Vay nóng Homecredit

Truyện:Giang Nam Nhu Nương Tử - Chương 10

Giang Nam Nhu Nương Tử
Trọn bộ 15 chương
Chương 10
0.00
(0 votes)


Chương (1-15)

Siêu sale Lazada


“Các vị, bên này. Thỉnh. ” Ngày hôm sau, Tiểu Thạch Đầu nghênh đón đám người Diệp Vân lâu, đưa bọn họ đi Di Thấm viện. Nguyễn Tuý Tuyết nhìn bên trong trang toàn cây cối cỏ dại mọc lan tràn, thật sự dường như đã trải qua mấy đời vậy.

“Tiểu Thạch Đầu, trang chủ nhà ngươi không phải ở tại Hạo cư sao, tại sao lại đưa chúng ta đi Di Thấm viện?” Hạ Hà khó hiểu nói.

“Hạ tỷ tỷ, trước kia đúng là như vậy nhưng từ ngày trang chủ gặp chuyện không may liền chuyển người qua bên này. Về phần nguyên nhân gì thì tôi không biết. Các vị tiến vào phía sau viện thì nhỏ giọng một chút, trăm ngàn lần đừng quấy nhiễu trang chủ, nếu không trang chủ tính tình không tốt lại mắng các vị, tôi sẽ phải đến Diệp Vân lâu hướng các ngài tạ tội. ”

Nguyễn Tuý Tuyết nghe xong, mắt lơ đễnh nhìn hướng Mai hiên.

“Tiểu Thạch Đầu, ngươi không cần lo lắng cái này. ” Hạ Hà cười nói.

Đoàn người Hạ Hà trực tiếp đi vào phòng bếp của Di Thấm viện, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Chỗ này trước đây là nơi Nguyễn Tuý Tuyết đã luyện tập trù nghệ.

Rất nhanh, thời gian bữa tối đã đến, thức ăn của Diệp Vân lâu vẫn còn đang nóng cuối cùng cũng được đưa lên bàn. Hà Quan Nguyệt sau khi nhờ Tiểu Thạch Đầu làm một việc xong, liền cùng Hạ Hà lui đến hậu viện.

Doãn Đông Tinh ở trong mai hiên dùng bữa.

Màn đêm buông xuống, hôm nay đúng là ngày từng nhà đoàn viên xum vầy.

Doãn Đông Tinh ở trong phòng thửong thức đồ ăn của Diệp Vân lâu: thuỷ tinh hào thịt, chỉ bạc thịt bò, hầm thịt cua sư tử đầu (Thu thủy: trời!!! Chị Tuý Tuyết đem đầu sư tử đi hầm àh?! @. @), vịt tứ xuyên, chân giò hun khói, cá nướng. (Thu Thủy: may mà ta đã ăn rồi chứ nếu ko màn hình máy tính nhà ta đầy nước miếng mất!), lộ ra tươi cười vừa lòng – ách, tuy là bề ngoài nhìn không ra.

“Trang chủ, đây là thức ăn của Diệp Vân lâu nổi danh, Tiểu Thạch Đầu đã năn nỉ riêng nội tổng quản lâu làm, không biết có hợp khẩu vị của trang chủ không?” Tiểu Thạch Đầu ở một bên cung kính nói.

“Hương vị vô cùng tốt. Tiểu Thạch Đầu, thức ăn là ngươi hâm nóng qua? Ngươi thật đúng là cẩn thận. ” Doãn Đông Tinh chú ý đến thức ăn vẫn còn nóng hôi hổi, nếu là Tiểu Thạch Đầu đem từ Diệp Vân lâu về, kia hẳn là hắn đã đun nóng lại.

“Khởi bẩm trang chủ, Tiểu Thạch Đầu không có khả năng làm việc này, đây là người của Diệp Vân lâu đến làm riêng, đêm giao thừa đến bên trong trang làm. ”

Doãn Đông Tinh nghe xong, vừa dùng chiếc đũa gắp miếng chân giò hun khói liền rới xuống dưới, cả người cứng lại ngồi trên vị trí chủ thượng, trong mắt toàn là kinh ngạc, không thể tin được!

“Người của Diệp Vân lâu đến?” Hắn thấp giọng nhắc lại lời nói vừa rồi.

“Đúng vậy, trang chủ. Nội tổng quản lâu, tổng quản phu nhân cùng lâu chủ đến làm riêng vì trang chủ, tại đêm giao thừa ở bên trong trang nấu cơm cho ngài ăn. ”

“Lâu chủ?” Doãn Đông Tinh hô hấp dồn dập nói ra hai chữ.

“Đúng vậy. Lâu chủ đang ở ngay bên ngoài nghỉ ngơi, tổng quản cùng tổng quản phu nhân ở tại hậu viện. ” Tiểu Thạch Đầu nói xong liền lén lút lui xuống. Không cần nói cũng biết, đây là việc Hà Quan Nguyệt nhờ.

Trong phòng chỉ còn một mình Doãn Dông Tinh.

Hắn không thể tin nổi nhìn cửa phòng. Tuý Tuyết ở bên ngoài? Không, không có khả năng! Hắn hiểu thấu lòng nàng, nàng sẽ không bước vào Doãn gia trang.

Nhưng trước mắt món ngon đầy bàn thì làm thế nào? Thức ăn ngon miệng như vậy chỉ có kinh sư lâu chủ Diệp Vân lâu làm được, hơn nữa lại nóng hầm hập, nếu không phải vừa mới làm ra, hoàn toàn không có khả năng.

Tuý Tuyết nàng…… Ở bên ngoài? Nàng hẳn là đã tha thứ cho hắn? hay vẫn là…… Vẫn là xem Doãn gia trang làm khách nhân, thuần tuý tới cửa nấu cơm?

Trăm ngàn loại cảm xúc đánh sâu vào Doãn Đông Tinh, hắn nhìn chằm chằm vào cửa phòng, chỉ cần đẩy cửa phòng ra, chẳng phải sẽ biết tất cả hay sao? Nhưng mặt của hắn…… Doãn Đông Tinh không tự giác sờ khuôn mặt đầy vết sẹo của mình, bàn tay to run rẩy không ngừng.

Không……. Không cần! Hắn không cần Tuý Tuyết nhìn hắn với bộ dạng này!

Doãn Đông Tinh thống khổ đem mặt vùi vào hai bàn tay của mình.

Nhưng hắn rất nhớ nàng a!

Nghĩ đến ẩm thực vô vị, đêm bất thành miên! (Nhớ đến mức ăn không ngon, ngủ không yên. )

Nghĩ đến đâu triệt nội tâm, đau đớn tận cùng!

Thật muốn gặp nàng một lần……

Doãn Đông Tinh trong lòng thống khổ giãy dụa.

Hắn kịch liệt thở phì phò khiến cho khuôn mặt trướng hồng hồng, hai tay nắm chặt lại, nhìn chằm chằm cửa phòng, giống như cửa phòng kia là dã thú hung mãnh vậy.

Bóng dáng yêu kiều ngày nhớ đêm mong đang ở bên ngoài, đẩy cửa phòng ra là có thể nhìn thấy nàng……

*****

Rút cuộc, hắn hít một hơi thật sâu, phảng phất giống như hạ quyết tâm, hắn chậm rãi đứng lên, đến bên giường đem mặt nạ mang ở trên mặt. Đó là mặt nạ được chế tác hoàn mĩ, cùng với gương mặt của hắn tương xứng, mặt nạ trắng thuần, chỉ lộ ra hai ánh mắt, hoàn toàn che khuất gương mặt làm cho người ta sợ hãi của hắn.

Hắn đứng ở trước của phòng, dùng ngón tay đang vì kích động mà đỏ ửng lên kia mở cửa phòng.

Bên ngoài vẫn còn một chút tuyết đọng lại, ánh trăng sang chiếu xuống tạo thành một mảnh thế giới màu bạc. Doãn Đông Tinh nhẹ nhàng bước ra cửa phòng, nhìn sân liếc mắt một cái, liền hít một hơi thật sâu!

Nàng ở đằng kia! Nàng thực sự ở đằng kia!

Nàng đang an vị ở trên bàn đu dây!

Tim Doãn Đông Tinh đập gia tốc, hô hấp dồn dập.

Nguyễn Tuý Tuyết một thân quần áo phấn hồng, một lớp áo khoác rồi áo choàng, đang ngồi ở bàn đu dây, theo bàn đu cao thấp đong đưa, làn váy hồng nhạt của nàng nhẹ nhàng bay phất phới, mái tóc đen bóng tinh tế nhẹ nhàng theo gió bay lên, cây trâm thuý ngọc dưới ánh trăng toả sáng, cánh tay ngọc nắm nhẹ dây, nàng từ từ nhắm hai mắt, ngửa đầu, đôi môi anh đào đỏ tươi mỉm cười, tựa hồ như đang hưởng thụ đêm lạnh cô tịch nhưng lại tràn ngập không khí tự do.

Nguyễn Tuý Tuyết xinh đẹp tựa như mĩ nhân bước ra từ bức hoạ, nàng là tuyết chi tiên tử! Tự do, xinh đẹp, là tuyệt sắc nhân gian hiếm thấy!

Doãn Đông Tinh nhìn đến ngây dại.

Toàn bộ Di Thấm viện chỉ còn lại hai người bọn họ, nam nhân đeo mặt nạ trắng như tuyết cùng nữ tử xinh đẹp không thua gì Tuyết chi tiên tử!

Không ai nói gì, Di Thấm viện thực im lặng, chỉ có tiếng bàn đu dây qua lại……

Nguyễn Tuý Tuyết ngồi trên bàn đu dây, từ từ nhắm hai mắt, ngửa đầu, hưởng thụ sự lắc lư qua lại phi thường thú vị này. Một khắc tại đây, nàng tựa như chim giống nhau tự do tự tại, đây là chuyện khi còn ở Di Thấm viện nàng thích nhất.

Bàn đu dây đến đây đã muốn dừng lại, nàng lúc này giống như chim chóc đến lúc phải nghỉ ngơi.

Đột nhiên, có người từ sau lưng nàng nhẹ nhàng đẩy bàn đu dây một chút, làm cho bàn đu dây đang chuẩn bị dừng lại liền khôi phục trạng thái lay động qua lại. Người này ở sau lưng nàng nhẹ nhàng phụ giúp, lực đạo vừa đủ, không mạnh không nhẹ, mơ hồ có thể nhận thấy cánh tay sau lưng nàng tràn ngập ôn nhu.

Nguyễn Tuý Tuyết đương nhiên biết ai đang đứng sau lưng nàng. Nàng mở đôi mắt đẹp, nhìn vào khoảng không đầy ánh sao, tinh quang đầy trời chiếu vào đôi mắt ôn nhu như nước của nàng.

Hồi lâu --

Di Thấm viện đang chìm trong lặng im đã vang lên thanh âm mềm mại trong trẻo của Nguyễn Tuý Tuyết.

“Thức ăn có ngon không?”

Sau lưng nàng truyền đến một giọng nói trầm thấp hữu lực.

“Ăn ngon lắm. ”

Bàn đu tiếp tục đung đưa, tà váy hồng nhạt tao nhã bay bay, Nguyễn Tuý Tuyết chậm rãi nghiêng đầu đi, muốn đối mặt với nam nhân sau lưng mình.

Đột nhiên, thân nàng bị ôm lấy, toàn bộ phía sau lưng gắt gao dán sát vào than thể nam tính nóng bỏng, thân mình kiều nhuyễn bị vòng tay ấm áp ôm trụ. Nàng không có giãy dụa, thuận theo hắn bị ôm vào trong ngực.

“Không nên nhìn!” Thanh âm vang lên bên tai nàng.

“Vì sao?”

“Sợ doạ đến nàng. ”

“Ta không sợ. ” Nguyễn Tuý Tuyết nói xong đã muốn dãy ra khỏi vòng ôm của Doãn Đông Tinh.

“Không, Tuyết nhi, ta thực sự sẽ doạ đến nàng. Không cần phải phá hư đêm tốt đẹp như vậy. ” Doãn Đông Tinh chua xót nói xong, vòng tay siết chặt nàng lại.

“Ta muốn xem!” Nguyễn Tuý Tuyết bình tĩnh nói, kiên định vặn bung cánh tay cường tráng của hắn ra.

Doãn Đông Tinh chần chờ trong chốc lát, chậm rãi theo nàng vặn bung cánh tay ra, hai cánh tay dài rốt cuộc cũng thu khí lực, buông thỏng ở hai bên sườn thân thể chủ nhân. Nguyễn Tuý Tuyết đưa lưng về phía hắn, hai người thân thể kề sát, đều nghe được hơi thở trên người của đối phương, hắn nóng rực, nàng bình tĩnh.

Nguyễn Tuý Tuyết châm rãi xoay người. Ban đêm rét lạnh, khiến nàng mỗi lần hô hấp đều xuất hiện sương mù ấm áp. Đôi môi đỏ bừng vì hơi nước mà có vẻ ướt át kiều diễm, cái cổ tuyết trắng ẩn trong bộ trang phục hồng nhạt càng tôn lên vẻ non mềm, lông mi thật dài hơi cụp xuống, mắt đẹp song nước lưu chuyển vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn là mĩ nhân mềm mại nhất trong thiên hạ.

Doãn Đông Tinh tim đập liên hồi, tay nắm chặt thành quyền, không biết nàng sẽ đối đãi hắn ra sao. Rốt cuộc, Nguyễn Tuý Tuyết hoàn toàn xoay người, ly khai thân hình nóng rực, đối mặt với hắn.

Nàng nhìn đến mặt hắn, cũng thấy được trên mặt hắn là mặt nạ trắng thuần. Nàng chậm rãi vươn tay định lấy mặt nạ ra nhưng Doãn Đông Tinh đã lui từng bước, cúi đầu, thanh âm thống khổ hô lên.

“Không!”

“Ta muốn xem!” Nguyễn Tuý Tuyết bình tĩnh kiên định nói.

“Tuyết nhi!” Hắn ngẩng đầu lên, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau. Sóng mắt lưu chuyển, trong mắt hắn lộ vẻ thống khổ lui về sau từng bước, trong mắt nàng là bình tĩnh cùng trấn định.

“Ta muốn xem!” Nàng nói lại một lần nữa, ngọc thủ lại vươn ra.

“Tuyết nhi……. ” Doãn Đông Tinh nỉ non gọi tên nàng.

Hắn không hề lui về sau, tuỳ ý để tay nhỏ bé của nàng tháo mặt nạ của hắn ra. Ngừng thở, mắt nhắm chặt, trái tim kinh hoàng, thanh âm như sấm……. Hết thảy đều giao cho ông trời đi!

Mặt nạ bị tháo xuống --


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-15)