Vay nóng Tima

Truyện:Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Chương 095

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Trọn bộ 177 chương
Chương 095
Tiết lộ chuyện xưa
0.00
(0 votes)


Chương (1-177)

Siêu sale Lazada


Liên Kiều rất đẹp.

Giờ phút này đây cô mang một nét đẹp tĩnh lặng lại mong manh đến nỗi khiến người ta đau lòng.

Có một nét đẹp, thuần khiết như thiên sứ lại mong manh dễ vỡ như một cánh hoa làm bằng pha lê.

Màn đêm đã buông, trăng rất sáng, ánh trăng lạnh như nước soi ánh sáng bàng bạc xuống bóng người đang nằm yên lặng trên giường bệnh.

Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn luôn ngồi bên cạnh Liên Kiều, trên mặt đã có chút tiều tụy.

Ánh trăng bàng bạc soi vào màu áo trắng của bệnh nhân càng mang vẻ thê lương, khiến hắn có chút mê mang, cô gái trước mặt hắn dường như thiên sứ từ trên trời phái xuống, cô cứ an tĩnh như thế nằm trên giường bệnh, hô hấp nhè nhẹ chìm trong giấc ngủ.

Chẳng lẽ ông Trời thật sự định mang cô đi sao?

Không!

Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt giật mình, hắn bị ý tưởng này của mình dọa cho khiếp sợ. Sau đó lại ngồi trở lại bên cạnh cô, trìu mến vuốt ve mái tóc dài của cô.

Tóc cô thật mềm mại, trong tay hắn luôn mang đến một cảm giác dễ chịu cũng như chính bản thân cô, luôn mang đến cho hắn sự quyến luyến không muốn rời xa.

Chỉ cần nghĩ đến sau này cô cứ như thế này, tim hắn như bị ai hung hăng đâm ho mộ nhát, nỗi đau đó lan tràn làm tê dại toàn thân ...

'Vậy ... người ta sẽ nhớ anh mà ...' Bên tai vẫn còn nghe giọng nói nũng nịu pha chút xấu hổ của cô, trong đầu vẫn thấp thoáng vẻ mê man lẫn ngượng ngùng lúc cô nói câu nói đó, trong lòng lại càng thêm đau lòng đến cực độ.

Bên ngoài phòng bệnh, tất cả các y bác sĩ có liên quan đều nỗ lực hết sức, cố gắng nghiên cứu từng biểu hiện bệnh tình của Liên Kiều, không chút sơ sài, hy vọng có thể nhanh chóng tìm ra đáp án.

Bên trong phòng bệnh, Hoàng Phủ Ngạn Tước mắt không hề chớp chăm chú nhìn Liên Kiều, tay nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô trong tay mình, âu yếm hôn nhẹ lên đó ...

Ngay lúc này đây hắn mới hiểu rõ ... rốt cuộc bản thân đối với cô có bao nhiêu thương mến lẫn đau lòng!

Thấy gương mặt xanh xao của cô, tự dưng trước mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước như hiện ra tình cảnh lúc mọi người chuẩn bị rời khỏi Mã Lai, Hoa Đô lão nhân đặc biệt có đến tìm hắn nói chuyện riêng.

Trước khi mọi người rời khỏi một ngày, đó là một ngày nắng đẹp, bầu trời xanh trong, hương hoa cỏ ngọt ngào. Hoàng Phủ Ngạn Tước dìu Hoa Đô lão nhân đi dạo trong vườn hoa, tuy rằng trên mặt ông vẫn treo nụ cười từ hòa nhưng vốn tâm tư cẩn mật, Hoàng Phủ Ngạn Tước không khó nhận ra ông có tâm sự.

'Ông nội, ông có gì cứ nói với con!' Hắn vọt miệng mở lời trước, trong đôi mắt đen thâm thúy mang theo sự sắc bén lẫn thành khẩn.

Hoa Đô lão nhân nhìn hắn, gật nhẹ đầu, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất chỉ còn lại vẻ trầm trọng lẫn kỳ vọng.

" Tước Nhi, không biết con có biết ít nhiều gì về tuổi thơ của Kuching không?"

Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi tối lại, " Liên Kiều có nói qua một chút với con chuyện về tuổi thơ của cô ấy, con cũng đã từng có ý muốn giúp Liên Kiều tìm người nhưng ...cô ấy hình như vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để gặp lại cha mẹ mình ..."

" Người đã chết rồi, biết đi đâu để tìm chứ?" Hoa Đô lão nhân thở dài một tiếng, trong mắt lấp lánh ánh lệ.

" Chết rồi?" Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình, hắn không ngờ câu trả lời lại là thế.

" Ai, chuyện gì cũng có nguyên nhân, chuyện gì cũng có kết quả ... tạo nghiệt a ..." Hoa Đô lão nhân lắc đầu, vẻ mặt phút chốc tiều tụy đi mấy phần.

" Vì sao lại như thế? Liên Kiều cô ấy ... chắn vẫn chưa biết cha mẹ mình đã..." Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày.

Hoa Đô lão nhân gật đầu, " Đúng vậy, nha đầu đó vẫn chưa biết, Kuching là một đứa bé hiểu chuyện, từ nhỏ đã như thế ..."

Nói đến đây giọng ông có chút ấm ách. Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không thúc giục ông nói tiếp mà tiếp tục dìu ông đến một chiếc ghế băng, nhẫn nại chờ ông nói tiếp.

Hắn biết, muốn một người già nhớ lại những hồi ức không vui là một chuyện rất tàn nhẫn, nhất là chuyện có liên quan đến người ruột thịt của mình.

Ánh mắt ông lão Hoa Đô xa xăm như nhớ lại một quãng thời gian rất lâu trước đây ...

" Gia tộc ta vì có năng lực hon người thường nên mới trở thành đối tượng bị mọi người dòm ngó, từ nhiều đời nay, các Giáng Đầu Sư, Thông Linh Sư và chiêm bốc sư đều từ gia tộc của ta mà ra, trong con mắt của người ngoài, chúng ta là gia tộc vô thượng thần bí và đầy kiêu ngạo nhưng tất cả mọi người đều không biết, một người trong gia tộc chúng ta liền phải chịu một lời nguyền!"

" Lời nguyền? Là ý gì?" Hoàng Phủ Ngạn Tước càng nghe càng không hiểu, nói thực lòng, hắn cũng không tin lắm cái gì là lời nguyền cùng siêu năng.

Ông lão hoa Đô thởi dài một tiếng." Cái khiến gia tộc chúng ta khác với người thường không phải xuất hiện trên mỗi một người trong gia tộc, đó là một loại khả năng đặc biệt có tính di truyền, đa số là xuất hiện ở nữ giới, nhưng một khi trong gia tộc xuất hiện người có năng lực như vậy lời nguyền sẽ tùy lúc đến, mà lời nguyền đó sẽ trực tiếp ứng nghiệm trên cha mẹ người đó, cũng chính là... một khi con trai con gái của người nào đó có loại năng lực đó, cha mẹ của người đó lúc họ mười tuổi sẽ gặp bất trắc!"

Mày Hoàng Phủ càng cau chặt hơn, " Chẳng lẽ cha mẹ của Liên Kiều chính là như vậy mà mất đi?"

Loại chuyện thế này quá là ngoài sức tưởng tượng khiến hắn khó mà tin được.

Ông lão Hoa Đô nghe vậy, nhẹ lắc đầu, giọng điều kiên định nói: " Không, cái chết của chúng là tai nạn, đây là báo ứng của chúng cùng cháu ngoan của ta – Kuching không có liên quan gì!"

Nói đến đây, tâm tình của ông chợt trở nên kích động, cả tay cũng run rẩy.

" Vì sao người nói như vậy?" Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy bên trong nhất định còn có chuyện nghiêm trọng hơn.

Ông lão Hoa Đô cố nén tâm tình kích động xuống, chầm chậm kể lại mọi chuyện cho Hoàng Phủ Ngạn Tước, câu chuyện kể về một sự thật khiến lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước càng lạnh ...

" Á Hy, cũng chính là cha của Liên Kiều, là đứa con mà ta yêu thương nhất trong những đứa con của ta, cũng chính là niềm hy vọng lớn nhất của ta đối với vị trí người thừa ké vương thất, nhưng vợ của nó Khải Lý Hy cũng là một cô gái có xuất thân môn đăng hộ đối với gia tộc chúng ta. Trước khi có con, hai đứa là một đôi vợ chồng rất yêu thương nhau, cũng rất có hiếu với ta, đối với mọi chuyện lớn nhỏ trong vương thất đều xử lý rất thỏa đáng, điều này làm ta cảm thấy rất an ủi, ta cho rằng ... Mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp, ta cũng cho rằng, từ đây về sau sẽ không còn bất kỳ sóng gió nào ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta nữa ..."

Ông lão Hoa Đô thở dài, trong giọng nói đã có chút mệt mỏi.

Hoàng Phủ Ngạn Tước biết, phần tiếp theo của câu chuyện nhất định sẽ không đơn giản.

Qua một lúc lâu sau ông lão Hoa Đô mới nói tiếp ...

"Mọi chuyện xảy ra sau khi Khả Lý Hy sinh đứa con gái, tất cả đều thay đổi."

" Ý của Người là ... sau khi Liên Kiều sinh ra, có phải không?" Hoàng Phủ Ngạn Tước muốn xác nhận lại.

Nào ngờ Hoa Đô lão nhân lại lắc đầu ...

" Không, đứa con đầu tiên mà hai đứa có không phải là Kuching!"

Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình, " Nói vậy Liên Kiều còn có một người chị gái?"

Ông lão Hoa Đô gật đầu, " Đúng vậy, đáng tiếc là đứa bé đó sớm đã không còn trên đời này!"

" Sao lại như thế?" Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi tiếp.

*****

Lại một tiếng thở dài nặng nề của ông lão Hoa Đô, ánh mắt ông lại trở nên xa xăm ...

'Chuyện đó xảy ra lúc ta vẫn chưa về nước, lúc đó Khả Lý Hy sinh ra một đứa bé gái, đây vốn là một chuyện rất đáng vui mừng, nhưng khi Á Hy ôm đứa bé trong tay mới phát hiện ra, đôi mắt của đứa bé đó là màu tím ...'

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe đến đây trong lòng không tự chủ được run lên ... đôi mắt màu tím? Đôi mắt của Liên Kiều cũng là màu tím.

Giọng của ông lão Hoa Đô run rẩy, ngập ngừng một hồi lâu như muốn điều chỉnh lại tâm tình sau đó mới tiếp tục nói: 'Trong gia tộc của chúng ta, phàm những người có đôi mắt màu tím đều là người mang theo năng lực khác người nào đó, đây là bẩm sinh, không có cách nào thay đổi! Lúc đó Khả Lý Hy giống như phát điên vậy, nó đương nhiên là biết câu chuyện về lời nguyền, do đó, nó, còn có con trai của ta, hai đứa vì để bảo vệ tính mạng của mình, lại dám nhẫn tâm đem bỏ nó đi mà không hỏi ý kiến của ta!'

'Cái gì?' Cảm xúc của Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng thay đổi theo câu chuyện.

'Con trai của ta đã thay đổi, không chỉ có nó, ngay cả vợ nó Khả Lý Hy cũng bắt đầu trở nên khác thường, lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ, mỗi ngày đều sống trong sự lo sợ nơm nớp, khi ta biết chuyện này, tuy rằng đau lòng nhưng chuyện không nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, đứa bé cũng không thể tìm lại được ...' ông lão Hoa Đô nhắc đến đứa con trai mà mình yêu quý, cả gương mặt già nua đều là vô hạn đau khổ ...

'Thấm thoát mà đã qua hai năm, dần dần con trai và con dâu ta cũng khôi phục trở lại, không còn lo sợ như xưa nữa, khi Khả Lý Hy mang thai lần nữa, lại sinh ra một đứa con gái, hai vợ chồng lại rơi vào sự sợ hãi khủng khiếp lần nữa ...'

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe xong trong lòng chợt kích động, hắn gian nan hỏi: 'Đứa bé này là Liên Kiều?'

'Đúng vậy!' Lần này là một câu khẳng định từ ông lão Hoa Đô. 'Lúc Kuching được sinh ra, tất cả hy vọng của Á Hy và Khả Lý Hy đều trở thành ảo ảnh, bởi vì ... Kuching cũng giống như đứa bé hai năm trước, cũng có một đôi mắt màu tím, điều này nói lên rằng, con bé cũng là một đứa bé trời sinh có năng lực hơn người, lúc này Á Hy hoàn toàn thất vọng rồi, vì để bảo vệ mạng sống, hai đứa lần nữa quyết định làm lại chuyện mà chúng nó đã làm hai năm trước ...'

Tay Hoàng Phủ Ngạn Tước không tự chủ được nắm chặt lại, chặt đến nỗi lòng bàn tay cũng thấy đau.

Ông lão Hoa Đô nói tiếp: " Còn may ta biết được chuyện này kịp thời, khi ta lần đàu tiên nhìn thấy Kuching đứa bé này, trong lòng tự dựng nảy sinh một tình thương rất lạ, Tước Nhi, con còn chưa nhìn thấy Kuching lúc còn nhỏ, quả thực hết sức đáng yêu mà ta nhìn thấy nó lần đầu tiên, nó đã nhìn ta cười vui vẻ, lúc đó ta đã thề với lòng, đứa bé này tuyệt đối không thể để hai đứa nó bỏ rơi được!"

Nói đến đây, ánh mắt Hoa Đô lão nhân thể hiện rõ sự kiên định, ngay cả giọng nói cũng mang theo chút phẫn nộ ...

" Dưới sự kiên trì uy hiếp của ta, Á Hy và Khả Lý Hy không thể không từ bỏ ý định ban đầu là bỏ rơi đứa bé, đành phải nuôi lớn nó trong sự thấp thỏm. Thời gian dần trôi, theo sự lớn lên cảu Kuching, chúng ta vui mừng phát hiện ra đứa bé này không có thừa hưởng năng lực về Giáng Đầu và chiêm bặc bẩm sinh, cho nên sự bất an trong lòng Á Hy và Khả Lý Hy đã dần dần giảm bớt, hai đứa nó cũng bắt đầu đối xử với Kuching như những người cha mẹ bình thường, đáng tiếc là, tuổi thơ vui vẻ của Kuching chỉ kéo dài cho đến lúc nó mười tuổi!"

Lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước càng lúc càng bất an, bởi vì hắn đã nghe Liên Kiều nhắc qua chuyện cũ...

Ông lão Hoa Đô nhìn hắn, trong mắt thấp thoáng sự đau khổ ...

" Ta còn nhớ rất rõ lúc đó Kuching vừa trải qua lần sinh nhật thứ mười, có một lần mẹ của nó, Khả Lý Hy, tìm thấy một sợi dây chuyền nạm ngọc, đó là sợi dây chuyền hiếm có trên đời, vô cùng quý gia và đẹp đẽ, nó gần như đã điều tra tất cả những người làm trong nhà, đồng thời gần như lục tung cả nhà để tìm vẫn không tìm thấy, nào ngờ sợi dây chuyền là do đứa bé mới mười tuổi Kuching tìm được. Khi Khả Lý Hy hỏi con bé làm sao tìm được, con bé nói do mình cảm nhận được sợi dây chuyền ở chỗ đó nên đến đó tìm ..."

Hoàng Phủ Ngạn Tước đương nhiên hiểu rõ hành động của Liên Kiều lúc đó gây ra bao nhiêu sự chú ý lẫn lo sợ cho tất cả mọi người.

Ông lão Hoa Đô ngừng lại một lúc mới nói tiếp: " Không nghĩ cũng biết, hành động đó của Kuching khiến cho Á Hy và Khả Lý Hy lo sợ đến mức nào, nỗi lo sợ chôn dấu bao nhiêu năm qua lại lần nữa trỗi dậy, bắt đầu từ hôm đó, hai đứa gần như trốn tránh tiếp xúc với Liên Kiều, không cùng con bé ăn cơm, không quan tâm đến con bé, thậm chí ..."

Nói đến đây, trong ánh mắt ông lão Hoa Đô lấp lánh ánh lệ, tay cũng không ngừng run rẩy.

" Thậm chí là thế nào?" Lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước nhấp nhỏm, hắn có chút khẩn trương.

Ông lão Hoa Đô cất lời, giọng run run: " Hai đứa thậm chí còn nhốt Kuching trong một gian phòng tối, không có cửa sổ chỉ có duy nhất một cửa ra vào, mặc cho con bé gào khóc thế nào cũng không để ý, hai đứa nó coi con bé như một con quái vật, không hề đối xử với nó như một đứa con gái ..." Nói đến đây ông dừng lại một lúc, đưa tay lau lệ nơi khóe mắt, " Hai đứa đó thật nhẫn tâm, Kuching năm đó chỉ là một đứa bé mười tuổi, nó có lỗi gì đâu chứ. Khi ta biết được chuyện này, tức giận trách mắng hai đứa, bắt chúng phải thả Kuching ra, từ đó lại phát hiện ra Kuching đã tập thành một tật xấu, đó là cứ qua mười hai giờ đếm là tự nhiên sẽ ngủ say, chắn chắn là do ảnh hưởng của thời gian bị nhốt trong căn phòng tối đó, những hành hạ về mặt tinh thần mà con bé phải gánh chịu là rất lớn ..."

Tim Hoàng Phủ Ngạn Tước đau đớn, hắn không khó hình dung ra một cô bé Liên Kiều bị bắt nhốt vào một chỗ không có ánh sáng, không ngừng kêu khóc, không nghĩ cũng biết chắc cô rất sợ hãi, dù sao lúc đó cô chỉ là một đứa bé thôi.

Một đứa bé ở lứa tuổi đó đáng lý phải được hưởng thụ vui vẻ cùng sự yêu thương của cha mẹ còn cô suốt ngày lại bị chính cha mẹ mình nhốt trong một căn phòng nhỏ không có ánh sáng, co bé Liên Kiều chắc chắn sẽ hoảng sợ chỉ biết co người lại, không có ai chơi cùng, cũng không có ai nói chuyện với cô, chỉ có lúc ăn cơm mới mơ hồ nghe được tiếng người ...

Nghĩ đến đây hắn vừa buồn bã vừa tức giận.

Ông lão Hoa Đô run rẩy cất lời: " Hai vợ chồng Á Hy không phải nhốt Liên Kiều lại mà bớt sợ hãi, bọn họ mỗi ngày đều sợ, sợ mất đi tính mạng, cho đến một ngày, bọn họ nghĩ ra một cách vô cùng độc ác ... đó là giết chết Kuching!"

Cả thân người Hoàng Phủ Ngạn Tước run lên, lửa giận trên gương mặt anh tuấn càng lúc càng nồng.

Hắn không thể tưởng tượng nổi trên đời lại có loại cha mẹ như vậy, vì giữ tính mạng của mình, vì trốn tránh cái gọi là lời nguyền, không chỉ đem con mình nhốt lại trong phòng tối mà thậm chí còn muốn lấy mạng của con mình. Chẳng lẽ ... họ không còn nhân tính nữa sao?

*****

Nắm tay của ông lão Hoa Đô cũng nắm chặt lại, 'Hai đứa đó đúng là cầm thú cũng không bằng. Có một ngày chúng dẫn Kuching đến bờ biển, ngoài mặt là dẫn con bé đi bơi, thực ra là muốn nhân cơ hội này mà dìm chết nó, cũng may là ta phát hiện kịp thời, cứu con bé ra khỏi dòng nước, mà hai đứa cầm thú kia vì cho rằng Kuching đã chết, sau đó cũng bỏ đi, rời khỏi vương thất, rời khỏi Mã Lai!'

'Vì sao lại như thế?'

Hoàng Phủ Ngạn Tước ngoại trừ đau lòng chỉ có đau lòng, câu chuyện này Liên Kiều cũng đã nhắc qua với hắn nhưng nội dung so với hôm nay nghe được không giống với, mà hắn, nghe được chân tướng câu chuyện càng cảm thấy đau lòng và xót xa cho cô.

Hoa Đô lão nhân nghe hắn hỏi, thở dài một tiếng, 'Trong gia tộc có một lời đồn rằng nếu muốn tránh khỏi lời nguyền chỉ cần dìm chết người đó trong nước là được, cho nên chúng mới đem con bé đến bờ biển. '

'Vậy sau này tại sao cha mẹ Liên Kiều lại chết?' Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn còn nghi vấn, chẳng lẽ lời nguyền là có thật sao?

'Hừ!' ông lão Hoa Đô cười lạnh một tiếng, phẫn nộ lắc đầu ...

'Cũng có thể là báo ứng của ông Trời đi, lúc chúng lưu vong rời đi Mã Lai, trên đường đi xảy ra tai nạn khiến cả hai đều tử vong! Báo ứng, thật sự là báo ứng! Hai đứa chúng nó hết lần này đến lần khác muốn bức hại con gái ruột của mình, sau cùng ngay cả ông Trời cũng phẫn nộ, cho nên nói, chúng không phải chết vì lời nguyền của gia tộc, mà đúng là "Trời tạo nghiệt còn đường sống, tự tạo nghiệt không thể sống!'

Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng chỉ vô lực thở dài.

Cả câu chuyện, từng phản ứng nhỏ của Hoàng Phủ Ngạn Tước đều lọt vào mắt của ông lão Hoa Đô, kể xong, ông vỗ vỗ tay Hoàng Phủ, nghiêm túc hỏi: 'Tước Nhi, trong mắt con, có phải cũng cho rằng Kuching là một người mang lại điềm xui cho người khác?'

'Ông nội, con trước giờ chưa từng nghĩ như vậy, Liên Kiều rất lạc quan, cũng rất thông minh, những ngày có cô ấy ở bên cạnh, con luôn cảm thấy rất vui vẻ!' Hoàng Phủ không chút do dự trả lời.

Ông lão Hoa Đô cảm thấy rất an ủi, ông gật đầu, rõ ràng là rất cảm động khi nghe Hoàng Phủ Ngạn Tước nói vậy ...

'Tốt tốt, ta đúng là không có nhìn lầm người! Tước Nhi, đứa cháu gái này của ta trước giờ rất nghịch ngợm nhưng ta biết, trong lòng nó rất sợ cô độc, sợ sự yên lặng, thậm chí trước đó còn không dám ngủ một mình, thực ra nó rất cần sự quan tâm của người khác, cũng rất muốn được người khác thừa nhận, cũng có thể nói, nghịch ngợm chỉ là cách để nó thu hút sự chú ý của người khác mà thôi. Tước Nhi, con và Kuching rất nhanh sẽ kết hôn rồi, ta giao đứa cháu mà ta yêu thương nhất cho con, con nhất định phải ... đối xử tốt với nó!"

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe ông nói vậy, trong lòng có chút chua xót, hắn gật đầu, trịnh trọng nói với ông lão Hoa Đô: " Ông nội, xin người yên tâm, con sẽ không để cho Liên Ngữ chịu bất kỳ ủy khuất nào đâu!"

" Tốt, ta biết con nhất định sẽ đối xử tốt với Kuching, ta tin tưởng con!" Ông lão Hoa Đô nước mắt lưng tròng.

...

Những hồi ức đang xen nhau chợt dửng lại, trong đầu chỉ còn sự trìu mến lẫn thương xót dành cho cô gái đang nằm tĩnh lặng trên giường bệnh.

Cầm bàn tay bé nhỏ đặt lên mặt mình, cảm nhận sự mềm mại vô lực của cô, hắn trước giờ chưa từng nghĩ qua trong nụ cười sáng lạn trên gương mặt cô lại ẩn dấu bao nhiêu là bi thương như thế.

Vì sao mình lại không sớm quen biết cô chứ? Nếu như là vậy, hắn nhất định sẽ không để cô phải chịu bất kỳ đau khổ nào.

Cô vẫn như cũ yên tĩnh nằm trên giường không chút tri giác nào, không có chút dấu hiệu nào là sẽ tỉnh lại ...

Nếu như ... cô mãi không tỉnh lại ...

Không!

Hoàng Phủ Ngạn Tước bỗng ôm chầm lấy cô, như sợ cô thật sự biến mất trước mặt mình vậy, cái suy nghĩ này thật sự dọa hỏng hắn. Hắn sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra, hắn muốn cô tỉnh lại, hắn muốn cô như trước giờ, nũng nịu, giận dỗi thậm chí là ương bướng, nghịch ngợm, thích làm gì thì làm.

Chỉ cần cô có thể tỉnh lại, hắn sẽ không để cô cảm thấy cô độc, hắn sẽ luôn ở bên cạnh cô, bảo vệ cô, yêu thương cô ...

Đợi chút ...

Yêu ...!!!

Hoàng Phủ Ngạn Tước sững người, hắn nhìn lại lần nữa gương mặt xinh đẹp mà xanh xao của cô, trên gương mặt anh tuấn xẹt qua một tia trìu mến ...

Đúng vậy, giống như lời ba người bạn than đã nói, hắn yêu cô, yêu cô, yêu cô!

Giờ phút này cuối cùng đã nhìn rõ tình cảm thật sự của mình đối với Liên Kiều.

Hắn yêu cô, vì yêu nên mới khó chịu khi nhìn thấy cô ở bên cạnh một người đàn ông khác, thậm chí là khó chịu khi thấy cô cười với một người đàn ông khác.

Hắn yêu cô, vì yêu nên mới hết lần này đến lần khác bao dung cho sự nghịch ngợm cùng ương bướng của cô.

Hắn yêu cô, vì yêu cô cho nên mới không chịu nổi khi thấy cô quyết định rời xa hắn.

Hắn yêu cô. vì thế mới cam tâm tình nguyện bước đi trên con đường hôn nhân với cô.

Hắn yêu cô, cho nên trong giờ phút này nhìn thấy cô như vậy mà đau lòng, chẳng thà người nằm kia là mình ...

...

Hắn yêu cô!

Hắn yêu Liên Kiều!

Nghĩ đến đây, hắn ôm cô càng chặt hơn, môi mỏng khẽ lướt bên tai cô, thì thầm ...

" Nha đầu, bất kể là dùng cách gì, anh nhất định làm cho em tỉnh lại, chúng ta... còn một đám cưới chưa cử hành không phải sao?"

Nụ hôn rơi xuống môi cô, quyến luyến không rời giống như hắn muốn dùng cách này để kêu tỉnh cô gái nằm kia ...

Khi bác sĩ mặt đầy mệt mỏi bước vào phòng bệnh, Hoàng Phủ Ngạn Tước đã trông nom bên cạnh Liên Kiều cả đêm, trong thời gian này, hắn không rời giường bệnh nửa bước, thậm chí bàn tay đang ấp lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô vẫn không buông ra một phút.

" Thế nào rồi?" Hoàng Phủ Ngạn Tước điềm đảm hỏi, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt xanh xao của Liên Kiều.

Bác sĩ Lucky thở dài lắc đầu, " Hoàng Phủ tiên sinh, thực xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng lắm rồi!"

" Ý ông là sao?" Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày, giọng nói có chút thay đổi.

" Hoàng Phủ tiên sinh, những gì cần kiểm tra, hoặc có thể kiểm tra cho Hoàng Phủ phu nhân chúng tôi đều làm rồi nhưng trải qua hội chuẩn kết quả vẫn như vậy, chưa phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu bệnh nào, cũng không tìm ra nguyên nhân khiến phu nhân hôn mê bất tỉnh!" Bác sĩ Lucky vô lực lên tiếng.

" Đây là kết quả mà các người cho tôi sao?"

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe xong, chầm chậm đứng lên, , vẻ ôn hòa hoàn toàn biến mất, trên mặt chỉ còn vẻ lạnh như băng, từ thân hình cao lớn toát ra một khí phái khiến cho ngưởi khác sợ hãi, trong căn phòng bệnh sang trọng ngay lập tức có một cỗ áp lực vô hình từ trên người hắn ập tới.

Các bác sĩ đều hớp một hơi khí lạnh, có người thậm chí còn lùi về sau bài bước, bọn họ chưa từng thấy một Hoàng Phủ Ngạn Tước tao nhã như thế lại có một mặt khiến người ta sợ hãi như vậy.

Ngay lúc này, cửa phòng bệnh chợt bị đẩy ra, giọng nói cô gái du dương cất lên ...

" Bọn họ ... không cứu được Liên Kiều đâu!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-177)