Sóng trước chưa lui, sóng sau đã tới (5)
← Ch.058 | Ch.060 → |
Edit: Tiểu Linh Đang.
"Cái gì?" Chúng hộ pháp nhất tề nhìn về phía Tứ hộ pháp, tìm tòi nghiên cứu quan sát hắn, người này uống lộn thuốc sao? Trước kia hắn cùng Lão Cửu không hợp nhau, mỗi câu nói ra đều không quên tổn hại người khác, làm sao bây giờ lại biết thương hoa rồi hả?
Có vấn đề!
Tứ hộ pháp nhìn bộ dáng của bọn họ, không khỏi bối rối, ngập ngừng: "Các ngươi làm sao vậy? Ta cũng chỉ là bàn việc thôi."
"Có phải hay không là có... ?" Đoan Mộc Lệ nửa vui nửa buồn nhìn bụng của Tô Nhược Mộng, ấp a ấp úng, không đem lời nói hết ra.
Bà buồn là vì bọn họ chưa thành thân, nếu như lúc này có đứa bé, như vậy sẽ không phải bị người ta cười chê sao? Vui chính là, nếu quả như thật có, tỷ tỷ kia có tôn nhi rồi, Ngạo Thiên cũng có gia đình chân chính của mình.
Lời của bà không cần nói hết, những thứ bình thường như vậy những hộ pháp cũng có thể nhìn ra, hơn nữa ăn ý hiểu ý tứ trong lời nói của bà.
Nhị hộ pháp vuốt đầu, cười khúc khích nói: "Có thể là tiểu Giáo chủ đang gây sự."
Chúng hộ pháp mang bộ mặt vui mừng lên tiếng phụ họa: "Nhất định là tiểu Giáo chủ bướng bỉnh, ha ha ha..."
"Cái gì?" Tô Nhược Mộng đỏ mặt, não đầy vạch đen nhìn chằm chằm mấy hộ pháp đang chăm chú nhìn bụng của mình, quẫn bách nói: "Các ngươi quả nhiên lại quên uống thuốc." Nói xong, nàng xoay người đi về phía xe ngựa.
Lôi Ngạo Thiên theo lời nói của số đông hộ pháp phục hồi tinh thần lại, trên mặt xẹt qua một tia vui sướng, xoay người ôm nàng nhảy lên xe ngựa, hướng về phía Thất hộ pháp phân phó: "Lão Thất, ngươi lên thay phu nhân bắt mạch."
"Dạ!" Thất hộ pháp lên tiếng trả lời, những người khác khẩn trương đứng bên ngoài xe ngựa, yên lặng chờ xác định tin tức.
Thất hộ pháp xoa cổ tay Tô Nhược Mộng, lẳng lặng nghe mạch, chân mày chặt vặn, nghe rất lâu, hắn đột nhiên buông tay Tô Nhược Mộng ra, ngẩng đầu bất đắc dĩ nhìn Lôi Ngạo Thiên nói: "Giáo chủ, ta biết rõ người rất hồi hộp, rất quan tâm thân thể phu nhân, nhưng mà người đừng dùng sức nắm cổ tay phu nhân, ta không nghe ra mạch tượng."
Ai, Giáo chủ luôn kiên nhẫn lại có thể khẩn trương thành cái bộ dáng này, thật là làm cho hắn kinh ngạc.
Lôi Ngạo Thiên quẫn bách buông tay ra, trừng mắt nhìn Thất hộ pháp đang cố tình lôi mình ra làm chuyện cười.
Thất hộ pháp không nhìn thẳng ánh mắt của hắn, nâng cổ tay Tô Nhược Mộng lần nữa, lần này lại nghe một hồi lâu cũng không ra. Hắn bất đắc dĩ buông tay ra, nhìn bốn đạo ánh mắt đang cùng nhau bắn tới hắn, lắc đầu một cái nói: "Phu nhân, ta cũng biết rõ ngươi rất hồi hộp, thế nhưng, ngươi có thể đừng để nhịp tim đập nhanh như vậy hay không? Làm nhiễu loạn ta nghe mạch."
"Lão Thất, đến cùng ngươi có phải là đồ đệ của thần y hay không? Ngươi chắc chắn không phải đồ giả mạo chứ?" Lôi Ngạo Thiên không vui nhìn hắn chằm chằm, tiểu tử này vừa mới lắc đầu một cái, làm hại tâm can hắn phát run. Hắn nhất định là cố ý đúng không? Nghe mạch nào có nhiều thứ phải chú ý như vậy, thật là một lang băm, đập vỡ bảng hiệu của thần y.
"Giáo chủ, mạch tùy tâm động. Nếu người không tin tưởng ta, vậy thì ta không nghe nữa." Hai tay Thất hộ pháp buông ra.
Tô Nhược Mộng vội vàng ngăn lại, nghiêng đầu sang chỗ khác trừng mắt liếc Lôi Ngạo Thiên, nhìn Thất hộ pháp cười nói: "Lão Thất, ngươi đừng để ý đến hắn. Là ta quá khẩn trương, ta ổn định cảm xúc trước, ngươi chờ ta một chút."
Tô Nhược Mộng hít thở sâu mấy cái, nỗ lực để ổn định cảm xúc, chốc lát sau, nàng chậm rãi đem bàn tay ra ngoài, "Lão Thất, có thể bắt đầu."
Khẽ vuốt cằm, Thất hộ pháp yên lặng nghe mạch trên cổ tay.
Tô Nhược Mộng nhìn chằm chằm mặt của Thất hộ pháp, thấy chân mày Thất hộ pháp đột nhiên nhíu chặt một chút, ngay sau đó lại giãn ra, lòng của nàng cũng không nhịn được bất ổn theo.
"Phu nhân chỉ là say xe thôi, có thể là bởi vì đường núi quá xóc nảy." Thần sắc Thất hộ pháp nhàn nhạt nhìn Tô Nhược Mộng đang thất vọng, chuyển con mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên nói: "Giáo chủ, mời theo thuộc hạ xuống, thuộc hạ dạy người một ít thủ pháp ấn huyệt vị, có thể giảm bớt cảm giác choáng váng của phu nhân."
Lôi Ngạo Thiên nhìn đáy mắt tối tăm của hắn, nhẹ nhàng gật đầu, dịu dàng nhìn Tô Nhược Mộng, dặn dò, "Nương tử, nàng ở trên xe ngựa nghỉ ngơi một trước, ta đi một chút sẽ trở lại."
"Được." Tô Nhược Mộng đáp một tiếng, ngay sau đó nhẹ khép mí mắt, nhắm lại dưỡng thần.
Mới vừa ói như điên như vậy, bây giờ nàng vẫn thấy toàn thân có chút vô lực, nghỉ ngơi một chút cũng tốt. Nếu là lập tức lên đường, nàng lo lắng mình sẽ lại choáng váng, nhưng mà, làm sao mình lại trở nên yếu đuối như vậy, ngồi xe ngựa một chút cũng muốn ngất?
Lôi Ngạo Thiên thần sắc ngưng trọng đi theo Thất hộ pháp tới chỗ rừng sâu, bỏ qua bộ mặt kinh ngạc tan nát cõi lòng của chúng hộ pháp cùng Đoan Mộc Lệ.
Thất hộ pháp đứng dưới tàng cây, vẻ mặt nghiêm túc mang theo lo lắng nói: "Giáo chủ, phu nhân không mang thai."
"Ừ, ta biết rồi. Thân thể của nàng có vấn đề gì?"
Thất hộ pháp cắn cắn môi, trầm trọng nói: "Phu nhân vĩnh viễn không thể mang thai sanh con."
"Cái gì?" Sắc mặt của Lôi Ngạo Thiên đại biến, kinh ngạc nhìn Thất hộ pháp.
"Phu nhân đã sớm ăn phải tuyệt tử hoàn."
"Tuyệt tử hoàn?"
"Tuyệt tử hoàn không màu sắc không hương vị, là thuốc của Yêu Nguyệt môn, nghe nói do Môn chủ của các nàng vì không muốn để cho môn đồ mang thai nên điều chế ra." Thất hộ pháp chậm rãi kể chuyện mình biết cho Lôi Ngạo Thiên.
Nếu như hắn không đoán sai, phu nhân ăn nhầm tuyệt tử hoàn nhất định là do Ninh Ngạo Tuyết ra tay, nàng ta sợ phu nhân mang thai cốt nhục của giáo chủ.
Không ngờ nữ nhân này có thể ác độc như thế, đầu tiên là bỏ thuốc với Giáo chủ, cuối cùng bắt phu nhân đi, sau đó còn dám cho phu nhân ăn tuyệt tử hoàn? Hiện tại hắn vô cùng khinh thường nàng ta.
"Nhưng thuốc giải?" Lôi Ngạo Thiên giấu đi nỗi khổ sở, hai tay rủ xuống bên người nắm chặt thành quyền.
Ninh Ngạo Tuyết, tốt nhất là ngươi đã chết, nếu để cho ta biết rõ ngươi còn sống, ngươi nhất định sẽ hối hận vì sao mình không chết, nhất định, nhất định.
"Không có thuốc nào chữa được." Thất hộ pháp thở dài một cái, xem ra bọn họ không thấy được tiểu Giáo chủ rồi, đột nhiên trong óc của hắn thoáng qua một tia sáng, lại nói: "Truyền thuyết Phượng tộc có một loại cỏ hoàn sinh để làm thuốc, nó có thể giải bách độc, sau khi người ăn vào, còn có thể bách độc bất xâm. Nhưng mà, Phượng tộc chỉ là một Dị tộc trong truyền thuyết, cũng không có ai chân chính đi qua, chúng ta căn bản cũng không có khả năng tìm thấy thứ thảo dược này."
Nghe vậy, đáy mắt Lôi Ngạo Thiên thoáng qua vẻ mừng rỡ như điên, kích động nắm tay Thất hộ pháp, hỏi ngược lại: "Phượng tộc? Ngươi chắc chắn?"
Thất hộ pháp nghi hoặc gật đầu một cái, "Ta thấy ở bên trong một quyển sách thuốc của sư phụ, nghe nói, Phượng tộc có rất nhiều dược liệu trân quý bên ngoài không có."
Giáo chủ hưng phấn như thế là vì cái gì? Phượng tộc căn bản chỉ là một giấc mộng của mọi người, một khả năng rất lớn là Dị tộc không tồn tại. Chính là sách thuốc có ghi lại, nhưng mà bọn họ đến Phượng tộc ở nơi nào cũng không biết thì làm sao lấy được hoàn sinh thảo?
Đây quả thực là một giấc mộng không có thật..
"Đi thôi, chúng ta đi đã lâu, bọn họ sẽ lo lắng." Lôi Ngạo Thiên dẫn đầu đi vài bước, lại ngừng lại, đưa lưng về phía Thất hộ pháp, giao phó: "Chuyện này không cần nói với bất cứ người nào, nói cho bọn họ phu nhân khó chịu vì xe ngựa là được. Về chuyện tuyệt tử hoàn, tuyệt đối không được nói cho phu nhân biết, ta sẽ tìm cơ hội nói với nàng."
"Dạ, thuộc hạ hiểu."
Hai người một trước một sau trở lại xe ngựa, những hộ pháp cũng ăn ý không hề hỏi nữa, chỉ là trong ánh mắt mang theo sự thất vọng nhàn nhạt cùng lo lắng.
Lôi Ngạo Thiên buông rèm xe xuống, nhìn Tô Nhược Mộng đã ngủ an ổn, khóe miệng hiện ra một nụ cười ôn nhu, chậm rãi đổi lại cho nàng một tư thế thoải mái. Hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán của nàng, nói với người bên ngoài: "Lên đường đi, cố gắng đi vững vàng một chút."
"Dạ! Giáo chủ."
Lôi Ngạo Thiên yên lặng nhìn Tô Nhược Mộng, giống như nhìn thế nào cũng không đủ. Nàng mới vừa nghe được lão Thất nói chỉ là khó chịu vì xe ngựa quá xóc nảy mà trong lòng cũng đã thất vọng rồi. Nàng cũng rất chờ mong có một đứa bé lớn lên vừa giống hắn vừa giống nàng đúng không?
Mộng nhi, nàng yên tâm! Chúng ta nhất định sẽ có con, tuyệt tử hoàn không đáng sợ chút nào, bởi vì nàng là Phượng chủ của Phượng tộc.
Hắc hắc, Ninh Ngạo Tuyết dù giỏi dùng tâm kế thế nào, cũng không thể ngờ Dị tộc trong truyền thuyết thật sự tồn tại. Thật may, tuyệt tử hoàn trừ bỏ làm cho người ta không thể mang thai thì không có những ảnh hưởng khác đối với thân thể. Nếu không yêu nữ Ninh Ngạo Tuyết dù cho đã bị chôn sâu trong đất, hắn cũng sẽ dùng một trưởng mà nghiền nàng ta thành tro.
"Nhị Lôi Tử." Trong giấc mơ đột nhiên Tô Nhược Mộng nói mê ra tiếng.
"Ừ." Lôi Ngạo Thiên đáp một tiếng, cúi đầu nhìn bộ dáng của nữ tử trong ngực chưa có tỉnh, không khỏi thấy buồn cười. Hắn đưa tay nhẹ nhàng vén sợi tóc của nàng ra sau tai, tính tình trẻ con hỏi: "Nương tử tìm ta có việc?"
"......" Không trả lời, Tô Nhược Mộng cọ xát vào ngực hắn, ngọt ngào ngủ.
"Hắc hắc." Cười khan mấy tiếng, Lôi Ngạo cười thầm hành động của chính mình, lại muốn xem xem nàng có thể đang ngủ trả lời hắn hay không. Hắn ôm sát nàng, đầu tựa vào cửa sổ xe, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chuẩn bị xem có thể gặp nàng trong mộng hay không.
"Ta thích bé trai."
Đang mơ hồ ngủ, bên tai của hắn đột nhiên truyền đến giọng nói của nàng.
Lôi Ngạo Thiên chợt mở hai mắt ra, liếc nhìn Tô Nhược Mộng trong ngực, nhìn nàng không giống như là tỉnh ngủ, cúi đầu hôn một cái ở trên trán nàng, ôn nhu lên tiếng: "Ta thích bé gái, một bé gái giống như nàng."
Lần nữa nhắm mắt lại, lần này Lôi Ngạo Thiên đã ngủ thiếp đi rất nhanh, không biết hắn đang mơ mộng đẹp gì, ngay đến khóe miệng cũng vẽ lên nụ cười hạnh phúc.
Tô Nhược Mộng đột ngột mở hai mắt ra, ngước mắt nhìn nụ cười trên khóe miệng Lôi Ngạo Thiên, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, đôi môi đỏ mọng mấp máy: "Vậy thì sinh một đôi long phượng thai đi."
Nàng biết mới vừa rồi hắn và Thất hộ pháp đi ra ngoài, nhất định là có chuyện gì không thể để cho nàng biết. Mà chuyện không cho nàng biết có thể là về đứa bé. Thân thể của nàng xuất hiện tình trạng gì sao? Trước mắt không mang thai được, còn có nguyên nhân nào đàng sau?
Nghe Thất hộ pháp nói chỉ là say xe thì lòng của nàng không khỏi thất vọng. Khi đó nàng mới phát hiện, thì ra nàng muốn có một người con có dáng dấp giống hắn, nhưng màbây giờ nhìn lại những thứ này đều là giấc mộng rồi.
Nếu như nàng thật không thể sinh con, Lôi Ngạo Thiên có để ý không? Không biết, chắc chắn sẽ không.
Thế nhưng nàng phát hiện mặc dù nàng biết rất rõ hắn sẽ không để ý, nhưng bản thân mình lại rất để ý, rất để ý. Cả đời này nếu như nàng không thể sinh một người con có dáng dấp giống hắn, không thể sinh một nữ nhi giống dáng dấp của mình cho hắn, nhất định sẽ không hạnh phúc phải không?
Chờ trở lại Tử Long lĩnh, nàng nhất định phải hỏi Thất hộ pháp một chút, thân thể này rốt cuộc bị làm sao? Chỉ cần không phải là một cơ hội cũng không có, nàng nhất định sẽ không buông tha, nàng nhất định sẽ không để cho mình và cuộc đời của hắn có thiếu sót.
"Giáo chủ, phu nhân, chúng ta đã đến Tử Long lĩnh rồi." Nhị hộ pháp buông rèm xe xuống, nhìn hai người bên trong đang ngủ an ổn với nụ cười hạnh phúc trên môi đột nhiên có chút hối hận mình lỗ mãng, không đành lòng phá vỡ bức tranh hạnh phúc này.
Hai người ăn ý đồng thời mở mắt, Tô Nhược Mộng buồn ngủ lim dim nhìn Nhị hộ pháp hỏi "Đến rồi?"
"Bẩm phu nhân, trước mắt sẽ đi qua doanh trại nơi quân Đông Lý đang đóng." Hắn nói đến đây, ánh mắt nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, giống như đang xin phép.
← Ch. 058 | Ch. 060 → |