Bị người khác bắt gặp
← Ch.132 | Ch.134 → |
Kiều Tâm Du bĩu môi, đôi con ngươi trong vắt vụt sáng, một dáng vẻ vẻ rất vô tội, nhẹ giọng thầm nói: "Bộ tôi nói sai sao? Hừ, đàn ông đúng không ai tốt cả."
"Này! Tay anh đang sờ vào đâu thế!" Kiều Tâm Du không nhịn được, sợ hãi kêu ra tiếng, cô không biết tay của hắn từ khi nào đã chạy tới ngực của mình.
Con ngươi tĩnh mịch của Nhâm Mục Diệu khẽ nhếch lên, ẩn chứa bên trong là nụ cười giảo hoạt, "Đang thăm dò lượng thịt trên người em?" Nói xong, bàn tay của hắn phủ lên phần đẫy đà trắng nõn của cô, khẽ vuốt ve, "Đừng tự ti thế chứ, size "thịt" của em cũng không nhỏ, nếu không sao anh dám công bố "kết quả giám định" chứ?"
Sau khi Kiều Tâm Du mang thai thì ngực của cô lại đột nhiên căng trướng, nhưng hắn cũng đâu cần phải trêu chọc cô như thế. Bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên ngực hắn, thử dò xét, xoa xoa ma sát hai cái, "Í? hình như cháo của Đinh Hạo Hiên có tác dụng rồi! Nó trở nên lớn hơn rồi nè."
Nhâm Mục Diệu dưới hành động vuốt ve của cô bỗng dâng lên dục hỏa, nhưng khi nghe cô nói xong. Đôi mắt hắn bỗng trở nên tối mịt, "Em dám đùa cợt anh?"
"Ai bảo anh động tay đông chân!" Kiều Tâm Du bị gò bó bèn giãy dụa một chút, bàn tay nhỏ bé đẩy đẩy muốn thoát khỏi hắn, "Anh buông tôi ra đi!"
"Em cũng đã sờ anh rồi, giờ coi như là huề nhau!"
"Huề? Cái này cũng có thể coi như..."
Khóe miệng Nhâm Mục Diệu nâng lên, cong thành một nụ cười xấu xa. Nghiêng người, chộp lấy đôi môi anh đào đang lảm nhảm, đây luôn là phương pháp tốt nhất khiến cho cô im miệng.
Mùi vị quen thuộc, đã lâu không nếm thử, xúc cảm sâu lắng, trong nháy mắt đã thắp lên ngọn lửa sâu kín trong cơ thể Nhâm Mục Diệu. Hắn quên mình, chắm chú liếm láp, khẽ cắn, gặm nuốt... Triền miên xoay chuyển.
"Ư... Đừng như vậy... , Mục Diệu..." Kiều Tâm Du phản kháng, giọng đứt quãng lập tức bị Nhâm Mục Diệu nuốt vào trong bụng, thừa dịp cô mở miệng, chiếc lưỡi của hắn lập tức nhảy vào thưởng thức hơi thở mùi đàn hương từ trong miệng cô, lật khuấy nên hương vị ngọt ngào...
Kiều Tâm Du cảm thấy hô hấp mình càng ngày càng gấp rút, lòng cô cương quyết cự tuyệt, nhưng thân thể lại không tự chủ được, dường như đang bị hắn đầu độc, mặc cho hắn chi phối. Đầu lưỡi hắn truy đuổi chơi đùa, đùa bỡn cô, làm như nó chính là một cuộc quyết đấu giữa hai người.
"Kiều tiểu thư, thuốc của cô..."
Lúc bước vào, y tá nhìn thấy hai người đã ngã xuống giường kịch liệt hôn nhau nóng bỏng, "Xin lỗi, thật xin lỗi, hai người tiếp tục đi..." Gương mặt cô y tá bỗng chốc đỏ bừng, lập tức lui ra ngoài, nhưng ngay sau đó lại trở lại, "Thật xin lỗi, đã quấy rầy hai người, nhưng sau khi sinh non, hai người không thể... cái đó, phải đợi một tháng... Tiên sinh, xin anh chịu khó nhẫn nại, nếu không nhịn được có thể tự..."
"Rầm ——" một cái gối lập tức bay tới đầu của vị y tá cao quý, cô ta lập tức cong chân lên bỏ chạy.
Nhâm Mục Diệu bèn buông tha cho cánh môi tinh tế, căng mọng của cô, nhưng vẫn như cũ ôm cô, hô hấp thô trọng nóng bỏng của hắn nhào vào bên tai Kiều Tâm Du, khiến khuôn mặt vốn đã chuyển thành màu hồng của cô lại càng thêm đỏ.
Kiều Tâm Du đẩy đẩy hắn, "Anh thật không muốn suy nghĩ một chút về lời đề nghị vừa rồi của cô y tá sao?"
"Đề nghị gì?" Khuôn mặt Nhâm Mục Diệu tối đen, giọng nói khàn đục nặng nề, dường như phản ứng sinh lý còn chưa kịp thối lui.
"Tự... An ủi..." Kiều Tâm Du nhẹ giọng kéo dài giọng nói, khi thấy đôi mắt đen của Nhâm Mục Diệu phát ra ánh lửa giận dữ, lập tức nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không cười anh đâu."
"Kiều Tâm Du!" Nhâm Mục Diệu giận dữ hét lên, đôi mắt chim ưng của hắn căng ra rõ rệt, môi mỏng cong lên thành một nụ cười xấu xa, "Em muốn giúp anh sao? Anh không ngại..." Nói xong, Nhâm Mục Diệu vì muốn trêu cợt cô, cố ý nắm lấy tay của cô, hướng tới bộ vị nóng bỏng của mình...
"Khụ, khụ..." Ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng ho khan.
Đầu Kiều Tâm Du chậm rãi ngước nhìn về phía cửa ——
Năm sáu bác sĩ, sau lưng còn có bảy tám y tá, một đội ngũ thật hùng dũng long trọng.
Kiều Tâm Du bỗng chốc rút tay về, rút đầu mình sâu vào trong chăn, ngượng chết được, sau này không còn mặt mũi gặp người rồi.
Đôi mắt Nhâm Mục Diệu lộ rõ vẻ vừa mất đi một khoản lợi tức, hắn liếc mắt về phía cửa, mặt âm trầm bò xuống giường, rất bình tĩnh tự nhiên, giống như không có chuyện gì xảy ra, "Có chuyện gì sao?"
Nhóm thầy thuốc này vốn do Nhâm Mục Diệu bảo viện trưởng tìm đến, họ toàn là danh y, vậy mà giờ hắn lại hỏi lý do mà họ tới đây ư.
"Chúng tôi đến khám bệnh cho vợ của anh." Một người phụ nữ khoảng trung niên không sợ khí chất uy nghiêm của hắn nói.
Ánh mắt Nhâm Mục Diệu đảo quanh, "Anh, anh, cả anh nữa, có thể cút đi rồi." Nói vài ba lời xong, hắn đã đem đuổi các bác sĩ nam đi, hắn còn lâu mới để cho mấy tên đàn ông kia nhìn thấy thân thể của Kiều Tâm Du, một cái nhìn cũng không được.
Bà bác sĩ kia đứng yên không nhúc nhích, cũng không vào phòng bệnh, càng không đi ra ngoài.
Nhâm Mục Diệu nóng nảy, quát: "Làm gì mà đứng yên thế!"
"Sao anh còn không cút đi?" Bà bác sĩ bày ra dáng vẻ "nếu anh không đi, tôi sẽ không vào khám chữa bệnh cho vợ anh".
"Nhâm tiên sinh, lúc bác sĩ khám cho bệnh nhân, người ngoài không được phép vào." Cô y tá bên cạnh giải thích.
Chân mày tuấn mĩ của Nhâm Mục Diệu hếch lên, "Tôi là người ngoài sao? Cô ấy là vợ của tôi!"
"Cô ấy là vợ của anh thì sao, hiện giờ cô ấy là bệnh nhân của tôi? Bệnh nhân đang ở bệnh viện, đương nhiên phải để cho tôi chăm nom, cô ấy bị sinh non mới được một tuần, vậy mà anh còn muốn...... Là một người chồng tốt, đáng lẽ anh phải dịu dàng săn sóc cho cô ấy mới đúng, không phải sao? Vậy nên, mời anh nhanh chóng cút ra ngoài đi, tôi còn phải thay băng, đổi thuốc cho cô ấy nữa......"
Lần đầu tiên Nhâm Mục Diệu biết được mùi vị của kinh ngạc là gì, hắn hậm hực ra khỏi phòng bệnh, mắt hung tợn trừng trừng nhìn bà bác sĩ kia.
"Rầm!" Bác sĩ không chút lưu tình đóng sầm cửa, còn kéo rèm cửa sổ lại, chặn tất cả tầm nhìn theo dõi của hắn.
————
Lúc Nhâm Mục Diệu trở lại phòng bệnh, bà bác sĩ kia đã đi rồi, Kiều Tâm Du vẫn như cũ rút đầu trốn ở trong chăn.
Nhâm Mục Diệu kéo kéo chăn của cô, "Em vốn ngốc nghếch rồi, giờ nếu khiến cho bản thân mình bị ngộp đến mức não thiếu dưỡng khí sẽ càng thêm ngốc, đến lúc đó phải làm sao đây?"
"Hức, hức, tôi không còn mặt mũi gặp ai nữa rồi......" Bị một người bắt gặp cũng thôi đi, ngay sau đó còn bị một đám người bắt gặp, bây giờ chắc chắn tin này đã lan truyền khắp bệnh viện rồi, ai cũng biết hết rồi, "Tại anh hết! thói háo sắc không đổi!" Giọng nói ấm ức của Kiều Tâm Du từ trong chăn truyền ra.
"Tâm Du, ngày mai chúng ta sẽ xuất viện về nhà nghỉ ngơi có được không? Anh đã bàn với viện trưởng......" Lúc nãy Nhâm Mục Diệu đã đến phòng làm việc của viện trưởng thương lượng chuyện này rồi.
Kiều Tâm Du bỗng dưng xốc chăn lên, lộ ra gương mặt bị ngộp đến mức đỏ rực, "Tôi... tôi không muốn... trở về... nơi đó." Giọng âm trầm lộ ra mấy phần bất an, nhưng rất kiên quyết.
← Ch. 132 | Ch. 134 → |