Tự nàng sờ huy*t như thế nào?
← Ch.130 | Ch.132 → |
<images>Tạ Trọng Sơn xem như Tạ Quỳnh đã đồng ý, xoay người đè ép nàng xuống dưới. Nâng cánh tay nhấc đùi phải của nàng lên, ưỡn hông đi vào trong. Tạ Quỳnh lại nhẹ nhàng lên tiếng: "Là thưởng cho huynh liếm phía dưới giúp ta."
Đúng là khôn lỏi, còn chưa gặp qua ai thích bắt nạt người khác như thế.
Hai bầu ngực mềm bị ngực hắn đè nặng, c/ôn th/ị/t đã để ở cửa h/u/yệt, da thịt mềm mại nhẵn nhụi trong tay đổ mồ hôi, hắn ôm nàng, tư thế hoàn toàn bao trùm và giữ lấy. Hắn thậm chí còn có thể tưởng tượng ra nơi dưới thân kia, nhìn thấy nàng sắp lộ ra vẻ xấu hổ khi hắn tiến vào, chỉ là...
"Nàng giỏi lắm."
Tạ Trọng Sơn thở hổn hển oán giận, chịu đựng căng đau mà cúi người xuống liếm hoa h/u/y/ệt của nàng.
Ai bảo hắn không có cách nào nói không với nàng?
Hắn trả thù bằng cách tách hai chân nàng ra, đẩy đầu gối của nàng lên, mở cửa h/u/yệt sâu thẳm ra thành một khe hở dâm mĩ, hôn xong rồi đưa lưỡi lên liếm. Trên cửa h/u/yệt vốn đã có một chút mật nước, đó là vừa rồi khi hắn mới liếm bầu ngực làm trào ra. Môi hắn vừa dán lên, dòng nước đã tiếp tục tuôn ra ngoài.
Đầu lưỡi mềm mại càng đi vào bên trong, Tạ Quỳnh lại càng không an phận. Người được bọc trong chăn rên rỉ, không nhịn được mà khép lại hai chân.
Tạ Trọng Sơn cũng càng thấy khó chịu. Hắn học theo nàng, để bản thân chịu khổ sở, cũng làm nàng chịu khổ sở, chỉ liên tục va chạm trong â/m đ/ạ/o ướt át ấm áp, đầu lưỡi thổi qua từng tầng từng lớp thịt mềm, đỉnh mũi đội vào đế thịt, khí nóng trong hơi thở phà vào chân tâm.
Tạ Quỳnh không chịu được tình cảnh như vậy quá lâu, lập tức không chịu nổi, nhấc chân vòng đầu Tạ Trọng Sơn lại, lại muốn đẩy hắn đi ra chỗ khác.
"Đừng nhúc nhích."
Nam tử trầm giọng, làm cho cửa h/u/yệt của hơi run lên, hắn ấn mở hai chân của nàng, tiếp tục liếm láp mà không kiêng nể gì. Trong tiếng nước òm ọp này, Tạ Quỳnh hơi bất an cúi đầu liếc nhìn nam tử đang chôn mặt ở giữa hai chân nàng. Hắn càng liếm thì càng nóng hơn, trong lòng nàng càng thấy trống rỗng, luôn muốn có gì để lấp đầy.
Tạ Quỳnh vặn vẹo eo, lại khiến nam tử bất mãn ngẩng đầu, cả khuôn mặt ẩm ướt, còn trừng nàng với sự tức giận và u oán.
"Không phải thưởng cho ta liếm giúp nàng sao? Lộn xộn cái gì?"
Tạ Quỳnh tủi thân, eo càng lắc lợi hại hơn: "Nhưng mà ta muốn cho huynh tiến vào." Nàng tủi thân vòng chân ra sau lưng hắn, dán sát vào cơ thể dính ướt mồ hôi của hắn, sự trống rỗng trong lòng cấp bách muốn hắn bù vào.
Nhưng mà nàng tủi thân lại khiến cho hắn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, trái lại còn áp chế lý do của nàng.
Tạ Trọng Sơn mở đùi nàng ra trước, phủ lên người nàng một lần nữa, c/ôn th/ị/t cứng đến mức tận cùng để ở bên ngoài hoa h/u/y/ệt.
Tạ Quỳnh nghĩ hắn chuẩn bị tiến vào nên nhấc chân kẹp chặt eo hắn, liếc nhìn hắn với vẻ mông lung.
Nhưng Tạ Trọng Sơn lại cố tình không cử động.
Hắn vừa mới nhịn lâu như thế, bây giờ nhịn thêm một chút cũng không sao cả.
"Nàng nói nàng tự nghĩ tới ta là sẽ tiết ra, là tự mình sờ sao? Sờ như thế nào?"
Hắn rất hưng phấn vén mấy sợi tóc dính ướt bên rìa mặt qua một bên, lộ ra hai má trơn mịn mềm mại, tiếp tục ép hỏi nàng những chuyện không tiện để mở miệng. Nhất là ánh mắt hắn, trong nụ cười còn mang theo dục vọng, không chỉ là không đứng đắn mà còn vô cùng thu hút lòng người, cho dù Tạ Quỳnh vốn không biết xấu hổ thì lúc này cũng phải tức giận.
"Sờ như thế nào?"
Tạ Quỳnh trừng hắn, tay hắn chỉ sờ đến môi nàng, nàng lập tức cho vào miệng rồi mút, đầu lưỡi bọc đầu ngón tay lại, dùng răng nanh cắn xé nhẹ nhàng, liếm tròn một lúc rồi lại phun ra: "Chỉ là lấy tay cho vào trong huyệt, cọ nhẹ một lúc, chờ nước ra nhiều rồi xoa xoa đầu vú, chọc chọc vào đế thịt phía dưới."
Trong Hoa phủ ban đêm gió thổi, trong phòng ngoại trừ nàng thì không có ai khác. Nàng tự tay sờ vào huyệt mình, ngón tay thon nhỏ không thể so sánh với c/ôn th/ị/t của phu quân, thậm chí còn kém hơn cả cái lưỡi của hắn, nàng chỉ có thể vừa nghĩ về hắn, nghĩ hắn đã từng trêu chọc cơ thể của nàng như thế nào, lại xoa bầu ngực tiết sữa ra.
Tạ Quỳnh không ngăn cản Tạ Trọng Sơn nữa, khuôn mặt cong lên, vô cùng dịu dàng.
"Chưa nhìn thấy, huynh tránh ra, hiện tại ta coi như làm trước mặt huynh, để huynh nhìn xem rốt cuộc ta sẽ sờ như thế nào."
Nàng nói vô cùng êm tai, trong mắt cũng dịu dàng như nước hồ mùa xuân, dường như nàng thật sự chuẩn bị làm mẫu cho hắn xem.
Nhưng Tạ Trọng Sơn không dám đứng dậy, cũng không dám cử động, hắn khẽ cử động eo, cũng đưa c/ôn th/ị/t vào trong một nửa.
"Ta không đứng dậy, cũng không muốn xem."
Trong lòng hắn biết rõ, nếu có phúc được nhìn thấy đầy đủ cảnh nàng tự tiết ra với vẻ mặt ngơ ngác, như vậy thì đêm nay chắc chắn hắn sẽ bị đuổi ra khỏi doanh trướng.
← Ch. 130 | Ch. 132 → |