V137 (1): Đứa bé
← Ch.386 | Ch.388 → |
Editor: Chan
Beta-er: Noãn
Mộc Như Lam muốn nói gì đó, "cốc" "cốc", tiếng gõ cửa phòng bệnh vang lên, một người đàn ông dịu dàng như ngọc mặc áo Tôn Trung Sơn màu trắng xuất hiện ở cửa, ôn hòa cười, nhìn hai người.
"Chào buổi tối."
"Chào buổi tối cậu nhỏ." Mộc Như Lam mỉm cười nhìn Kha Thế Tình, "Cậu phải đi bây giờ sao?" Sản nghiệp của Kha gia ở trong tay y rất lớn, y chờ cô ở Nhật Bản nhiều ngày như vậy, có lẽ có chút bất tiện.
"Vừa mới chuẩn bị đi, có điều Đoạn Nghiêu sau khi rời đi cậu không yên tâm lắm, cậu sẽ lưu lại vào người chăm sóc hai đứa." Kha Thế Tình đi vào trong phòng nói.
Mộc Như Lam mỉm cười gật đầu. Trên thực tế việc này hoàn toàn không cần thiết, bên ngoài bệnh viện, chính phủ Mỹ đã phái người đến bảo vệ Mặc Khiên Nhân, bằng không làm sao Đoạn Nghiêu có thể dễ dàng nói đi là đi được. Có điều để bọn họ không phải lo lắng lưu lại mấy người cũng không sao.
Kha Thế Tình ngồi bên giường Mộc Như Lam, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh nhẹ nhàng đặt bàn tay của Mộc Như Lam lên lòng bàn tay mình, nhiệt độ mềm mại dịu dàng một cách thần kỳ từ lòng bàn tay cô truyền ra, khiến một màu u ám xẹt qua mắt y, nhưng nụ cười lại càng dịu dàng: "Còn nhớ bảy ngày trước khi cháu tỉnh lại, cậu từng nói về 'vận mệnh' của con chứ?"
Mộc Như Lam gật đầu, trả lời: "Con vẫn nhớ." Một từ đáng ghét như vậy làm sao cô có thể quên chứ.
Mặc Khiên Nhân chuyển ánh mắt nhìn Kha Thế Tình đang nắm tay Mộc Như Lam đi chỗ khác, nghĩa là sao?
"Năm ngoái, sau khi con rời khỏi HongKong, cậu và mẹ đã đi lên núi cầu phúc. Mẹ cậu đặc biệt tin tưởng vị đại sư huyền học* của ngôi chùa đó nên đã nhờ ông ấy tính cho con một quẻ, ông ấy nói số mệnh đã an bài, con sẽ gặp rất nhiều khó khăn, sẽ không sống qua 20 tuổi. Đây chính là 'vận mệnh' của con." Kha Thế Tình dịu dàng nói, trong mắt dần dần toát lên ý lạnh. Có trời mới biết khi y nghe vị đại sư kia nói xong có bao nhiêu sợ hãi, may mà lúc đó Akutsu Junko không có mặt, nếu không hiện tại Mộc Như Lam làm sao có thể chạy đông chạy tây?
*huyền học (trào lưu triết học duy tâm do Hà Yên, Vương Bật thời Nguỵ Tấn sáng lập bằng cách nhào nặn tư tưởng LãoTrang và tư tưởng Nho gia)
Mặc Khiên Nhân nhíu mày, Mộc Như Lam nhìn Kha Thế Tình, khóe môi nở một nụ cười nhẹ, "Cậu nhỏ tin sao?" Số mệnh đã an bài cô sẽ gặp nhiều khó khăn? Khó sống qua 20 tuổi? Chà, kiếp trước đúng là cô gặp rất nhiều khăn, kiếp trước là bị Bạch Tố Tình chà đạp, không chịu nổi bi ai, đến chết vẫn như một tên hề, thời điểm cô chết đúng là 20 tuổi. Kiếp này cô gặp phải nhiều biến đổi lớn, mặc dù cô hoàn toàn không cảm thấy đây là một tai nạn đặc biệt gì, nó chỉ là một thứ gia vị trong cuộc sống mà thôi.
Kha Thế Tình nắm chặt tay Mộc Như Lam, nói: "Cậu tin tưởng vận mệnh có thể thay đổi." Ngay lúc này bọn họ còn có thể vượt qua cửa ải khó khăn nhất, chẳng lẽ còn có cửa ải nguy hiểm đáng sợ hơn hay sao? Điều mà họ gọi là 'Đại nạn không chết tất có hạnh phúc. ' Có lẽ vận mệnh của cô đã được giúp đỡ trong một khắc.
"Vị đại sư đó còn nói gì nữa sao?" Dáng vẻ của Mộc Như Lam xem ra khá hứng thú với thứ gọi là 'vận mệnh'. Không phải rất thú vị sao? Có người đoán tương lai của bạn, nhưng dường như nó hơi chệch hướng với con đường bạn đang đi và cảm giác không chân thật như đang xem một bộ phim.
Kha Thế Tình suy nghĩ một chút, rồi nói: "Vị đại sư kia nói con sẽ được một vị quý nhân phù trợ. Nếu có thể gặp được người đó trong thời khắc quan trọng, la bàn vận mệnh của con sẽ thay đổi."
"Quý nhân?" Mộc Như Lam theo bản năng nhìn về phía Mặc Khiên Nhân, hơi ngạc nhiên, là hắn sao? Nếu thời khắc quan trọng gặp được hắn... Điểm khác nhau lớn nhất giữa kiếp trước và kiếp này chính là gặp được Mặc Khiên Nhân, từng có lúc cô cũng nghĩ tới. Nếu như ở kiếp trước, trước khi chết cô gặp được người đàn ông này, có lẽ cô sẽ nói hết những oan ức của mình cho hắn nghe, có thể báo thù nhưng cô không thể gặp được. Kết cục cuối cùng của cô chính là bỏ mạng.
Kha Thế Tình theo tầm mắt của Mộc Như Lam nhìn qua, nhìn Mặc Khiên Nhân một chút, hơi hạ mí mắt che đi sắc thái trong con ngươi, giọng nói trầm thấp giống như lưu luyến nỉ non bên tai: "Đúng vậy, có lẽ là hắn..." Nếu không phải sau khi phát hiện điểm này, có lẽ y sẽ không cảm thấy thoải mái như bây giờ.
Thật sao? Như vậy xem ra la bàn vận mệnh đã bị phá vỡ rồi.
"Được rồi, cậu đi đây." Kha Thế Tình đứng lên, đưa tay xoa xoa đầu cô, nói cho cô việc này là bởi y cho rằng lời nói của vị đại sư kia có thể ném ra sau đầu rồi. Mà dáng vẻ của Mộc Như Lam ngày đó có vẻ rất để ý lời nói của y, cho nên trước khi đi y đến giải thích cho cô hiểu.
"Trên đường đi cậu nhớ cẩn thận đó~." Mộc Như Lam đưa tay ra nắm lấy tay y.
Kha Thế Tình gật đầu, nhìn về phía Mặc Khiên Nhân: "Chăm sóc tốt con bé."
Cửa phòng bệnh được mở ra rồi đóng lại, bên trong phòng bệnh lại rơi vào im lặng.
"Anh tin sao?" Mộc Như Lam nghiêng đầu, nhìn Mặc Khiên Nhân, mỉm cười hỏi.
"Em tin?" Thứ này, tin thì linh, mà không tin thì lại mất linh. (Linh ở đây có nghĩa là linh nghiệm, linh thiêng)
"Ừ, tin." Mộc Như Lam dịu dàng cười, ánh mắt nhìn đèn trên trần nhà, đôi mắt màu đen thuần khiết phản chiếu ánh đèn, "Bởi vì... Trước đây bản thân đã từng trải qua..."
Giọng nói mềm mại, có chút thấp, giống như bồ công anh bị gió nhẹ nhàng thổi tan, bay vào trong tay, có chút ngứa.
Mặc Khiên Nhân chờ cô tiếp tục nói nhưng một lúc lâu không thấy cô lên tiếng, nghiêng đầu, nhìn thấy cô gái đang ngủ. Có lẽ tâm trạng không tệ nên khóe môi vẫn còn cong lên, vừa dịu dàng vừa đẹp.
Đôi mắt lạnh lùng khẽ dâng lên một gợn sóng dịu dàng, hắn xốc chăn lên, xuống giường, chỉnh lại tư thế giúp cô nằm thẳng, vừa muốn quay về giường, liền thấy thiếu nữ trở mình, thỉnh thoảng sẽ nằm nghiêng sang bên trái.
Mặc Khiên Nhân im lặng nhìn cô hai giây, đưa tay chỉnh người thành tư thế nằm thẳng, nhìn cô một lát, sau khi xác nhận cô không xoay người nữa mới trở về giường của mình...
"Ngủ ngon." Giọng nói lạnh lùng vang lên, không biết có phải thỉnh thoảng đè thấp giọng nói hay không mà bây giờ lộ ra giọng nói nhẹ nhàng, lôi cuốn, dễ nghe.
Người đàn ông vươn tay, tắt đèn trong phòng, mở đèn bàn ở đầu giường, cầm một quyển sách im lặng đọc. Ánh đèn dịu dàng chiếu vào sườn mặt hắn, giống như có thể nhìn thấy lông tơ nhỏ bé trên mặt hắn, có chút mông lùng, trước nhau như một tao nhã, thanh tú.
...
Nước Mỹ.
Bên trong nhà giam tối tăm dưới lòng đất, không gian im lặng, vô cùng âm u lạnh lẽo. Bởi vì nơi này rất ít khi giam giữ người, phần lớn người phạm tội sẽ trực tiếp bị giết hoặc chịu sự trừng phạt chứ không phải bị nhốt ở đấy giống như phạm nhân chờ tử hình.
Ở trong phòng giam chỉ có duy nhất một cái đèn bàn nhỏ phát sáng, Tần Lãnh Nguyệt gắt gao bọc cơ thể trong chiếc chăn, sợ hãi nhìn bốn phía tối đen như mực. Bên tai chợt nghe thấy tiếng động gì đó, cô ta theo bản năng nhìn về góc tường, thấy một cái đầu, một bên mắt chảy đầy máu chăm chú nhìn cô ta. Con ngươi lỏng lẻo nhìn cô ta, tràn ngập oán hận giống như ác quỷ tới đòi mạng.
"A!" Tần Lãnh Nguyệt hét lên, chùm chăn lên đỉnh đầu, đem cơ thể giấu đi. Cô ta không nhìn thấy gì hết, bác sĩ nói đây là ảo giác, cô ta chỉ nhìn thấy ảo giác mà thôi, chỉ là ảo giác mà thôi!
Một lát sau, Tần Lãnh Nguyệt nhẹ nhàng vén một góc chăn lên, nhìn qua góc tường, quả nhiên là chẳng thấy cái đầu đâu nữa, mà chỉ thấy một con chuột chạy qua. Tần Lãnh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, ngước lên, nhưng lại nhìn thấy một cái đầu ngay trước mắt, sắc mặt trắng bệch, con ngươi lỏng lẻo, trong mắt còn chảy ra một vệt máu dài.
"A a a a a!"
"Tiểu thư Tần Lãnh Nguyệt" Người đàn ông trung niên lên tiếng cắt đứt tiếng hét trói tai của cô ta.
Tần Lãnh Nguyệt lúc này mới run rẩy ngậm miệng lại, ngước mắt, hóa ra trước mặt là quản gia của biệt thự Bạch Đế, cô ta đột nhiên thở dài nhẹ nhõm, thở hổn hển.
Quản gia vô cảm nhìn cô ta, cơ thể đứng thẳng mặc áo đuôi tôm, từ trên cao nhìn cô ta, nói: "Boss đã trở lại, cho mời cô đến đại sảnh."
Tần Lãnh Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, lập tức đưa tay xoa mặt, kéo lại quần áo, có chút khẩn trương nhìn quản gia, hỏi: "Nhìn tôi thế nào? Mặt tôi có bẩn không? Quần áo của tôi sạch chứ?" Sau đó, cô ta nghĩ tới điều gì đó, biểu cảm trên mặt có chút lạnh nhạt, con ngươi chuyển động, có chút sợ hãi. Cách đâu không lâu cô ta bị bọn Tần Phá Phong đuổi về cô nhi viện, cô ta đã nén ý nghĩ kích động muốn giết người ở nơi này tĩnh tâm an dưỡng, vậy mà đột nhiên vài ngày trước đột nhiên cô ta được đón về Washington. Cô ta tưởng rằng Bạch Mạc Ly tha thứ cho mình nhưng lại không ngờ rằng bị nhốt ở nơi chết tiệt này! Tiện nhân Tuyết Khả kia đích thân đưa cô ta vào đây! Nếu không phải Bạch Mạc Ly cho phép làm sao ả dám đưa cô ta tới đây chứ? Cho nên hiện tại rốt cuộc xảy ra chuyện gì...
Trong đầu bỗng nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng của Mặc Khiên Nhân, sắc mặt Tần Lãnh Nguyệt khó coi, cô ta càng sợ hãi hơn, là hắn nói cho Bạch Mạc Ly cô ta nói cho Morse chuyện chìa khóa và két sắt sao?
"Tiểu thư Tần Lãnh Nguyệt." Quản gia giống như bình thường không có gì lạ nhưng sắc mặt hơi mất kiên nhẫn, nữ nhân ngu xuẩn này...
"Không... Tôi không đi..." Tần Lãnh Nguyệt lùi lại, có chút sơj hãi lắc đầu, cô ta có linh cảm sắp xảy ra chuyện xấu...
"Lúc trước khi làm ra những chuyện kia cô nên biết rõ hậu quả, hiện tại trốn tránh cũng vô ích. Cô không theo tôi đi lên, đợi lát nữa Boss cho người đi xuống kéo cô đi khi đó trông cô càng khó coi hơn mà thôi."
Tần Lãnh Nguyệt nhìn quản gia, thấy trên khuôn mặt bình thường lộ ra đôi mắt lấp lánh như tinh quang, đúng rồi, người có thể làm quản gia của biệt thự Bạch Đế làm sao có thể là kẻ không có năng lực.
Cô ta chợt vương tay, giữu chặt vạt áo của hắn ta, che lại đôi mắt đáng thương đầy nước mắt, "Giúp... Giúp tôi..."
Quản gia liếc nhìn cô ta, mặt không cảm xúc gỡ tay cô ta ra...
Sau khi quay lại Mỹ, chuyện thứ nhất Bạch Mạc Ly làm chính là kéo nghị viên Sora xuống ngựa, nuôi ra một đứa con gái như vậy, ông ta không cảm thấy ngại mà ở lại giới chính trị sao? Sau đó hắn còn phải xử lý chuyện Morse, bên phía Giáo Hội, , lão đầu (cha Morse) tự mình dẫn người tới lĩnh tội, hơn nữa còn bồi thường một số tiền lớn. Khi đó Bạch Mạc Ly mới trả lại cho ông ta đứa con trai và quân sư giống như người gần cết, chờ hắn xử lý tốt hai việc đó rồi mới trở lại tổng bộ, lúc này mới có thời gian xử lý nữ nhân ngu xuẩn Tần Lãnh Nguyệt kia.
Khi mấy người Tần Phá Phong gọi điện đến cô nhi viện tìm Tần Lãnh Nguyệt mới biết được đón trở về. Bọn họ không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết Bạch Mạc Ly không phải vì tha thứ mà đón cô ta về. Vì vậy bọn họ cấp bách từ học viện Bạch Đế về tổng bộ.
Trong đại sảnh sáng ngời, xa hoa, bọn người Hắc Báo đang xem phim, Bạch Mạc Ly ở trong phòng ăn ăn cơm. Mấy người Tần Phá Phong, Tần Xuất Vân và Tần Tịch Dương giống như tiểu quỷ bị phạt đứng ở một bên, sắc mặt khó coi, nôn nóng, "Boss..."
Bạch Mạc Ly không lên tiếng, đưa tay cầm bát canh trên mặt bàn uống mấy ngụm, lấy khăn tay lau miệng, sau đó nhìn Tuyết Khả hỏi: "Người đâu tại sao còn không dẫn tới?"
"Quản gia đã tới đó dẫn người lên đây ạ."
"Đi xem xảy ra chuyện gì."
"Vâng."
Tuyết Khả nhận lệnh đi xuống, chỉ chốc lát sau gọi điện thoại tới, "Boss! Không thấy Tần Lãnh Nguyệt, quản gia bị đả thương, cần phải chữa trị ngay lập tức."
Quản gia hấp hối nằm trên mặt đất, một con dao cùn cắm ở nguẹc, còn mấy cm nữa là trúng tim.
Tuyết Khả ngồi xổm bên cạnh hắn ta, nhíu mày. Tần Lãnh Nguyệt vậy mà bỏ trốn? Thật sự là quá kì lạ, nữ nhân ngu xuẩn kia cho dù chết ở trong Đế chế Bạch cũng sẽ không bỏ trốn mới đúng. Cô ta không phải luôn dựa vào đứa bé trong bụng sao, cho rằng bọn họ sẽ không làm gì tổn hại cô ta sao?
Đội điều trị rất nhanh nâng quản gia đi, bên kia biết được Tần Lãnh Nguyệt bỏ trốn, mấy người Tần Phá Phong không biết nên giống cây tùng đứng thẳng ở đó hay che mặt rời đi, bọn họ có cảm giác không còn mặt mũi tiếp tục đợi ở chỗ này. Ban đầu bọn họ vì quan hệ với Tần Lãnh Nguyệt mới có thể gia nhập Đế chế Bạch, giống như đi cửa sau, là thuộc loại quan hệ bám váy, nhưng bây giờ Tần Lãnh Nguyệt bỏ trốn, vậy bọn họ tính là cái gì?
"Quay về học đi." Bạch Mạc Ly lạnh lùng lên tiếng, đứng dậy đi lên tầng. Bạch Mạc Ly không giận cá chém thớt với bọn họ, bởi vì làm vậy cũng vô dùng, người phụ nữ Tần Lãnh Nguyệt kia sẽ không vì mấy người Tần Phá Phong, em trai, em gái mình mà quay về, hắn đã sớm biết điều này, mà cũng bởi vì điều này mà hắn mới phá lệ khoan dung với cô ta. Một người phụ nữ coi trọng danh lợi, lúc đó chính cô ta cũng đói đến mức bụng réo liên tục lại đưa lương thực và màn thầy cứu mạng và đưa vài đồng tiền cho hắn, mặc kệ là có đầu tư thành công hay không. Cô ta quả thật là ân nhân cứu mạng của hắn, nhưng đến bây giờ chính cô ta làm hao mòn lòng biết ơn của hắn, như vậy cũng đủ rồi.
Mấy người Tần Phá Phong cúi đầu, nói không nên lời.
Bạch Mạc Ly cầm điện thoại nói với Tuyết Khả: "Cho người đuổi theo, bỏ đứa nhỏ trong bụng cô ta đi." Cho dù hắn cảm thấy chuyện trên giường của mình và Tần Lãnh Nguyệt có gì đó không hợp lý, vì để ngừa bất chắc vẫn nên bỏ đứa bé trong bụng cô ta, con của hắn không thể để loại phụ nữ này sinh ra.
Bên kia truyền đến tiếng trả lời của Tuyết Khả, Bạch mạc Ly cúp điện thoại, mở cửa thư phòng, nhìn thấy Mãnh Sát đứng ở trên bệ cửa sổ, đôimawts màu nâu sắc bén hung ác, mà không biết từ lúc nào, con bồ câu trắng của Mộc Như Lam cũng xuất hiện ở nơi này, suy nghĩ một chút, có lẽ là theo mấy người Tần Phá Phong từ New York tới đây, nhưng mà...
Bạch Mạc Ly nhìn bệ cửa sổ, trên đầu Mãnh Sát có một con bồ câu trông rất vênh váo tự đắc...
Có cảm giác hình như hắn bị dẫm nát dưới chân. Từ lúc nào, trên thế giới loài chim ăn thịt hung mãnh nhất trong các loại chim có thể ở chung với loài chim nhỏ tượng trưng cho hòa bình thế kia?
"Mãnh Sát." Bạch Mạc Ly gọi thú cưng của mình một tiếng.
Mãnh Sát nhìn hắn, giống như không biết tiểu Bạch đang đứng ở trên đầu mình.
"... Đi xung quanh tìm Tần Lãnh Nguyệt." Mắt của thần ưng Andes rất lợi hại, ở trên cao có thể nhìn thấy con thỏ chạy trong rừng, Tần Lãnh Nguyệt có lẽ mới chạy không được bao lâu, hẳn là rất nhanh có thể tìm được.
Mãnh Sát xoay cơ thể to lớn, vỗ cánh bay, tiểu Bạch ở trên đầu nó bay lên, dừng lại trên bệ cửa sổ, kêu "cúc cu" hai tiếng, đôi mắt giống hạt đỗ xanh vừa đáng yêu vừa ngu ngốc nhìn hắn.
"... Tránh ra." Bạch Mạc Ly lạnh lùng nhìn nó. Nhìn con bồ câu này liền nghĩ tới chủ nhân của nó.
Bồ câu trắng nghiêng đầu, "cúc cu" hai tiếng, mắt đậu xanh thấy Bạch Mạc Ly, dáng vẻ ngu ngốc đáng yêu nhìn hắn, dường như nghi ngờ hắn đang nói gì.
"..."
← Ch. 386 | Ch. 388 → |