Vay nóng Tima

Truyện:Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen - Chương 055

Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen
Trọn bộ 244 chương
Chương 055
Cân Nhắc [H]
0.00
(0 votes)


Chương (1-244)

Siêu sale Shopee


Cuộc triền miên đi qua, Thượng Quan Tuyền đầm đìa mồ hôi gục ở vai hắn thở dốc, để mặc hắn ôm lấy cô. Cả người cô mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có.

- Mệt không? – Lãnh Thiên Dục hôn lên trán đầy mồ hôi của cô, đây là lần đầu tiên hắn quan tâm người khác như thế này.

- Mệt quá...

Giọng nói của Thượng Quan Tuyền vang lên, dịu dàng mà khêu gợi. Cô mệt quá, ngay cả nói chuyện cũng không muốn.

- Tôi nói rồi, trò chơi mới chỉ vừa bắt đầu, nhanh như vậy đã đầu hàng rồi sao?

Hắn cúi xuống bên tai cô nói nhỏ, da thịt hai người lại lần nữa dán chặt vào nhau.

Thượng Quan Tuyền không còn biết chuyện gì xảy ra nữa. Hắn bế cô từ dưới suối lên, lấy một chiếc khăn tắm lớn lau khô người cô, rồi ôm cô đi vào phòng, đặt lên giường.

Cô vô lực nằm trên giường, mái tóc đen dài càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, mà trên làn da ấy giờ đã chi chít dấu hôn bá đạo của Lãnh Thiên Dục.

Lãnh Thiên Dục ôm cô vào lòng, ngón tay thon dài vuốt ve da thịt cô, khi hắn thấy giọt nước mắt trên khuôn mặt tuyệt mỹ của cô, trong lòng như bị thứ gì đâm vào.

Cô mới mười tám tuổi, vẫn còn quá trẻ, sẽ không chịu nổi ham muốn vô độ của hắn. Tại sao hắn lại say mê cơ thể cô đến vậy? Hắn thậm chí còn muốn đem cô nhập vào thân thể hắn.

Cảm xúc trong lòng hết sức phức tạp, hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên...

- Đừng chạm vào tôi! –Thượng Quan Tuyền quật cường nghiêng đầu, không nhìn hắn.

Viền mắt cô đã ướt rượt, cô rất hận người đàn ông này, nhưng càng hận chính mình hơn. Hận mình đã thỏa hiệp, hận mình cũng đắm chìm trong cảm giác đó mà nghênh hợp với hắn...

Tại sao lại như vậy?

Chẳng phải trong lòng cô chỉ có Niếp Ngân thôi sao?

Tại sao vừa nãy lại có thể tình nguyện đắm chìm trong khoái lạc cùng hắn như vậy?

Thật... trơ tráo!

Lãnh Thiên Dục không cho phép cô trốn tránh như vậy, bàn tay cưỡng chế quay khuôn mặt cô lại, giọng nói vang lên: "Thân thể cô là của tôi, không cho phép tôi động vào, chẳng lẽ cô muốn được người đàn ông khác ôm cô?"

Lãnh Thiên Dục nhàn nhã cầm ly rượu lên, nhưng rõ ràng ánh mắt hắn đã tràn đầy tức giận.

- Lãnh Thiên Dục, anh... – Thượng Quan Tuyền muốn mắng hắn, nhưng cảm giác đau nhức làm cô run lên.

Lãnh Thiên Dục cười lạnh một cái, sau đó lại lần nữa đè lên người cô, bờ môi nóng bỏng hôn lên chiếc cổ trắng mịn.

- Không... – Thượng Quan Tuyền trợn to hai mắt, hắn muốn làm gì? Sẽ không muốn...

- Bé con, cô cũng rất rõ "năng lực" của tôi, trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu thôi! – Lãnh Thiên Dục thu hết vẻ kinh ngạc của cô vào trong mắt.

Sau đó, hắn ngửa cổ tu rượu, rồi ngay lập tức bá đạo nâng khuôn mặt cô lên, hôn lên môi cô.

Chất lỏng màu hổ phách theo đầu lưỡi quấn quýt của hai người tràn vào trong miệng cô, hơi thở mãnh liệt mùi đàn hương như bậc quân vương của hắn cuồng vọng cướp lấy hơi thở cùng sự ngọt ngào của cô, bàn tay to lớn du ngoạn khắp cơ thể cô...

- Lãnh Thiên Dục, đừng như vậy! – Thượng Quan Tuyền như đang cầu khẩn, vẻ kiên cường trong mắt đã không còn. Da thịt trắng như tuyết vì căng thẳng mà ửng hồng, đôi mắt mờ ảo như đang say, quẩn quanh bên mũi cô là hơi thở mãnh liệt của người đàn ông cùng mùi rượu nhàn nhạt.

- Cô xinh đẹp như vậy, Lãnh Thiên Dục tôi không cho phép thằng khác động vào! – Lãnh Thiên Dục nheo mắt, đôi mắt ấy giờ càng thêm sâu thẳm.

Hắn tiếp tục cúi xuống hôn cô, kéo thân thể mềm mại vào trong ngực, bàn tay đỡ cô dậy khiến cô quỳ trên giường, dùng loại tư thế đáng sợ để hành hạ cô.

Không khí nóng bỏng trong phòng như muốn đốt cháy, hai thân hình hoàn mỹ kết hợp với nhau, âm thanh đầy dục vọng vang lên...

Ngày rồi đến đêm, đêm rồi sang ngày, Lãnh Thiên Dục giống như một tên bạo chúa nổi điên cuồng dã chiếm lấy cô hết lần này đến lần khác, cho đến khi không chịu nổi nữa, cô rốt cuộc cũng ngất đi, Lãnh Thiên Dục mới tha cho cô.

Thân thể đau đớn mệt mỏi!

Thượng Quan Tuyền không biết bây giờ là mấy giờ, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, khi cô mắt ra, cảm giác đầu tiên là mệt mỏi.

- A... – Cô khó khăn trở mình, nhưng khi cảm nhận được một bờ ngực rắn chắc bên cạnh, lý trí đã trở lại.

- Tỉnh rồi à? – Giọng nói lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục vang lên từ trên đỉnh đầu, bàn tay kéo lại khiến cô nằm lên ngực hắn.

Mỗi tế bào của Thượng Quan Tuyền dường như đều bị nhiễm hơi thở của Lãnh Thiên Dục. Cô muốn rời khỏi nơi này, cô không muốn có bất kì liên hệ nào với người đàn ông này nữa. Cô cảm thấy người đàn ông này... quá đáng sợ!

- Anh... anh còn muốn thế nào nữa? – Thanh âm tràn đầy sự mệt mỏi và tuyệt vọng, cô đến đây vì muốn tìm dấu vết của con chip, nào ai biết lại xảy ra chuyện như vậy.

Lãnh Thiên Dục nheo mắt lại, đôi mắt đen không hề chớp nhìn thẳng vào đôi mắt đầy bi thương của Thượng Quan Tuyền. Lát sau, hắn thu lại thần trí, từ từ bước xuống giường.

Hắn thong dong mặc quần áo, mọi động tác đều lộ ra vẻ tao nhã và quyến rũ.

Áo sơ mi màu đen, hai cúc áo để mở lộ ra lồng ngực rắn chắc màu đồng càng thêm hấp dẫn.

Mặc quần áo xong, hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền. Mới vừa rồi cô ngủ say, dáng vẻ hệt như một thiên thần làm hắn có cảm giác quyến luyến.

Cảm giác được nhiệt độ từ bàn tay hắn, Thượng Quan Tuyền giống như bị rắn cắn, trong nháy mắt toàn thân dựng tóc gáy, lui về phía sau...

- Đừng chạm vào tôi! – Cô tức giận hét lên – Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao?

- Tại sao ư? – Giọng nói khàn khàn của hắn vang lên, còn thêm phần mê say, tiếp đó, hắn cất giọng tàn ác, ép người khác không thể không đối mặt – Vì tôi có hứng thú với cô!

Hắn dừng lại một chút, vẻ lạnh lẽo trong mắt không hề giảm, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô: "Tôi nói rồi, chỉ có làm người phụ nữ của tôi thì cô mới có cơ hội giết tôi. Cô chấp nhận là được rồi".

- Lãnh Thiên Dục, đồ khốn kiếp này! Có chết tôi cũng không làm người phụ nữ của anh! – Hai mắt Thượng Quan Tuyền đầy lửa giận, nếu như hiện tại có một con dao, cô nhất định sẽ không chút do dự mà đâm vào hắn.

Tại sao hắn có thể trắng trợn ra lệnh như vậy chứ?

Lời Thượng Quan Tuyền vừa dứt, vẻ mặt Lãnh Thiên Dục đột nhiên trầm xuống.

- Tôi sẽ cho cô hai ngày suy nghĩ! – Hắn tiến đến gần cô, giọng nói lạnh lẽo như mũi kiếm – Tốt nhất là đừng vượt quá thời gian tôi cho cô, nếu không... cô tự gánh lấy hậu quả.

Sự nguy hiểm toát ra từ người hắn, ngưng tụ thành những đám mây đen, từng đám từng đám như đâm thẳng vào lòng người.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-244)