Vay nóng Tinvay

Truyện:Gia Thần - Chương 054

Gia Thần
Trọn bộ 154 chương
Chương 054
Ta đã phạm sai lầm, vì sao ngươi không phạt ta?
0.00
(0 votes)


Chương (1-154)

Siêu sale Lazada


"Trùng Nương."

Chỉ là không có đèn dầu nên Tạ Trọng Sơn chỉ có thể dựa vào hơi thở để phán đoán ra chỗ của nàng.

Người trên giường không đáp lại.

Tạ Trọng Sơn cũng không thấy kỳ lạ, theo tính tình của nàng thì để ý đến hắn mới là lạ. Hắn chỉ sờ soạng vào màn, lặng lẽ nằm ở bên cạnh nàng.

Tạ Quỳnh mặc áo ngủ bằng gấm, cách xa cơ thể dán lên sau lưng mình xa hơn.

Nàng thậm chí còn muốn đẩy hắn đi xuống, có thể là do nghĩ đến miệng vết thương trên cánh tay hắn nên nàng lại cảm thấy không đành lòng.

Nhưng vì sao nàng lại mềm lòng?

"Trùng Nương, còn tức giận à? Ta lo lắng cho ngài lắm. Hôm nay đều do ta, ta không nên tranh luận với ngài. Ngài bảo ta dạy dỗ A Bảo thì ta nên dạy dỗ thật tốt, dù sao ngài cũng là chủ nhân, ta nên nghe lời ngài hết..."

Thiếu niên phía sau không thuận theo cũng không buông bỏ bò lên, thậm chí cánh tay đã khoát lên lưng nàng cách chiếc áo ngủ bằng gấm. Hắn cũng biết mình ăn nói vụng về, rõ ràng không ăn nói bằng ai cả.

"Trùng Nương, Trùng Nương..."

Tạ Quỳnh sớm đã không sợ Tạ Trọng Sơn gọi nàng như thế nữa rồi, nhưng cũng lại sợ phải qua đó đối chất với nàng.

"Ngươi___"

"Ngài muốn hỏi ta vì sao hôm nay không nghe lời nàng nói à? Gây chuyện với Thôi Lãnh làm ngài tức giận đúng không?"

Thiếu niên nghiêng người qua cười nhìn nàng, đôi mắt bị ánh trăng chiếu vào trông như trong suốt dịu dàng như mặt nước, không chờ nàng nói xong đã cắt ngang lời nàng.

Tạ Quỳnh cũng không động đậy gì, chỉ nhíu mày không giãn ra.

"Bởi vì ta thích nàng, ta ái mộ nàng, lòng ta thuộc về nàng. Ta muốn... cưới nàng làm thê tử của ta."

Tạ Trọng Sơn nói liên tục rất nhiều nàng, lại liên tục nói rất nhiều ta. Giữa những lời ngươi ngươi ta ta, ái mộ yêu thích làm Tạ Quỳnh lập tức đỏ bừng mặt, chỉ hận không che được lỗ tai, chỉ hận không thể che lỗ tai lại được, không muốn nghe thấy những lời nói lớn mật mà hắn nói nữa.

Nhưng mặc dù nàng có che lỗ tai làm bộ như không nghe thấy nhưng hắn vẫn cứ nói.

"Ta chán ghét Thôi Lãnh, vừa thấy hắn ở cạnh nàng là ta lại thấy rất khó chịu. Ta càng ghen tị với hắn, ghen tị hắn có thể đứng bên cạnh nàng một cách quang minh chính đại, ghen tị đến nỗi hận ta không phải hắn."

≧◠◡◠≦Truyện được đăng tảiᵔᴥᵔcập nhật nhanh nhất≧'◡'≦và miễn phí tại yeungontinh(chấm)vn(>‿◠)

Rõ ràng quan hệ giữa Tạ Trọng Sơn và Tạ Quỳnh đã thân thiết như vậy, thân thiết đến nỗi hắn đã có thể nằm chung một giường với nàng, nói ra sự yêu thích và ham muốn chiếm hữu với nàng, hắn vẫn lại cảm thấy nàng vẫn còn cách hắn rất xa. Xa đến nỗi Thôi Lãnh vừa xuất hiện thì nàng lại lập tức bỏ qua mối quan hệ này với hắn, trở lại bên cạnh Thôi Lãnh lần thứ hai.

Tạ Trọng Sơn sợ nhất là, những đêm ngày hắn triền miên với nàng, tất cả đều chỉ là lựa chọn khi nàng bị rơi vào đường cùng.

"Cho nên ta mới bảo A Bảo quậy phá hắn, ta sai rồi, nàng đánh ta cũng được, mắng ta cũng không sao, chỉ xin nàng đừng bơ ta là được."

Tạ Trọng Sơn nói lời tha thiết bên tai Tạ Quỳnh, giọng điệu của thiếu niên ngay thẳng nóng rực đã khiến cho sự lạnh lẽo giữa hai hàng lông mày của nàng tan rã sạch sẽ, chỉ thấy may mắn vì màn đêm đen tối, che khuất hai rặng mây đỏ bừng trên mặt nàng, để không làm cho hắn đắc ý quá sớm.

Tạ Trọng Sơn chỉ duỗi tay ra sờ vào mái tóc của nàng, Tạ Quỳnh không trốn, chỉ cắn môi chấp nhận.

"Ta chỉ biết là ngươi..."

Nàng tránh nặng tìm nhẹ, không thèm nghĩ nữa cũng không đáp lại những tình cảm nồng nàn không tan ra trong miệng hắn, chi giữ lại một chút chuyện không quan trọng.

Có một vài thứ không phải nàng có xóa bỏ được, huống chi người nàng đối mặt lại chính là một thiếu niên hạ lưu vô sỉ hơn nàng nhiều.

"Nếu nàng biết là ta, nên dạy dỗ ta thật tốt, nàng là chủ nhân của ta, ta phạm lỗi sai, vì sao nàng không phạt ta đi?"

Tạ Trọng Sơn tức giận nhất là sẽ hóa thành hàng ngàn sợi tơ vô sỉ, xuyên qua cơ thể tứ chi của Tạ Quỳnh, quấn chặt nàng từng chút từng chút một, đầu óc cũng trở nên mơ mơ màng màng, ngoại trừ nghe hắn nói ra thì để mặc hắn đã xốc lên áo ngủ bằng gấm của nàng từng chút từng chút một, cũng cảm thấy không thể làm việc khác được ữa.

Hắn dán người lên, Tạ Quỳnh mới phát hiện ra không biết từ khi nào hắn đã cởi quần áo sạch sẽ rồi chạm vào da thịt nóng rực kinh người trên cơ thể nàng.

"Hay là nói nàng không biết nên phạt ta như thế nào?"

Hắn lại nắm lấy bộ ngực của nàng, nhào nặn chỗ nhạy cảm của nàng qua lớp quần áo, chỉ còn chờ tiếng rên kiều mỵ bật ra từ giữa đôi môi nàng.

"Nếu nàng không biết thì hay là để ta đến dạy nàng."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-154)