← Ch.16 | Ch.18 → |
Thạch Đông Thăng 𝐡ô·𝓃 rất mạnh bạo, bởi vì khống chế được cô nên muốn làm gì thì làm, anh trút phẫn nộ nhiều ngày nay lên cái miệng nhỏ kia, đầu lưỡi duỗi vào, quấy loạn khuấy đảo khoang miệng cô.
"Ưm ......" đầu lưỡi Lý Giai Di mất đi năng lực phản kháng, bị anh hút lấy ma sát, tư vị kia thực sự 𝐤.í🌜.♓ ✞𝖍.í.c.𝒽, cô muốn khắc chế, lại càng bị cuốn vào trong.
Lực đạo Đông Thăng quá kinh người, người phụ nữ anh mơ ước đã lâu, chỉ nếm được tư vị cái miệng nhỏ thì làm sao có thể thỏa mãn anh.
"Nhẹ..... ư....." Giai Di hoài nghi người này có phải là chó hay không, sao có thể l𝐢ế_Ⓜ️ mạnh như vậy, đầu lưỡi cô bị nút đến tê dại, quấn quanh mà ma sát, một lượng lớn nước miếng chưa kịp nuốt đã chảy ra ngoài.
Thạch Đông Thăng cơ hồ là muốn xâm chiếm toàn bộ khoang miệng cô, đầu lưỡi giống như 𝖛·ũ 🎋·♓·í sắc bén thọc vào trong, không hề có khe hở, ngoại trừ nước miếng bị chảy ra ngoài thì ngay cả hô hấp đều bị lấp kín.
Miệng Giai Di đều là vị của anh, hơn nữa còn không ngừng cuồn cuộn truyền vào, 𝐭♓â●ⓝ t𝒽●ể cô cũng không hề kháng cự, vốn dĩ bản tính d●â●𝐦 đãռ●🌀 đã khó có thể chống đỡ hormone nam tính truyền ra từ đàn ông.
Cả người Thạch Đông Thăng căng cứng, dương v*t trướng đến khó chịu, quần tây nổi lên một cái lều, đầu lưỡi trong miệng cô dường như cảm thấy không đủ thỏa mãn, bắt đầu càn quét toàn diện, không buông tha bất kỳ chỗ nào trong khoang miệng.
"Ưm..... Tôi không....." Lý Giai Di cũng có cảm giác, cô không an phận mà vặn vẹo thân mình, nơi chật hẹp trong huyệt nhỏ lại chảy ra thật nhiều nước ◗â●〽️.
Miệng Đông Thăng đã 𝖍·ô·ⓝ đến tê rần, còn chưa đủ, anh buông tay cô, dùng đầu lưỡi chậm rãi câu lấy lưỡi cô 𝐦.ú.𝖙 vào một cái thật mạnh.
Giai Di bị dọa sợ, 𝒽-𝖚ռ-ℊ 𝖍-ă-ռ-g cắn một phát lên đầu lưỡi anh.
Thạch Đông Thăng phản xạ rút người ra, anh che miệng lại, cảm giác đau đớn ập đến, nước mắt sinh lý cứ thế chảy ra ngoài.
"Anh không sao chứ?" Giai Di thấy anh vẫn không nhúc nhích, cô cho rằng mình đã gây ra chuyện rồi.
Đông Thăng ngẩng đầu lên, lấy bàn tay che miệng đưa xuống nói: "Chảy 𝐦á*⛎."
"Ai bảo anh 🌜ưỡп*ℊ é*𝓅 tôi." Giai Di không nghĩ mình cắn tàn nhẫn như vậy, nhìn 𝐦á.ⓤ đỏ tươi, cô không ngờ đầu lưỡi anh bị cắn nặng đến thế.
"Tốt lắm." Anh không cưỡng bách cô nữa, tháo đai lưng của mình ra, đũng quần đã phồng lên một cụclớn, nhìn rất dọa người.
"Anh làm gì vậy?" Giai Di dựa vào ghế, tóc tai hỗn độn.
"Cô nói xem?" Thạch Đông Thăng nghĩ đến việc cô cắn mình, khoang miệng tràn ngập mùi Ⓜ️·á·u tươi, hoàn toàn châm ngòi 𝖉-ụ-𝒸 ✌️ọ-п-ⓖ đàn ông, nếu cô đã có gan cắn anh thì phải tiếp thu lấy phẫn nộ của anh.
"Cút đi, anh dám! Tôi...." Lý Giai Di còn chưa nói xong, anh đã kéo khóa kéo xuống, quần lót màu đen lộ ra, dương v*t căng to mọng kia đã gấp không chờ nổi muốn chui ra ngoài, gậy th*t tím đen đứng thẳng một góc 90 độ, quy đầu no đủ tròn trịa, mã mắt ngăn không được chảy ra một ít chất lỏng.
Giai Di nhìn chằm chằm vào nó, dương v*t anh cũng quá lớn rồi, so với Trịnh Đằng Huy còn dài hơn, màu đậm hơn chút, trên thân cũng tràn đầy gân xanh.
Đông Thăng xốc áo sơ mi lên, lộ ra cơ bụng, cơ bắp căng chặt cùng đường nhân ngư gợ.ï 𝐜ả.𝖒, dưới rốn là một hàng lông bụng, trải dài xuống dưới háng, càng thêm tính hoang dã, anh nắm lấy dương v*t sục vài cái, phát ra tiếng т♓_ở 𝒹_ố_𝐜 thô nặng.
Lý Giai Di không cầm được mà nuốt một ngụm nước bọt, những lời mắng chửi anh đều bị nuốt xuống bụng, †·𝒽â·𝖓 🌴𝐡·ể cô ru●ⓝ 𝖗●ẩ●γ, không dám dựa anh quá gần.
Trong xe chật tràn ngập vị tanh tưởi của dương v*t, không quá nồng đậm, mê hoặc lấy Giai Di, cô vô cùng mẫn cảm với mùi này, tựa như giống cái ngửi được mùi này nhất định sẽ thuầ phục dưới thân của giống đực.
"Muốn ăn sao?" Quần áo nửa người trên Đông Thăng vẫn chỉnh tề, nửa người dưới lại lộ hết ra, khác một trời một vực khí c𝐡·ấ·t ⓒ·ấ·𝖒 dục ngày thường, khác biệt quá lớn ⓚ·í𝒸·ⓗ ⓣ𝐡·í·ⓒ·𝖍 lấy cảm xúc của cô.
Giai Di ngoảnh mặt sang một bên, không phản ứng lại anh.
← Ch. 16 | Ch. 18 → |