← Ch.28 | Ch.30 → |
"Ôi..... không...." Lý Giai Di mới đầu còn giãy giụa nhưng đối với sự áp bức ác liệt của anh, cô mau chóng đầu hàng, cô mở miệng ⓣ●♓●ở 𝖍ổ●𝓃 ♓●ể●𝓃 lại bị anh câu lấy đầu lưỡi ɱ·ú·ⓣ vào, nước bọt trong miệng không ngừng cuồn cuộn trao đổi qua lại.
Thạch Đông Thăng yêu ⓒⓗ●ế●† người phụ nữ này, càng kháng cự anh càng hưng phấn, quá trình dần dần thuần phục cũng là quá trình giúp anh được thỏa mãn tâm lý.
Đầu lưỡi dài xâm chiếm cái miệng nhỏ của cô, chui vào trong khoang miệng càn quét, lực đạo kia cơ hồ như muốn nuốt Lý Giai Di vào bụng, cô 𝐩-𝐡á-ⓣ 𝖗-𝖆 â-Ⓜ️ 𝐭-𝖍@n-ⓗ rầm rì bất mãn, nhưng chỉ đổi lại cái ♓-ô-𝖓 càng thêm hung mãnh.
Tay Thạch Đông Thăng cũng không thành thật, anh biết thời gian không nhiều lắm, cho nên sau khi т𝐡_â_𝖓 𝖙_♓_ể cô khuất phục dưới thân anh, bàn tay liền chui vào váy, sau đó lột quần lót xuống dưới.
Ngón giữa thọc vào môi â-〽️ ♓-ộ, âm đ*o đã 𝖈_♓ả_ⓨ 𝐧ư_ớ_𝒸 ẩm ướt, không cần tốn quá nhiều sức liền 𝐜ắ*Ⓜ️ 𝖛*à*𝐨.
"Ưm...." Ngón tay đàn ông thô ráp, khớp xương rõ ràng, lần đầu tiên Lý Giai Di cảm thấy ngón tay của một người đàn ông lại 𝖌·ợ·ï 𝒸·ả·m đến vậy.
Đầu lưỡi Thạch Đông Thăng và cô ma sát lấy nhau, hô hấp hai người đồng điệu, đôi môi dán sát vào, chỉ một chút κ_í_c_ⓗ 🌴♓í_🌜_♓ cũng có thể cảm nhậ̵n được.
"Ưm...... Ⓒắ-ɱ ✅-à-ⓞ...... Ô...." Trong nháy mắt anh buông môi ra, Lý Giai Di chủ độn̴g cầu hoan.
"Cô cũng ◗*â*ⓜ thật, vừa rồi còn nói không cần, hiện tại lại xin tôi c●ⓗị●🌜●ⓗ rồi." Thạch Đông Thăng không thuận theo ý cô, không dùng dương v*t cắm thao mà dùng ngón giữa, nhanh chóng thọc vào 𝐫●ú●𝐭 𝓇●🅰️.
"Ưm..... Tôi muốn dương v*t....... Ư....." Lý Giai Di nói lời này, không có một chút cảm giác thẹn thùng nào, ném hết mặt mũi trước 𝒽𝖆-ⓜ 𝐦υố-𝓃 thể xác.
"dương v*t tôi có thể cho cô ăn sao? Không phải cô ghét bỏ nó à." Thạch Đông Thăng cong ngón tay lên, đầu ngón tay khô ráp xoay tròn 𝐜●ọ 𝐱á●† âm đ*o, κ_í_ⓒ_𝖍 𝐭𝒽í_𝖈_𝐡 chỗ mẫn cảm của cô.
"Tôi không ngại...... Không ghét... Ưm...." 𝐤𝖍⭕*á*i ⓒả*m ✞𝒽_â_n ⓣ_𝒽_ể bị anh kiềm chế không thể đi lên, cô đɑng thèm khát dương v*t, không còn tinh lực để bụng cái gọi là liêm sỉ.
"Không phải cô kiềm chế rất giỏi sao?" Thạch Đông Thăng trực tiếp thọc tay sâu vào, ngón tay cắm hết vào trong, anh gập ngón tay lại, đột nhiên chọc tới chỗ mẫn cảm của cô.
"A..... Không.... Ưm...." Lý Giai Di không dám kêu lớn, nếu không người đứng ngoài cửa tuyệt đối có thể nghe thấy.
"Mẹ kiếp, phun nhiều nước 𝐝·â·𝖒 như vậy, đúng là nhạy cảm." Lòng bàn tay Thạch Đông Thăng đều ướt đẫm, anh mắng một câu, lực độ đ_â_ⓜ thọc càng lúc càng nhanh.
"Anh cho tôi đi...." Lý Giai Di tuy rằng không biết xấu hổ muốn dương v*t đàn ông nhưng vẻ mặt không có ý cầu xin chút nào, cô còn vặn vẹo cơ thể, giả vờ chống cự lại.
"Giỏi lắm, tôi con mẹ nó yêu ⓒ*♓ế*т cái sự 𝖉â●ⓜ đ●ãп●𝐠 này rồi." Thạch Đông Thăng dùng ngón tay chọc vào chỗ mẫn cảm, anh lại lấp kín miệng cô, cuốn lấy đầu lưỡi, thô bạo 〽️ú.🌴 vào.
"Ưm...." Lý Giai Di bị anh giở trò, d·â·〽️ dịch từ hoa huy*t theo ngón tay anh chảy ra, quần lót của cô đã ướt đẫm, mùi ԁ_â_〽️ loàn nháy mắt dâng lên.
Ngón tay Thạch Đông Thăng dùng sức đâ-𝐦 thọc, tần suất ra vào cực kỳ nhanh, đ·â·Ⓜ️ tới mức lỗ nhỏ hưng phấn mà şïế*† 𝐜*𝖍*ặ*𝖙 lại, ◗●â●ⓜ dịch không kìm được mà phun tung tóe.
Lý Giai Di chịu đựng không được, vặn vẹo cơ thể, hai chân κ·ẹ·𝓅 𝒸·𝖍·ặ·т nhưng anh không cho cô chuyển động, mạnh mẽ đè lại, ngón tay đ·ú·✝️ vào chỗ mẫn cảm mà moi móc.
Cô không chịu nổi κ*h*οá*❗ ↪️*ả*𝐦 mãnh liệt như vậy, người đàn ông này chính là khắc tinh của cô, bản tính 𝐝â.〽️ đ.ã.ռ.ɢ không áp dụng được ở chỗ anh, hoàn toàn bị anh khống chế rồi.
Thạch Đông Thăng cảm nhận được 𝐭.𝒽.â.𝐧 ✝️.ⓗ.ể cô đang kịch liệt 𝓇_ⓤ_п 𝐫ẩ_ÿ, anh nhanh chóng kéo khóa quần, giải phóng vật tím đen ra ngoài.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, Lý Giai Di sắp ra, cô bị ngón tay anh thọc đến phun, nước 𝐝.â.𝖒 nháy mắt phun ra, cô nhịn không được mà kêu lên.
"Mẹ nó!" Thạch Đông Thăng rút ngón tay ra, lập tức che miệng cô lại, sau đó đâ●m dương v*t thô dài vào, quy đầu nhắm ngay cửa môi â·ɱ 𝒽·ộ, đột nhiên đâ·ɱ mạnh một cái, toàn bộ gậy th*t ×â-𝖒 𝐧♓-ậ-𝓅 vào trong huyệt nhỏ, hưởng thụ lấy k●h🅾️á●ℹ️ ⓒả●𝖒 được nước 𝐝â*ɱ пó*n*ℊ 𝒷ỏ*n*🌀 tưới cho.
← Ch. 28 | Ch. 30 → |