Vay nóng Homecredit

Truyện:Gia Cố Tình Yêu - Chương 15

Gia Cố Tình Yêu
Trọn bộ 27 chương
Chương 15
Em luôn thành thật hơn anh
0.00
(0 votes)


Chương (1-27)

Siêu sale Shopee


Cam Lộ đi chuyến bay cuối cùng trong ngày, bây giờ đã là đêm khuya, hành khách đi cùng chuyến này không nhiều, ai cũng mệt mỏi, đờ đẫn.

Cô xuống máy bay ra ngoài đón taxi, tài xế hỏi cô về đâu, cô lại một lần nữa cảm thấy không có nơi nào để về, đành bảo ông ta cứ chạy đi, sau đó lấy điện thoại ra mở máy, không để tâm đến tín hiệu không ngừng báo có tin nhắn, gọi cho Tiền Giai Tây.

Tiền Giai Tây kêu toáng lên: "Cậu ở đâu đấy? Cậu làm tớ sốt ruột chết được. Điện thoại thì không mở, hồi chiều chồng cậu gọi điện cho tớ, hỏi tớ có gặp cậu không."

"Tối nay tớ muốn tìm một nơi để ở, chỗ cậu có tiện không? Nếu không tớ ở khách sạn cũng được."

"Giữa chúng ta còn phải hỏi điều này sao? Cậu đến ngay đi."

Cam Lộ thở phảo: "Anh ấy có hỏi nữa thì cậu cứ nói không gặp tớ là được rồi." Cô nói với tài xế taxi địa chỉ nhà của Tiền Giai Tây, tiện tay xóa tất cả các tin nhắn chưa đọc rồi tắt nguồn.

Tiền Giai Tây sống ở một chung cư cao tầng cách đài truyền hình không xa, một phòng ngủ một phòng khách, chỗ ở quả thật không lớn lắm, lại thêm cô bình thường lười dọn dẹp, nên trông rất lộn xộn. Cam Lộ vào nhà, dẹp đống quần áo trên ghế sô pha sang một bên ngồi xuống, mệt mỏi nói: "Đừng hỏi gì hết, Giai Tây ạ, tớ mệt lắm rồi."

Tiền Giai Tây dù có một bụng nghi vấn cũng đành nén lại, lấy áo ngủ đưa cho cô: "Vậy cậu đi tắm rồi đi ngủ đi, nhìn mặt cậu kìa, thật chẳng còn thần sắc gì nữa."

"Tớ ngủ ở sô pha là được rồi." Cam Lộ biết giường của Tiền Giai Tây nhỏ, càng biết tối nay mình sẽ trằn trọc không ngủ yên nên không muốn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của bạn.

"Cậu vào giường ngủ giùm tớ cái, tớ còn việc phải làm, chưa biết lúc nào mới ngủ."

Phòng khách nhà Tiền Giai Tây kiêm luôn cả phòng ăn và phòng làm việc, lúc này ở một góc máy tính đang mở, Cam Lộ cũng chẳng cần khách khí với cô, ngồi thêm một lát mới cố vực dậy tinh thần đứng lên đi tắm.

Lúc cô bước ra, Tiền Giai Tây đã ngồi trước màn hình máy tính, quay sang nói: "Chồng cậu hình như có linh cảm, vừa mới gọi đến, tớ không hề nói gì, nhưng anh ấy thì dặn tớ để cậu nghỉ ngơi."

Cô cười buồn lắc đầu, dĩ nhiên biết năng lực phán đoán mạnh mẽ của Thượng Tu Văn từ trước đến nay: "Cậu làm việc đi, tớ đi ngủ trước đây."

Tiền Giai Tây rất thường thức khuya, ngủ muộn dậy muộn đã thành thói quen, đến khi đèn ngoài phòng khách tắt hẳn thì đã là nửa đêm rồi.

Bóng tối và cô đơn chẳng giúp được gì cho Cam Lộ, cô nằm bất động, thân thể mệt mỏi đến mức chuyển mình cũng không có sức lực, mắt thì muốn díp lại nhưng đầu óc cô lại chẳng chịu hợp tác, rất nhiều suy nghĩ cứ lần lượt xuất hiện trong đầu cô, lởn vởn như những bóng ma lượn lờ không thành hình thành dáng nhưng chẳng thể xua tan.

Đến gần sáng, cô mới chìm vào giấc ngủ mộng mị, mơ mơ màng màng, nửa mê nửa tỉnh, tiếng chuông báo thức từ điện thoại vừa vang lên, cô liền mở mắt ngồi dậy, mặc quần áo xong nhón chân nhẹ nhàng đi đánh răng súc miệng, sau đó mở cửa đi làm.

Hôm nay là ngày học sinh đến báo danh, trường trung học trực thuộc đại học sư phạm là trường nội trú nên học sinh cần mang theo hành lý đến ký túc xá, rất nhiều phụ huynh đưa con đến, những gia đình lắm tiền nhiều của thì khỏi phải nói. Rất nhiều loại xe dàn hàng đậu trước cổng trường, giao thông cứ đến hẹn lại lên mỗi năm hai lần báo danh đều ùn tắc nghiêm trọng, các bác tài mất kiên nhẫn nhấn còn liên hồi, làm cho đoạn đường vốn dĩ yên tĩnh mới sáng sớm đã huyên náo chưa từng có.

Cam Lộ xuống xe buýt đi bộ vào trường, chốc chốc có học trò cũ chào cô: "Chào buổi sáng cô Cam" hoặc là "Chúc cô Cam năm mới tốt lành", cô hồn để tận đẩu đâu, cũng gật đầu theo thói quen đáp lại.

Đang định bước vào cổng trường thì một cánh tay đột nhiên vươn tới, nắm chặt lấy cánh tay cô, bước chân cô vốn nhẹ tênh không chút sức lực, hơi khựng lại một chút nhưng chưa kịp quay đầu lại thì trong khoảnh khắc, một vòng tay rắn chắc ôm choàng lấy cô.

Đó là cái ôm mà cô vô cùng quen thuộc, từ cách xiết chặt cho đến mùi cơ thể, mặt cô áp vào tay áo vest màu xám đậm trước mặt, thậm chí chất vải cô cũng không xa lạ, cô vừa nuốt tiếng kêu khẽ vào trong thì nghe xung quanh vọng đến tiếng xì xào của học sinh, không chỉ một, mà râm ran không ngớt, bất giác cảm thấy lúng túng, hoang mang mà dùng sức vùng ra.

Nhưng Thượng Tu Văn chỉ hơi thả lỏng ra một chút, sửa thành một cánh tay ôm lấy vai cô, cô vùng thoát ra thì bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình của phó hiệu trưởng Vạn và trưởng bộ môn đang đứng trước cổng trường đón học sinh đến báo danh, vẻ mặt hai người không chút tán thành; cô quét mắt nhìn quanh, người xung quanh đang nhìn cô quả không ít, học sinh nam nữ phấn khích chỉ trỏ, phụ huynh đi theo dĩ nhiên cũng rất lấy làm ngạc nhiên.

Trước giờ cô chưa gây ra điều tiếng gì ở nơi làm việc, dù trấn tĩnh thế nào mặt cô cũng từ từ đỏ lên, lúng túng như gà mắc tóc. May mà trưởng bộ môn đằng hắng một tiếng, giải vây giúp cô: "Cô Cam, bệnh cảm đã đỡ chưa."

Cam Lộ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, đang định nói thì Thượng Tu Văn đã mở miệng trước: "Cô ấy vẫn còn mệt nặng, không ăn sáng, lại không muốn xin nghỉ phép, nói hôm nay công việc ở trường rất nhiều, tôi thật không yên tâm, nên đến đây xem sao."

Giọng nói của Thượng Tu Văn thành khẩn mà thận trọng, cùng với cử chỉ ân cần của anh lúc nãy, phó hiệu trưởng Vạn nhìn gương mặt tiều tụy, nhợt nhạt của Cam Lộ, bèn cười khoan dung: "Vợ chồng trẻ yêu thương nhau mà, cậu dẫn cô Lộ đi ăn chút gì đi, hôm nay căn tin trường chưa mở cửa."

Cam Lộ không muốn đứng trước cổng trường tiếp tục làm trò cười, đành đi theo Thượng Tu Văn đến quán đậu nành Vĩnh Hòa ngay ngã tư trước mặt.

Họ đi ngược với dòng người đang ùn ùn kéo vào trường, bước đi không nhanh lắm, Thượng Tu Văn nhìn cô: "Sắc mặt em không được tốt lắm, hay là xin nghỉ phép về nhà nghỉ ngơi đi."

Cam Lộ lắc đầu đến khúc rẽ bỗng khựng lại: "Ở buổi họp báo em hỏi anh trước, sau đó lại ra tay tát anh, làm bẽ mặt anh; hôm nay anh chạy đến trường diễn tuồng tình cảm, coi như phục thù rồi. Có thể về được chưa?"

Thượng Tu Văn sa sầm mặt: "Em cho rằng anh đến đây để đem em ra làm trò cười cho thiên hạ sao? Em lại không chút nghĩ đến từ hôm qua đến hôm nay anh lo lắng đến mức độ nào. Anh chạy đến sân bay, vừa kịp chuyến bay, gọi em không được, đành về trước rồi tìm em sau. Hôm nay đến trường nếu không gặp được em, anh đã chuẩn bị tối nay đến trước cửa nhà Tiền Giai Tây đợi rồi."

"Đừng khoa trương sự lo lắng của anh như vậy, không phải anh đã sớm đoán được em đang ở chỗ Tiền Giai Tây sao? Với mức độ lý trí của anh, anh chắc nghĩ buổi sáng chạy đến dỗ dành em một chút là được rồi chứ gì. Huống hồ" Cam Lộ cười buồn, "Em hình như trước nay luôn tỏ ra rất dễ dỗ dành, chỉ cần một cái ôm một cái hôn là em sẽ tự động giải thích thay anh tất cả, thậm chí không cần anh phải phí sức tốn lời đúng không?"

"Không, anh đã chuẩn bị để giải thích tường tận với em, cầu mong em tha thứ."

"Em có thể tha thứ gì cho anh chứ? Anh chẳng lừa em, quá lắm cũng chỉ là không kể hết toàn bộ sự thật mà thôi. Thật ra không cần anh phải đến đây thế này, em cũng sẽ không đình công, càng không chơi trò mất tích, dù rằng hôm qua em thật sự muốn mình cứ thế biến mất như vậy cũng tốt, không cần phải đối diện với những việc em không muốn đối diện." Cam Lộ chán nản nói, hai người im lặng hồi lâu.

Một lúc sau, Thượng Tu Văn nắm lấy tay Cam Lộ: "Em không thể để bụng đói đi làm, vào ăn gì đó rồi nói."

Ở đây vẫn không ngớt học sinh đi qua, Cam Lộ đành theo Thượng Tu Văn vào Vĩnh Hòa. Anh chọn chỗ ngồi gần cửa sổ bảo cô ngồi xuống rồi đi chọn bữa sáng, vừa quay về chỗ ngồi thì Cam Lộ bỗng đứng phắt dậy, từ hôm qua cô chưa ăn gì, nhưng không hề có cảm giác đói, chỉ định vào đây rồi tìm cách đuổi khéo Thượng Tu về, nhưng mùi quẩy trên bàn bên cạnh bay tới, cô chợt có cảm giác buồn nôn, bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh chật chội trong quán, nôn mật xanh mật vàng, đầu óc váng vất, mắt hoa đi, khó khăn lắm mới dừng nôn, cúi xuống hớp nước súc miệng.

Trong hàng loạt suy nghĩ rối rắm trong đầu, vấn đề mà cô luôn trốn tránh cuối cùng cũng bày ra trước mắt. Cô nghĩ, cảm giác buồn nôn này xảy ra không phải nhất thời vì mùi vị của món ăn nào đó, nhớ đến tờ giấy xét nghiệm có thai trong giỏ xách, lại nghĩ đến người đàn ông đang ngồi ngoài kia, cô cắn chặt răng lại.

Một nhân viên phục vụ mở cửa bước vào: "Tiểu thư, cô không sao chứ, chồng cô bảo tôi vào xem sao."

Cô lắc đầu không chút sức lực: "Không sao, cám ơn."

Cam Lộ cẩn thận chỉnh lại tóc tai, trang phục, cố gắng chịu đựng bước ra ngoài, Thượng Tu Văn đang đợi ở bên ngoài nhà vệ sinh, mặt đầy vẻ lo lắng: "Sao thế Lộ Lộ, không khỏe ư?"

"Không sao."

Anh dìu cô về chỗ ngồi, nhân viên phục vụ bê một bát hoành thánh rau thịt lên, đây là món cô rất thích ăn, nhưng lúc này vừa nhìn thấy, cô lại chẳng muốn ăn chút nào. Cô miễn cưỡng kìm nén, cầm thìa múc một ít, từng miếng từng miếng nhỏ vào miệng, ép mình phải ăn.

"Khó chịu lắm à Lộ Lộ?"

"Ừm."

"Hay là em xin nghỉ phép một hôm về nghỉ ngơi cho khỏe."

Cam Lộ ngẩng đầu lên, cười thê thiết: "Về đâu?"

"Đừng vì ngày hôm qua mà phủ định hết tất cả những gì thuộc về chúng ta." Thượng Tu Văn đưa tay nắm lấy tay cô: "Cho anh cơ hội giải thích nhé Lộ Lộ, đừng vội phán đoán."

"Tất cả phán đoán của em bây giờ dường như chỉ là trò cười, có gì phải vội vàng chứ." Cam Lộ hờ hững nói, rụt tay về, cố gắng khắc chế cảm giác buồn nôn, cúi đầu tiếp tục ăn hoành thánh, ăn được vài miếng cuối cùng không cố gắng được nữa, cô đặt muỗng xuống, xách giỏ đứng lên, Thượng Tu Văn ấn cô ngồi xuống.

"Chúng ta ngồi xuống nói chuyện."

Cam Lộ nhìn xung quanh, lắc đầu: "Tối về nhà rồi nói, em phải đi làm rồi." Cô nhìn Thượng Tu Văn do dự một lát, nụ cười thoáng qua trên nét mặt trông càng thảm hại, "Dĩ nhiên em biết anh mới nhậm chức, chắc chắn là rất bận rộn. Nếu không có thời gian, em có thể hiểu mà, nói hay không thực ra cũng không có gì quan trọng."

Anh bị chặn họng đến nỗi không còn gì để nói, đành chịu thua: "Hết giờ làm anh đến đón em."

Anh tiễn Cam Lộ đến cổng trường, nhìn cô hai tay giữ chặt chiếc áo khoác ngắn màu xám, cúi đầu vội vã bước vào cổng trường, hòa vào dòng học sinh đông đúc mới quay đi. Anh đến từ rất sớm, đỗ xe bên đường rồi ngồi trong xe đợi cô, lúc này xe anh nằm lọt thỏm trong hàng xe rồng rắn trước cổng trường, tạm thời không thể lấy ra được, nhưng anh cũng không hề sốt ruột.

Chiều hôm đó, Thượng Tu Văn đang dõi mắt theo chiếc Mercedes chở Cam Lộ đang lao nhanh đi, định gọi tài xế đến thì Ngô Xương Trí đuổi theo phía sau gọi anh lại: "Tu Văn, chúng ta phải đến cục quản lý tài sản quốc hữu ngay bây giờ."

Lịch trình của anh đúng là sau buổi họp báo sẽ cùng với Vương Phong, Ngô Xương Trí đến gặp lãnh đạo của Ủy ban Kinh tế và Cục Quản lý tài sản quốc hữu của tỉnh, thương thảo về việc sáp nhập xưởng luyện thép, sau đó mới ra sân bay, đang lúc nói chuyện, chiếc Mercedes đã mất hút khỏi tầm mắt của anh.

Ký giả vây xung quanh mặt đầy vẻ hiếu kỳ nhìn anh, anh biết rõ cái tát của Cam Lộ lúc này khiến nhiều người đoán già đoán non, nhưng không chút bận tâm, lấy điện thoại gọi cho vợ, di động của cô đã tắt nguồn. Anh suy nghĩ một lát rồi gọi cho Hạ Tĩnh Nghi.

Hạ Tĩnh Nghi không chút né tránh thừa nhận có liên quan đến chuyện này, anh hiểu rất rõ tính cách của cô ta, sau khi cô ta hứa sẽ đưa Cam Lộ ra sân bay, anh không nói thêm gì nữa.

Vương Phong cũng bước ra, tổng giám đốc công ty đầu tư Viễn Vọng Lộ Phi bị tai nạn giao thông ở Quý Dương, hiện đang được điều trị, đa số sự vụ của công ty đều do ông đích thân giải quyết, lịch trình của ông cũng vô cùng kín kẽ, buổi chiều cũng phải đi công cẩn ở một địa phương khác, Thượng Tu Văn đành cùng họ lên xe đi đến Cục Quản lý tài sản quốc hữu tỉnh.

Khó khăn lắm mới đàm phán xong, tài xế lái xe chở anh ra sân bay, anh tìm lịch trình bay, chuyến bay giữa hai thành phố một ngày có đến mấy chuyến, gọi điện cho Cam Lộ, máy cô vẫn tắt nguồn. Anh không thể nghĩ gì hơn, đành bước vào cửa hải quan, Hạ Tĩnh Nghi đột nhiên xuất hiện từ phía sau, gọi tên anh.

Anh đứng lại, ánh mắt sắc sảo nhìn cô: "Vợ tôi đâu?"

Hạ Tĩnh Nghi xua tay kèm theo nụ cười: "Xin lỗi, Tu Văn, cô ấy nằng nặc đòi xuống xe, em không thể làm trái ý cô ấy, em đoán cô ấy đã về trước rồi."

Anh hơi gật gù: "Cám ơn em đã dụng tâm sắp xếp màn kịch ngày hôm nay."

"Đừng khách sáo. Nhưng em ngay từ đầu đã không định đối chọi với anh. Lẽ ra có thể tránh được những chuyện này, nếu anh sớm nói cho em biết vai trò thật sự của anh ở Húc Thăng."

"Tĩnh Nghi, anh trước nay chưa hề có ý định hỏi em về thời gian ở Tỷ Tân."

Mặt Hạ Tĩnh Nghi đột nhiên trắng bệch: "Anh muốn ám chỉ điều gì?"

"Anh không cần phải ám chỉ gì cả. Sau khi đường ai nấy đi, kết cục tốt nhất vẫn là để cho quá khứ ngủ yên."

Hạ Tĩnh Nghi lấy lại bình tĩnh: "Bây giờ chúng ta đều đã trèo lên lưng cọp rồi. Anh đã công khai tiếp quản Húc Thăng như vậy, e rằng chúng ta không thể nào để cho quá khứ ngủ yên được rồi."

"Tĩnh Nghi, anh có thể khẳng định, việc sáp nhập này không thuận lợi như là em tưởng, sách lược của anh đối với Húc Thăng cũng không dễ nhúng tay vào như em tưởng."

"Cái xưởng luyện thép bé tí ấy trước giờ chỉ là một trong những mục tiêu của em mà thôi, nhưng anh sao có thể nghĩ được Tỷ Tân có hứng thú với Húc Thăng thế."

"Thiếu Côn nói anh ấy không hề liên lạc với em, em vừa nghe đến Brazil đã nghĩ ngay đến anh ấy. Vậy thì ít nhất em cũng hiểu rất rõ khâu thu mua nguyên liệu của Húc Thăng, chỉ muốn sáp nhập xưởng luyện thép thì không cần mất nhiều công sức như vậy."

Hạ Tĩnh Nghi cười: "Xem ra cuộc sống gia đình tầm thường mấy năm nay vẫn không làm anh đần độn hoàn toàn. Sau này cơ hội gặp mặt của chúng ta còn rất nhiều, tiện thể nói cho anh biết, chủ tịch Trần, ông chủ em, tuần sau sẽ đến thành phố J, gặp mặt thị trưởng Khổng, tin rằng chuyện sáp nhập xưởng luyện thép sẽ có kết quả nhanh thôi. Còn tiếp sau đó thế nào, mọi người cứ chống mắt chờ xem."

Thượng Tu Văn cũng cười, một nụ cười lạnh lùng: "Thì ra hàng loạt sự sắp đặt của em đều rất kín kẽ, anh còn nghĩ rằng, em ngồi vào được vị trí ấy, thật sự đã thích nghi với các nguyên tắc trên thương trường, có thể làm bất cứ việc gì mà mặt cũng không biến sắc. Nhưng em vẫn hấp tấp như xưa, không thể đợi cờ đến tay mình mới phất khiến cho người khác kinh ngạc, trước đây hành động này có thể noi là có chút trẻ con, rất thú vị. Bây giờ vẫn như thế, chẳng có lợi gì cho em cả."

Hạ Tĩnh nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Đúng vậy, anh luôn là người hiểu tính của em nhất, hơn nữa bây giờ còn lấy một người tính cách hoàn toàn trái ngược em làm vợ, xem ra anh cũng rất phản cảm đấy."

"Tĩnh Nghi, đây cũng là sự cố chấp mà anh không thể hiểu nổi của em. Hình như em trước sau đều cho rằng anh làm gì cũng là vì để xóa đi sự tồn tại của em. Thực ra, chúng ta đã chấm hết từ lau rồi, cũng hoàn toàn thoát ra khỏi cuộc sống của nhau. Chẳng lẽ em chưa từng nghĩ, anh lấy Lộ Lộ chỉ vì anh yêu cô ấy ư?"

Cô ta trừng mắt nhìn Thượng Tu Văn, rất lâu, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười lạnh lùng: "Đi mà làm thánh với vợ anh ấy, thử xem qua ngày hôm nay, còn có thể thuyết phục cô ta: Anh thật ra dùng một cách đặc biệt để yêu em nữa không. Theo em thấy, đầu óc cô ta không đơn giản, không dễ dỗ dành đâu."

"Anh hoàn toàn tin vào năng lực phán đoán của cô ấy. Chúng ta gặp sau vậy."

Hệ thống loa phát thanh báo đến giờ lên máy bay. Hai người họ một trước một sau bước vào, ngồi ở vị trí cách xa nhau, không nói với nhau thêm câu nào nữa.

Máy bay hạ cánh, Thượng Tu Văn lại gọi cho Cam Lộ, máy vẫn tắt.

Anh bắt đầu suy nghĩ những nơi cô có thể đến. Với sự chăm sóc và bảo vệ từ tinh thần đến vật chất của cô đối với cha mình, cô không thể giống như những người phụ nữ bình thường khác, giận dỗi là quay về nhà cha mẹ để khóc lóc than thở rồi ở đó luôn. Nhưng anh vẫn gọi cho ông Cam trước, hỏi thăm cha vợ, chỉ nói mình mới đi công tác về, Tết không đến chúc Tết ông được thành thật xin lỗi, quả nhiên ông Cam luôn miệng nói không sao, công việc quan trọng mà, bảo anh hôm nào rảnh rỗi cùng Cam Lộ đến ăn cơm.

Anh biết bạn thân nhất của Cam Lộ là Tiền Giai Tây, nhưng khi gọi cho cô, Tiền Giai Tây kinh ngạc, nói không gặp Cam Lộ, còn chất vấn ngược lại anh: "Anh làm gì cô ấy rồi, cô ấy không phải người hễ giận dỗi là làm nũng tắt máy chơi trò mất tích như vậy."

Thượng Tu Văn đành nói: "Hai chúng tôi có chút hiểu nhầm, mong cô nếu gặp cô ấy, lập tức gọi điện cho tôi ngay được không."

Tiền Giai Tây bán tín bán nghi, chỉ ậm ừ rồi cúp máy.

Đúng như Tiền Giai Tây từng nói, Cam Lộ không phải hay hờn dỗi. Trước đó, cô chỉ quay người bỏ đi khi bị Ngô Lệ Quân ép vào tình huống thế đã rồi phải chuyển công tác đến trường mới. Khi hết giận về nhà, Thượng Tu Văn nhìn thấy quần áo mà cô vừa dạo phố về, từ áo khoác cho đến nội y đều vô cùng gợi cảm chịu chơi, còn có một chiếc quần ngắn cũn cỡn in hoa, không nén nổi bật cười. Cam Lộ bị anh cười chọc quê, đỏ mặt giằng lại, anh nắm chặt không buông: "Mặc cho anh xem nào."

"Không mặc."

"Mua rồi sao lại không mặc, mặc không cho anh ngắm thì cho ai ngắm?" Anh áng chừng chiếc áo ngực màu da báo cười cười.

"Hứ, anh mà không qua đây dỗ dành em, em quét hết tiền không thẻ anh thỏa sức mua sắm, nếu không chắc em tức chết mất."

Anh kéo cô vào lòng ôm chặt lại: "Ai nói anh không dỗ dành em, nhưng anh phải thừa nhận, anh rất hoan nghênh em mua loại nội y gợi cảm thế này, coi như đó là phúc lợi của anh đi."

Cô quả thật rất có khả năng tự giải tỏa, không vì một việc không thể giải quyết được mà oán trời trách người. Nhưng Thượng Tu Văn cũng hiểu rất rõ, cô có giới hạn của mình, còn anh thì hình như đã chạm phải mức giới hạn thấp nhất đó của cô, sự phẫn nộ này có lẽ chẳng thể nhờ vào mua sắm để giải tỏa được.

Nhưng anh vẫn lái xe đến khu mua sắm lớn nhất trong thành phố, sau cơn bão mua sắm bùng nổ vào dịp Tết, không khí nơi đây có chút đìu hiu.

Anh dạo tới dạo lui những nơi cô có thể đến nhưng chẳng thu hoạch được kết quả gì, đành quay về nhà.

Anh ước đoán tất cả phản ứng có thể của cô, nhưng từ câu hỏi trong buổi họp báo đến cái tát trước sảnh khách sạn, hành động của cô đã hoàn toàn vượt ngoài tầm phán đoán và kiểm soát của anh.

Đợi đến khuya, cô vẫn không nghe điện thoại, anh càng lúc càng đứng ngồi không yên, lại gọi điện thoại cho Tiền Giai Tây, nhưng không đợi anh mở miệng, Tiền Giai Tây đã tuôn một tràng: "Tu Văn, tôi phải hỏi anh trước, rốt cuộc là anh đã làm gì, khiến Cam Lộ lang thang ngoài đường trong thời tiết giá rét, không muốn về nhà chứ?"

Lần đầu tiên anh thấy mình thật thảm hại, nhưng lại lập tức đoán chắc vợ anh đang ở chỗ cô ta, một lát sau anh mới nói: "Xin lỗi, xin hãy để cô ấy nghỉ ngơi, ngày mai tôi sẽ đón cô ấy."

Đặt điện thoại xuống, nỗi bồn chồn trong anh không thế nào tan biến đi được, sáng sớm ngày hôm sau, anh liền lái xe đến trước cổng trường đợi, hơn một giờ đồng hồ sau Cam Lộ mới xuất hiện trong tầm mắt, anh gần như không kịp suy nghĩ bước xuống xe, đi xuyên qua dòng người ôm lấy cô.

Thế nhưng Cam Lộ rõ ràng không hề tỏ ra yếu mềm trước cái ôm siết chặt trước con mắt của bao nhiêu người đó.

Buổi chiều, Thượng Tu Văn lại đến cổng trường sớm hơn giờ tan sở, lúc Cam Lộ bước ra, anh đang nghe điện thoại gọi từ thành phố J. Cam Lộ nhìn quanh, thấy xe anh, mỉm cười chào đồng nghiệp rồi đi tới bước lên xe, thần thái vô cùng điềm tĩnh. Anh vội vàng kết thúc cuộc điện thoại: "Lộ Lộ, chúng ta đi ăn ở ngoài nhé, tìm chỗ nào đó để nói chuyện."

"Không cần đâu, em thấy nhạt miệng, về nhà ăn cũng được."

Anh không muốn trái lời cô, vừa gọi điện thoại cho chị giúp việc vừa lái xe về nhà.

Lúc họ về đến nhà, Ngô Lệ Quân đã về trước rồi, ngày hôm đó nói chuyện điện thoại với Ngô Xương Trí, bà đã đại khái biết được tình hình, rất lấy làm ngạc nhiên. Thượng Tu Văn nửa đêm trở về, mặt mày phờ phạc, từ chối thảo luận với bà. Cam Lộ vẫn như ngày thường, vừa bước vào đã gọi "mẹ", bà lặng lẽ thở ra, vờ như không có chuyện gì nói: "Ăn cơm thôi."

Ba người cùng ngồi ăn cơm, Cam Lộ ngoài việc thấy nhạt miệng ra, không khác gì so với bình thường. Bữa cơm ăn trong yên tĩnh như thường lệ, ăn xong, Cam Lộ dọn dẹp bát đĩa, rồi lên lầu.

Thượng Tu Văn lại nhận được điện thoại của Ngô Xương Trí, đến khi nói xong, đi lên lầu thì thấy Cam Lộ đang quỳ trước tủ quần áo, thu dọn đồ đạc, quần áo cho vào va li.

Anh đứng sững lại: "Em đang làm gì vậy?"

"Em định dọn ra ngoài ở một thời gian." Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, bình tĩnh trả lời.

Thượng Tu Văn sải bước tới, gần như thô lỗ kéo Cam Lộ đứng dậy.

"Chúng ta cần phải ngồi xuống nói rõ ràng."

Cam Lộ bị anh kéo mạnh mất thăng bằng, nhíu mày kêu khẽ: "Anh làm đau em."

Thượng Tu Văn thả lỏng ra: "Xin lỗi."

"Nếu anh nhất định muốn nói chuyện, chúng ta có thể nói. Nhưng chúng ta từ lúc quen nhau cho đến lúc kết hôn thời gian dài như vậy, Tu Văn, lúc anh có thể nói rõ nhất thì lại không nói, kéo đến bây giờ e rằng có nói trời nói đất như thế nào cũng chẳng thể lấy được lòng tin của em, khiến em thay đổi quyết định."

Thượng Tu Văn nắm lấy tay cô, dẫn cô đến ngồi bên chiếc ghế nhỏ cuối giường, chăm chú nhìn cô: "Lộ Lộ, anh biết anh đã không giữ được lời hứa không đến Húc Thăng làm việc với em. Nhưng tình thế Húc Thăng hiện tại rất nguy cấp, Ngô Úy đã làm ra chuyện tày đình này, tình hình còn nghiêm trọng hơn là trong bài đăng trên báo. Nếu anh ta chỉ là lãnh đạo cấp cao và nắm giữ 10% cổ phần của Húc Thăng, thì nếu truy cứu đến cùng, anh ta phải ngồi tù. Chỉ vì cậu với anh ta phụ tử tình thâm, cho dù có giận đến mức nào cũng không thể để anh ta tự làm tự chịu. Nhưng nếu tha cho anh ta, để Húc Thăng phải gánh trách nhiệm này, thì đối với một doanh nghiệp đang đương đầu với phong ba bão táp mà nói, thì đã đến bờ tận diệt."

"Anh muốn em hiểu cậu anh phải làm động tác nhận trách nhiệm và xin từ chức để đánh lừa mọi người, sau đó anh tiếp nhận chức vụ đó là chuyện chẳng đặng đừng đúng không? Được, điểm này theo em thấy thì không được quang minh lỗi lạc cho lắm, nhưng cũng không đến nỗi phức tạp. Nhưng nói thật, em không quan tâm đến Húc Thăng, tương lai của nó có liên quan gì đến em?" Cam Lộ lạnh lùng nói.

"Lộ Lộ, tiếp theo anh giải thích về cổ phần của anh trong Húc Thăng một chút." Thượng Tu Văn chần chừ một lát, "Trước đây anh không nói không phải là có ý muốn giấu em. Chuyện này liên quan đến một vài chuyện trong quá khứ, anh chưa từng nói với em, thật ra là bởi vì anh có quá nhiều nỗi đau."

"Anh vẫn có thể không nói mà Tu Văn, em chưa bao giờ truy hỏi anh bất kỳ chuyện gì, bây giờ em cũng không hiếu kỳ cho lắm, anh không cần phải khoét sâu vết thương cũ để đổi lấy sự thông hiểu của em."

"Anh không thẳng thắn với em lần này, e rằng mãi mãi không bao giờ có được lòng tin của em nữa, kiên nhẫn nghe anh nói được không?"

Cam Lộ cụp mắt xuống, yên lặng lắng nghe.

"Anh rất ít khi nhắc đến cha mình với em. Thật ra so với mẹ, anh và cha thân thiết hơn nhiều, cha nhìn xa trông rộng, nhạy bén, đối đãi nồng hậu với tất cả mọi người lại uyên bác, gần như có thể nói là thập toàn thập mỹ, anh từ nhỏ đã sùng bái ông. Cha trước kia là quan chức thành phố J, sau đó vì ủng hộ mẹ theo đuổi con đường chính trị đã từ chức đổi nghề, bắt đầu làm kinh doanh, công ty vận hành rất tốt, năm anh 24 tuổi, có thể nói gián tiếp nguyên nhân do anh, công ty cha bị lôi vào một vụ án kinh tế phức tạp chấn động lúc bấy giờ, vụ án đó liên đới rất rộng, liên quan đến rất nhiều người trong giới doanh nghiệp, giới chính khách của cả hai tỉnh. Hôm qua, em nhìn thấy chủ tịch công ty đầu tư Viễn Vọng, Vương Phong, cũng có liên đới trong đó, vì chuyện này ông ta bị hai năm tù treo."

Giọng nói của Thượng Tu Văn có phần khàn và nhỏ, ngừng một lúc, dường như anh đang chìm trong quá khứ. Cam Lộ đột nhiên thấy kích động, muốn đứng dậy đi thẳng không quay đầu lại. Cô đã sức cùng lực kiệt, đã không gánh nổi nỗi đau của người khác nữa rồi, nhưng cô chỉ có thể nắm chặt lấy vạt áo, ép mình ngồi yên không nhúc nhích.

"Lúc đó, mẹ anh đang là phó thị trưởng của thành phố lớn thứ hai ở tỉnh bên, đường hoan lộ rộng thênh thang, bà trước nay coi trọng sự nghiệp, giữ mình trong sạch, chuyên tâm vào công việc, nhưng không thể không bị liên đới." Nói đến đây, nét mặt anh vô cùng bình tĩnh, chỉ có nơi sâu thẳm trong ánh mắt là một màn u tối, nỗi thống khổ hiện lên trong đáy mắt, "Lúc việc điều tra đang tiến hành được một nửa thì cha anh đột ngột qua đời."

Cố giấu cảm xúc của mình như thế nào thì đến đây Cam Lộ cũng bộc lộ sự kinh ngạc tột độ.

Thượng Tu Văn cố gắng kiềm chế cảm xúc, tiếp tục nói: "Cha bị giữ điều tra liên tiếp nhiều ngày liền, hôm đó mới được thả về nhà. Cha một mình trong thư phòng, anh... nửa đêm về nhà mới thấy cha đã ngã bất tỉnh trên sàn từ lúc nào, không còn thở nữa. Sau khi đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói ông ấy chết vì bệnh tim đột ngột phát tác."

Cam Lộ nhận ra, sự ra đi đột ngột của cha anh e rằng không chỉ đơn giản do bệnh tật. Cô ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy Thượng Tu Văn đang cắn chặt răng, chặt đến nỗi xương hai bên gò má hóp lại. Lòng cô chợt mềm nhũn, đưa tay ra nắm lấy tay anh: "Chuyện đã qua rồi Tu Văn, đừng tự trách mình."

"Cha đúng là có bệnh tim, nhưng mỗi năm đều kiểm tra định kỳ, không hề nghiêm trọng đến mức đó, thuốc cấp cứu trong tay ông, ông cũng không động đến. Mẹ thì bận báo cáo, giải thích với tổ chức, anh thì bận thu dọn mớ hỗn loạn của mình. Anh và mẹ đều không hề lưu tâm đến áp lực mà cha phải chịu từ gia đình và công ty quá lớn, tâm trạng vô cùng thất thường."

Thượng Tu Văn bất giác ngoẹo đầu sang một bên, vẫn cắn chặt răng. Cam Lộ chỉ lặng lẽ nắm lấy tay anh, hai người ngồi cạnh nhau không nói, đợi bình tâm trở lại.

Thượng Tu Văn tiếp tục nói, giọng hơi lạc đi: "Anh không thể không tự trách mình, bao nhiêu năm rồi, anh chưa từng tha thứ cho mình. Sau khi cha mất, một phần điều tra liên quan đến ông coi như là kết thúc, mẹ cũng không có sai phạm nào liên quan đến pháp luật. Nhưng bà chịu một cú sốc quá lớn nên đã đề đạt nguyện vọng xin chuyển công tác với cấp trên, đến Sở Y tế ở đây đảm nhận chức vụ nhàn hạ, gần như đoạn tuyệt với công danh. Thiệt hại của công ty mà cha để lại lớn đến nỗi không thể lường hết được, anh cũng chẳng còn tâm trí tiếp tục vận hành nó, đành đem phát mãi, vội vàng kết thúc tất cả mọi sự có liên quan đến công ty. Lúc đó cậu đang làm ở một công ty sắt thép, ông nhìn thấy sự phát triển của ngành gang thép trong nước, nên quyết định thành lập công ty riêng, sau đó đến đây." Anh lật ngược tay nắm lấy tay Cam Lộ, "Bây giờ em đã có thể lý giải vì sao anh lại tránh nói về chuyện này rồi chứ?"

"Tu Văn, anh kể ra câu chuyện quá khứ khiến anh đau lòng như thế, em nói em không hiểu, thì quá thật máu lạnh rồi. Mỗi người ít nhiều đều có tâm sự không thể kể cho người khác, anh không muốn nhắc đến nhưng chuyện đau lòng đó với vợ mình, có lẽ em cũng không nên quá khắt khe. Nhưng đừng nói đến những thứ khác, anh nghĩ rằng tình hình kinh tế của anh là bí mật của anh và gia đình anh, cái thái độ đó làm tổn thương em."

Thượng Tu Văn nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt thâm sâu chăm chú nhìn cô: "Đó không hề là bí mật, chỉ là chuyện mà anh và mẹ không muốn nhắc đến mà thôi. Anh từng có quá khứ tuổi trẻ bồng bột, hơn nữa phải trả một cái giá quá đắt, quá thê lương. Lộ Lộ, sau khi cha mất, anh đã cảnh tỉnh bản thân, không thể sống mãi cuộc sống như trước. Húc Thăng đối với anh mà nói, chỉ là một vụ đầu tư thành công, trong tay cậu nó phát triển rất nhanh. Nhưng nó khởi nguồn từ một doanh nghiệp quốc doanh bị phá sản, nên Ủy ban Kinh tế thành phố J cũng nắm một số lượng cổ phần không nhỏ, quyền lực phân tán. Để ngăn chặn việc kinh doanh của cậu bị chi phối, anh mới để cậu đứng tên phần cổ phiếu của mình, để dưới danh nghĩa là cổ đông lớn nhất, nắm quyền cổ phiếu tuyệt đối. Anh thừa nhận anh có tham dự một phần vào việc kinh doanh, nhưng trước giờ chưa hề có hứng thú với nó. Mấy năm nay anh dần dần bán bớt cổ phần trong tay mình, để cậu trở thành cổ đông lớn nhất. Anh không thể vừa mới quen em đã đề cập đến chuyện này. Lần lữa đến sau này, anh nghĩ, nếu không có gì ngoài ý muốn, anh sớm muộn cũng sẽ rút hoàn toàn khỏi Húc Thăng, nên không cần phải nói đến nữa."

"Vậy là anh đã có dự tính xuất hiện trước mặt em với diện mạo là một người làm ăn nhỏ rồi."

Thượng Tu Văn nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của cô, cười buồn: "Không, trước Tết anh có dẫn em đến dự tiệc của công ty Viễn Vọng, còn nhớ không? Gần một năm trước anh đã từng bước chuyển nhượng cổ phiếu và đầu tư một phần lợi nhuận vào Viễn Vọng, giao tình giữa Vương Phong và cha anh là một chuyện, anh rất tán thành con đường và quan niệm kinh doanh của ông ấy, hơn nữa, đầu tư và điều hành vốn là chuyên môn của anh, nên anh tự tin sẽ làm tốt. An Đạt ngừng kinh doanh cố nhiên cũng có nhân tố bảo toàn cho Húc Thăng ở trong đó, nhưng cũng là việc nằm trong kế hoạch của anh. Anh vốn dĩ đã có kế hoạch, chuyển nhượng toàn bộ cổ phiếu còn lại trong tay mình cho Viễn Vọng, Viễn Vọng sẽ tham gia vào quyết sách của hội đồng quản trị của Húc Thăng, hạn chế hành vi của cậu, đưa công ty trở về với quỹ đạo, sau Tết anh sẽ về Viễn Vọng làm việc, sau đó từ từ nói cho em biết về cổ phần của anh trong Viễn Vọng, không để em cảm thấy đột ngột."

"Em chỉ có thể nói, anh sắp đặt rất chu đáo."

"Nếu không phảỉ Thiếu Côn xảy ra chuyện ở Brazil, Ngô Úy không xảy ra chuyện ở đây, anh đã không để em tiếp nhận tin này trong tình huống đột ngột như vậy. Tha thứ cho anh Lộ Lộ, đừng tính toán chuyện này nữa được không?"

Sau một hồi yên lặng, Cam Lộ ngẩng đầu lên, gương mặt trắng bệch nhìn anh: "Thượng Tu Văn, anh bảo em đừng tính toán. Anh xem em là gì chứ? Là một con ngốc từ đầu đến cuối đúng không?"

"Đừng nói như vậy..."

"Vậy em phải nói thế nào? Đúng rồi, cứ coi như em không là con ngốc đi, thì cũng chỉ là con cờ trong tay anh. Anh quyết định vào thời gian nào, với tư cách gì xuất hiện trước mặt em; đến lúc nào, anh cảm thấy thích hợp, lâu lâu lại tặng một chút chân tướng cho em. Anh sắp đặt chu đáo như vậy, em không vỗ tay tán thưởng, rõ ràng là có lỗi với sự nhọc lòng của anh. Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay anh, giống như Hạ Tĩnh Nghi nói, cuộc sống trong thiên đường của kẻ ngốc mà anh cho em, còn cảm thấy hạnh phúc của mình chẳng có chút thiếu sót nào, thật mỉa mai."

"Chúng ta cơ bản không cần để ý đến những lời cô ấy nói, cô ấy hiện tại chỉ là người qua đường chẳng có chút liên quan gì đến cuộc sống của chúng ta mà thôi."

"Đối với anh, cô ấy thật sự đã trở thành thói quen rồi, thậm chí không thành thật với chính bản thân anh. Chúng ta là vợ chồng, em giúp anh đối diện là được rồi. Cái quá khứ bồng bột, bốc đồng của anh phần lớn bao gồm cả Hạ Tĩnh Nghi nữa đúng chứ." Cô nhìn Thượng Tu Văn đang mím chặt môi, nhưng không chút lưu tình tiếp tục nó, "Lái xe thể thao BMW, thường xuyên ra nước ngoài và Hồng Kông mua sắm, để bạn gái quẹt thẻ mua hàng hiệu thỏa sức mà không hề chớp mắt..."

Thượng Tu Văn sa sầm mặt: "Là cô ấy nói với em đúng không?"

"Không sai, em ngốc vẫn hoàn ngốc, nhưng không phải sống trong môi trường chân không, hoàn toàn không hề biết một thứ gì, vả lại em đã nghe chuyện này từ rất lâu rồi, chứ không phải là ngày hôm qua. Thật đáng thương, lúc đó em còn tự nói với mình, chồng mình vừa mới thất bại trong kinh doanh, mình đã không quan tâm đến hưởng thụ vật chất, vậy thì tốt nhất nên hiểu đại cuộc, nghĩ đến lòng tự trọng của anh ấy, đừng nhắc đến chuyện cũ trước mặt anh ấy." Cam Lộ cười ha ha, đầy vẻ tự giễu mình, "Tu Văn, anh phải thừa nhận, em tỏ ra rất đức hạnh đúng chứ."

"Xin lỗi, Lộ Lộ, cô ấy không có quyền khích bác em như vậy."

"Chúng ta đừng vội phê phán cô ấy, anh cũng đừng vội xin lỗi thay cô ấy, có lẽ cô ấy nghĩ mình quả thật có cái quyền mà cả em và anh không biết cũng không chừng." Cam Lộ cười nhạt, "Khoảng thời gian hai người chia tay nhau, lại rất trùng hợp với việc cha anh qua đời. Xem ra, quả đúng như lời anh nói, liên đới đến cả hai gia đình, là một sự chia tay không ai muốn. Chẳng trách anh luôn tự trách mình, tinh thần suy sụp còn cô ấy thì vẫn thương nhớ không nguôi đến tận bây giờ, sau khi gặp lại vẫn bám riết không buông tha cho anh, cũng không ngừng quấy rầy em."

"Không phải như em nghĩ đâu, Lộ Lộ, đừng suy đoán lung tung."

"Vậy thì phải thế nào đây? Anh đã biến cuộc sống của em thành một bộ tiểu thuyết trinh thám, cố tình diễn vở kịch phức tạp trước mặt em, em bỗng dưng bị kéo vào mà không hiểu vì sao, nhưng cũng không thể không chuẩn bị tâm lý tham gia. Nếu không các người diễn đặc sắc như thế, lại không có ai vỗ tay hoan hô thì thật mất hứng."

"Đừng suy đoán về quá khứ như vậy Lộ Lộ à." Giọng nói Thượng Tu Văn có chút gì đó nghiêm khắc lạnh lùng, "Anh đã cố hết sức thẳng thắn, những gì kể với em đều là những chuyện không bao giờ anh đi nói với bất kỳ người nào khác."

"Vậy em nên cảm kích sao? Có lẽ vậy, suy cho cùng không biết những chuyện đó em cũng sống với anh một thời gian khá dài rồi, em phải thừa nhận, phần lớn thơi gian em cứ nghĩ rằng mình sống cũng rất tuyệt đấy chứ, không biết gì đôi khi lại là một thứ hạnh phúc."

"Lộ Lộ, chung sống với em, anh rất hài lòng, từ lúc cầu hôn em cho đến khi chuẩn bị có con..."

Thượng Tu Văn lúc này bỗng dưng nhắc tới con cái, Cam Lộ như bị điện giật đứng phắt dậy, lùi lại một bước, đủ khoảng cách để nhìn rõ mặt anh, vẻ hoảng loạn trên gương mặt cô khiến anh kinh ngạc: "Sao thế, Lộ Lộ?"

Cam Lộ hất tay anh ra: "Xin lỗi, anh cho rằng mình đã thẳng thắn, một sự thẳng thắn chưa từng có rồi đúng không, nhưng đối với em, sự thẳng thắn như nặn kem đánh răng này chẳng có ý nghĩa gì hết."

"Chúng ta hà tất phải dằn vặt vì những chuyện đã qua từ rất lâu."

"Em không để bụng anh có quá khứ như thế nào với ai, Tu Văn ạ, em luôn cho rằng anh là người có thể kiểm soát cảm xúc và cuộc sống của mình. Nhưng bây giờ xem ra, anh có lẽ cũng hiểu rõ như em, nếu tất cả đã sớm kết thúc, hơn nữa không để lại bất kỳ ảnh hưởng nào, anh sẽ không từ lúc quen nhau cho đến khi kết hôn luôn tránh nói về tài sản của mình với em; Hạ Tĩnh Nghi cũng sẽ không bám riết lấy anh, từ chuyện công cho đến chuyện riêng tư. Hai người đã có với nhau một quá khứ rất dài, cứ cho rằng em có thể thuyết phục mình cho qua điểm này, nhưng hành động của hai người bây giờ theo em thấy, rõ ràng là vẫn sa vào đó dù bằng những cách không giống nhau, hơn thế có thể gọi là yêu không biết mệt mỏi đấy nhỉ."

"Cáo buộc này thật không công bằng với anh, Lộ Lộ. Anh biết bây giờ anh có giải thích thế nào em đều không lọt tai. Nhưng có một điều xin em tin anh, đối với anh, quá khứ đã là quá khứ, người anh yêu là em, anh vì lý do này mà kết hôn với em, đây mới là điều quan trọng nhất."

"Thật ư? Nhưng xin lỗi, em không tài nào liên hệ người đàn ông mà em lấy với anh. Anh khiến em cảm thấy thất bại, từ hoài nghi trí khôn của mình, mắt mình, đến hoài nghi sự lựa chọn của mình, hôn nhân của mình." Cam Lộ cười thảm hại, "Em không thích anh đưa em vào tình thế đã rồi. Em cần yên tĩnh để suy nghĩ càng nên làm thế nào."

"Thế cũng không cần dọn ra ngoài, Lộ Lộ." Thượng Tu Văn đứng dậy, bước tới trước mặt cô, dang tay ôm lấy cô, "Ở lại đi em, trước khi em nghĩ thông, anh sẽ không quấy rầy em."

Cánh tay rắn chắc của anh vòng qua eo cô, cô lại một lần nữa nhận ra, cô từ lâu đã quen được anh ôm, giống như cái ôm bất ngờ trước cổng trường vào ban sáng, cơ thể cô đã phản ứng trước cả trái tim cô, tự động nép vào vòng tay anh, thân thể mệt nhoài nhiều ngày qua phó mặc trong tay anh, còn anh thì giữ chặt lấy cô.

Cô hơi ngả đầu về phía sau để nhìn khôn mặt đối diện mình, ánh mắt anh sâu thẳm, đồng tử đen láy, cô có thể nhìn thấy rất rõ hình bóng mình trong đáy mắt anh. Họ từng vô số lần nhìn nhau như thế này, ánh mắt của anh vẫn vậy, kiên định, không chút mập mờ.

Cô từng cho rằng, người đàn ông có ánh mắt như vậy có thể đủ để làm cho cô yên tâm đặt niềm tin. Bây giờ cô chỉ có thể cười chua chát, đưa tay lên vuốt ve mặt anh: "Em luôn thành thật hơn anh Tu Văn ạ, có hai việc em cần phải nói với anh: "Thứ nhất, sáng hôm qua em vừa đi xét nghiệm, em đã có thai rồi."

Thượng Tu Văn như không tin vào tai mình nhìn cô, sau đó niềm vui sướng tột độ lập tức hiện trên nét mặt.

Thế nhưng, cô bình tĩnh đáp: "Thứ hai, em không chắc mình có nên giữ đứa bé này không."

"Lộ Lộ..." Thượng Tu Văn bị chấn động mạnh, ngón tay bấu chặt vào eo cô, dùng lực mạnh đến nõi cô bất chợt co rúm người lại trong ánh mắt và trong tay anh.

"Đây là con của hai chúng ta, em sẽ không một mình quyết định bất cứ điều gì. Nhưng em cần phải ra khỏi đây, suy nghĩ kỹ càng về một số chuyện."

Cô gỡ tay anh ra khỏi eo mình, lùi ra khỏi vòng tay anh, nhưng tay anh lại nắm chặt lấy tay cô: "Lộ Lộ, đừng lấy con ra để trừng phạt anh."

Giọng của anh sốt ruột và cầu khẩn, cô cụp mắt xuống, nhìn những ngón tay thon dài của anh, nước mắt cuối cùng cũng dâng đầy khóe mắt, từng giọt từng giọt tuôn ra: "Em quả thật từng có ý định này, Tu Văn, em rất muốn trừng phạt anh, nhưng..."

Hôm qua, cô ngồi trong công viên ở thành phố J đến khi mặt trời xuống núi, nhóm người hát kinh kịch cũng đã thu dọn đồ đạc, hai ba người bắt cặp vừa trò chuyện vừa đi ngang qua chỗ cô ngồi, đột nhiên có vài người dừng lại bên cô, một ông lão nói: "Cô gái, cô cũng thích kinh kịch chứ, ngồi đây nghe lâu như vậy mà."

Cam Lộ ngừng suy nghĩ vẩn vơ, miễn cưỡng nở nụ cười, "dạ" một tiếng: "Nghe rất thú vị."

Một bà lão trong đó cười: "Đừng ngồi đây lâu quá, cô gái ạ, bên hồ khí ẩm nhiều, cẩn thận coi chừng bị cảm đấy. Chỉ cần thời tiết tốt, chúng tôi mỗi tối thứ ba, năm, bảy đều đến đây, nếu cháu thích, cũng có thể tham gia học theo từ từ, thật hiếm có người trẻ nào thích môn nghệ thuật quốc túy của chúng ta."

Nhóm nghệ sĩ nghiệp dư đi ra khỏi công viên, Cam Lộ ngồi thêm chút nữa, rồi cũng đứng lên ra về. Nhưng trong buổi chiều tà nhập nhoạng thế này, rảo mắt nhìn thành phố xa lạ, cô vẫn không biết nên đi đâu.

Trước mặt không xa có một bến xe buýt, cô theo phản xạ đi đến đó, nhìn bảng hướng dẫn trạm và tuyến, từng tên địa danh lạ lẫm, từng tuyến đường chẳng biết đi đến đâu, hoàn toàn chẳng cho cô chút khái niệm gì về phương hướng.

Bảng quảng cáo phía sau bến xe đột nhiên sáng đèn, ở đây cũng giống thành phố nơi cô sống, đâu đâu cũng có quảng cáo về bệnh viện tư nhân, một bác sĩ đeo kính và một cô y tá xinh đẹp mĩ miều cùng mỉm cười nói với mọi người chỉ cần đến chỗ họ thì từ các loại bệnh nan y phức tạp, sản phu khoa đến những điều thầm kín khó nói, đều có thể giải quyết một cách nhanh chóng chuyên nghiệp.

Ánh mắt cô dừng lại ở mục ba tháng đầu thai kỳ, dòng chữ phẫu thuật nạo hút thai nhanh chóng, không đau, không để lại di chứng nhảy nhót trước mặt cô, cô bất giác rùng mình, không biết là do khí lạnh lúc sẩm tối nhiễm vào cơ thể hay là dòng chữ đó làm tim cô nhói đau.

Tay cô bất giác đưa lên sờ bụng mình, ở đó vẫn bằng phẳng như thường, lúc nhận kết quả xét nghiệm vào buổi sáng, cô cũng từng sờ qua, lúc đó là niềm vui sướng xen lẫn bối rối, vậy mà chỉ mới qua nửa ngày, tâm trạng của cô lại nặng nề tựa như rơi xuống vực thẳm.

Đây là đứa con mà người đàn ông chung sống cùng cô đêm ngày mong ngóng, cô cũng nghĩ rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý làm mẹ đứa con của anh. Nhưng bỗng chốc, cô lại không rõ bộ mặt thật của người đàn ông này rồi.

Ánh mắt cô dừng ở hộp đèn quảng cáo, bác sĩ mặc áo blouse trắng cười khoe hàm răng tiêu chuẩn 8 cái, vô cùng hòa nhã vui vẻ, dường như cái mà anh ta đối mặt hằng ngày không phải bệnh tật, nỗi hoảng sợ, bi thương và ưu sầu vậy, phía dưới là dòng chữ nhỏ: Chuyên gia khoa phụ sản khám bệnh đến 9 giờ tối hằng ngày, giải trừ phiền muộn cho bạn.

Một ý nghĩ lạnh như băng xẹt ngang qua đầu cô, cô bị chính ý nghĩ của mình làm cho giật mình, tay bấu chặt vạt áo khoác ngoài. Cô hoảng loạn chạy đi, vẫy tay đón một chiếc taxi: "Đến sân bay, cảm ơn."

"... Nhưng một người sống bằng đạo lý đã thành thói quen, đã không còn biết hờn giận, đối xử cảm tình với bất kỳ ai, chỉ cần mới nghĩ qua đã cảm thấy tội lỗi rồi. Em chỉ muốn, em đối xử hợp tình với người khác, vậy thì người khác cũng sẽ đối xử hợp tình với em..." Cam Lộ không ngăn nổi tiếng nấc, nước mắt từng giọt lã chã rơi xuống tay Thượng Tu Văn.

Thượng Tu Văn lại một lần nữa ôm cô vào lòng.

"Xin lỗi..." Anh không thể nói gì thêm nữa, chỉ ôm chặt lấy cô.

Cam Lộ khóc như chưa bao giờ được khóc.

Thật ra, cô không phải là người dễ khóc, bạn thân của cô Tiền Giai Tây còn có một tật buồn cười lạ lùng hơn, có thể cười khanh khách khi xem những đoạn phim sướt mướt, cái sự hài hước vô duyên này trong cả cái ký túc xá chỉ mình cô là chịu được. Bình thường, cô cũng chẳng thấy buồn cười trước những cảnh đó nhưng cũng không thể giống như những cô gái khác cảm động đến sụt sùi.

Chung sống với Thượng Tu Văn, anh chưa từng chọc giận cô đến mức phải khóc. Chỉ khi cùng anh xem bộ phi "Trí tuệ nhân tạo" của đạo diễn lừng danh Steven Spielberg, đến đoạn người mẹ Monica đem cậu con trai nuôi người máy David bỏ vào rừng sâu, nước mắt của cô cứ lặng lẽ lăn dài trên má. Lúc đó, Thượng Tu Văn ngồi bên cạnh cô, ánh mắt nhìn màn hình, không hề nhìn cô nhưng một tay anh vòng qua ôm lấy vai cô, một tay đưa khăn giấy cho cô.

Cô cẩn thận quẹt nước mắt, tự nhạo mình: "Em hình như đang thổi phồng tình mẫu tử."

"Ai cũng có lúc yếu mềm. Lúc muốn khóc thì cứ khóc cho thỏa thích, như vậy rất có lợi cho tâm lý mà."

"Vậy điểm yếu của anh là gì?"

Thượng Tu Văn hình như bị câu hỏi làm cho ngẩn ra, im lặng một lát rồi nhẹ nhàng nở nụ cười: "Điểm yếu của anh, có lẽ là em đấy."

Câu trả lời này rõ ràng chỉ là để làm vui lòng cô, nhưng lúc nói câu này, anh nở nụ cười từng khiến cô mê mệt, giọng nói trầm ấm, nghe vô cùng ngọt ngào khiến niềm thương cảm những nhân vật trong phim tan hết.

Cô nghĩ, người đàn ông biết lựa lúc thích hợp nhất để thỏa mãn tâm lý thích nghe những lời ngon ngọt dỗ dành của bạn gái thật tuyệt, rõ ràng chẳng có một lời hứa hẹn thực tế nào nhưng khiến cô ngây ngất vì sung sướng. Cô rúc mình trong vòng tay anh, tiếp tục xem phim, không hỏi gì thêm nữa.

Vẫn cái ôm đó, nhưng tất cả đã không còn như trước. Cho dù có đau đớn thế nào thì nước mắt cũng có lúc cạn kiệt.

Cam Lộ quyết liệt thoát ra khỏi vòng tay anh, vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó bước ra: "Xin đừng ngăn cản em. Em vẫn câu nói này, con là của hai chúng ta, em sẽ không tự mình quyết định bất cứ điều gì liên quan đến con mà không nói với anh. Nhưng em thật sự cần không gian để nghĩ thông mọi việc."

"Em định sống ở đâu? Đến chỗ Giai Tây ư?"

"Không, chỗ Giai Tây chật chội, em không thể làm phiền cô ấy mãi. Tối nay em định ra ở khách sạn, lúc chiều em đã lên mạng xem được một vài căn hộ cho thuê, cách trường không xa lắm. Em đã hẹn trước với chủ nhà rồi, ngày mai sẽ đi xem nhà."

Thượng Tu Văn nhíu mày: "Lộ Lộ, em định sống ly thân với anh phải không?"

Cam Lộ mệt mỏi nói: "Em không biết, nhưng bây giờ em không thể ở cùng anh."

"Anh có thể ngủ ở phòng khách."

"Anh đang giả ngốc đấy à? Được, em nói rõ hơn một chút nhé, em không thể chung sống với anh dưới một mái nhà."

"Lộ Lộ..."

"Anh cứ cho là em cảm tính đi. Đúng, em đúng là muốn mình trở nên cảm tính một chút. Em chưa bao giờ thích sống ở đây, trước đây vì hôn nhân của chúng ta, em phải chấp nhận, phải chịu đựng. Bây giờ em thấy không còn lý do gì để tiếp tục chịu đựng nữa, em không có tâm trạng để miễn cưỡng sống với bất kỳ người nào, chỉ hy vọng có một chỗ nào đó để sống một mình một thời gian, phòng ốc lộn xộn cũng không cần phải miễn cưỡng dọn dẹp; muốn không gặp ai cũng có thể khóa cửa không tiếp; muốn ngủ thì ngủ, muốn dậy lúc nào thì dậy, không cần phải tìm bất kỳ lý do gì."

Cô lại ngồi xổm xuống, thu dọn hành lý. Động tác của cô lúc nào cũng nhanh lẹ, thuần thục, lúc này cũng không ngoại lệ, quần áo nhanh chóng được thu xếp gọn gàng vào va li, lúc đứng dậy, chỉ thấy Thượng Tu Văn vẫn đứng ngây người ở chỗ cũ nhìn cô.

"Em đang có thai, anh sao có thể để em sống một mình ở ngoài được." Giọng nói Thượng Tu Văn lạc đi, "Vả lại nhà thuê cái gì cũng không thuận tiện, cũng chưa chắc đã an toàn."

"Thế anh còn có tài sản nhà đất gì mà em chưa biết sao? Nghe nói kẻ lắm tiền thích mua nhà, không sao, bây giờ anh có đưa thêm ra thì em cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên nữa."

Thượng Tu Văn nhìn thẳng vào mắt cô: "Lộ Lộ, đừng phủ nhận tất cả như vậy. Nếu không phải vì nguyên nhân hoàn toàn cá nhân đó, anh sẽ không giấu em điều gì, chứ đừng nói là tài sản. Chọn kết hôn với em, anh đã chuẩn bị chia sẻ cùng em tất cả nhưng gì mà mình có rồi."

"Đây là cách chia sẻ vô cùng kỳ lạ, anh khiến em phải chấp nhận trong khi không biết một tý gì, bao gồm cả quá khứ của anh, tình cảm của anh đúng không?" Cam Lộ cũng nhìn thẳng vào mắt anh, nhẹ nhàng hỏi, "Hai người các anh cũng thật kỳ lạ. Chúng ta yêu nhau hơn một năm, chung sống hai năm, thân mật đến mức độ nào nhưng anh chưa bao giờ mở miệng nói với em về quá khứ của anh; Hạ Tĩnh Nghi chỉ là người xa lạ, nhưng mỗi lần gặp em, cô ta như không thể chờ đợi hơn được nữa hồi tưởng lại từng chi tiết về quá khứ của hai người. Em rất mơ hồ, không biết người mà cô ta từng yêu với người mà mình lấy có phải là một hay không? Rốt cuộc anh là ai, Tu Văn? Em có thật sự quen với anh không?"

"Nếu em muốn biết, bây giờ anh sẽ kể cho em nghe chuyện giữa anh và cô ấy từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc. Anh nhất định sẽ không giấu giếm bất kỳ điều gì." Thượng Tu Văn nói chậm rãi, "Có một điều em đoán không sai, Hạ Tĩnh Nghi quả thực có liên quan đến cái chết của cha anh."

Anh đột ngột dừng lại, trong phòng lại một lần nữa xuất hiện sự im lặng khiến người ta cơ hồ không thể chịu đựng nổi. Cam Lộ đang định nói gì thì anh lại nói tiếp.

"Khi anh vừa vào đại hoc đã đến công ty cha làm thêm. Anh quen biết Hạ Tĩnh Nghi là do Thiếu Côn giới thiệu, họ trước đây là hàng xóm của nhau. Lúc đó cô ấy vừa thi đậu đại học không lâu, là đàn em của anh. Gia cảnh của cô ấy bình thường, sau khi bọn anh quen nhau, anh thừa nhận, anh quả thật nuông chiều cô ấy. Những chuyện hoang đường mà cô ấy nói với em, anh đều đã từng làm, thậm chí nhiều hơn thế."

Cam Lộ quyết liệt cắt ngang anh: "Đừng đừng đừng, đừng nói nữa Hoàng tử gặp cô bé Lọ Lem mang giày thủy tinh, rất thơ mộng, rất thú vị hệt trong cổ tích... Nhưng thôi, xin tha thứ cho sự yếu đuối này của em, em không thể chấp nhận chồng mình là hoàng tử của người khác, em không muốn nghe nữa, càng không muốn bắt ép anh phải nói. Từ giờ trở đi, em không định hỏi bất cứ điều gì liên quan đến quá khứ của anh nữa, anh giữ những ký ức đẹp đó cho riêng anh là được rồi."

"Những chuyện tiếp sau đó không phải là cổ tích cũng chẳng đẹp đẽ nữa, anh không thích nhắc đến phần cuộc sống này của mình với người khác, nhưng anh không muốn em suy đoán lung tung rồi tự giày vò mình, hôm nay chúng ta sẽ nói hết với nhau."

Trong giọng nói của Thượng Tu Văn có gì đó sắc lạnh hệt như một tảng băng, Cam Lộ đành mím môi im lặng.

"Khi yêu nhau, ban đầu anh chỉ chăm sóc cho cuộc sống của cô ấy, sau này là chăm lo cho cả gia đình cô ấy. Mẹ cô ấy ở nhà làm nội trợ, cha và anh trai buôn bán nhỏ, miễn cưỡng sống qua ngày. Lúc đầu, anh sắp xếp cho họ mở một công ty nhỏ, kinh doanh ngành nghề giống cha, thu nhập ổn định, đủ để gia đình họ có một cuộc sống đầy đủ, nhưng không thể giàu sụ chỉ sau một đêm, dần dần họ không thỏa mãn với nó nữa. Đợi đến khi anh nhận ra họ lợi dụng danh nghĩa công ty của cha ra ngoài hợp tác làm ăn với người ta, thậm chí còn khoe khoang chức vụ của mẹ anh, nhận quà biếu của người khác, nói là có thể lo được những việc nhạy cảm, sắp xếp đấu thầu các công trình, sự việc phát triển đến mức gần như không thể thu dọn."

Giọng Thượng Tu Văn đã trở lại bình tĩnh như mọi khi, như thể đang thật lại câu chuyện chẳng liên quan đến mình.

"Mẹ anh là người rất coi trọng thanh danh cũng như sự nghiệp của mình, sau khi nghe được lời ong tiếng ve đã vô cùng tức giận, gọi anh và cô ấy đến mắng cho một trận tơi tả; cha anh trở nên thận trọng, cắt đứt hết mọi hợp đồng làm ăn với nhà họ. Bọn anh vì chuyện này mà xảy ra tranh cãi không chỉ một lần, sau khi trở về, cô ấy cũng cãi vã với gia đình, nhưng cũng chẳng có hiệu quả gì mấy. Dục vọng ấy mà, giống hệt một con thú hoang, một khi đã sổng ra, muốn nhốt lại vào lồng thật sự rất khó. Cô ấy và gia đình đều không thể trở lại cuộc sống bình dị, đạm bạc ngày xưa nữa."

"Cha mẹ anh hy vọng anh chia tay với cô ấy, anh thừa nhận anh cũng bị lung lay, nhưng cô ấy không muốn buông tay, dùng mọi cách... rất quyết liệt. Suy cho cùng mọi chuyện là do gia đình cô ấy gây ra, cô ấy vẫn còn là sinh viên, lại không can dự vào, hơn nữa, nói cho cùng, anh cũng có trách nhiệm, tại sao có thể bỏ cô ấy như vậy. Cứ kéo dài như thế cho đến lúc xảy ra một chuyện động trời không thể cứu vãn được nữa."

"Cha và anh cô ấy càng ngày càng khoe mẽ, tham gia vào một vụ tranh chấp kinh tế. Công bằng mà nói, bọn họ chỉ là con chốt nhỏ, sự việc cũng chẳng phải do họ gây nên, tiến triển của nó về sau họ cũng chẳng thể khống chế. Nhưng lòng tham đã khiến họ dần dần lún sâu vào trong đó, không thể thoát ra được, đồng thời cũng làm liên lụy đến công ty của cha anh."

"Vụ án này ngày càng nghiêm trọng, liên quan đến cả sự thay đổi chính sách nhà nước, nguồn vốn ngân hàng bị thu hẹp, vì chuyện này gây ra hàng loạt các phản ứng liên hoàn không khác gì hiệu ứng domino, cuối cùng vượt ra khỏi dự đoán cũng như tầm kiểm soát của tất cả mọi người. Nhiều quan chức cấp cao của hai tỉnh vì việc này mà bị kiểm điểm, bãi nhiệm, thậm chí bị truy cứu trách nhiệm hình sự, mấy công ty bị niêm phong để phục vụ cho công tác điều tra, mọi người đều lo sợ."

"Sau đó, cha anh vì việc này mà mất đi, Vương Phong bị tù treo. Cha của Tĩnh Nghi trong thời gian cho tại ngoại để điều tra đã bị tai nạn giao thông mờ ám, sau khi được cấp cứu đã rơi vào trạng thái sống thực vật, không thể phục hồi được nữa, kéo dài mạng sống hơn nửa năm cũng chết ở bệnh viện; anh cô ấy vì tội danh lừa đảo với số tiền cực lớn, tình tiết nghiêm trọng đã bị phạt tù mười năm."

Một câu chuyện gây chấn động như vậy lại được Thượng Tu Văn kể với giọng đều đều, chậm rãi, không chút cảm xúc.

Cam Lộ không khỏi hoang mang, cô bất giác nhớ lại lời Hạ Tĩnh Nghi từng nói.

"Nếu cô đã từng trải qua nhưng chuyện không vui như tôi sẽ biết những chuyện thế này chỉ là vụn vặt."

Lúc đó cô không chút khách khí chế giễu giọng điệu khoa trương của đối phương nhưng bây giờ xem ra Hạ Tĩnh Nghi đã rất kiềm chế khi nói những lời này, đây nào phải chỉ là những chuyện không vui nhỏ nhặt - khi cô ta còn rất trẻ đã phải trải qua những thay đổi kinh thiên động địa của số mệnh như vậy, thậm chí đến mức tan cửa nát nhà, tình yêu tan vỡ.

Người phụ nữ đó đã cùng người đàn ông đang ngồi trước mặt cô đây trải qua tất cả những điều đó.

Cô không thừa hơi để than vắn thở dài cho số mệnh của người khác, chỉ chua xót nhận ra mình đã bị lôi kéo vào trong cuộc sống của người đàn ông có quá khứ phức tạp này.

"Tình yêu là thức vốn dĩ rất yếu ớt, một khi dính líu đến người và việc khác, sẽ từ từ không còn đẹp đẽ, thuần khiết nữa, chứ đừng nói là phải trải qua những chuyện như thế. Anh nghĩ em có lẽ cùng hiểu anh và cô ấy không còn có thể tiếp tục ở bên nhau được nữa."

Cam Lộ hoàn toàn không có lời nào để nói, đành tiếp tục im lặng.

"Sau khi cha anh mất, anh chính thức chia tay với cô ấy, sau đó bọn anh không liên lạc gì với nhau nữa. Nghe nói cô ấy bỏ học khi sắp tốt nghiệp, sau khi cha cô ấy mất, bèn một mình đến thành phố khác sống."

"Em rất xin lỗi." Sau khi yên lặng rất lâu, Cam Lộ mở miệng nói, giọng vô cùng khô khốc, "Em không muốn nghe những gì thuộc về chuyện cổ tích của hai người. Những hồi ức đau thương như thế, em càng không nên miễn cưỡng anh kể ra."

"Em không miễn cưỡng anh, em trước nay đều cho anh đủ không gian, còn anh lại lợi dụng sự tin tưởng và khoan dung của em, nên kể cho em hiểu rõ từ lâu mới phải."

"Không, anh thấy cuộc trò chuyện này có thể giải thích tất cả ư? Xin lỗi, em không cần cuộc trò chuyện như thế này, Tu Văn ạ, em trước giờ vẫn chưa sẵn sàng để đối diện với những chuyện anh kể, nó chỉ càng làm em không thể chấp nhận được mà thôi."

Miệng Thượng Tu Văn nở một nụ cười méo xệch, anh lại nắm lấy tay cô: "Đó là những chuyện đã qua rất lâu rồi, trước khi bắt đầu với em, mọi chuyện đã kết thúc rồi."

"Sau khi anh thẳng thắn như vậy, nếu em còn truy cứu gì nữa thì chính em cũng cảm thấy khắc nghiệt. Nhưng quá khứ của anh quá phức tạp, đã vượt ngoài phạm vi có thể hiểu và chấp nhận của em. Em thật sự muốn ở một mình để suy nghĩ thật kỹ."

Cam Lộ đứng phắt dậy như thể đang chạy trốn, cô khom người xách va li sải bước ra ngoài, Thượng Tu Văn đuổi theo giằng lấy va li, kéo cô lại: "Lộ Lộ, chúng ta ngồi nói chuyện đi mà."

"Từ hôm qua đến hôm nay, anh luôn muốn nói chuyện với em, chúng ta đã nói suốt một buổi tối rồi, anh không mệt, nhưng em thì mệt rồi."

"Em luôn lý trí..."

Cam Lộ không còn kiên nhẫn cắt ngang giọng của anh: "Nghe mà như một lời mỉa mai, chứ chẳng giống một lời khen chút nào."

Thượng Tu Văn bất lực, đưa tay cô lên môi hôn nhẹ: "Là anh sai, nhưng đừng lấy cái sai của anh để trừng phạt bản thân mình như thế em à."

"Em từng hỏi anh, có phải vì em lý trí mà anh lấy em không. Tu Văn, em nhớ rất rõ câu trả lời của anh, anh nói thứ anh cần chỉ là niềm tin trong sự tự nguyện gắn kết cuộc sống chúng ta lại với nhau, em cho anh cảm giác tin tưởng." Cam Lộ cười, nước mắt lại dâng lên ầng ậc, "Anh có biết câu trả lời này của anh đã làm em cảm động rất lâu, tự dặn lòng mình không được tùy tiện nghi ngờ anh, chất vấn anh, cố gắng hết sức để anh có đủ không gian của riêng mình. Nhưng đến bây giờ em mới phát hiện ra, thật ra anh luông là một thiên tài siêu tỉnh..."

Cô không thể nói tiếp được nữa, lắc lắc đầu, muốn rụt tay lại nhưng Thượng Tu Văn vẫn giữ chặt lấy tay cô không buông: "Lộ Lộ, về chuyện này, xin đừng nghi ngờ thành ý của anh, hai năm chung sống cùng với em, thật sự là quãng thời gian anh vui nhất, hạnh phúc nhất."

Cam Lộ chẳng buồn để ý, dùng sức thoát khỏi anh, nhưng đều hoài công. Mấy ngày nay tinh thần không tốt lại thêm hôm qua chạy tới chạy lui, cơ thể đã mệt nhoài, mới dùng sức một chút đã thở không ra hơi, nào thoát được anh, cô đành tức giận ngẩng đầu lên nhìn anh: "Anh nhất quyết giằng co với phụ nữ có thai ư? Được lắm, tiếp tục giằng co đi, để em khỏi phải khó xử trong việc có giữ đứa bé này lại hay không."

"Lộ Lộ..."

Thượng Tu Văn kêu lên không lớn lắm nhưng giọng nói rất tức giận, Cam Lộ chưa bao giờ thấy anh tức giận như thế, bất giác rùng mình, chỉ thấy tia sắc lạnh lướt qua mắt anh, đây cũng là thứ mà cô chưa từng thấy qua, tim cô buốt giá, theo bản năng rụt tay lại. Thượng Tu Văn nắm chặt không buông, một lát sau, giọng anh dịu lại, mang theo chút thành khẩn: "Đừng nói như thế về con chúng ta."

Cam Lộ nhìn anh như nhìn người xa lạ, mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, nghi hoặc và đau đớn, dưới cái nhìn của cô, Thượng Tu Văn từ từ buông tay cô ra, xách va li lên: "Nếu em kiên quyết ra ngoài sống, anh sẽ cùng em đi tìm nhà rồi nói."

Họ bước xuống lầu, vừa lúc Ngô Lệ Quân đi tản bộ về, bà nhìn chiếc va li trên tay Thượng Tu Văn, đang định mở miệng thì Thượng Tu Văn đã nói trước: "Mẹ, Lộ Lộ muốn ra ngoài ở vài ngày, con đưa cô ấy đi."

Ngô Lệ Quân sa sầm mặt: "Thế này còn ra thể thống gì, cô đến làm náo loạn ở buổi họp báo đã là rất vô lý rồi, hai vợ chồng có chuyện gì mà không thể nói rõ với nhau, giờ còn đòi bỏ nhà đi. Tôi trước nay luôn cho rằng cô biết điều, hiểu đại cuộc hơn Vũ Phi..."

"Mẹ, đây là việc riêng của hai vợ chồng con, mẹ đi ngủ sớm đi, đừng lo."

Ngô Lệ Quân còn định nói gì nữa nhưng ánh mắt Thượng Tu Văn khiến bà im bặt, bà rất ít khi nhìn thấy con trai tỏ ra khốn đốn như vậy, nhưng Cam Lộ thì hoàn toàn thản nhiên không tỏ ra bất kỳ một thái độ gì, môi mím chặt, rõ ràng là không định nói gì. Bà quét mắt nhìn hai người một cái rồi quay người đi thẳng vào phòng.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-27)