mừng thọ ông nội, lại lại ngày giỗ của mẹ hắn. Bắt hắn đến chúc mừng buổi tiệc này, rốt cuộc có bao nhiêu tàn nhẫn? Cô cuối cùng cũng biết hắn vì sao tối hôm qua lại bi thương như vậy.
Cô vốn không thể tưởng tượng nổi, mười một năm trước, một chàng trai chỉ mới mười sáu tuổi lại đứng trước một nơi tràn đầy ánh lửa, nhìn mẹ của mìn bị ngọn lửa nuốt chửng, một hoàn cảnh đáng sợ như thế nào.
Toàn thân Tô Mộc Vũ đều phát run, quần áo ướt đẫm, cô cảm thấy lạnh, lạnh đến phát cóng, thậm chí mỗi một lần hô hấp đều giống như bị đóng băng.
Nhưng cô vẫn không dám buông Phong Kính ra, không nỡ buông người đàn ông bi thương đến mức này ra. Cô sợ mình vừa buông ra, hắn lại làm chuyện gì đó ngốc nghếch mất thôi. Bởi vì cô biết, lúc này đứng trước mặt mình không còn là người đàn ông trên vạn người kia nữa, hắn bây giờ chỉ là một đứa trẻ đang thương tâm.
Cho tới bây giờ chỉ có hắn đứng trước mặt cô, giúp cô ngăn chặn hết tất cả những ánh mắt khinh thường. Lần này, cô muốn tiếp thêm cho hắn sức mạnh. Hắn cứ việc... yếu đuối.
Cô xoay người, quỳ trước mặt hắn, nâng chặt mặt của hắn, can đảm hôn lên.
Phong Kính sững sờ một chút, quay lại ôm lấy eo của cô, điên cuồng cắn môi cô như một con sư tử bị ép đến đường cùng.
Môi rất đau, mùi máu tươi phiêu tán, đau rát, nhưng cô không trốn chạy. Môi hắn dán chặt lên môi cô, răng chạm vào răng, lông mi tựa hồ cũng xen cùng một chỗ.
Bụng Phong Kính đột nhiên quay cuồng, hắn gắt gao ấn chặt dạ dày. Dạ dày của hắn vốn chưa khôi phục, mưa tuyết lạnh như thế, còn cả một đống rượu, toàn thân hắn bây giờ đều co rút.
Lúc Phong Kính trượt người xuống, Tiền Phong vội chạy tới. Không đợi hắn đỡ lấy Phong Kính, Tô Mộc Vũ đã dùng bả vai gầy yếu của mình đỡ lấy thân thể năng nề của Phong Kính.
"Để tôi" Ánh mắt Tiền Phong không biết cũng đỏ lên từ lúc nào.
Khẽ liếc nhìn một cái, Tô Mộc Vũ vội lau khô nước mắt đã ướt đẫm trên mặt từ lúc nào. Cô nâng cánh tay Phong Kính quàng qua bả vai nhỏ bé của mình, nói: "Không sao, để tôi đỡ anh ấy". Nói xong, cô cắn răng dùng hết sức lực, nâng Phong Kính dậy.
Tiền Phong vươn tay, lại nhìn thấy sự kiên trì của Tô Mộc Vũ, cũng rút tay về, lòng bàn tay siết chặt.
Trong đêm mưa, Tô Mộc Vũ gian nan bước đi, nhưng lúc xoay người...
Nhìn thấy Phương Thiệu Hoa trước mặt mình, xòe ô che mưa cho Vệ Nhu Y. Vệ Nhu Y sắc mặt tái nhợt vỗ vỗ ngực, lo lắng nhìn Phong Kính.
← Ch. 055 | Ch. 057 → |