Sự Khác Thường Của Phong
← Ch.227 | Ch.229 → |
Thượng Quan Tuyền nghe vậy, trong lòng cực kì chấn động... quả nhiên Phong có ý định phản nghịch với Niếp Ngân!
Cô ra sức giãy giụa nhưng cũng không làm được gì.
- Phong Nhẫn, thả tôi ra, chẳng lẽ anh thật sự muốn phá vỡ quy tắc của tổ chức?
Thượng Quan Tuyền không thoát ra được, chỉ có thể vặn vẹo người. Cô ngẩng đầu, ánh mắt đầy sắc bén nhìn anh ta.
Phong nghe vậy chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó chậm rãi tiến lên, lạnh lẽo lên tiếng: "Quy tắc? Quy tắc là do con người định ra, người mới sẽ có quy tắc mới!"
- Phong Nhẫn, anh...
- Ngậm miệng! – Phong Nhẫn lạnh lùng quát – Xem ra Niếp Ngân làm hư cô rồi, không phân biệt được bậc trưởng bối gì cả! – Anh ta ngang hàng với Niếp Ngân, vậy mà cô gái này chẳng coi anh ta ra gì, gọi thẳng họ tên anh ta ra.
- Hừ!
Thượng Quan Tuyền cười lạnh rồi nói: "Loại người như anh đáng để tôi kính trọng à? Anh đã có ý định làm phản, không chỉ muốn giết tôi, giết Lãnh Thiên Dục mà còn muốn giết cả Niếp Ngân nữa, đúng không?"
- Đúng, cả ba người đều là cái đinh trong mắt tôi, là chướng ngại vật, nhưng... – Anh ta nhìn Thượng Quan Tuyền với vẻ xấu xa, chậm rãi lên tiếng – Cô phải chết sau cùng mới được!
Sắc mặt Thượng Quan Tuyền kinh hãi...
- Anh đúng là đồ đê tiện, không quang minh chính đại đối đầu với bọn họ mà lại giở thủ đoạn hạ lưu bỉ ổi!
- Chậc chậc...
Phong cố ý tiếc hận, cười lắc đầu, sau đó đi tới trước mặt cô, cúi người xuống...
Thượng Quan Tuyền cảm giác được sự nguy hiểm đang ập đến... cô trừng mắt lên, nhìn hành động tiếp theo của Phong không hề chớp mắt!
Phong nhìn rõ sự cảnh giác trong đáy mắt cô, anh ta chỉ nhếch mép cười, nụ cười tàn nhẫn và âm hiểm. Anh ta không nói gì, chỉ vươn tay đặt lên phần xương quai xanh khêu gợi của cô...
- Anh muốn làm gì?
Cô bất giác vặn vẹo người muốn tránh ngón tay của anh ta nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn ngón tay của anh từ từ trượt dọc xuống người cô...
- Đừng... Bỏ tay anh ra!
Sự trầm mặc khác thường của Phong khiến Thượng Quan Tuyền cực kì sợ hãi, ánh mắt của anh ta giống như đang thưởng thức kiệt tác nghệ thuật vậy, nhưng cũng chính đôi mắt ấy lại đang muốn phá nát tác phẩm nghệ thuật ra.
Cô chớp mắt liên tục, sự đau đớn hiện lên trong đôi mắt...
- Cô cực kì giống mẹ mình... nhưng còn mê người hơn so với Thanh Đồng, chỉ tiếc... cô không phải là Thanh Đồng...
Anh ta thì thầm, tựa như đang nói ra nội tâm của mình.
Thượng Quan Tuyền ngẩn người...
Cô hoàn toàn có thể cảm nhận được rõ ràng rằng Phong cực kì yêu mẹ cô, tình yêu cực kì sâu đậm, ăn vào tận xương tủy chứ không đơn thuần là sự khát khao như lời Niếp Ngân nói!
Trong mắt Phong, mẹ cô là một người phụ nữ, còn anh ta rất yêu người phụ nữ đó!
Thượng Quan Tuyền không biết mình nên làm thế nào, thật sự thì cô cũng không dám có hành động gì.
Bởi vì trong đôi mắt Phong ánh lên sự điên cuồng và ham muốn chiếm giữ, Thượng Quan Tuyền cũng đoán ra tình yêu của anh ta sẽ khiến anh ta mất khống chế. Nếu cô không cẩn thận chọc giận anh ta thì cô sẽ làm tổn hại đến đứa con trong bụng mình!
Dù có thế nào, cô vẫn phải bảo vệ đứa con này!
Đây là con của Lãnh Thiên Dục, là con của người đàn ông cô yêu nhất!
Phong mê muội động chạm vào cơ thể Thượng Quan Tuyền, vừa cẩn thận vừa tràn đầy lưu luyến. Nhưng khi bàn tay ấm áp của anh ta phủ lên bụng dưới của cô thì hơi thở của Phong trong nháy mắt liền trở nên điên cuồng...
- Tại sao? Tại sao em lại yêu người đàn ông đó? Tại sao em lại cam tâm tình nguyện sinh con cho anh ta? Tại sao em thà chết cũng không chấp nhận tình yêu của anh?
Phong gào lên, đôi mắt đen đầy phẫn nộ và ghen tị lúc này đã vằn lên những tia máu đỏ...
Thượng Quan Tuyền không dám hít thở mạnh, cô biết Phong đã hoàn toàn coi cô là Thanh Đồng, coi cô là mẹ cô!
Thấy Thượng Quan Tuyền không nói gì, sắc mặt Phong càng thêm bất mãn, anh ta bấu chặt hai vai cô...
Thượng Quan Tuyền nhíu mày lại, chịu đựng cơn đau truyền đến từ bả vai...
- Sao em lại không nói gì? Em hận anh đúng không? – Ánh mắt Phong trở nên hỗn độn, ánh mắt nhìn Thượng Quan Tuyền dần trở nên biến hóa.
- Anh đang nói gì... – Thượng Quan Tuyền run sợ, dè dặt hỏi.
Cô biết lúc này Phong đang cực kì hỗn loạn, có lẽ vì cô trông rất giống Thanh Đồng nên mới khiến thứ tình cảm ẩn sâu trong đáy lòng anh ta bùng lên.
Nhưng, anh ta vừa nói "hận", anh ta có ý gì?
- Thanh Đồng... Thanh Đồng...
Phong cúi thấp người xuống, bàn tay âu yếm vuốt mái tóc cô, hô hấp nặng nề phả vào cổ Thượng Quan Tuyền...
- Em có biết anh yêu em lắm không, tình cảm của anh sao có thể so sánh với tình cảm của Niếp Ngân được chứ? Anh biết năm đó anh sai rồi, anh không nên chiếm đoạt em như vậy... Chuyện này... Là do anh sợ mất em... Anh quá yêu em...
Anh ta nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói trầm thấp đầy tình cảm nhưng lại khiến Thượng Quan Tuyền hoàn toàn chấn động và kinh hãi.
Cái gì?
Cô run lên bần bật... trái tim như bị con dao nhọn đâm vào!
Phong vừa mới nói gì?
Anh ta... anh ta đã...
Cảm giác phẫn nộ cực kì mãnh liệt vọt thẳng vào từng tế bào trong cơ thể cô, đôi mắt trong veo lúc này rực sáng lửa giận!
- Anh là đồ đê tiện, vì ham muốn của bản thân mà không từ một thủ đoạn nào! – Giọng nói của cô cũng vì phẫn nộ mà trở nên run rẩy!
- Anh đê tiện, nhưng anh tình nguyện như vậy. Anh cho rằng có được cơ thể của em thì sẽ có được trái tim em. Nhưng anh không ngờ em lại yêu người đàn ông chết tiệt đó như vậy! Anh hận! Anh rất hận! Mỗi lần nhìn thấy anh ta đưa em về nhà, anh chỉ hận không thể giết anh ta... Nếu không phải Niếp Ngân ngăn cản thì anh ta đã chết từ lâu rồi, nếu anh ta chết rồi thì có lẽ em sẽ trở về bên cạnh anh...
Phong si mê ngắm nhìn khuôn mặt Thượng Quan Tuyền, ngón tay thon dài vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô nhưng lời nói lại vô cùng tàn nhẫn!
Thượng Quan Tuyền kinh hãi, không cần nhìn vẻ mặt Phong, cô vẫn có thể cảm nhận được sự giày vò trong lòng anh ta... Tình yêu của anh ta quá mức ích kỷ, dường như đã biến thành tâm bệnh, do ngày thường che giấu quá sâu, hôm nay mới bộc phát!
Lát sau, cô phản ứng lại, quay mặt đi không cho anh ta chạm vào mình...
- Nếu anh thật sự giết người đàn ông đó thì Thanh Đồng sẽ hận anh cả đời, anh nhất định sẽ không có được tình yêu!
Người đàn ông đó chắc là cha của cô. Tuy cô chưa từng thấy mặt ông nhưng chắc chắn ông là một người rất tốt, nếu không sao mẹ cô lại liều lĩnh muốn thoát khỏi tổ chức để sống cùng ông, dù có phải trả giá bằng tính mạng cũng không hối tiếc!
Ai ngờ Phong Nhẫn nghe Thượng Quan Tuyền nói vậy, đôi mắt đột nhiên trở nên kích động, gương mặt anh ta cũng trở nên vặn vẹo...
Anh ta nhìn Thượng Quan Tuyền không hề chớp mắt, dường như muốn nhìn thấu nội tâm cô. Anh ta cắn chặt riêng, nói từng câu từng chữ:
- Dù anh không có được trái tim em nhưng nhất định anh phải giữ em lại bên cạnh! Người đàn ông kia là ai chứ? Dựa vào cái gì mà có được em? Dựa vào cái gì mà vì anh ta, em lại muốn buông bỏ mọi thứ? Không cho phép, anh tuyệt đối không cho phép! Thanh Đồng...
Vẻ mặt anh ta đầy mê muội, ngón tay thon dài quyến luyến vuốt ve gương mặt Thượng Quan Tuyền: "Chỉ cần chờ người đàn ông đó chết đi, em sẽ là của anh...".
Thượng Quan Tuyền nhìn ánh mắt điên cuồng thác loạn của anh ta, trong lòng đầy căng thẳng.
Không biết tại sao lúc này cô lại không nghĩ đến sự an nguy của bản thân mà lại nghĩ đến... nguyên nhân cái chết của cha mẹ cô!
Đêm đó, Niếp Ngân đã nói cha mẹ cô chết trong một tai nạn giao thông, còn người gây ra vụ tai nạn đó chỉ là do trực giác của anh phán đoán mà thôi. Thượng Quan Tuyền biết Niếp Ngân tuyệt đối không lừa cô, nhưng... nếu chân tướng vụ việc đến cả anh cũng không biết thì sao?
Nhìn bộ dạng Phong Nhẫn lúc này, trái tim cô run lên, một ý nghĩ đáng sợ dần hình thành trong đầu cô...
- Anh không thể nhìn thấy Thanh Đồng ở bên người đàn ông khác, cho nên... anh đã giết người đàn ông đó?
Cô lên tiếng hỏi, thậm chí cô cũng cảm nhận được sự run rẩy trong giọng nói của mình, trong lòng cô cũng đang cực kì rối loạn!
Phong Nhẫn nửa đứng nửa ngồi trước mặt Thượng Quan Tuyền, anh ta nhếch mày lên nhìn cô. Trước câu hỏi đó, anh ta nhếch mép cười:
- Đúng, anh muốn anh ta chết! Chỉ cần anh ta chết thì em mới yên tâm ở lại bên cạnh anh!
Trong nháy mắt, cảm giác tối tăm như một con quái thú gặm cắn Thượng Quan Tuyền... trái tim cô run lên, cả người cũng run bần bật...
- Thanh Đồng... em là của anh, chẳng lẽ em quên rồi sao, anh mới là người đàn ông đầu tiên của em, sao em có thể ôm ấp người đàn ông khác được? Anh đã cảnh cáo em nhiều lần rồi, chỉ cần em ở lại bên cạnh anh... Đáng tiếc, em chẳng ngoan chút nào, anh không thể từ bỏ thứ mình yêu thích được...
Phong Nhẫn thở dài, nhìn Thượng Quan Tuyền đầy dịu dàng, giọng nói mềm nhẹ tràn đầy thương tiếc.
Thượng Quan Tuyền đã không thể thốt nên lời, cô hoàn toàn run rẩy và kinh hãi, chân tướng sự việc quá kinh hoàng...
Dã tâm và sự điên cuồng của người đàn ông trước mặt nói cho cô biết vụ tai nạn xe đó tuyệt đối không hề đơn giản như cô được nghe!
Nghĩ tới đây, Thượng Quan Tuyền nhìn Phong Nhẫn, gằn từng tiếng hỏi: "Vì em không ở lại bên cạnh anh nên anh mới ngầm ra tay giết người, phải không?"
Câu hỏi sắc bén khiến Phong Nhẫn hơi run lên, sau đó anh ta đột nhiên đứng hẳn dậy, vẻ mặt trở nên kích động khác thường, anh ta khua hai tay lên:
- Đúng! Nhưng dù em có chết cũng không chịu ở bên cạnh anh. Được, anh sẽ thành toàn cho hai người. Dù sao chủ thượng chấp quyền cũng đã tìm ra hai người, anh chỉ mượn tay ông ta giết người mà thôi. Không phải hai người muốn bỏ trốn sao? Được, anh sẽ cho hai người cùng chết với nhau!
Lời nói của anh ta như truyền đến từ địa ngục khiến người nghe không rét mà run...
- Anh sẽ khiến cho hai người có chết cũng không được ở cùng một nơi. Không phải em yêu người đàn ông đó sao, anh sẽ đốt sạch tro cốt của anh ta, còn tro cốt của em anh sẽ rải xuống biển, khiến hai người vĩnh viễn không thể ở cùng bên nhau, như nước với lửa!
Nói xong, Phong Nhẫn ngửa đầu cười to, tiếng cười điên cuồng khiến người nghe cảm thấy lo lắng!
Cảm giác đau đớn xuyên qua trái tim Thượng Quan Tuyền, sau đó là nỗi tức giận chưa từng có dâng lên trong lòng cô...
Cô thở hắt ra, dường như nếu không thì cô sẽ không thở nổi nữa!
- Phong Nhẫn, rốt cuộc anh có phải là người không? Sao anh lại đối xử với bố mẹ tôi như vậy?
Cô chưa từng nói ra hai từ "bố mẹ", vì trước giờ cô chưa từng biết đến bố mẹ mình là ai!
Cuộc sống của cô từ trước đến nay chưa từng xuất hiện hai chữ này!
Vậy mà hôm nay khi nói ra hai chữ này, trái tim cô đau đớn đến mức mỗi hơi thở hít vào cũng cảm thấy cực kì khổ sở và bị đả kích.
Phong Nhẫn không chỉ mượn tay chủ thượng chấp quyền, giết chết cha mẹ cô mà còn hành hạ của người chết, đem xương cốt của cha mẹ cô người thì ném vào lửa thiêu đốt, người thì rải xuống biển...
Tình yêu của anh ta quá ích kỷ, quá tàn nhẫn!
Phong Nhẫn thấy Thượng Quan Tuyền nói vậy, sự điên cuồng trong đôi mắt dần tản đi. Khi anh ta nhìn kỹ lại Thượng Quan Tuyền, sắc mặt vốn đờ đẫn vì điên cuồng bỗng trở nên đầy chấn động...
Ngay sau đó, đôi mắt anh ta dần khôi phục lại sự bình tĩnh... dường như rốt cuộc anh ta cũng nhận ra người phụ nữ trước mặt không phải là Thanh Đồng mà ngày đêm anh ta mong nhớ, mà là con của Thanh Đồng – Thượng Quan Tuyền!
- Đúng rồi, suýt nữa tôi quên mất Thanh Đồng đã sinh một bé gái... Hiện giờ đứa bé sơ sinh giờ đã trưởng thành, càng lớn càng xinh đẹp, cực kỳ giống Thanh Đồng, nhưng... cô không phải cô ấy, cô cũng không thể hóa thành cô ấy, cho nên...
Anh ta không để tâm đến việc khi nãy điên cuồng đã nói ra toàn bộ mọi chuyện, lúc này ánh mắt anh ta ngập tràn nỗi căm hận.
- Cho nên anh cực kì sợ khi nhìn thấy khuôn mặt tôi, lại sợ tôi sẽ nói ra toàn bộ chân tướng sự việc nên mới nổi lên sát ý.
Đôi mắt Thượng Quan Tuyền đầy phẫn nộ, nếu có thể cử động thì cô nhất định sẽ xông lên báo thù cho cha mẹ!
Phong hoàn toàn nhìn rõ sự phẫn nộ trong ánh mắt Thượng Quan Tuyền, vẻ mặt anh ta lộ ra sự sảng khoái...
- Đúng, không được à? Thấy cô phẫn nộ như thế này, tôi chỉ hận không thể giết cô diệt khẩu. Thật ra khi biết đến sự tồn tại của cô, tôi nên giết cô đi mới phải, chỉ là đáng tiếc... Đáng tiếc cái tên Niếp Ngân ngu ngốc đó cứ nói cái gì mà nguyên tắc này nọ, cuối cùng còn nuôi nấng cô, haha...".
Anh ta ngửa đầu cười lớn, sự trầm ổn và bình tĩnh giờ chẳng còn nữa, thay vào đó là sự điên cuồng.
- Nhưng buồn cười ở chỗ, anh ta bồi dưỡng một nữ đặc công xuất sắc như vậy, cuối cùng cô ta lại nằm ở dưới thân kẻ thù của anh ta!
- Đủ rồi!
Thượng Quan Tuyền không nghe nổi nữa, cô hét to lên, đôi mắt đẹp đầy đau lòng.
- Anh cho rằng nhiều năm qua anh gây ra bao nhiêu chuyện như vậy mà những người khác lại ngu ngốc đến mức không biết ư? Anh tự tay giết người của tổ chức đã phạm vào quy định, lừa Niếp Ngân rồi cấu kết với gia tộc có thế lực trong Mafia, mưu hại cha con giáo phụ Nhân Cách, thậm chí còn uy hiếp Lãnh Thiên Dục, còn có chuyện gì anh không làm được? Bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!
Phong nghe vậy, vẻ mặt anh ta như đang rất buồn cười, anh ta cất giọng đầy quái dị: "Bọn họ? Hừ, trong miệng cô, bọn họ là chỉ Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân, cô nghĩ bây giờ bọn họ có thể làm được gì à?"
- Anh đã làm gì bọn họ? – Thượng Quan Tuyền lập tức hỏi lại, trong lòng đầy lo lắng.
- Yên tâm, giờ bọn họ vẫn rất tốt, vì đột nhiên tôi lại muốn kéo dài trò chơi, chơi đến khi tôi thỏa mãn thì thôi...
Ánh mắt Phong lóe lên tia sáng khác người, bên môi cũng nở nụ cười xấu xa, nụ cười của anh ta như lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng vào trong cõi lòng vốn đang bất an của Thượng Quan Tuyền.
- Anh điên rồi, anh là đồ điên... – Cô thì thầm, ánh mắt hoàn toàn xa lạ và cảnh giác nhìn người đàn ông.
Phong nghe thế, sắc mặt lập tức thay đổi. Anh ta bước nhanh lên, nắm lấy mái tóc dài của Thượng Quan Tuyền khiến cô buộc phải ngửa đầu lên nhìn vào ánh mắt điên cuồng và tàn nhẫn của Phong...
- Cô nhất định phải đối diện với kẻ điên là tôi đây!
Giọng nói của anh ta cũng cực kì lạnh lẽo, không mang theo chút tình cảm nào.
- Cô cho rằng Lãnh Thiên Dục sẽ cứu cô ư? Không ngại nói cho cô biết, Lãnh Thiên Dục chỉ là con rùa rụt đầu mà thôi. Tôi cho hắn địa chỉ của cô vậy mà hắn lại xé nó đi! Thượng Quan Tuyền, trong lòng hắn, địa vị của cô cũng chỉ có vậy mà thôi!
Nói xong, anh ta buông Thượng Quan Tuyền ra, đứng ở một bên cất tiếng cười quái dị.
Tiếng cười của anh ta kích thích Thượng Quan Tuyền, lời anh ta nói lại càng khiến trái tim Thượng Quan Tuyền run lên. Cô há to miệng thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt!
- Nhìn bộ dạng của cô hiện giờ... Chậc chậc...
Ánh mắt Phong toát lên sự hèn mọn và khinh thường, ra vẻ tiếc hận lắc đầu nói:
- Đây là đặc công xuất sắc nhất của Niếp Ngân, thật sự đúng là rất giống Thanh Đồng, không tiếc phản bội tổ chức để yêu người đàn ông khác. Chỉ đáng tiếc là người cô yêu lại không có dũng khí để đến đây, càng không dám tới cứu cô ra ngoài, vì bảo vệ bản thân mà hắn tình nguyện để cô chết trong tay tôi!
Thượng Quan Tuyền cố gắng tiêu hóa lời Phong nói, đầu óc cô quay cuồng. Cô tin rằng Lãnh Thiên Dục không như lời Phong nói. Lát sau, đôi mắt cô lóe lên tia châm biếm, cô ngẩng đầu nhìn Phong nói:
- Một khi đã như vậy, tại sao anh không giết tôi đi?
Phong hơi giật mình, anh ta chỉ muốn đả kích vào lòng tin của Thượng Quan Tuyền mà thôi, không ngờ cô lại hỏi như vậy.
Nhìn vẻ mặt sững sờ của anh ta, trong lòng Thượng Quan Tuyền càng thêm sáng tỏ...
- Anh không dám giết tôi là vì anh vẫn không xác định được sự quan trọng của tôi trong lòng Lãnh Thiên Dục!
Cô không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng điệu thong thả và đầy kiên định.
- Anh muốn tôi chết nhưng hiện giờ không thể xuống tay vì anh biết, nếu không giết tôi thì vẫn còn cơ hội uy hiếp Lãnh Thiên Dục, nhưng một khi giết tôi rồi, trong tay anh sẽ không còn lợi thế nào nữa!
- Haha...
Phong bật cười haha, ngay sau đó nụ cười trên mặt anh ta tắt ngấm, gằn từng tiếng một:
- Cô quả là thông minh, chỉ là... tuy hiện tại tôi không thể giết cô nhưng tôi có thể hành hạ cô. Cô là người mà cả Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân đều yêu, tôi sẽ khiến cho bọn họ phải nếm mùi đau khổ!
- Anh muốn làm gì? – Thượng Quan Tuyền nghe xong, trong đầu vang lên tiếng cảnh báo.
- Làm gì ư?
Phong cười đầy quái dị, ngón tay thon dài từ từ trượt xuống cằm cô rồi lướt theo từng đường cong trên người cô...
- Tôi chỉ muốn để cho mấy người anh em bên ngoài hưởng thụ một chút thôi, tôi nghĩ bọn họ chưa bao giờ được nếm thử mùi vị của phụ nữ có thai...
- Anh dám!
Thượng Quan Tuyền nghe xong, cảm thấy mồ hôi lạnh toát sống lưng, sự sợ hãi dâng lên như thủy triều nhấn chìm cô...
Phong nhún vai, thoải mái lên tiếng:
- Dám hay không ngày mai cô sẽ biết. Tuy hiện tại tôi không thể giết cô nhưng tôi sẽ hành hạ cô. Bắt đầu từ ngày mai trở đi, chỉ cần Lãnh Thiên Dục chưa cứu cô một ngày thì sẽ là một ngày cô bị những gã đàn ông ngoài kia chà đạp. Tôi rất muốn xem liệu Lãnh Thiên Dục có hành động như lời hắn nói hay không, muốn xem hắn sẽ lựa chọn giữa phụ nữ hay quyền lực đây, haha...
Anh ta ngửa đầu cười to, ánh mắt đầy đắc ý và điên cuồng muốn trả thù.
Thượng Quan Tuyền vô lực thở hổn hển, tiếng cười của anh ta như đâm vào lòng cô khiến cô cảm thấy cả người như run lên, cô mường tượng ra sự đau khổ và sợ hãi mà ngày mai phải đón nhận!
Phong sẽ làm như vậy! Đây là cách duy nhất anh ta có thể kích thích Lãnh Thiên Dục! Chỉ cần nhìn anh ta, Thượng Quan Tuyền cũng biết anh ta nhất định đã đưa địa chỉ giả cho Lãnh Thiên Dục, nơi đây chắc chắn đã bố trí sẵn mai phục. Nếu anh ta đã muốn giết Lãnh Thiên Dục thì sao có thể dễ dàng buông tha như vậy chứ?
Cho dù anh ta có đưa ra địa chỉ thật thì chắc chắn nơi này cũng có rất nhiều cơ quan mật!
Dục... Giờ khắc này, Thượng Quan Tuyền chẳng còn quan tâm đến an nguy của mình nữa, cô chỉ mong hắn được an toàn mà thôi!
← Ch. 227 | Ch. 229 → |