Vay nóng Homecredit

Truyện:Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình Tàn Khốc - Chương 094

Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình Tàn Khốc
Trọn bộ 268 chương
Chương 094
Môn thần (thần giữ cửa)
0.00
(0 votes)


Chương (1-268)

Siêu sale Lazada


"Anh làm sao thế?" Kiều Tâm Du chớp mắt vô tội, hỏi hắn, "Sao sắc mặt anh tệ vậy, bà dì cả tới à?! Anh có cần băng vệ sinh không, em lấy cho anh"

"Em đang đùa với tôi à!" Nhâm Mục Diệu nghiến răng nghiến lợi nói.

Kiều Tâm Du hướng về phía hắn trưng ra bộ mặt quỷ, tay cô chống nạnh, "Ha ha! Anh đang gãy chân đấy, làm gì được em?"

Gương mặt dí dỏm của cô trông thật đáng yêu, khiến Nhâm Mục Diệu buồn cười, lửa giận cũng rất nhanh chóng biến mất.

"Ha ha......" Tiếng cười lanh lảnh của Đinh Hạo Hiên bỗng từ ngoài cửa truyền đến.

Hai đôi mắt của Kiều Tâm Du và Nhâm Mục Diệu đồng loạt nhìn về phía hắn, Đinh Hạo Hiên không để ý đến, đường hoàng mà đi vào phòng ngủ, theo sau lưng hắn là một bóng dáng tối tăm - Ám Dạ Tuyệt, gương mặt hắn ta giờ đây lạnh như băng, không có bất kỳ một biểu tình nào.

Ánh mắt Nhâm Mục Diệu sắc bén như dao, hắn căng thẳng, hận không thể đâm xuyên qua người Đinh Hạo Hiên kia, "Cậu ăn no rỗi việc hay sao, không có chuyện gì làm ư, lại muốn đổi nghề làm thám tử, thích trốn sau cửa, ngó trộm người khác?"

"NO, NO......" Đinh Hạo Hiên lắc lắc ngón trỏ, "Chúng tôi đứng ở cửa quang minh chính đại nhìn mà. Tại hai người quên không đóng cửa kỹ khi đang thân mật đấy chứ."

"Cậu tới đây làm gì!" Nhâm Mục Diệu chán ghét trừng mắt nhìn hắn ta một cái.

"Đương nhiên là tới "thăm bệnh"!" Đinh Hạo Hiên tà ác, nháy mắt hai cái với Nhâm Mục Diệu, sau đó nói với Kiều Tâm Du: "Tâm Du, để anh nói cho em biết một bí mật của Nhâm Mục Diệu nha......"

Vừa nghe đến bí mật, đôi mắt Kiều Tâm Du lập tức lóe lên ánh sáng, "Bí mật gì?" Tốt nhất là bí mật này có thể uy hiếp được Nhâm Mục Diệu.

Nhâm Mục Diệu cũng biết tính Đinh Hạo Hiên vốn chỉ sợ thiên hạ không loạn.

"Là......" Đinh Hạo Hiên cố ý kéo dài giọng, "Em hôn anh một cái, anh lập tức nói cho em biết." Hắn đưa gò má mình tới gần cô.

"Đinh Hạo Hiên!" Giọng của Nhâm Mục Diệu mang theo vẻ đe dọa.

Kiều Tâm Du len lén liếc nhìn Nhâm Mục Diệu, dáng vẻ hắn khi nổi giận thật đáng yêu, "Được thôi! Cứ coi như đang hôn một con thú cưng là được."

"Tâm Du, em nhất định phải hôn vào miệng anh nha, anh còn muốn hôn sâu đấy......" Nói xong, Đinh Hạo Hiên bèn bĩu môi.

"Được đó"."Pho tượng" Ám Dạ Tuyệt nãy giờ vẫn một mực thờ ơ lạnh nhạt, cuối cùng cũng đã lên tiếng, "Hạo Hiên, nếu cậu muốn bị Nhâm Mục Diệu trói đến bệnh viện làm phẫu thuật chuyển giới, thì cứ thử xem."

Đinh Hạo Hiên lập tức bày ra dáng vẻ uất ức, kéo kéo tay Kiều Tâm Du, "Tâm Du, ông chồng nhà em dám khi dễ anh kìa."

"Anh vì yêu Mục Diệu, nên muốn làm phẫu thuật chuyển giới à." Lời của Kiều Tâm Du vừa nói ra, lập tức khiến Đinh Hạo Hiên cảm thấy muốn hộc máu.

"Khụ, khụ......" Một người trầm tĩnh như Ám Dạ Tuyệt cũng lên cơn ho không dứt.

Sắc mặt Nhâm Mục Diệu tái nhợt, trợn mắt nhìn Kiều Tâm Du, "Tôi đói bụng rồi".

"Bữa trưa chuẩn bị xong rồi, hai anh ở lại cùng dùng cơm trưa chứ?".

"Được, anh cũng đói bụng." Đinh Hạo Hiên vốn thích ăn uống miễn phí.

Kiều Tâm Du bỗng nhớ đến, "Mục Diệu, chân anh như vậy, làm sao xuống lầu?" Cô bắt đầu tự hỏi tự đáp, "Hay là để Đinh Hạo Hiên bế anh xuống nhé." Một cô vợ đang mang thai bỗng dưng cảm thấy hâm mộ chồng mình, khi anh ấy có được vinh dự được bế bởi một "trai đẹp" cho dù đó là gay.

Đinh Hạo Hiên vừa nghe được đề nghị này, bàn chân hắn lập tức như được bôi dầu, rất nhanh chạy trốn khỏi hiện trường.

Nhâm Mục Diệu sắp bị cô làm cho tức giận tới mức hộc máu rồi, lạnh lùng nói: "Tự tôi có thể đi xuống."

Nói xong, Nhâm Mục Diệu lập tức vén chăn lên, một chân bước đi, tay kia vịn người, đi dọc theo tường.

"Để em lấy gậy cho anh."

Nhâm Mục Diệu liếc cô một cái, nói "Không cần!" Sau đó hắn khó khăn khập khễnh đi xuống dưới lầu.

Trước kia, hắn vốn như một vị thần, kiêu căng bá đạo, không ngờ bây giờ lại phải chật vật như thế. Đôi mắt Kiều Tâm Du nhẹ nhàng lóe lên ánh mắt khó xử cùng một chút yêu thương.

"Cô đi theo tôi làm gì?" Nhâm Mục Diệu đột nhiên quay đầu lại nhìn cô.

"Chua quá đi ***" Kiều Tâm Du thẳng thắn.

Đôi mắt đen của Nhâm Mục Diệu lộ rõ vẻ tức giận, hắn quả thật đã bị cô gái nhỏ này chọc tới mức muốn nổi điên rồi, nếu không phải vì cô, hắn cần gì phải khổ cực thế này chứ.

Hắn mím chặt môi, khó khăn đi tới phòng ăn.

"Bộp bộp......" Đinh Hạo Hiên hướng Nhâm Mục Diệu kích động vỗ tay.

Kiều Tâm Du nhẹ nhàng, đi tới bên Đinh Hạo Hiên, ấp úng nói: "Anh vỗ tay cái gì, làm như anh ấy thật sự tàn phế giờ mới đi được vài bước ấy......"

"Hì hì......" Ám Dạ Tuyệt đột nhiên cười ra tiếng.

"Kiều Tâm Du!!!" Nhâm Mục Diệu nghiến răng nghiến lợi nói, "Cô, cô, cô, ... Câm miệng!"

"Đúng lúc đang đói bụng." Kiều Tâm Du nhìn một bàn thức ăn tràn đầy hương vị nói.

Cô không phát hiện tôm hấp sốt, cà ri gà, gừng ướp gà đồng, đồ chua dầm tương, ngó sen ngâm, ...... Những món ăn lạnh này, không phải là thức ăn chính, chúng vốn là món khai vị dành cho phụ nữ mang thai.

"Ngon, ngon quá......" Đinh Hạo Hiên ăn như hổ đói vẫn không quên ca ngợi.

Kiều Tâm Du thấy Đinh Hạo Hiên ăn như vậy, khẩu vị cũng bắt đầu hứng thú, bất giác lại muốn ăn thêm.

"Tiểu Diệu Diệu, Ám Dạ Tuyệt, sao hai cậu lại không ăn?" Đinh Hạo Hiên vừa ăn, vừa nói.

"Tay phải của anh ấy bị đau, không thể cầm đũa mà." Kiều Tâm Du thay hắn trả lời, "Anh đừng để ý tới anh ấy. Lát nữa, em sẽ giúp anh ấy ăn."

"Tâm Du, hay em cũng tới giúp anh đi."

Khí đen trên mặt Nhâm Mục Diệu đến giờ vẫn còn chưa kịp tan ra, cả người hắn như đang bao phủ bởi một tầng khí đen tối, "Không ngờ cậu hợp khẩu vị với thức ăn dành cho phụ nữ mang thai, đều là bạn bè tốt với nhau cần gì giấu giếm, mấy tháng rồi?"

"Khụ! Khụ......" Đinh Hạo Hiên sặc, ho mãnh liệt.

Kiều Tâm Du quay đầu, tỉ mỉ quan sát Đinh Hạo Hiên, "Anh đã làm phẫu thuật chuyển đổi giới tính thật rồi ư! Đứa nhỏ là của Nhâm Mục Diệu sao?" :

Cô vừa nói xong, mọi người đều sửng sốt, cảm giác như bầu trời đang nổi đầy sấm sét, tất cả mọi thứ đều hỗn loạn.

"Anh không hề phẫu thuật chuyển đổi giới tính, giới tính của anh rất bình thường!" Đinh Hạo Hiên, lập tức biện minh.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-268)