Bạn Trai
← Ch.061 | Ch.063 → |
Giọng điệu của Thượng Quan Tuyền quá mức tỉnh táo, hơn nữa còn tỉnh táo đến mức gần như lạnh như băng. Lãnh Thiên Hi rõ ràng cũng cảm nhận được điều này nhưng anh chỉ mỉm cười. Khi băng bó xong vết thương cho Thượng Quan Tuyền, anh cười nhạt.
- Tôi họ... Dương, tên đầy đủ là Dương Thiên Hi.
- Họ Dương? Thật sự là họ Dương sao? – Thượng Quan Tuyền cao giọng hỏi.
- Đúng vậy? Sao thế? – Lãnh Thiên Hi nghi ngờ nhìn Thượng Quan Tuyền hỏi lại.
- À, không có gì! – Thượng Quan Tuyền cảm thấy khối đá nặng trĩu trong lòng như tan biến.
Cảm giác nhẹ nhõm khiến cả người cô dễ chịu hẳn lên. Anh họ Dương, nếu như anh họ Lãnh thì chắc chắn là có quan hệ với Lãnh Thiên Dục, như vậy nhất định cô phải tránh xa anh ra.
Lãnh Thiên Hi thấy đôi mắt Thượng Quan Tuyền dần chuyển sang nét nhu hòa, ánh mắt anh càng thêm thâm trầm nhưng được che giấu kĩ càng dưới ánh sáng đèn.
Ở bên ngoài, anh rất ít khi nhận mình họ Lãnh, dù sao anh cũng không muốn dựa vào cái bóng của Lãnh thị. Anh trai anh – Lãnh Thiên Dục quá mức xuất sắc và ưu tú, là em trai, Lãnh Thiên Hi hy vọng có thể dựa vào chính thực lực của mình, tự đi trên con đường mình đã chọn.
Anh không muốn lừa gạt Thượng Quan Tuyền, anh chỉ muốn dùng thân phận là một người bình thường để kết bạn với cô, lý do chỉ đơn giản vậy thôi.
***
Buổi sáng ở cô nhi viện Mary tràn ngập trong âm thanh vui tươi, ánh mặt trời chiếu xuống tán cây, bọn trẻ nô đùa xung quanh, nét mặt vui vẻ không giống như những đứa trẻ mồ côi bị vứt bỏ.
Bởi vì ở đây có chị Tuyền và chị Vận Nhi!
Tiếng chim hót hòa cùng tiếng cười đùa của bọn trẻ khiến Thượng Quan Tuyền tỉnh giấc. Cô vươn vai, sau đó ngồi dậy đi tới trước cửa sổ, hít thật sâu! dddd»iendan»lequ»ydon
Thật thoải mái! Chỉ cần ở đây, Thượng Quan Tuyền mới có thể cảm thấy thoải mái và thanh thản.
- Tiểu Tuyền, mau xuống đây!
Dưới sân, Bùi Vận Nhi đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng đặt ngay ngắn trên bàn ăn, cười gọi Thượng Quan Tuyền.
Ánh mặt trời chiếu lên người Bùi Vận Nhi tạo thành một quầng sáng nhàn nhạt xung quanh khiến cô càng trở nên dịu dàng như nước.
Thượng Quan Tuyền thong thả đi xuống dưới tầng...
- Chị Tuyền! – Mấy đứa trẻ khi thấy Thượng Quan Tuyền liền nhảy cẫng lên chạy về phía cô.
- Nào... – Thượng Quan Tuyền ôm lấy một đứa bé, cười hỏi – Mấy hôm chị Tuyền không có ở đây, mấy đứa có ngoan không đấy?
- Ngoan ạ! – Bọn trẻ khéo léo đồng thanh trả lời.
- Được rồi, mấy đứa nhóc quỷ này, đi ra chơi với anh đi, chị Tuyền của mấy đứa còn chưa ăn sáng đâu, mấy đứa nhẫn tâm nhìn chị ấy đói bụng à? – Bùi Vận Nhi cười cười đi lên phía trước, dịu dàng nói với bọn trẻ.
- Chị Tuyền mau ăn sáng đi! – Bọn trẻ rất hiểu chuyện, kéo Thượng Quan Tuyền ngồi xuống bàn ăn.
- Anh? Anh nào? Cô nhi viện chúng ta có người mới đến à? – Thượng Quan Tuyền bỏ đồ ăn sáng vào miệng, nhìn Bùi Vận Nhi đầy kì quái.
Bùi Vận Nhi rót cho cô cốc nước trái cây, sau đó ánh mắt cô lấp lánh ý cười nhìn Thượng Quan Tuyền, đôi môi cong lên: "Tiểu Tuyền, chúng ta cũng coi như là lớn nhau cùng nhau, thế mà cậu có bạn trai lại chẳng nói cho tớ biết gì cả".
Thượng Quan Tuyền thấy bộ dạng của Bùi Vận Nhi liền phì cười: "Chẳng hiểu cậu đang nói gì nữa".
Sau đó, cô thoải mái ăn bữa sáng. Trước mặt Bùi Vận Nhi, cô chưa bao giờ che giấu con người thật của mình. Cô có thể ở trước mặt Vận Nhi mà cười to, khóc lớn, nhồm nhoàm nhét đồ ăn vào miệng, nhưng chỉ có duy nhất một điều, cô không nói với Bùi Vận Nhi nghề nghiệp thật sự của cô.
Bùi Vận Nhi nhìn dáng vẻ vô tư của Thượng Quan Tuyền, cố làm ra vẻ tức giận: "Tốt lắm, còn nói tớ là bạn tốt của cậu, đúng là lừa người mà".
- Nhưng tớ không có bạn trai thật mà! –Thượng Quan Tuyền vô tội giải thích, sau đó cô uống một ngụm lớn nước trái cây.
- Bác sĩ Thiên Hi đó, chẳng lẽ anh ấy không phải bạn trai của cậu sao? – Bùi Vận Nhi xấu xa cười một cái, hai bên má lộ lúm đồng tiền.
Khụ...
Thượng Quan Tuyền đang uống nước trái cây, hiển nhiên bị những lời này của Bùi Vận Nhi dọa sợ chết khiếp, lập tức bị sặc, mặt đỏ tới mang tai, ho khan liên tục.
- Tiểu Tuyền, sao thế? Tớ... tớ không cố ý.
Bùi Vận Nhi không nghĩ Thượng Quan Tuyền sẽ có phản ứng như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ sau lưng cô.
Sau khi bình ổn lại hô hấp, cô khoát khoát tay: "Tớ với anh ấy... không phải là quan hệ đó".
- Hả? –Trong mắt Bùi Vận Nhi hiện lên tia nghi ngờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Cậu chờ một chút...
Thượng Quan Tuyền như nhớ ra điều gì, sau đó nhìn Bùi Vận Nhi: "Cái 'anh' mà cậu vừa nói không phải là bác sĩ Thiên Hi đấy chứ?"
- Đúng thế, chính là anh ấy! Anh ấy tốt thật đấy, mới sáng sớm đã đến cô nhi viện, còn mang cho bọn trẻ đồ ăn sáng. Hơn nữa, anh ấy còn nói nếu sau này bọn trẻ bị bệnh thì có thể đến bệnh viện của anh ấy điều trị, còn miễn phí nữa. Bọn trẻ bây giờ rất thích anh ấy, tớ còn đang nghĩ anh ấy vì cô nhi viện như vậy, nhất định là có quan hệ thân thiết với cậu! – Bùi Vận Nhi nhắc tới Thiên Hi, trong mắt có chút vui mừng.
- Bệnh viện của anh ấy? – Thượng Quan Tuyền nghi ngờ hỏi.
- Đúng thế, bác sĩ Thiên Hi chính là một cổ đông lớn của bệnh viện Ward, cậu không biết sao? – Bùi Vận Nhi thấy phản ứng của cô thì thấy rất kì quái, không phải hai người này quen biết nhau sao?
Bệnh viện Ward là một bệnh viện quốc tế cao cấp, chỉ dành cho giới thượng lưu, không chỉ quy tụ được các chuyên gia về y học nổi tiếng trên thế giới mà quan trọng hơn là... viện phí cũng cao ngất ngưởng.
- Giờ anh ấy đang ở đâu? – Thượng Quan Tuyền vội vàng hỏi.
- Đang chơi xích đu với bọn trẻ.
Bùi Vận Nhi nói, sau đó thấy sau lưng Thượng Quan Tuyền không xa là bóng dáng cao lớn của anh, trên mặt lập tức nở nụ cười: "Anh ấy đến rồi kìa".
← Ch. 061 | Ch. 063 → |