Tị nạn
← Ch.098 | Ch.100 → |
Sợi dây chuyền có khắc tên của hắn, là bởi vì gần đây hắn có suy nghĩ muốn chiếm lấy trái tim của cô, cũng là nơi mà mặt dây chuyền đang trú ngụ.
Bởi vì hắn muốn được ở trong lòng cô......
"Anh nói đi! Tại sao lại khắc tên mình vào sợi dây này?" Kiều Tâm Du nhất quyết không buông tha cho đề tài này, cô kiên quyết quấn lấy hắn tiếp tục hỏi, cho đến khi có đáp án mới thôi. :
Nhâm Mục Diệu dĩ nhiên biết phương pháp gì có thể lập tức làm cho cô im miệng. Nghiêng người, chiếm lấy đôi môi hồng vẫn còn đang mở của cô, giống như ong mật hái phấn hoa, êm ái, như có như không...... Đến khi cô đáp lại hắn, Nhâm Mục Diệu mới nhanh chóng tiến vào "chủ đề chính"......
————
Mặt trời ấm áp nhô lên cao, mang theo ánh sáng mềm mại, khẽ chiếu lên hai người còn đang ngủ.
"Cốc, cốc......" Một tràng tiếng gõ cửa trong trẻo bỗng vang lên.
"Có người gọi?" Kiều Tâm Du buồn bực, chuyện xảy ra ngày hôm qua cứ coi như là mình tự làm tự chịu, vậy chuyện sáng sớm hôm nay nên giải thích thế nào đây? Do cô đánh không lại trí tò mò mà tự động đột nhập vào hang sói ư?
Cô chỉ mới được ngủ một chút thôi, mệt mỏi kiệt sức như vậy, ai lại không có lương tâm, quấy rầy giấc ngủ của cô?
"Mục Diệu, có người kìa." Kiều Tâm Du đưa chân ra, nặng nề đá một cước, ra lệnh cho hắn: "Anh đi mở cửa đi." Đều tại hắn, bằng không khắp người cô sao lại đau nhức như vậy?
Nhâm Mục Diệu buồn buồn mặc kệ chấp nhận ăn luôn một cước của cô, không nghĩ tới khi Kiều Tâm Du ở trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh lại có thể đá một cú nặng như thế, Nhâm Mục Diệu lại không cảnh giác, trực tiếp bị đạp lăn luôn xuống giường.
Lần này hắn hoàn toàn thức tỉnh, nhưng lại không thèm để ý tới tiếng trống gõ dồn dập bên cạnh, hắn bình thản đi vào phòng tắm, nhẹ nhàng tắm táp.
Lúc đi ra tiếng gõ cửa vẫn thản nhiên tiếp tục, người nào đó thật bền chí.
"Két ——" cửa mở, hiện ra gương mặt Đinh Hạo Hiên, hắn không hề lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Thử nghĩ xem, thế gian này còn ai dám gõ cửa phòng Nhâm Mục Diệu như vậy chứ?
"Tiểu Diệu Diệu, cuối cùng cậu cũng mở cửa rồi, hồi nãy tôi còn lo lắng sợ cậu đột nhiên bị trúng gió, nên không thể mở cửa, chút nữa thôi là tôi phá cửa xông vào rồi." Đinh Hạo Hiên thản nhiên đi vào từ phía bên cạnh hắn, nhưng....
Nhâm Mục Diệu lập tức cản lại, ngăn hắn ở cửa, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?" Hắn vừa nhớ tới "sự kiện tấm hình", tâm trạng bỗng dưng tức tối.
"Tôi tới đây là muốn mang đến cho cậu một chút đạo cụ đặc biệt, vì tính chân thật, diễn trò thì phải diễn cho hết! Cậu xem chiếc xe lăn này sẽ giúp cậu dễ dàng ra ngoài, còn có cái bồn cầu hình dẹp này, gậy chống này, đệm này khi độn ở thắt lưng, có thể phòng ngừa bị đau nhức......" Đinh Hạo Hiên giống như đang dâng lên bảo vật quý hiếm, từng cái, từng cái từng cái một đưa cho Nhâm Mục Diệu xem.
Tám phần là hắn đã đem Nhâm Mục Diệu trở thành người bị liệt, vĩnh viễn nằm trên giường bệnh rồi.
"Không cần thiết nữa." Nhâm Mục Diệu nói thẳng, đưa tay của mình ra, "Tôi đã nói hết sự thật rồi." Thật ra thì phải là: tôi đã bị lộ tẩy rồi.
Nhưng vì sĩ diện, thế nên... phải sử dụng một cách biểu đạt đặc biệt.
"Nhanh vậy?" Đinh Hạo Hiên kinh ngạc nói, sau đó nhón chân lên, muốn xuyên qua thân thể cao to của Nhâm Mục Diệu thăm dò tình hình bên trong một chút.
Nhâm Mục Diệu nhanh chóng bước ra ngoài, tiện tay đóng chặt cánh cửa phía sau, "Được rồi, giờ cậu có thể đi."
"Nhanh vậy đã muốn đuổi tôi đi à?"
"Chẳng lẽ cậu còn muốn ở lại đây, thưởng thức thức ăn chuyên dùng cho phụ nữ có thai?"
Sau khi Nhâm Mục Diệu nói xong câu này, hắn ta lập tức nhớ lại tình cảnh khó khăn ngày hôm qua, mặt lập tức biến sắc, "Cái đó...... Không cần."
"Còn nữa... , cậu dám lấy trộm hình của tôi!" Nhâm Mục Diệu đang muốn tìm hắn tính sổ, vừa đúng lúc Đinh Hạo Hiên tự đưa mình tới cửa.
"Tôi cũng vì muốn chị dâu có thể nhanh chóng trở lại bên cạnh cậu thôi!" Đinh Hạo Hiên đã sớm tìm được cái cớ cho mình, không để ý đến "Đạo cụ" rơi đầy đất, hắn thừa dịp Nhâm Mục Diệu còn chưa kịp hạ độc thủ, lập tức chuồn mất.
Nhâm Mục Diệu tiện tay nhặt lên cái bồn cầu hình dẹp, muốn ném vào đầu hắn ta —— kết quả chỉ ném trúng không khí.
Nói về trình độ hạ độc thủ của Nhâm Mục Diệu, xem ra Đinh Hạo Hiên hắn nếu muốn tránh khỏi bàn tay của tên kia, tốt nhất nên tính đến việc bỏ công việc qua một bên, ra nước ngoài tránh thêm mấy ngày.
Người làm ngây ngốc nhìn Nhâm Mục Diệu, từ chân cho tới tay, lại từ tay đến chân hắn, quan sát thật nhiều lần. Hắn, ngày hôm qua rõ ràng còn bị băng bó kín mít từ đầu đến chân, sao bây giờ so với một người khỏe mạnh bình thường, lại không có gì khác biệt.
Cô người làm đứng im tại chỗ, xoa xoa hai mắt của mình, cho là mình nhìn lầm rồi.
"Nhìn cái gì đó! Còn không mau đi chuẩn bị bữa trưa!" Nhâm Mục Diệu quát cô ta.
Hắn biết Kiều Tâm Du thức dậy nhất định sẽ đói, nên muốn chuẩn bị trước thức ăn dành cho "Phụ nữ có thai" là cô.
Khóe miệng của hắn không tự chủ giơ lên, vẽ ra một đường cong hạnh phúc.
————
Nếu Kiều Tâm Du đã biết hắn diễn kịch gãy tay gãy chân, thì Nhâm Mục Diệu cũng không cần thiết phái tiếp tục giả bộ nữa. Nhưng khả năng tuyên truyền của Đinh Hạo Hiên thật lợi hại, hoàn toàn không sợ nắng mưa gian khổ, tin tức được lan truyền nhanh chóng trên mọi phương diện. Không biết có phải hắn ta sợ Kiều Tâm Du không nhìn thấy tin tức này hay không. Trên mỗi một tạp chí được bày ở sạp báo, tin này đều chiếm cả trang đầu. Để đạt được hiệu quả, hắn ta thậm chí còn hào phóng báo cáo thương thế của hắn rất chi là nghiêm trọng, quả thật chính là Thập Tử Nhất Sinh.
Cứ như thế, một vụ tai nạn xe cộ giả dối đã biến thành sự thật trong mắt mọi người. Bây giờ, chỉ cần tùy tiện giữ một người đang đi trên đường hỏi, lập tức sẽ biết được tất tần tật mọi chuyện của hắn. Nói không chừng còn có thể mở một buổi tọa đàm, phát biểu quan điểm.
Ngày thứ hai, điện thoại của bộ phận quan hệ xã hội tập đoàn Nhâm thị suýt nữa thì bị nổ tung, hầu hết các cuộc gọi đều là của các bên đối tác đang hợp tác với tập đoàn tỏ ý muốn an ủi cùng chia buồn.
Đến khi có tin tức báo cáo, thương thế của Nhâm Mục Diệu đã ổn định, và đang được trị liệu tại nhà. Mỗi ngày đều có thật nhiều người đến thăm bệnh hắn. Nhâm Mục Diệu không thể không mặc bó thạch cao cồng kềnh kia, cũng như phải ngồi ở xe lăn, tiếp đãi những người đó.
Mấy ngày trôi qua, phòng khách to như thế lại sắp bị hoa tươi chất đầy.
Nhâm Mục Diệu thật sự không thể nhịn được nữa, thế nên hắn trốn luôn trong phòng ngủ, khiến Kiều Tâm Du phải đối phó với từng khách viếng thăm.
Kiều Tâm Du phải tiếp nhiều người như vậy, nụ cười của cô cũng nhanh chóng trở nên cứng đờ, sau đó cô tổng kết ra ba câu ứng phó, "Tiên sinh còn đang ngủ, thương thế của anh ấy đã chuyển biến rất tốt, cám ơn anh (chị) đã quan tâm."
"Tâm Du." Nhâm Mục Diệu đột nhiên gọi cô, sau đó gắp vào chén cô một chút thạch anh, cùng tôm ruốc, "Chúng ta đi du lịch đi!" Nhâm Mục Diệu thấy cô mấy ngày qua vì ứng phó với từng cuộc viếng thăm nên rất mệt mỏi, hắn thật đau lòng.
Kiều Tâm Du bị bất ngờ không phản ứng kịp, "Xuất ngoại à?"
Khá giống với tị nạn nhỉ.
"Em muốn đi đâu?"
"Athen, Biển Aegean." Kiều Tâm Du bật thốt lên, đến nơi đó là giấc mơ của cô, cô thật trông rất đắc ý giống như vừa tới được Thiên Đường vậy.
...
← Ch. 098 | Ch. 100 → |