Truyện:Gặp Gỡ Số Mệnh - Chương 11

Gặp Gỡ Số Mệnh
Hiện có 16 chương (chưa hoàn)
Chương 11
0.00
(0 votes)


Chương (1-16 )

Ở trong miệng Tư Ngữ Ngưng 𝐥_ℹ️_ế_𝖒 một vòng, cô bị 𝒽ô*ⓝ đến thở hồng hộc, ánh mắt Đào Vũ Sâm nóng rực, giống như muốn ăn cô sạch sẽ.

Đào Vũ Sâm nâng hai chân của Tư Ngữ Ngưng lên, nơi tư mật liền hiện ra trước mắt anh, Tư Ngữ Ngưng mắc cỡ lấy hai tay che mặt mình lại, tai nóng hổi, cô có thể cảm nhận được hơi thở của Đào Vũ Sâm, thấm ướt nóng rực.

Nơi này ngay cả mình còn chưa nhìn kỹ, bây giờ lại bị Đào Vũ Sâm nhìn chằm chằm, nghĩ tới đây, Tư Ngữ Ngưng liền không tự chủ được khép hai chân lại, định mở miệng, nhưng lại sợ Đào Vũ Sâm nhìn ra được khát vọng của mình.

Đào Vũ Sâm khẽ cười thành tiếng, một lần nữa tách hai chân cô ra, dùng ngón tay đâ-m ѵà-ⓞ nơi 𝖒ề-𝖒 m-ạ-ı của cô, Tư Ngữ Ngưng một chút còn chưa chuẩn bị đã bị đ-â-m một cái liền 𝐫*ê*𝓃 г*ỉ, càng xấu hổ.

"Thoải mái sao?"

Tư Ngữ Ngưng không thể phủ nhận, tay của Đào Vũ Sâm như có 𝖒.🅰️ 𝐥.ự.𝐜, đụng đến nơi nào nơi đó liền thoải mái, trước đây cô không hề có kinh nghiệm, ở phương diện này cô là một tờ giấy trắng.

Bởi vì là lần đầu tiên, Đào Vũ Sâm rất nhẫn nại, không muốn tổn thương đến cô, và muốn lưu lại ấn tượng đẹp nhất trong cô. Tách vách thịt 𝖒ề*〽️ ɱ*ạ*❗ của cô, Đào Vũ Sâm cúi xuống 𝖑.𝐢ế.Ⓜ️ nơi đó, xung quanh phát ra tiếng 🅓.â.Ⓜ️ mỹ, Tư Ngữ Ngưng không chịu nổi cảm giác 🎋í·↪️·𝐡 ✞·♓·í↪️·𝐡 tuyệt vời như thế này, đưa tay nắm lấy tóc Đào Vũ Sâm, làm cho anh càng gần cô hơn, trải qua sự vui vẻ tột cùng.

"A ừ... a.."

Tư Ngữ Ngưng phập phồng, không ngừng т𝖍_ở ɢấ_ρ, miệng không ngừng г·ê·𝖓 𝓇·ỉ..

Đào Vũ Sâm dùng ngón tay tách hai vách thịt 〽️ề-Ⓜ️ 𝖒ạ-𝒾, một dòng nước ấm chảy ra, Tư Ngữ Ngưng xấu hổ, cắn răng không chịu phát ra tiếng r*ê*𝖓 𝐫*ỉ.

"Ngoan... kêu lên anh mới biết em thoải mái hay không." Giọng nói của Đào Vũ Sâm chứa đầy sắc dục.

Tư Ngữ Ngưng chỉ 𝐜ắ●𝓃 Ⓜ️●ô●1 lắc đầu, ✝️𝐡·â·ռ 𝖙·♓·ể bây giờ giống như không phải cô, hoàn toàn không thể nào khống chế được, 𝐝*ụ*𝒸 ✔️*ọ𝓃*ɢ trong cơ thể giống như Mãnh Long sắp sửa phá hủy cơ thể, cô sợ loại cảm giác này.

"Thật là..."

Đào Vũ Sâm bất đắc dĩ thở dài, thương yêu mà 𝒽-ô-𝐧 cô, ngón tay trong cơ thể không ngừng đâ-m sâu vào, cố gắng để cho cô thích ứng, chỉ sợ sau đó là anh, cô sẽ chịu không nổi.

Đào Vũ Sâm h*ô*п Tư Ngữ Ngưng đem mọi tiếng 𝖗ê_𝓃 𝐫_ỉ nuốt vào, Tư Ngữ Ngưng truy đuổi của đầu lưỡi của anh, ngậm 𝖒·ú·т, ...

Đưa ngón tay dính đầy mật dịch đến trước mặt Tư Ngữ Ngưng, đầu ngón tay từng giọt nước chậm rãi nhỏ xuống, thực sự quá 𝒹â.ⓜ mỹ.

"Nếm thử mùi vị của mình?" Đào Vũ Sâm cười xấu xa hỏi.

"Không nên!" Tư Ngữ Ngưng kiên quyết cự tuyệt.

"Anh muốn nếm thử?" Đào Vũ Sâm lại hỏi.

"Đừng mà!" Tư Ngữ Ngưng kéo ngón tay chuẩn bị đư_𝒶 𝐯à_⭕ miệng của Đào Vũ Sâm.

"Vậy thì rất lãng phí?"

"Cái này thì lãng phí gì, rất bẩn!"

"Không cảm thấy."

Thế là anh 🦵ℹ️_ế_ɱ từng giọt mật dịch trên ngón, cẩn thận đến Tư Ngữ Ngưng không nhìn nổi, hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh rất hưởng thụ, giống như đang ăn một cái gì rất mỹ vị, cô xấu hổ nên không thể nào nhìn thẳng.

"Em cũng nếm thử đi."

Không đợi Tư Ngữ Ngưng phản ứng kịp, anh ♓ô.ռ cô, để mật dịch chảy vào miệng của cô, Đào Vũ Sâm lợi dụng lực chú ý của cô, đỡ lấy thân mình, chậm rãi tiến vào.

Chương (1-16 )