Người Phụ Nữ Của Ai?
← Ch.037 | Ch.039 → |
Thượng Quan Tuyền cảm thấy như bị nước lạnh dội vào người. Không, không thể nào! Cô không tin mình không thể thoát ra khỏi nơi này.
Vì vậy, khi nhìn ra cửa sổ, mắt cô chợt sáng lên.
Vậy mà ngay khi cô chạy tới gần cửa sổ...
- Quên không nhắc cô, đây là tầng mười chín, cho dù thế nào cô cũng không thể nhảy xuống đâu! – Thanh âm lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục như một đòn chí mạng lại lần nữa vang lên.
Thượng Quan Tuyền lập tức ngồi phịch xuống thảm lông dày, đưa mắt nhìn từ tầng mười chín xuống. Lúc này cô thấy mình bị cách biệt với thế giới bên ngoài, giống như đi lạc rồi không tìm được đường về.
Niếp Ngân... Niếp Ngân... Giờ anh đang ở đâu?
Trong thời khắc quan trọng nhất, Thượng Quan Tuyền phát hiện mình không thể liên lạc với người đàn ông này.
Thượng Quan Tuyền đột nhiên cảm thấy tức giận, cô nhanh chóng nhìn một vòng quanh căn phòng, cuối cùng tầm mắt rơi vào một chiếc camera được giấu ở góc phòng.
Cô đứng dậy...
- Lãnh Thiên Dục, đồ chết tiệt, anh đi ra đây cho tôi, núp ở sau camera còn gọi là đàn ông nữa không, ra đây mau!
Thượng Quan Tuyền nổi điên, điên cuồng hét về phía camera, đồng thời ném mạnh gối trên giường.
Cô cảm thấy mình điên thật rồi, sau khi gặp gỡ người đàn ông này, sự tỉnh táo cô luôn tự tin nhất thời đã bay lên tận chín tầng mây. Cô không phục! Cô không tin mình cứ như vậy mà thua Lãnh Thiên Dục. Đây quả là chuyện buồn cười nhất thế giới.
Ngay lúc đó, từ phía sau cách cô không xa truyền đến tiếng cười lạnh, cả căn phòng lập tức như bị đóng băng, nhiệt độ giảm xuống hơn nửa.
Thượng Quan Tuyền quay đầu lại.
Cô thấy một cánh cửa được thiết kế theo công nghệ cao từ từ mở ra, sau đó liền thấy khuôn mặt lạnh như băng của Lãnh Thiên Dục.
- Lãnh Thiên Dục tôi có được gọi là đàn ông hay không, Thượng Quan Tuyền cô là người rõ nhất! – Đôi môi mỏng của Lãnh Thiên Dục khẽ nhếch lên, từng bước từng bước đi vào, cánh cửa trong nháy mắt đã bị đóng lại.
Thượng Quan Tuyền nắm chặt tay, cô nghe ra hàm ý mập mờ trong lời nói của hắn, đôi mắt tràn đầy lửa giận, cô từng bước tiến lên nói: "Lãnh Thiên Dục, trả quần áo lại cho tôi".
- Vứt đi rồi! – Lãnh Thiên Dục cố làm ra vẻ nuối tiếc nói.
Cái gì? Tên khốn kiếp này.
Đôi mắt Lãnh Thiên Dục ánh lên tia chế nhạo, tầm mắt rơi vào đường cong tuyệt đẹp của Thượng Quan Tuyền, cất giọng: "Ăn mặc như thế này không phải là rất đẹp sao? Làm phụ nữ nên có dáng vẻ của một người phụ nữ".
Bộ quần áo này thật đẹp, khiến người ta hoa mắt, nhất là lại mặc trên người Thượng Quan Tuyền càng làm tôn lên khí chất tuyệt mỹ của cô, nhưng mà...
- Lãnh Thiên Dục, anh hèn hạ quá đấy, anh... sao anh lại tự tiện thay quần áo cho tôi? – Thượng Quan Tuyền nổi cáu. Trong bộ quần áo kia của cô có giấu dụng cụ tinh vi nhưng lại bị Lãnh Thiên Dục vứt đi. Đúng là quá chết tiệt mà!
Lãnh Thiên Dục nhàn nhã khoanh hai tay lại, sau đó thản nhiên nói một câu: "Cô là người phụ nữ của Lãnh Thiên Dục tôi, tôi thay quần áo cho cô cũng là chuyện bình thường".
Thượng Quan Tuyền nghe những lời này giống như thấy một quả bom nguyên tử nổ tung, đôi mắt trong veo trong nháy mắt bùng lên lửa giận. Cô lạnh lùng nói: "Lãnh Thiên Dục, anh đừng có mơ, tôi không phải người của anh".
Sắc mặt Lãnh Thiên Dục dần lạnh đi, hắn từng bước tiến lại gần Thượng Quan Tuyền, ép cô đến cửa sổ, thân hình cao lớn bao phủ lấy thân hình yêu kiều của cô. Bàn tay hắn đột nhiên nắm cằm cô nâng lên, giọng điệu khẳng định vang lên: "Cô... chỉ có thể thuộc về Lãnh Thiên Dục tôi".
← Ch. 037 | Ch. 039 → |